Edit: QingChen
"Hừ, nhìn em cũng không giống như là người văn minh." Kiều Thừa Tu tháo lỏng cà vạt, nắm tay có chút nhức mỏi, vừa rồi xuống tay vẫn quá nhẹ, có điều chuyện này ít nhiều nhờ có Giang Mộ Trì nếu không anh cũng không phát hiện được.
"Cũng đúng cũng đúng, anh hai đánh người cũng rất tàn nhẫn." Giang Mộ Trì từ trước đến nay không thích đánh người, có điều vừa rồi thấy Kiều Thừa Tu đánh người cũng cảm thấy rất sướng.
"Hừ, người như vậy đánh chết cũng là cống hiến vì thế giới." Kiều Thừa Tu sao lại không nghe hiểu Giang Mộ Trì là đang chê cười anh.
"Đánh chết làm ô uế tay chính mình, được rồi, chuyện cũng đã giải quyết em cũng nên đi rồi, còn phải đi làm nữa, thật bận mà." Giang Mộ Trì đứng lên.
"Giang Mộ Trì, nói thật anh rất hối hận, nếu em đối với An An không tốt chỉ sợ ngay cả anh cũng phát hiện không được." Kiều Thừa Tu đưa lưng về phía Giang Mộ Trì, đầu ngón tay nhẹ điểm trên mặt bàn, nam nhân tâm tư thâm trầm như vậy, nếu thật sự đối với Kiều Dư An làm chuyện gì chỉ sợ không ai có thể phát hiện.
Giang Mộ Trì nắm lấy tay cầm cửa, "Anh yên tâm, Quyển Quyển là vợ của em, em so với bất kì ai khác càng yêu quý em ấy." Này dường như là đang trước mặt Kiều Thừa Tu làm cái đảm bảo.
Không đợi Kiều Thừa Tu nói gì Giang Mộ Trì kéo cửa đi ra ngoài, có một số việc không cần phải nói quá nhiều, nên hiểu đều sẽ hiểu, Giang Mộ Trì cũng khinh thường người không thể dùng thủ đoạn, chẳng qua gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, có một số người cũng nên dùng một số thủ đoạn đặc thù để đi vào khuôn khổ.
Thế giới này như nhau giờ, ngày đêm sáng tối rõ ràng, có chút điều đen tối cần Giang Mộ Trì tới vì Kiều Dư An xua đuổi.
Giang Mộ Trì rời khỏi tập đoàn Kiều thị, Kiều Thừa Tu cho người bộ phận nhân sự tăng thêm nhiệm vụ, loại người giống như Vương Vĩ Đức tuyệt đối không thể tuyển vào, sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng hình tượng công ty. Sau đó lại để người cắt bỏ đoạn ghi hình, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, đặc biệt là đoạn trong phòng họp kia.
Mặc dù Kiều Dư An hoàn toàn không phải là người như vậy nhưng chính là một truyền mười mười truyền trăm, ai biết được người bên ngoài sẽ truyền thành cái dạng nào, ngần ấy năm, thanh danh An An còn không phải bị những người đó huỷ hoại sao. Giờ phút này chuyện của Vương Vĩ Đức đã thảo luận đến ồn ào huyên náo, tất cả mọi người đều đang nói rất thống khoái, không có một ai đau lòng cho hắn ta.
Mọi người đều là người trưởng thành rồi, nên phụ trách cho chính chuyện mình làm ra, khi còn nhỏ còn có cha mẹ gánh, lớn lên về sau cũng chỉ có thể tự mình tới gánh vác cái hậu quả này.
Chuyện này được xử lý vô cùng lưu loát, Giang Mộ Trì giống như không có việc gì xảy ra vẫn theo lẽ thường đi làm việc. Lúc sau Vương Vĩ Đức đi đồn công an lại bởi vì trên người có vết thương được đưa đi bệnh viện, chuyện sau đó nữa cũng không có hỏi thăm qua, có điều còn có một cái đại lễ vẫn đang chờ Vương Vĩ Đức.
Vương Vĩ Đức người này rất coi trọng mặt mũi, chuyện như vậy sẽ tuyệt đối sẽ không nói với bạn bè thân thích, chỉ có thể chắp vá lung tung khắp nơi mượn một ít tiền trị liệu, nhưng đồn công an vẫn đang nhìn, bên ngoài những người phụ nữ kia vẫn còn, hắn ta đi không được.
Nhưng hắn ta vạn lần không ngờ tới, chuyện vẫn còn chưa kết thúc. Hắn ta thật vất vả lắm mới băng bó xong xuôi nằm trên giường bệnh, những nữ nhân đó cũng thật tàn nhẫn, đá ở trên ngực hắn ta hiện tại vẫn còn đau.
Chỉ là vừa mới xoa ngực đã có người đẩy cửa phòng bệnh ra, là ba mẹ Vương Vĩ Đức chạy vào.
"Vĩ Đức, sao con biến thành thế này?" Mẹ Vương nhìn một thân Vương Vĩ Đức băng vải màu trắng vừa tức vừa bực bội.
"Ba mẹ, hai người sao lại tới? Không có việc gì đâu, con không cẩn thận bị tai nạn xe cộ, đây là tai nạn lao động công ty sẽ đền tiền." Vương Vĩ Đức há mồm chính là gạt người, lí do thật sự làm sao dám nói cùng với cha mẹ.
"Đứa nghịch tử này, đến bây giờ còn dám gạt cha, tự mình nhìn xem đây là cái gì!" Cha Vương ném di động xuống, bên trên là một cái video, vừa hay chính là chuyện phát sinh khi nãy, ngay cả thanh âm đều nghe rất rõ ràng.
"Hai người, hai người sao có thứ này?" Vương Vĩ Đức kinh hãi.
"Vĩ Đức, sao con có thể như vậy, sao con có thể làm ra chuyện bại hoại đạo đức như vậy. Hiện tại bạn bè thân thích của chúng ta đều nhận được đoạn video như vậy, điện thoại mẹ và cha con đều bị gọi đến tới tấp, con có nghĩ đến cảm thụ của cha mẹ hay không, con làm cha mẹ về sau sao có thể ngẩng đầu lên làm người nữa?"
Mẹ Vương khóc thương tâm, cả gia đình bọn họ cả đời đều thành thành thật thật, vậy mà lại sinh ra một đứa nghịch tử. Hiện tại tất cả mọi người đều biết Vương Vĩ Đức cùng lúc quen với ba nữ nhân, còn bị họ phát hiện đánh một trận, về sau bọn họ làm gì còn thể diện để ra cửa gặp người!
"Ba mẹ, hai người nghe con giải thích, cái này không phải con." Vương Vĩ Đức đặt nặng nhất mặt mũi mà giờ phút này cũng đã không còn, bạn bè thân thích đều đã biết, về sau hắn ta làm sao dám ra cửa đây?
"Mày cũng đừng giảo biện nữa, bọn tao không đến mức ngay cả con trai mình cũng không nhận ra, cha và mẹ mày mệt chết mệt sống để mày có thể học tập đọc sách, mày chính là báo đáp như vậy sao, về sau bọn tao coi như không còn đứa con trai như mày. Coi như mày đã chết rồi đi, cũng miễn cho thanh danh Vương gia bị đứa con nghịch tử như mày đánh nát." Cha Vương cả đời này cẩn thận làm việc, mệt chết mệt sống chính là muốn để cho người khác coi trọng mình, hiện tại lại bởi vì đứa con trai này, về sau đầu cũng không ngóc nổi.
"Ba mẹ, hai người đừng như vậy, đều do người khác tính kế con, bọn họ khi dễ con, không phải sự thật." Vương Vĩ Đức đến lúc này, một người con trai lớn thế này cuối cùng cũng không nhịn xuống được nước mắt, tất cả mọi người đã biết, về sau hắn ta làm sao về nhà đây?
Năm trước ăn tết hắn ta lái xe về nhà được mọi người trong thôn hâm mộ, lòng kiêu ngạo của hắn ta đã bành trướng cao hơn, thề rằng năm nay ăn tết nhất định phải thuê một chiếc xe càng tốt để trở về. Hiện giờ, chỉ sợ hắn ta cũng không cần phải trở về nữa, trở về để bị người chỉ chỉ trỏ trỏ sao?
"Mày cũng không cần giảo biện, tao và mẹ mày đã không còn tin mày, mày về sau cũng không cần về, bọn tao coi như không có đứa con trai này. Về sau cách xa em trai mày ra một chút, đừng dạy hư nó." Cha Vương nắm tay mẹ Vương rời đi, mẹ Vương còn có chút không bỏ được bị cưỡng ép túm đi.
Vương Vĩ Đức muốn động lại không động đậy được chỉ có thể nằm trên giường bệnh chảy xuống nước mắt thống hận, liền vào lúc này nhân viên đồn công an tiến vào, cầm một tờ đơn kiểm tra đo lường, "Vương Vĩ Đức, anh bị nghi ngờ có liên quan ma tuý, mời đến đồn chúng tôi một chuyến."
Cuối cùng một chút bí mật, cũng không có.
Những chuyện tiếp theo Giang Mộ Trì không hề hỏi thăm, đối với hắn mà nói Vương Vĩ Đức đã sớm không nằm trong phạm vi hắn quan tâm, cứ như bình thường làm việc. Buổi chiều đón tiếp khách hàng lớn từ nước ngoài, nói chuyện xong xuôi dẫn người đến khách sạn mời khách hàng ăn cơm chiều, cũng trước tiên nói qua với Kiều Dư An.
Lúc trở về là tài xế chở hắn, Thiệu Tiêu cũng còn ở trên xe, một ngày bận rộn đến có chút mệt mỏi, dựa vào trên ghế chợp mắt, đột nhiên xe ngừng lại.
"Giang tổng, phía trước hình như xảy ra tai nạn xe cộ, tôi đi xuống nhìn xem." Thiệu Tiêu xuống xe, có rất nhiều xe cũng dừng lại, ở đây là một ngã tư đường cũ xưa vẫn luôn không có sửa lại, thường xuyên phát sinh sự cố giao thông.
Giang Mộ Trì khuỷu tay chống trên cửa sổ xe tuỳ ý nhìn ra bên ngoài, trông thấy một tiệm hoa tươi, còn có đôi tiểu tình nhân đang mua hoa, có điều chỉ là một bó hoa hồng nho nhỏ, dường như chỉ có chín đoá nhưng người con gái kia lại vô cùng vui vẻ, tràn đầy thẹn thùng, cuối cùng hai người tay trong tay rời đi.
Thiệu Tiêu đã trở lại, "Giang tổng, là xảy ra tai nạn xe cộ, một đôi tình nhân cưỡi xe điện xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có điều có đeo mũ bảo hiểm nên vấn đề không lớn, đã được xe cấp cứu đưa đi rồi, rất nhanh sẽ chạy được."
"Ừ, hai người trước sang bên kia đậu một chút." Giang Mộ Trì đẩy cửa xuống xe, từng bước hướng đến cửa hàng bán hoa đằng kia, Thiệu Tiêu nhìn không thể hiểu được.
"Hoan nghênh đến, soái ca, muốn mua hoa gì?"
Giang Mộ Trì dạo qua một vòng, cửa hàng bán hoa không lớn nhưng xử lý cũng không tệ lắm, "Có hoa hướng dương không?"
"Có, gần đây hoa hướng dương bán vô cùng hot, tôi lấy liền cho anh." Bà chủ đi vào bên trong phòng cầm ra một đống hoa hướng dương.
"Vì sao gần đây bán hot vậy?" Giữa mấy đôi tình nhân thường hoa hồng mới đa dụng.
"Cái này à, bởi vì gần đây có một Douyin phát hot, nói hoa ngữ của hoa hướng dương là "Lọt vào trong tầm mắt vô số người khác, mọi nơi đều là em", tặng cho bạn bè nam nữ vô cùng thích hợp, soái ca cậu muốn mấy bông?"
"Chín bông đi." Giang Mộ Trì gật gật đầu, đây là lần đâu hắn nghe nói đến có hoa ngữ như vậy, khó trách bán hot.
Giang Mộ Trì ở một bên chờ, ba chủ rất nhanh đã làm xong một bó hoa tươi, hoa hướng dương khá lớn dù ít bông đi nữa cũng thành một đoá rất lớn.
"Xong rồi, soái ca, tệ, tiền mặt hay Wechat Alipay vậy?" Bà chủ đưa bó hoa qua.
"Alipay, đã trả xong." Giang Mộ Trì đưa cho bà chủ nhìn thoáng qua.
"Được rồi, cảm ơn soái ca, hoan nghênh lần sau lại đến."
Thiệu Tiêu ngồi trên ghế phụ nhìn Giang tổng ôm một bó hoa hướng dương ra tới, thật sự quá mức không khoẻ. Không phải chứ, Giang tổng với phu nhân quan hệ tốt như vậy sao, vô tình nhìn thấy được một cửa hàng bán hoa đều phải mua hoa trở về?
"Đi thôi." Giang Mộ Trì đặt đoá hoa ở một bên, lấy ra di động lần đầu tiên download Douyin, ở Baidu câu nói kia thật đúng là có, bất quá ước nguyện ban đầu của hắn cũng không phải câu nói đó, mà là hắn cảm thấy Kiều Dư An giống như hoa hướng dương, vĩnh viễn tràn ngập hy vọng, hoạt bát, lạc quan hướng về phía trước, cũng hy vọng cô vĩnh viễn vui vui vẻ vẻ như ánh mặt trời.
Douyin: cũng là Tiktok nhưng phiên bản của Trung Quốc. Baidu: tựa như Google.
Giang Mộ Trì về đến nhà Kiều Dư An còn ăn vạ trên sô pha chơi game, nhìn thấy hắn ôm một bó hoa liền chạy tới, ngay cả dép cũng không có mang, "A, hoa hướng dương, là tặng cho em sao?" Kiều Dư An cười mi mắt cong cong.
"Ừ, tặng cho em." Giang Mộ Trì sờ sờ đầu cô, đưa bó hoa cho cô, hoá ra một bó hoa tươi có thể làm cô vui vẻ như vậy.
Kiều Dư An ôm hoa cười giống Husky ngốc, hôn trên mặt Giang Mộ Trì hai cái, "Cảm ơn ông xã!"