Ăn xong bữa tối trở ra, sắc trời đã tối đen, ngọn đèn đường với đủ loại ánh sáng đầy màu sắc đã chiếu rọi trên khắp nẻo, cảnh đêm bây giờ, dù là vào lúc ba giờ sáng thì cũng chẳng tối tăm bao nhiêu cả.
Trời vừa tối, người trên bờ biển cực kì nhiều. Ban đêm gió lớn, bờ biển vô cùng mát mẻ nên khách tới những quán đồ nướng hải sản bên bờ biển rất nhiều, người chen người, hương thơm bay xa mười dặm, ngay cả khi cửa sổ xe đóng mà Kiều Dư An vẫn cảm nhận được.
Đến tiệm cơm hải sản lúc nãy, Kiều Dư An mở cửa xuống xe đi lấy "chú lừa nhỏ" đang đứng ven đường của mình, "Anh về trước đi, ở đây cách nhà không bao xa nữa, em về ngay đây." Từ đây về nhà chưa tới mười phút.
"Ừ, em chú ý an toàn." Giang Mộ Trì cũng không tính đi quá xa, chỉ là vừa khéo đối diện với một quán ăn, bên ngoài người xe tấp nập, nên không dừng xe lại được, chỉ đành lái xe đi trước một chút.
Kiều Dư An lòng hướng về những vỉ đồ nướng trong quán ăn, tuy ăn no rồi nhưng vẫn cảm thấy ứa nước miếng là sao trời, haiz, ai bảo Giang Mộ Trì không thích ă đồ nướng cơ chứ, dù sao bây giờ cũng đã nắm được một cơ hội, phải làm cho Giang Mộ Trì thích thịt nướng luôn mới được.
Nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi đến chỗ đậu xe bên đường, "chú lừa nhỏ" mày hồng đang dừng êm đẹp ở đó, Kiều Dư An cắm chìa khóa vào rồi xoay một cái. Khi thấy đồng hồ đo trên đầu xe vẫn một màu đen thui, cô đã biết rõ mọi việc không đơn giản rồi.
Cô xuống xe mở ra nhìn thử, quả nhiên, bình điện bị trộm rồi......
Quả thật là cô đã đánh giá cao tính tự giác của mấy người kia rồi, bình điện mới để đây một lúc mà đã bị trộm, tức chết mất!
Kiều Dư An nhíu mày, ngẩng đầu nhìn xung quanh, hình như gần đây không có camera giám sát, không biết trong tiệm cơm kia có camera giám sát không nhỉ, nhưng mà khoảng cách hơi xa, đây là ở bên kia đường rồi, sợ là camera quay không tới.
Xem ra kẻ đó suy nghĩ kĩ càng rồi, mưu tính sâu xa ghê....
Kiều Dư An hít sâu một hơi, cô đã cưỡi "chú lừa nhỏ" này một năm rồi, chưa bị trộm bao giờ đâu đấy, tức quá mà. Nhưng mà việc trước mắt là phải gọi điện thoại cho Giang Mộ Trì, gọi anh quay lại đón cô mới được.
Giang Mộ Trì mới dừng xe ở lề đường phái trước thì nhận được điện thoại của cô, "Làm sao thế em?"
"Giang Mộ Trì, bình điện của em bị trộm rồi......" Giọng nói đáng thương xen chút tức giận của Kiều Dư An truyền đến.
"Bị trộm à?" Giang Mộ Trì vô thức cười ra tiếng, mới dừng xe có chút xíu mà đã bị trộm rồi.
"Anh còn cười nữa, quay lại đây đón em đi, tức chết mất." Kiều Dư An giậm chân, đây là lần đầu tiên gặp loại chuyện trộm bình điện này đấy.
"Tới ngay đây."
Giang Mộ Trì lái xe quay lại, thấy Kiều Dư An đang tủi thân ngồi xổm trên đất, đôi mắt tràn đầy tình cảm sâu nặng nhìn về phía chiếc xe điện, không biết còn tưởng cô đang nhìn người yêu đấy.
"Gần đây có camera giám sát không?" Giang Mộ Trì xuống xe kéo người đang ngồi dưới đất dậy.
"Chắc là không có, em nghi là kẻ đó nhắm vào xe em vì ở đây không có camera giám sát đấy." Kiều Dư An ỉu xìu, mất rồi, đây là "chú lừa nhỏ" cô yêu thương nhất...
"Vậy thì về trước đi." Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua, "Anh kêu người tới kéo đi nạp một bình điện mới."
"Được rồi, nhớ phải nạp cho em một cái bình điện màu hồng tốt nhất đấy..., tội cho con bé, vầy là bị móc mất "trái tim" mà."
"Biết rồi, mau lên xe đi, ở đây không thể dừng lâu."
Kiều Dư An quyến luyên lên xe. Sau khi về tới nhà Giang Mộ Trì gọi người tới kéo xe về, lúc quay lại thì thấy Kiều Dư An vẫn đang còn lải nhải với chị Trần về chuyện xe mình bị trộm bình điện, nói lan tới cả tình hình trộm cắp quanh đây luôn.
Mặt mày hớn hở, xem ra tâm trạng cũng không khó chịu lắm, Giang Mộ Trì đi lên thư phòng trên lầu.
Kiều Dư An trò chuyện với chị Trần một lát rồi gọi điện thoại cho bọn chị em của mình, nói đến khi xả bực bội gần hết mới lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi.
Cô đi ra khỏi phòng tắm thì vừa lúc Giang Mộ Trì đi vào, "Ngày mai về nhà một chuyến."
"Anh nói là quay về nhà nào?" Kiều Dư An đi ra ban công với mái tóc còn ướt mem.
"Nhà ba vợ, ngày mai là ngày thứ ba kết hôn, lại mặt." Giang Mộ Trì cởi áo sơmi, lộ ra cơ bụng rắn chắc, khiến cho Kiều Dư An nuốt một ngụm nước bọt. Không biết bắt đầu từ khi nào mà mình đã biến thành một sắc nữ như vầy chứ, không được không được, trong lòng nhủ thầm phải nhìn sang chỗ khác, nhưng mà nhìn chồng của mình thì đâu phạm pháp đâu nhỉ? Trong lòng nghĩ thế nên lại liếc thêm mấy cái rồi mới dời mắt sang chỗ khác.
Ai ngờ lại bị Giang Mộ Trì bắt tại trận, cởi hết cúc áo sơ mi, lộ ra cảnh quang quyến rũ."Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, mắt muốn rớt ra ngoài luôn rồi kìa."
"Em không có, đừng vu oan cho em, à, anh nói lại mặt, được được, nhưng mà anh nghĩ xem, có phải tập tục này hơi xưa lắm rồi không." Lúc xem phim trên tivi thì có nghe nói qua chứ ngoài đời thì chưa gặp bao giờ, mẹ cũng không nói gì với cô cả.
"Ừ, bên nhà của bà ngoại anh có tập tục đó, anh lớn lên ở nhà ngoại anh." Giang Mộ Trì cởi quần áo ra đi vào phòng tắm, "Sấy khô tóc đi, lát nữa nói tiếp."
Giang Mộ Trì đi tắm, Kiều Dư An đi sấy tóc, làm xong hết rồi mới ngồi xuống nói chuyện này.
"Sao anh phải tới nhà bà ngoại ở thế, hèn chi tụi em không quen anh, nếu như anh lớn lên ở Vân Thành thì chúng ta xem như là thanh mai trúc mã rồi." Với thân phận và quan hệ của nhà họ Kiều và nhà họ Giang thì họ quen biết nhau từ nhỏ cũng là chuyện thường.
"Mẹ anh nói khi anh còn nhỏ thì thầy bói nói là số anh không hợp để sinh sống ở Vân Thành, nếu muốn bình an lớn lên thì phải đưa đến thành phố khác sống, nên ba mẹ đưa anh về thành phố Hoài."
"Thì ra là vậy...." Chuyện liên quan đến tính mạng của con cái như vậy, những bậc cha mẹ thà tin có còn hơn không, "Cũng không sao, nếu anh biết em sớm hơn một chút thì có lẽ anh đã không kết hôn với em rồi."
"Vì sao?" Giang Mộ Trì khó hiểu, thanh mai trúc mã không phải càng tốt sao?
"Bởi vì mấy nam sinh lớn lên với em đều xem em là bạn thân, không có ai thích em cả, hừ, em còn chưa thèm thích bọn nó đâu." Với tư cách là người ăn nhậu chơi bời đứng đầu, từ nhỏ Kiều Dư An đã là vua của đám nhóc, tất nhiên sẽ có rất nhiều bạn giới tính nam, nhưng mấy người đó đã chơi là thành bạn thân, bây giờ cả đám đều đã có bạn gái hoặc là kết hôn, một trúc mã cũng chẳng còn nữa. Nếu Giang Mộ Trì biết cô từ sớm thì chắc kết quả cũng chẳng khác là bao.
"Xùy~~, vậy thì lợi cho anh." Giang Mộ Trì nhận ra tính tình của Kiều Dư An không giống với con gái bình thường, bị mấy người bạn trúc mã xem là anh em thì cũng bình thường thôi.
"Hí hí, biết ăn nói đấy." Kiều Dư An đắc ý hất cằm.
Giang Mộ Trì sờ lên tóc cô, "Sao còn chưa khô?"
"Chuẩn bị khô ngay ấy mà." Cô kéo tóc, tóc quá dài, cầm máy sấy tóc mỏi muốn chết, cho nên lần nào cô cũng chỉ sấy một nửa thôi.
"Đi sấy khô đi, rồi đi ngủ. Sau này đừng có gội đầu buổi tối, sẽ đau đầu đấy." Giang Mộ Trì ra ngoài cầm máy sấy về cắm điện, "Ngồi xích tới đây một chút."
"Anh muốn sấy tóc cho em hả...?" Kiều Dư An được chiều chuộng mà lo sợ. Người này cũng quen thuộc quá rồi đấy, không có chút cảm giác xa cách gì cả, nói gì thì hai người cũng chỉ mới quen nhau chưa tới một tháng, nhưng Giang Mộ Trì đều làm được tất cả những việc mà một người chồng nên làm.
"Tới đây." Giang Mộ Trì lời ít ý nhiều, Kiều Dư An cười hì hì xích qua, nằm lên chân anh để anh sấy tóc cho.
Đây cũng là lần đầu Giang Mộ Trì sấy tóc cho người khác. Tóc cô dài vô cùng, chất tóc mềm mại, sờ lên giống như sờ vào tơ lụa hàng tốt nhất, anh nắm một cách cẩn thận, sợ làm đau cô.
Kiều Dư An mở mắt là có thể nhìn thấy cằm anh, Giang Mộ Trì hơi cúi đầu xuống thì cô thấy được mặt anh. Khuôn mặt anh không có biểu cảm gì cả, môi mím chặt, anh sấy tóc một cách hết sức chăm chú, không biết còn tưởng rằng anh đang xem mấy cái hợp đồng đấy.
Kiều Dư An nổi lên tâm tư trêu chọc, cô đưa tay lên sờ trái cổ của anh, nếu bàn về nơi gợi cảm nhất của đàn ông thì trái cổ luôn có xếp hạng cao trong danh sách đó. Mỗi lần nhìn thấy anh nói chuyện, trái cổ di chuyển lên xuống là cô thấy tràn đầy dục vọng rồi.
Đến giờ này thì thật ra cô cảm thấy kết hôn cũng rất tốt, Giang Mộ Trì ưu tú như vậy, cũng rất quan tâm săn sóc cô, tốt với cô hơn cả khi chưa kết hôn nhiều, nếu như thời gian cứ trôi qua như vầy thì tật là tốt biết mấy.
"Đừng nhúc nhích." Giang Mộ Trì nhịn một lúc lâu, thật sự là không nhịn được, móng tay cô xẹt nhẹ qua trái cổ của anh, khiến anh thoáng run rẩy, đây là cảm giác hiếm khi có.
"A, còn không cho em sờ nữa à, cứ sờ đấy." Kiều Dư An không sợ chết mà tiến lên, bị Giang Mộ Trì túm chặt tay lại.
Giang Mộ Trì một tay rút phích cắm của máy sấy ra, một tay nắm chặt tay người nằm trên chân mình rồi kéo dậy. Hai người cùng nhau nãy lên giường, Giang Mộ Trì vuốt ve mu bàn tay của cô, "Tóc khô rồi, nên làm chút chuyện khác thôi."
Kiều Dư An có thể ngửi được mùi nguy hiểm trong cái giọng điệu này, "Giang, Giang Mộ Trì, ngày mai phải lại mặt, anh đừng như vậy mà, em bị đau thắt lưng đấy." Cô cũng không muốn có chí mà không có sức đi về nhà mẹ đâu.
"Anh sẽ nhẹ nhàng." Giang Mộ Trì vươn tay tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
"A........."
_____
Giang Mộ Trì nói được thì làm được, đúng thật là nhẹ hơn lần đầu tiên rất nhiều, ngày hôm sau Kiều Dư An thức dậy cũng coi như là thoải mái, không cảm thấy khó chịu lắm. Ăn sáng xong, Giang Mộ Trì cầm theo đồ đạc đi ra ngoài.
"Khi nào anh mua mấy món đồ này vậy?" Người con gái ruột như Kiều Dư An còn quên mất tiêu.
"Đây là nhân sâm lúc trước bạn anh tặng, mang qua cho mẹ vợ dùng, đồ đạc này nọ cũng chuẩn bị xong rồi, để ở trong túi quà sau cốp xe đấy."
Kiều Dư An đi theo bên cạnh anh, cực kỳ tò mò, "Giang Mộ Trì, có chuyện gì mà anh không tính toán ra được không? Anh chu đáo như vậy khiến em cảm thấy hai ta cách nhau một khoảng xa như đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy."
"Vậy em cố gắng lên." Giang Mộ Trì nhìn cô cười một cái, việc gì mà tính không ra, có chứ, Kiều Dư An đấy, anh chưa bao giờ tính đến cả.
Lúc về đến nhà ba Kiều mạ Kiều đã về đến nhà, thấy Giang Mộ Trì một cái là nhiệt tình hớn hở vô ngần, làm như không nhìn thấy Kiều Dư an vậy. Mới có mấy ngày không gặp thôi mà, sao địa vị trong nhà lại tụt tới vị trí thấp nhất rồi?
"Ba mẹ, ba mẹ không nhớ con à?" Kiều Dư An không được ai mời, tự mình ngồi xuống.
"Ngồi đoan trang chút đi, ngồi gì mà như không ngồi." Mẹ Kiều đưa chân đá vào chân cô, "Nhớ cái gì mà nhớ, con không ở nhà làm ba mẹ rảnh rỗi thấy rõ luôn đấy, không ai ồn ào khiến ba mẹ phải đau đầu. A Trì mau ngồi đi con, muốn uống gì nào...?"
"Uống trà là được rồi ạ."
"Được, rót trà, An An không gây phiền phức cho con chứ hả?"
"Không có ạ, An An rất ngoan." Làm sao mà Giang Mộ Trì không hiểu được nguyên nhân mà mình được ưu ái như vậy là nhờ Kiều Dư An, vì thế anh đâu thể làm quá lên được.
"Mẹ còn lạ gì đứa con gái này nữa cơ chứ, con đừng có bao che cho nó, có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói với mẹ." Mẹ Kiều là kiểu mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.
Kiều Dư An bĩu môi, oán thầm nói: "Vậy mẹ cứ dứt khoát nhận Giang Mộ Trì làm con nuôi là được rồi."
~hết chương ~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mẹ Kiều: Nếu mẹ nhận A Trì làm con nuôi thì bay không cưới thằng bé được rồi.
An An: Vì sao ạ?
Mẹ Kiều: Con của tau quá ưu tú, mi không xứng với nó.
An An:??? Đuma!