Sau khi đi Tiết thanh minh ở đập Vân Lĩnh trở về, Kiều Dư An nằm liệt trong nhà hai ngày. Lâu rồi không vận động mạnh, tuy lúc đó sức lực dồi dào nhưng nhưng sau đó là hoàn toàn bất lực, ngày hôm sau vừa thức dậy thì nào là đau lưng nào là chân bị chuột rút, nằm như bị liệt trong nhà luôn.
Qua hai ngày vừa đúng tới thời gian hẹn bọn Đinh Thành Hoành đi chụp đỗ quyên rừng, Đinh Thành Hoành là bạn cũ với cô, cùng một câu lạc bộ, lần này đi còn có hai người nữa, tổng cộng hai nam hai nữ, hẹn với nhau rồi lái xe đi. Anh ta đã quy hoạch tuyến đường đi rõ ràng rồi, theo kế hoạch thì có thể về tới nhà trước h chiều, bình thường h rưỡi chiều Giang Mộ Trì mới về tới nhà nên chắc là kịp.
Buổi sáng lúc Kiều Dư An thức dậy thì Giang Mộ Trì đã tới công ty, cô thay quần áo ăn sáng xong xuôi rồi đi ra ngoài. Cô nói với chị Triệu là đi ra ngoài với bạn, giữa trưa không về ăn cơm.
Cô thuê xe đến câu lạc bộ, những người khác đã đến rồi, hai người còn lại là một cậu trai tên là Tiểu A, một cô bé nữ sinh tên là Lưu Hi, đều là bạn tốt trong câu lạc bộ của cô, người tới đủ là xuất phát ngay.
Đinh Thành Hoành phụ trách lái xe, Tiểu A ngồi ở ghế lái phụ xem đường, cô và Lưu Hi ngồi ở ghế sau nói chuyện phiếm.
"Chị Kiều, gần đây em không gặp chị, chị đang bận việc gì hả?”
"Không có gì, còn bao lâu nữa câu lạc bộ mới sửa sang xong thế nhỉ, chị ở nhà không có ai để tán gẫu sắp mốc meo lên rồi đây này.”
"Nửa tháng nữa là xong rồi, tới lúc đó chúng ta lại có thể đi làm lại, cả ngày quang quẩn mãi trong nhà đúng là chán thật.” Đinh Thành Hoành nói chen vào, nhìn Kiều Dư An qua gương chiếu hậu.
"Cũng phải, Tiểu A à, không phải cậu nói chuẩn bị cưới vợ sao? Thế nào, sao không mời chị uống rượu hả?”
"Chị Kiều, chị đừng nói tới chuyện này nữa, em chia tay rồi, đang đau khổ vô cùng đây.” Tiểu A cười khổ.
"Không sao không sao, sau này chị giới thiệu cho cậu cô khác.” Yêu đương mà, chia tay là chuyện thường thôi, kết hôn còn ly hôn được thì mấy cái này nhằm nhò gì.
"Em nhớ kĩ rồi đấy, chị Kiều, sau này chuyện chung thân đại sự của em phụ thuộc hết vào chị.” Tiểu A là một nam sinh mặt tròn, mặt hơi baby, vô cùng đáng yêu, Kiều Dư An cũng thích chơi với cậu.
"Yes sir, sau này chị chắc chắn sẽ giới thiệu cho cậu một cô.” Kiều Dư An vỗ ngực cam đoan, bạn bè cô biết ở khắp năm sông bốn bể, ở đâu cũng có bạn, đi du lịch còn không cần tìm hướng dẫn viên dẫn đường nữa cơ mà.
"Chị Kiều của cậu còn chưa có bạn trai đâu, thế mà chờ cô ấy giới thiệu cho cậu.” Đinh Thành Hoành cười cười.
"Chị Kiều xinh đẹp như vậy, sao thiếu người theo đuổi được chứ.”
"Ha ha.” Kiều Dư An cười cười, không nhiều lời. Bọn họ cũng không biết cô kết hôn rồi, cũng không biết tới việc cô là con gái của nhà họ Kiều ở Vân Thành luôn. Ai cũng chỉ cho là trùng tên trùng họ thôi, cái tên này cũng khá phổ biến, trùng tên là chuyện thường.
Kiều Dư An không phải cố ý giấu diếm, chẳng qua là trước kia sau khi nói với bạn bè chuyện này thì tình bạn luôn biến chất, luôn có cảm giác xấu hổ sao đó. Trải qua thời gian dài thì Kiều Dư An cũng cảm thấy khó chịu, dứt khoát không thèm nói ra luôn. Vì thế họ chỉ cho rằng Kiều Dư An là một người bình thường có gia cảnh hơi tốt tí mà thôi.
Đi xe gần ba giờ đồng hồ, đến khoảng hơn mười một giờ trưa mới đến nơi, nhưng mà còn phải đi lên núi nữa, Kiều Dư An nghĩ thầm không biết đi như vầy thì có thể về nhà trước năm giờ được hay không, nếu không được thì nên nói một tiếng với Giang Mộ Trì.
Xe dừng lại, mọi người lấy đồ đạc xong thì đi lên núi. Mảnh rừng này tương đối nguyên thủy, không có dấu vết khai thác của con người, nhưng mà có như vậy thì mới có dấu hiệu của hoa đỗ quyên rừng, nếu không thì cũng đã bị người ta đào về nhà trồng hết rồi.
_____
Truyện được edit và đăng tại blowzedgirl.wordpress.com và wattpad @thuong
_____
Leo núi hùng hục hơn một giờ mới tìm thấy một cây hoa nhỏ, vì thấy quá nhỏ nên tiếp tục tìm. Tuy mục đích của cả đám là hoa đỗ quyên nhưng vẫn có những cảnh đẹp khác, chụp được rất nhiều, mệt thì mệt nhưng mà cũng đáng giá.
Đi thêm một lúc nữa thì họ phát hiện cả một vùng đất bao la bát ngát toàn là hoa đỗ quyên rừng, lúc này đang độ hoa nở, biển hoa đua nhau khoe sắc thắm.
"Chỗ này chắc có từ lâu rồi, không uổng công chúng ta đi một chuyến mà....”
"Đúng vậy, may là ở sâu trong rừng, nếu không chắc cũng bị đào đi hết.”
"Chúng ta chụp nhanh đi, đoán chừng xíu nữa sẽ mưa đấy.” Kiều Dư An ngẩng đầu nhìn trời. Ở đây vì có nhiều tán cây cao to che phủ nên khó nhìn thấy trời mây, tiết thanh minh mới qua nên cũng mưa nhiều hơn, nhưng mà chủ yếu là những cơn mưa nhỏ, nhưng cả đám lạ nước lạ cái như này thì dù mưa nhỏ cũng đáng lo.
"Cũng được, hôm nay anh xem thời tiết bảo trời không mưa nên chắc là sẽ không mưa đâu.” Đinh Thành Hoành nhìn trời.
"Nếu không mưa thì cũng không còn nhiều thời gian đâu, chúng ta còn phải đi ra ngoài nữa.” Kiều Dư An không hiểu có chuyện gì mà trong lòng cứ thấy bồn chồn lo lắng, cảm thấy bất an, giống như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.
"Cũng phải, vậy chúng ta khẩn trương hơn một chút đi.”
Ông trời bây giờ đúng là thất thường, họ vừa mới chụp xong, chuẩn bị dọn đi thì thoắt cái đã tối sầm, những giọt mưa to như hạt đậu thi nhau rơi xuống, trong cả đám thì cũng chỉ có Kiều Dư An mang theo dù, nhưng những thiết bị mang theo này lại không thể dính nước mưa được nên đành phải để che dù trên lưng Đinh Thành Hoành.
"An An em cũng vào đây tránh mưa?” Đinh Thành Hoành muốn kéo Kiều Dư An.
"Để cho Lưu Hi vào đi, sức khỏe em tốt, không sao đâu.” Lưu Hi gầy yếu hơn, lại thường xuyên bị bệnh, sức khỏe của Kiều Dư An tốt hơn cô ấy nhiều.
Không nói lại Kiều Dư An, Đinh Thành Hoành và Lưu Hi cùng che dù ôm thiết bị, Tiểu A và Kiều Dư An dầm mưa quay về theo đường cũ lúc nãy.
Nhưng trời càng lúc càng tối, đường cũng khoa đi hơn, mưa lại lớn, Kiều Dư An lấy điện thoại ra muốn xem bản đồ một chút thì phát hiện điện thoại không có tín hiệu.
Những người còn lại thấy vậy cũng lấy ra xem thử, đều không có tín hiệu. Giờ đây họ mới bắt đầu luống cuống, núi non hoang dã, lại trong cái thời tiết mưa tầm tã mà trời còn sắp tối hẳn như vầy, lỡ như lạc đường thì nguy mất.
"Mọi người có nhớ đường không? Cứ đi về theo đường cũ thì chắc không sao đâu.” Kiều Dư An đang an ủi bọn họ, cũng là tự an ủi mình. Giờ này trong lòng cô hơi hối hận, cô không nên đi một mình tới những chỗ như thế này, lỡ như mình xảy ra chuyện gì thì ba mẹ phải làm sao bây giờ, Giang Mộ Trì có đau khổ chút nào hay không. Cũng là do mình chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, dám to gan đi tới nơi này mà không nói với bất kì ai trong nhà cả.
Hình như cô vẫn chưa quen với việc mình đã lấy chồng, lúc ra ngoài cũng không nói với Giang Mộ Trì, không biết Giang Mộ Trì có đi tìm mình không nữa....
"Đi thôi, chúng ta cứ đi từ từ, mọi người cẩn thận đừng để bị té nhé.” Đinh Thành Hoành và Lưu Hi đi trước.
Trên tay có bản đồ bằng giấy, chỉ là trời mưa nên không tiện xem, với lại trời mưa tối tăm không phân biệt được đường, điện thoại cũng không có tín hiệu, Kiều Dư An bước mỗi bước thật chậm thật chắc, sợ sẽ bị té.
Đi được một lúc, quả thật là họ đã bị lạc đường, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy con đường nào cả. Họ đành phải đánh cược chọn một con đường giống như có dấu vết của con người đi, lần theo dấu vết mà đi xuống, tuy họ không tìm thấy con đường quen thuộc lúc đi lên đâu nhưng lại thấy một ngôi nhà nhỏ.
"Chúng ta qua đó xem thử đi, chắc là nhà hoang, qua đó trú mưa cũng được.”
"Được.”
Kiều Dư An đã ướt đãm cả người, mưa lớn tới mức cô không mở mắt ra được luôn.
Đi tới gần hơn mới nhận ra đây không phải là nhà hoang, trong sân có rau quả do con người trồng. Có một ông lão đang đi từ trong phòng ra, trong thấy đám bọn họ còn tưởng là bọn người xấu, họ phải giái thích một lúc lâu mới khiến cho ông cụ tin họ là người tốt, để cho họ vào tránh mưa.
Kiều Dư An vắt nước trên quần áo của mình, nhìn cơn mưa tầm tã ngoài căn phòng, trong căn phòng này có một chiếc đồng hồ cũ, nhưng mà vẫn còn hoạt động được, trên đồng hồ đã chỉ đến năm giờ rồi. Cô nhìn thoáng qua điện thoại, vẫn chưa có tín hiệu, cô cắn chặt răng, không biết bây giờ Giang Mộ Trì có phát hiện ra là không tìm thấy cô hay không.
______
Truyện được edit và đăng tại blowzedgirl.wordpress.com và wattpad @thuong
Trong văn phòng tổng giám đốc Giang thị, Giang Mộ Trì nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài, nghĩ thầm chắc phải về nhà trễ một chút nên cầm điện thoại lên gọi cho Kiều Dư An, "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau......"
Giang Mộ Trì nhíu mày, giờ này mà ở nhà sẽ không thể nào không liên lạc được, anh gọi lại một lần nữa, vẫn như vậy. Anh đành phải gọi cho chị Triệu, chị Triệu bắt máy rất nhanh.
"Chị Triệu, phu nhân vẫn còn nghỉ trưa sao?” Hai ngày nay Kiều Dư An đánh một giấc ngủ trưa là phải tới tận chiều.
"Tiên sinh, phu nhân không ở nhà ạ...” Chị Triệu nghi hoặc, "Sáng nay phu nhân ra ngoài, nói là đi chơi với bạn, đến bây giờ vẫn chưa về nữa.”
"Điện thoại của phu nhân không gọi được, cô ấy không nói mình đi đâu sao?”
"Phu nhân không nói gì cả, chỉ nói là sẽ về trước năm giờ, nhưng bây giờ đã là h rồi. Chắc là do trời mưa to nên sẽ về muộn một chút ạ.”
"Nếu như phu nhân về tới nhà thì báo cho tôi nhé.” Giang Mộ Trì cúp điện thoại, bên ngoài mưa lớn như vậy thì có thể đi đâu chứ, ngay cả điện thoại cũng gọi không được, Giang Mộ Trì có dự cảm không tốt.
Gọi đường dây nội tuyến kêu Thiệu Tiêu vào, "Cậu đi tìm hiểu giúp tôi phương thức liên lạc của những người bạn thân của phu nhân.”
"Dạ.” Hiệu suất làm việc của Thiệu Tiêu rất nhanh, những người chơi với Kiều Dư An đều là những cô chiêu ở Vân Thành, muốn tìm phương thức liên lạc cũng khá nhanh.
Sau khi tìm được Giang Mộ Trì gọi điện thoại cho bọn họ, kết quả không ai biết cả, họ đều nói không có liên lạc gì cả, gọi điện cũng không được. Càng lúc Giang Mộ Trì càng nhíu mày chặt hơn rốt cuộc là Kiều Dư An đi đâu chứ.
Giang Mộ Trì không có lòng nào mà làm việc, mấy công việc cuối cùng trong ngày đều chất đống trên bàn. Thiệu Tiêu cũng bận rộn lên hẳn, vốn là sắp được tan làm rồi, thế mà lại không tìm thấy Kiều Dư An, nhìn bộ dạng sốt ruột của sếp mình, anh ta cũng chỉ có thể gắng sức tìm kiếm mà thôi.
Bỏ ra chút thời gian, Thiệu Tiêu thăm dò được tin tức hơi có ích, "Tổng giám đốc Giang, phu nhân có làm việc tại một câu lạc bộ chụp ảnh. Gần đây câu lạc bộ đang trùng tu sửa chữa, không làm việc. Nhưng tôi nghe nói phu nhân và mấy người trong câu lạc bộ lên núi chụp hoa đỗ quyên rừng.” . Truyện Teen Hay
"Núi nào? Mấy người?”
"Tổng cộng bốn người, về phần núi nào thì không biết, họ không nhắn tin tromạtaxlớn, kgoanrlà tạo nhóm nhỏ để nhắn tin rồi.”
"Tìm bộ phận kỹ thuật, hack mật khẩu tài khoản của cô ấy, tìm ghi chép đoạn trò chuyện ấy.” Giang Mộ Trì chống tay lên bàn, lông mày vẫn chưa hề giãn ra, đã hơn sáu giờ rồi, trời lại mưa to mà còn tối đen như vậy, một lát nữa là không thấy đường đi nữa ấy chứ.
"Dạ, tôi đi ngay.” Thiệu Tiêu không ngờ rằng có ngày bộ phận kĩ tbuaatj của công ty phải đi làm cái việc như hack nick này.
Hơn mười phút sau, Thiệu Tiêu quay lại, "Sếp à, xem qua thì là núi Lạc, lái xe nhanh nhất cũng phải mất hai tiếng rưỡi, hơn nữa ngọn núi này vẫn chưa được khai thác, ở biên giới giữa Vân Thành và Nguyên Thành, rất là hoang vu, khu vực cũng rất rộng.”
"Cậu lập tức đi chuẩn bị xe, gọi thêm người, xuất phát tới đó ngay.”
Ở nơi xa như vậy, Giang Mộ Trì vẫn không nắm chắc lắm, suy tư một hồi, anh cầm điện thoại bấm số của Kiều Thừa Tu: "Anh hai, An An mất tích rồi.”