Edit: QingChen
Giang Mộ Trì bị câu nói này của cô kích thích rồi, cúi đầu bắt được cánh môi cô mút vào, tiếng cười của Kiều Dư An đột nhiên im bặt, không khí trong xe đột nhiên biến thành ái muội kiều diễm.
Qua vài phút, Kiều Dư An thở hổn hển nằm trong lòng ngực Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì đắc ý nhướng mày, "Xem ra chị gái cũng không phải thật trẻ trung, mới chỉ như vậy một hồi đã thở hồng hộc, cũng nên rèn luyện thêm."
Đôi mắt Kiều Dư An đỏ lên, sương mù mênh mông, trừng mắt Giang Mộ Trì, "Anh vô sỉ, không nói gì được liền làm thủ đoạn như vậy."
"Anh thấy em cũng rất hưởng thụ." Giang Mộ Trì vỗ vỗ đầu cô, bà xã không nghe lời vậy thì hôn, hôn đến khi nghe lời mới thôi.
"Phi, hừ, em một chút cũng không thích." Kiều Dư An mặt đỏ giống tôm chín, dời đi ánh mắt dùng sức cọ sát cánh môi, dường như buồn bực chính mình lại đơn giản như vậy đã bị Giang Mộ Trì mê hoặc, Giang Mộ Trì quả nhiên là yêu quái.
"Không thích mà tim đập nhanh như vậy, anh hình như có thể nghe được tiếng tim em đập kìa." Giang Mộ Trì khi dễ Kiều Dư An, tâm tình vô cùng mỹ diệu, lái xe rời khỏi viện phúc lợi.
"Mới không có, anh nghe lầm." Kiều Dư An lạy ông tôi ở bụi này che lại ngực, thật đúng là đập rất nhanh, trộm liếc nhìn Giang Mộ Trì một cái, thấy khoé miệng hắn khẽ nhếch làm gì còn có dáng vẻ không cao hứng vừa rồi.
Giang Mộ Trì cao hứng, nhưng Kiều Dư An không cao hứng nha, người này sao lại có thể như vậy, lấy khi dễ cô làm niềm vui, quả thật rất quá đáng.
Trong xe yên tĩnh một hồi, Giang Mộ Trì mở miệng, "Quyển Quyển, em vừa rồi vì sao không hỏi viện trưởng chuyện lấy ảnh chụp đi dự thi?"
"À, em cảm thấy những người bạn nhỏ thật sự rất vui vẻ, tươi cười cũng thật sự đẹp, chính là em cảm thấy không nên dùng bọn nhỏ đi dự thi, vì bản thân mình mà giành ích lợi như vậy lương tâm khó an." Nếu những người bạn nhỏ biết cô là vì dự thi mới đến gặp mình, nhất định sẽ thất vọng.
Kiều Dư An nhìn nhìn viên kẹo trên tay, cô không muốn làm mấy bạn nhỏ thất vọng.
"Hoá ra Quyển Quyển chúng ta còn có lương tâm, khó có được nha." Giang Mộ Trì chế nhạo cười.
"Anh sao lại nói như vậy? Em sao lại trở thành không có lương tâm rồi?" Kiều Dư An nhíu mày trừng hắn, nếu không phải đang lái xe thì cô thật muốn đánh người.
"Có lương tâm mà khi dễ anh? Chúng ta cũng không kém mấy tuổi, sao lại biến thành ông chú rồi?" Cái chuyện đại thúc này cuối cùng Giang Mộ Trì vẫn không cách nào vượt qua được, hắn cùng Kiều Dư An rõ ràng là cùng một cái bối phận, kết quả gọi lại không giống nhau.
"Hắc hắc, anh đừng nhỏ mọn như vậy, bạn nhỏ khẳng định cảm thấy anh quá mức uy nghiêm, cả ngày chỉ có một khuôn mặt, bạn nhỏ tự nhiên sẽ sợ hãi anh." Giang Mộ Trì cũng không phải thật sự già, chỉ là dáng vẻ ổn trọng lão luyện thôi.
Đại khái là bởi vì từ nhỏ đã phải đứng ở độ cao người khác không đạt tới được, lại phải quản lý những người dưới trướng, cả ngày hi hi ha ha sợ rằng người công ty sẽ không coi trọng cho nên lạnh mặt càng làm cho người khác sợ hãi, ngày qua ngày uy nghiêm được xây đắp, có loại cảm giác của bậc trưởng bối, tự nhiên người khác sẽ kêu là chú.
"Kia cũng nên kêu em là dì." Giang Mộ Trì quẹo xe ra đường nhỏ, chạy qua cầu vượt.
"Tưởng bở, em vẫn còn là chị gái nhỏ, anh chính là ganh tị trần trụi." Kiều Dư An dẩu dẩu miệng, người này chính là ganh tị, đại nam nhân còn nhỏ mọn như vậy.
"Em suy nghĩ nhiều rồi, ganh tị em có thể có chỗ tốt gì?"
"Không biết, dù sao anh chính là ganh tị, có điều anh có bà xã xinh đẹp trẻ trung như em, anh nên vụng trộm vui vẻ mới đúng." Quả nhiên mị lực khích lệ là vô hạn, Kiều Dư An cảm thấy mấy ngày nay tâm tình của mình sẽ vô cùng mỹ diệu.
"Em xác định là trẻ trung xinh đẹp, mà không phải làm người đau đầu à?" Ngắn ngủn mấy tháng nay, Kiều Dư An gây ra bao nhiêu chuyện Giang Mộ Trì cũng không nhớ rõ được, nữ nhân này chính là Đại vương phiền toái, toàn là phiền toái.
"Không đúng, cho dù là đau đầu, cũng là yêu đau đầu, hì hì."
Giang Mộ Trì cười cười không nói gì nữa, hắn cảm thấy nếu mình viết một quyển nói không chừng sẽ hot, người này làm người khác vừa thương vừa bực, gây chuyện chồng chất, có đôi khi làm người không biết nên khóc hay cười, nhưng lại luôn có thể làm tâm tình người trở nên tốt đẹp.
Về đến nhà chị Triệu cũng đã chuẩn bị xong cơm trưa, ăn cơm một lát sau đi nghỉ trưa, Giang Mộ Trì không định nghỉ trưa bị Kiều Dư An kéo lại, "Nghỉ trưa một chút tinh thần mới tốt, đi thôi đi thôi, chúng ta cùng đi nghỉ trưa."
Không thể không nói Kiều Dư An là có tâm tư riêng, chẳng hạn thói quen được người ôm ngủ hoặc là ôm người ngủ, trên giường phải có một người khác, chỉ có một mình lại vô cùng không quen nên mới muốn kéo Giang Mộ Trì cùng đi.
Không lay chuyển được cô, cuối cùng không muốn đi cũng đành phải tuân theo cô, đành phải đi theo.
Không có thói quen nghỉ trưa lập tức không có ý ngủ, "Vậy tác phẩm dự thi của em làm sao bây giờ? Cũng không thể lấy anh đi dự thi." Giang Mộ Trì thật không hy vọng về sau người công ty cầm ảnh chụp chính mình bình luận.
"Em biết rồi, về sau lại nghĩ thêm, ông xã của em đẹp trai như vậy, em mới không cần cầm đi dự thi đâu, lỡ như bị tiểu yêu tinh nào coi trọng anh thì phải làm sao bây giờ, em muốn đem anh giấu đi." Kiều Dư An cọ tới cọ lui trong lòng ngực Giang Mộ Trì, ôm lấy vòng eo hắn.
"Tiểu yêu tinh còn chưa phát hiện đại yêu tinh đã phát hiện rồi." Từ sau khi kết hôn, trong lòng ngực Giang Mộ Trì đã không còn chỗ trống, làm gì còn nơi nào để đưa cho tiểu yêu tinh.
"Hì hì, em biết, chính là em, yêu tinh xinh đẹp như hoa, anh hãy đắc ý đi."
"Ừ, ngủ." Giang Mộ Trì ấn cô vào lòng ngực mình, đắp chăn đàng hoàng nghỉ trưa.
Chuyện tác phẩm dự thi về sau Giang Mộ Trì cũng không có hỏi lại Kiều Dư An, cô sẽ giải quyết sao cũng không biết, cô cũng cần có không gian của chính mình.
Kiều Dư An mỗi ngày hiện tại đã khôi phục lại như bình thường, có công việc cũng bận hơn, thường xuyên phải ra ngoài chụp ảnh cho người khác. Cô am hiểu quay chụp tĩnh vật, chỉ cần người đến chụp sẽ không tiếp, chủ yếu là cô sợ phiền toái, lười đi điều chỉnh, miễn cho xảy ra tranh chấp, mà tĩnh vật cũng không cần quá nhiều tiếp xúc.
Buổi sáng cô mới tiếp một cái nhiệm vụ quay chụp phòng ở nội thất đã hoàn thiện, là hình ảnh quay chụp dự bị tuyên truyền, từ khu nhà ra tới đã giờ rưỡi, thấy thời gian cũng không còn sớm, vừa lúc Kiều gia cũng ở gần đây liền nghĩ trở vệ xin ăn cơm ké.
Mẹ Kiều lúc thấy cô còn có chút kinh ngạc, "Sao con biết mẹ vừa lúc muốn tìm con?"
"Hắc hắc, này không phải con với mẹ tâm linh tương thông sao." Kiều Dư An trong lòng chó ngáp phải ruồi đắc ý.
"Ai tin được, tới ăn cơm ké?" Mẹ Kiều vô tình chọc thủng ý tưởng của cô.
"Mẹ, con đây là về nhà, sao có thể kêu là ăn cơm ké được." Kiều Dư An lấy lòng tiến đến bên người mẹ Kiều kéo cánh tay bà.
"Con dám nói trong lòng con không phải nghĩ như vậy không, cũng không biết còn đủ để làm cơm cho con không, để mẹ đi xem."
"Vẫn là mẹ thương con nhất."
Một lát sau, mẹ Kiều từ phòng bếp đi ra, "Mẹ vừa lúc tìm con có việc, trước đó không lâu mẹ ướp hột vịt bắc thảo, vô cùng ngon, đợi lát nữa mang về nhà thuận tiện đem cho anh con đi, mẹ lười đi sang." Mẹ Kiều đưa cô đi tới viện phía sau, "Đúng rồi, con thuận tiện hỏi một chút anh con cùng với chị dâu đã có tin tức tốt hay chưa, mẹ đã đợi hơn nửa năm."
Mẹ Kiều cũng có chút nóng vội, muốn sớm được ôm cháu.
"Con biết rồi, mà mang thai phải thuận theo tự nhiên, gấp cũng không đến được, anh hai với chị dâu đều còn trẻ mà."
"Anh con và chị dâu là cố ý chuẩn bị mang thai rồi, mẹ không vội, còn con với A Trì, chuẩn bị khi nào muốn có con?" Mẹ Kiều lúc Giang Mộ Trì có tự nhiên sẽ không thúc giục, hiện tại chỉ có Kiều Dư An ở chỗ này liền muốn hỏi thăm.
"Bọn con còn sớm mà, mới kết hôn không lâu, không gấp, anh hai với chị dâu đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi con còn không vội mà." Cô muốn chơi thêm hai năm, đến lúc đó tình cảm cô với Giang Mộ Trì ổn định lại muốn có con.
"Con cùng A Trì cũng già đầu rồi, đặc biệt là A Trì, so với anh con còn lớn hơn một tuổi, mẹ chồng không thúc giục con sao?" Kiều Dư An thật ra tuổi tác cũng đến lúc có con rồi, chỉ là do kết hôn muộn, nếu kết hôn sớm thì bây giờ hẳn đã muốn.
"Không có, mẹ rất ít tìm con, năm tháng yên tĩnh tốt đẹp, không quấy rầy lẫn nhau." Nói đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu này Kiều Dư An thật đúng là không có cảm giác gì, phía trước đều nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu giống như là thế giới đại chiến nhưng cô thấy mấy tháng nay cái gì cũng không cảm giác được.
Có lẽ là bởi vì sống riêng nên vẫn luôn không quấy rầy lẫn nhau, ai cũng mặc kệ ai, thỉnh thoảng ngồi xuống mọi người đều có mặt cùng nhau ăn cơm, chưa từng nói nặng nhẹ tật xấu gì của cô, như vậy cũng thật tốt.
Không cầu mẹ chồng xem mình như con gái ruột, chỉ cầu không quấy rầy lẫn nhau như vậy cũng đã là người mẹ chồng tốt rồi.
"Đó là do con gặp được người mẹ chồng tốt, như vậy cũng hay, tách ra sống, có điều con vẫn nên trở về nhiều gặp mẹ chồng, mang chút quà, đừng thất lễ." Mẹ Kiều cũng thật hy vọng con gái mình về nhà nhiều hơn, suy bụng ta ra bụng người, mẹ Giang khẳng định cũng sẽ rất vui vẻ khi con trai về nhà thường xuyên.
"Dạ con biết rồi, bọn con mỗi cuối tuần đều sẽ cùng nhau ăn cơm, mẹ, trứng vịt này là mẹ lấy từ trong bùn à?" Kiều Dư An thấy mẹ Kiều lấy hột vịt muối ra, nhớ đến chuyện lần đó mình ngã trong bùn, khi đó có phải mình cũng rất giống cái hột vịt muối này hay không?
"Ừ, An An con xem cái hột vịt muối này có giống con không, lần trước ngã một thân toàn bùn, quần áo đều ném đi hết rồi?" Mẹ Kiều hứng thú, lấy ra di động, "Bộ đồ đó vẫn còn không."
Kiều Dư An: "...... Mẹ, mẹ, mau đến chúng ta trước làm hột vịt muối đi." Quả nhiên là mẹ con, rất ăn ý mà.
"Cũng được." Mẹ Kiều cười nói mấy dì lần đó gọi điện thoại lại đây chê cười Kiều Dư An, cô nghe đến muốn tìm khe đất chui vào, đều là chuyện tốt Giang Mộ Trì làm ra, một đời anh minh của cô đã bị huỷ hoại.
Hai người đem hột vịt muối đi rửa sạch, đây là cách làm mẹ Kiều ngẫu nhiên thấy trên mạng, cầm đi chưng mấy cái, lột ra còn rất đẹp, lần đầu tiên làm đã thành công.
Ăn cơm, Mẹ Kiều đã chuẩn bị xong hai túi cho cô, mỗi người sáu cái hột vịt muối, một phần mang về nhà, một phần để cô mang qua cho Kiều Thừa Tu.
Kiều Dư An lên xe tính toán một chút thời gian, lúc này trong nhà hẳn là không có ai, còn không bằng đem tới công ty, vừa lúc cũng đã lâu không tới công ty lắc lư một vòng. Ở Kiều thị, cô chính là vua nhân khí, cô cùng với bí thư của Kiều Thừa Tu đều chơi vô cùng vui, chủ quản trong công ty đều quen biết cô. Cô từ nhỏ đã đi theo ba Kiều vào công ty chơi, khi đó mọi người đều ôm qua cô kìa.
Lái xe tới công ty, có bảo vệ mở cửa xe cho cô, tiếp tân trực quầy thấy cô liền đón tiếp, hỏi cô sao lâu như vậy không có đến, sau đó đi thang máy lên lầu, dọc đường đi đều có người chào hỏi.
Ra thang máy, đang chuẩn bị đi tìm Kiều Thừa Tu, không nghĩ, gặp một người không nên gặp, Vương Vĩ Đức, "Bạn trai cũ" thời đại học.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Mộ Trì: "Không phải em nói anh là mối tình đầu sao? Sao em lại như vậy? Từ chỗ nào lòi ra bạn trai cũ?"