Edit: QingChen
Có vài lời tớ muốn nói ạ, xin phép cho tớ đổi xưng hô giữa Lâm Tựa Cẩm và Kiều Dư An nha, vì lúc đầu có chút nhầm lẫn còn tưởng Lâm Tựa Cẩm là em họ của Kiều Dư An, trước mắt tớ sửa xưng hô ở chương này, những chương trước tớ sẽ sửa dần dần ạ, giờ tớ tập trung edit cho hết truyện trước. Yêu mọi người.
Ngày kế tỉnh lại Kiều Dư An nhớ tới tiệc đấu giá Giang Mộ Trì nói, vậy khẳng định cần phải mặc lễ phục, chỉ là cô đã rất lâu rất lâu không có mua quần áo, lúc trước còn ở nhà mẹ Kiều mỗi khi đi dạo thấy thích sẽ mua cho cô, hiện tại lại không ở nhà, tủ quần áo cũng đã lâu không có thêm bộ đồ mới, vừa hay đi dạo phố mua mua mua.
Mấy người Lâm Tựa Cẩm đều phải buổi tối mới rảnh, vậy cô cũng chỉ có thể hẹn buổi tối. Buổi chiều đón Giang Mộ Trì xong xuôi, vừa giờ liền đi ra cửa, bốn người cùng nhau đến quán ăn lúc trước thường đến, cũng đã lâu không có ăn.
"Quá sung sướng." Kiều Dư An buông ly nước chanh, từ đầu đến chân đều sảng khoái, "Lâu lắm không có cùng mọi người đi ăn đồ nướng."
"Cậu cũng biết à, cậu thật là người không có lương tâm, sau khi kết hôn liền vứt bỏ bọn tớ."Lâm Tựa Cẩm là người bất mãn nhất, trước kia hai người luôn như hình với bóng.
"Hắc hắc, không phải tớ quá bận sao, lại thêm công việc, rồi người trong nhà kia quản quá nghiêm." Kiều Dư An vội vàng xin tha, gắp thịt trong nồi đưa đến chén các nàng.
"Cái hội đấu giá kia chắc mọi người cũng nhận được đi?" Mọi người ở Vân Thành gia thế đều tương đương, khẳng định đều sẽ nhận được.
"Ngày hôm qua mới nhận được, khó trách muốn ra ngoài mua quần áo, lễ phục trong nhà cậu không vừa mắt à?" Dương Đạm Toàn uống một ngụm Coca.
"Nhà tớ không có quần áo, lâu lắm tủ quần áo không có đổi mới, lễ phục trong tủ quần áo tớ đều là của quý trước rồi, mặc ra ngoài còn không phải người khác sẽ cười chết sao, không biết còn tưởng rằng sau khi kết hôn tớ lại thảm như vậy, lễ phục là phải mặc theo kỳ."
Ở đây đông đảo danh viện trong yến hội, mặc lại lễ phục cũ chính là tối kỵ, khẳng định sẽ có người chê cười cô, đặc biệt trước kia cô còn kiêu ngạo như vậy, rất nhiều người đều không quen nhìn cô, càng sẽ chê cười.
Cao Phái Thanh đạt nấm trên tay Kiều Dư An, "Chẳng lẽ cậu không thảm à? Sau khi kết hôn tủ quần áo cũng không có đổi mới, chậc chậc chậc."
"Chỉ là tớ bận không có thời gian mà thôi, gần đây hoạt động cũng ít nên không đặt mua." Kiều Dư An bĩu môi.
"Gần đây hoạt động có chút ít, có điều sau cái này lập tức sẽ có cái khác, cũng chuẩn bị đến đại hội giữa năm của các công ty rồi, đều sẽ cùng nhau làm tiệc tối, công ty anh cậu sẽ làm thế nào, có nói không?"
"Anh tớ gần đây như ghét bỏ tớ vậy, hơn nữa hiện tại cũng mới đầu tháng , vẫn sớm mà." Kiều Dư An hiện tại bị anh hai ghét bỏ trên toàn phương diện, chị dâu mang thai, trong mắt anh hai hiện tại cũng chỉ có chị dâu thôi, làm gì còn có cô, cô cũng không ngốc đi cho bị ghét, mỗi lần đi đều sẽ giáo huấn cô, thật sự không thú vị.
"Vậy xin hỏi bây giờ còn có người không chê cậu sao?" Lâm Tựa Cẩm vô cùng vô tình chọc điểm đau của cô, "Tớ đã sớm nói, cậu giống như đứa bé nhỏ bảy tám tuổi vậy, đến chó cũng ghét bỏ cậu."
"Lâm Tựa Cẩm, cậu chú ý lời nói chút đi, chỗ nào tớ thảm như vậy chứ? Tớ còn có rất nhiều người yêu thương."
"Ai vậy?" Mọi người trăm miệng một lời hỏi.
"Tớ, chồng của tớ không chê tớ." Kiều Dư An lời lẽ chính đáng, dường như lượn qua một vòng cũng chỉ có Giang mộ Trì không chê, quả thật bản thân có chút thảm.
"Thôi đi, Giang Mộ Trì không phải không chê, mà là không có cách nào chê, dù sao cũng không thể ly hôn, cậu đó, đừng tự mình cảm thấy tốt đẹp."
"Cậu câm miệng đi, Lâm Tựa Cẩm, miệng của cậu ngày càng độc, ăn nhiều ít nói một chút." Kiều Dư An thẹn quá hoá giận, gắp cho nàng một đống đồ ăn ngon muốn lấp kín miệng nàng.
"Ấy, có ăn cũng không thể lấp kín miệng tớ được, lời tớ nói đều là sự thật."
"Hừ, tuyệt giao."
"Cậu quanh năm suốt tháng đều đã nói lần tuyệt giao, còn không phải vẫn yêu tớ không rời đi được?" Trên mặt Lâm Tựa Cẩm đầy đắc ý, làm Kiều Dư An càng tức.
Ăn uống no đủ, bọn họ từ trên lầu đi xuống thẳng đến cửa hàng lễ phục, trung tâm thương mại này rất lớn, còn có vài tiệm chụp áo cưới, trong đó có nhiếp ảnh gia làm việc trong câu lạc bộ của Kiều Dư An.
Trong tiệm áo cưới có rất nhiều lễ phục, được rất nhiều người thuê, cũng có rất nhiều người mua bán, rất được yêu thích.
Lâm Tựa Cẩm đi vào trước, thấy một bộ áo cưới xinh đẹp, "Kiều tỷ, cậu nói lúc cậu kết hôn sao không làm hôn lễ, ngay cả áo cưới cũng không mặc, không cảm thấy hối hận sao?"
"Có cái gì hối hận chứ, chờ khi nào tớ muốn thì lại làm thôi, lại không phải về sau không làm." Cô cảm thấy hiện tại vẫn chưa phải thật thích hợp, đợi tình cảm giữa cô và Giang Mộ Trì sâu thêm một chút cô sẽ làm hôn lễ.
"Lễ phục ở chỗ này." Vừa lúc Cao Phái Thanh cũng muốn mua, bọn họ đều là khách quen ở đây, cửa hàng trưởng đều quen biết các cô.
"Kiều tiểu thư, Lâm tiểu thư, Cao tiểu thư, Dương tiểu thư, đã lâu không gặp, các cô có yêu cầu gì không?"
"Đã lâu không gặp nha, chọn giúp tôi với Thanh Thanh hai bộ lễ phục, là lễ phục dã hội." Kiều Dư An túm chặt tay Cao Phái Thanh, Lâm Tựa Cẩm cùng Dương Nhẹ Toàn chính là tới xem náo nhiệt thôi.
"Vâng, mời bên này, vừa lúc mới nhận một loạt lễ phục mới của Pháp, đều là cao cấp." Thấy bọn họ chính là thấy tiền mà, làm sao lại không tiếp đãi tốt chứ.
"Thanh Thanh, cậu muốn mua loại nào, kéo dài đuôi hay là lộ vai, hay lộ lưng?"
"Muốn mua một bộ lộ vai, cậu là phụ nữ đã kết hôn chỉ sợ cũng không thể mua lộ lưng đi?" Cao Phái Thanh cũng hiểu được giễu cợt Kiều Dư An.
"Mới không phải, chỉ là tớ không thích." Kiều Dư An nhớ lại, buổi chiều lúc gọi điện thoại cho Giang Mộ Trì còn nói không thể lộ lưng, không thể lộ vai, không thể lộ chân, Kiều Dư An hỏi có thể mua cổ chữ V hay không, Giang Mộ Trì suy xét một chút nói mua đi, đang lúc Kiều Dư An còn nghi hoặc thì Giang Mộ Trì lại nói, mua trở về mặc cho hắn xem.
? Tưởng bở!
Cửa hàng trưởng đẩy cửa ra bên trong đều là hàng cao cấp, giá cả không thấp, người bình thường đều không thể thấy được, chỉ có người quen mới có thể tiến vào chọn lựa.
"Còn rất nhiều, cái này lộ lưng trông rất đẹp." Màu chính là hồng phấn, lại mang theo chút thay đổi dần sang màu xanh non, mặc vào quả thực trông như thuỷ linh linh mật đào vậy, có điều cái này cần phải trẻ mặc vào mới có cảm giác tràn đầy sức sống.
"Đừng có nằm mộng, đã một phen tuổi còn cảm thấy chính mình tuổi à." Lâm Tựa Cẩm am hiểu nhất là đả kích Kiều Dư An.
"Tớ chỉ là khen một câu, cậu đừng có mà khịa tớ, cậu chọn giúp tớ một bộ đi, bảo thủ một chút." Bản thân Kiều Dư An cũng không quá thích hở, cô không thích những ánh mắt nam nhân đó lưu luyến trên người mình, dù có phải ý tốt hay không đi nữa.
Lâm Tựa Cẩm nhìn một vòng, chỉ một bộ, "Bộ kia đi, màu xanh biển thay đổi dần, khá đẹp, hơn nữa rất phù hợp ý cậu muốn bảo thủ, có cổ, đừng nói bả vai sau lưng, thiếu điều che hết cậu từ trên xuống dưới rồi."
"Ai, cậu đó, ánh mắt thật không tồi." Kiều Dư An đi qua sờ soạng một chút, chất liệu tơ tằm lụa rất thoải mái, cổ áo có chút cổ điển, trên đó đính những viên trân châu nhỏ nhỏ, làn váy dài đến mắt cá chân.
"Cũng không tệ lắm, muốn thử không?" Dương Đạm Toàn cũng nói không tồi.
"Có thể, thử thử đi."
Kiều Dư An cho người cầm lấy tới phòng thử đồ mặc, ra ngoài soi gương ai cũng đều nói thật đẹp.
"Vậy lấy này đi, sáng mai đưa đến địa chỉ này giúp tôi." Kiều Dư An đưa điện thoại cho cửa hàng trưởng lưu lại địa chỉ.
"Vâng, đã sớm nghe nói Kiều tiểu thư kết hôn, đây là sự thật nha?" Cửa hàng trưởng vội vàng chụp ảnh lưu lại địa chỉ.
"Ừ, về sau có kiểu dáng nào đẹp có thể gọi điện cho tôi, nếu cô rảnh cũng có thể đưa tới cho tôi nhìn xem." Kiều Dư An cảm thấy chính mình cũng không thể quá sa đoạ, nên dùng tốt thời gian chăm chút cho chính mình, sớm chút nắm lấy tâm của Giang Mộ Trì kia.
"Vâng, Kiều tiểu thư." Có lời như vậy, cầu còn không được.
"Quẹt thẻ đi." Kiều Dư An lấy thẻ từ trong túi ra, rút ra cái thẻ lần trước Giang Mộ Trì cho cô, cũng chưa từng quẹt qua bao giờ, hôm nay coi như một lần làm sâu gạo hưởng thụ một chút cảm giác được chồng nuôi đi.
Cao Phái Thanh cũng chọn một bộ lễ phục, nhóm người từ trong tiệm ra tới xuống lầu, phía dưới lầu là trang phục nam, Kiều Dư An nghĩ đến tủ quần áo của Giang Mộ Trì, nổi lên tâm tư.
"Các cậu cùng tớ đi xem cửa hàng trang phục nam được không?"
"Mua quần áo cho nam nhân nhà cậu à? Từ khi nào hiền huệ như vậy?"
"Tớ vẫn luôn hiền huệ, không cần dìm tớ đi? Đi thôi đi thôi, dù sao còn sớm." Kiều Dư An kéo các nàng đi.
Thẳng đến khu quần áo hàng ngày, "Đồ đi làm của anh ấy quá nhiều rồi, tớ muốn mua cho anh ấy chút quần áo hàng ngày."
"Ây da, kết hôn không lâu ngay cả thói quen người ta cũng nắm rõ ràng, rất có tiền đồ." Lâm Tựa Cẩm dùng bả vai khẽ đụng cô, lúc trước dù có thế nào cũng không nghĩ đến Kiều Dư An thay đổi như ngày hôm nay. Trước kia cô không thích nhất chính là nam nhân, nhiều người theo đuổi như vậy cũng không thấy cô động tâm một chút, hiện tại thì đừng nói tâm mà nay cả người cũng đều ném mất rồi.
"Chỉ là quần áo hắn đặt ở bên cạnh, có mắt đều sẽ nhìn thấy, cậu đừng có mà chê cười tớ, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành như vậy." Kiều Dư An không phục lắm, lúc trước chính mình thề son sắt nói sẽ không như vậy, hiện tại không phải đã sớm ném lời thề ra sau đầu rồi sao.
"Được, không chê cười cậu, mau mua đi sắp giờ rồi, có phải cậu cần trở về hay không, miễn cho nam nhân nhà cậu chờ một chút lại tới tìm, giờ giới nghiêm nhà cậu là mấy giờ?" Các nàng nói đến cái này liền muốn cười, trước kia nhảy Disco tới rạng sáng, hiện tại đã có người gác cổng, trước và sau khi kết hôn chênh lệch thật lớn mà.
" giờ, còn thời gian mà." Kiều Dư An bĩu môi, chuyên tâm chọn quần áo, cô cảm thấy cuộc sống hiện tại giống như nước ấm nấu ếch xanh, mà cô chính là ếch xanh kia, còn Giang Mộ Trì chính là nước ấm. Đến thời điểm hiện tại cô đã bị nấu chín rồi.
"Còn rất sớm."
Bọn họ mấy người hỗ trợ góp ý kiến, Kiều Dư An mua ba bộ trang phục hàng ngày, chờ xong xuôi cũng đã sắp giờ rưỡi, đến lúc thật sự phải về nhà.
Mới ra đến cửa trung tâm thương mại Giang Mộ Trì đã điện thoại đến, "Đang ở chỗ nào vậy, anh đã tới trung tâm thương mại Vĩnh An rồi."