Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đừng lộn xộn.” Giang Mộ Trì thở dài một hơi, không trông chừng cô một phút là cô gặp chuyện ngay, nếu không phải Giang Mộ Trì hiểu rõ tính tình Kiều Dư An thì có khi anh còn nghĩ có phải là Kiều Dư An cố ý kiếm chuyện hay không đấy.
“Đau quá.” Kiều Dư An nhíu mày, ngước mắt tủi thân nhìn về phía Giang Mộ Trì, không dám động đậy ngón tay, ai ngờ con cua có chút xíu này cũng biết kẹp người chứ, còn kẹp ngón tay lớn nhất nữa.
“Lúc nãy anh nói thế nào?” Giang Mộ Trì vào bếp lấy bật lửa ra hơ nóng càng con cua, con cua bị đau nên thả lỏng ra. Anh nắm tay cô thổi thổi, may mà không rách da, chỉ đỏ lên một vùng, vốn da cô trắng nên vết thương cũng dễ thấy, ngón tay đỏ hết cả lên.
“Em sai rồi.” Kiều Dư An mà, người đứng đầu trong việc mắc lỗi, cũng là người đứng đầu trong việc xin lỗi, dù cho thế nào thì cô cũng xin lỗi trước cái đã, mặc kệ những chuyện khác. Nếu hỏi cô có ưu điểm gì lớn nhất, chắc chắn Giang Mộ Trì sẽ nói, ưu điểm lớn nhất của cô là xin lỗi nhanh nhất.
“Lần nào em cũng nói em sai rồi mà không thấy em sửa đổi gì cả.” Giang Mộ Trì nắm tay cô đi rửa sạch rồi vào nhà tìm thuốc mỡ bôi lên. Trên ngườ cô không thấy một vết thương nhỏ nào, chứng tỏ cô được bảo vệ rất tốt, không thể để tới lượt anh bảo vệ lại bị thương được.”Lúc nãy em đâu có nói là lần sau em không dám nữa đâu,” Kiều Dư An le lưỡi cười hì hì, “Em sai rồi, mà lần sau vẫn còn dám với anh.” Cô luôn luôn là không nhớ những chuyện như này.
“Em còn đắc ý lắm nhỉ? Cái tính bướng bỉnh này của em, phải cảm ơn mẹ vợ khi nuôi em lớn được tầm này, thật sự là rất vất vả, lần sau tới thăm mẹ anh phải mang thêm chút quà mới được.” Giang Mộ Trì bôi thuốc mỡ cho cô rồi bỏ tay cô ra. Người phụ nữ này luôn khiến anh tức giận mà.
“Hí hí, cũng đúng, mẹ em rất vất vả để nuôi lớn một cô con gái xinh đẹp như em.” Kiều Dư An bụm ngón tay thổi thổi, không ngại ngừng chút nào.
Giang Mộ Trì cười cười không nói gì nữa, đi ra ngoài rửa cua, cua được nuôi ở ruộng lúa sạch sẽ nên không dơ nhiều, rửa qua một lần là được rồi. Bỏ cua vào trong chậu, mẹ Giang cũng tìm ra bếp nướng, còn có một chút đồ gia vị, “Mấy món đồ này là được dùng để nướng hôm lễ mừng năm mới, đồ gia vị là mua còn dư, vẫn chưa hết hạn đâu, ở trong bếp còn có rau, tụi con muốn ăn gì thì đi lấy nhé.” Mẹ Giang cũng mặc kệ hai người trẻ, thích làm gì thì làm đi.
Lúc mẹ Giang đi ra thì Kiều Dư An giấu ngón tay đỏ bừng của mình đi theo bản năng, nếu việc này mà bị mẹ Giang biết thì lại thành trò cười nữa rồi. Thấy mẹ Giang đi rồi, Kiều Dư An mới đưa tay ra ngắm nghía, thổi một cái, nói với Giang Mộ Trì: “Giang Mộ Trì, em phát hiện em là một đứa dở hơi, đi đâu cũng bị người khác cười hết.” Hình như làm chuyện gì cũng tạo ra ngã rẽ cả không tạo ra ngã rẽ là không phải cô, sẽ không bình thường. “Không phải, có một nơi mà từ đầu tới cuối em vẫn chưa bị cười.” Giang Mộ Trì liếc nhìn cô, nhướng mày cười cười, “Có một anh chồng tốt, khắp Vân Thành này có ai mà không hâm mộ em chứ?”
Chợt nghe nói như vậy, Kiều Dư An vẫn chưa phản ứng kịp, sau đó cười to, “Ha ha ha ha ha, anh không biết xấu hổ hả?”
Chưa từng thấy Giang Mộ Trì tự tin như vậy, lại còn nói ra ngoài nữa chứ, không sợ người khác cười sao?
“Có người chê cười em rồi à?” Giang Mộ Trì đứng lên loay hoay bắc bếp nướng, chút tự tin này anh vẫn phải có.
“Aiz, được rồi, đúng thật là không có, họ toàn bảo là đời trước em làm chuyện gì tốt mà đời này lại cưới được anh thôi.” Kiều Dư An hai tay nâng mặt nhìn Giang Mộ Trì.
Không chỉ có ba mẹ nói như vậy, mấy đứa bạn thân của cô cũng nói Giang Mộ Trì là người tốt, lúc đầu cô còn không tin, nhưng ở với nhau một thời gian, Giang Mộ Trì thật sự là một cái người tốt, tốt với vợ, thực hiện hết trách nhiệm.
“Cho nên em vẫn có ưu điểm đấy.”
“Hừ, anh dìm em xuống để nâng anh lên thôi, cái này không tính.” Kiều Dư An hừ hừ, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh.
“Không tính à,” Giọng nói có chút tiếc nuối của Giang Mộ Trì vang lên, “Nếu mà không tính cái này thì Quyển Quyển thật đúng là không có ưu điểm gì cả. Chỉ có ánh mắt chọn chồng của em không sai thôi, em mà không thừa nhận nữa là không còn gì nữa đâu.”
“Phi!” Kiều Dư An chưa gặp người da mặt dày như vậy bao giờ, bông hoa lạnh lùng cái gì chứ, không dính dáng một tí xíu nào, là một tên vô lại thì có.
Giang Mộ Trì bắc xong bếp nướng, vào lễ mừng năm mới họ cũng tụ họp lại bên nhau để tổ chức tiệc nướng, nhưng mà bây giờ chỉ có hai người có hứng thú nướng thức ăn, làm việc nhà nông tới tận chiều nên ai nấy cũng mệt mỏi đuối sức, một lòng một nằm trên sofa không muốn ngồi dậy.
“Ăn trước cái con cua lớn kia trước, ai bảo nó kẹp em.” Kiều Dư An dùng cái kẹp kẹp lấy con cua kia để lên vỉ nướng, cô nàng này có thù tất báo, ngay cả một con cua cũng không tha. “Đó là do em động tới nó trước.” Giang Mộ Trì bắt đầu với công việc đầu bếp, ngồi xuống nướng cua, anh còn vào bếp lấy một ít cà tím, thịt bò với vài thứ linh tinh khác để nướng cùng. Thoắt cái trong viện đã bay lên mùi thơm thoang thoảng, Kiều Dư An đôi mắt tràn ngập chờ mong, nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi.
Con cua lớn kia chín rồi, Kiều Dư An chờ Giang Mộ Trì đưa cho mình, Giang Mộ Trì kẹp lấy, cô đưa tay tới tiếp, vẻ mặt tươi cười, chỉ thiếu chút nữa là nói cảm ơn. Thế mà gần tới tay cô, tay của Giang Mộ Trì lại rẽ sang hướng khác, đưa tới bên miệng mình, hít một hơi, “Thơm quá.”
Kiều Dư An: “…?”
Kiều Dư An lập tức trợn mắt tròn xoe, trừng mắt nhìn Giang Mộ Trì như là có thù oán gì lớn lắm, thấy anh vẫm chưa đưa cho mình cô xách ghế đểu xích ra bên ngoài.
Giang Mộ Trì giật khóe miệng, nhìn bóng lưng thở phì phì của cô, đây là tức giận rồi, thở dài, người không lớn mà tính tình thì lớn quá.
Đứng lên kẹp lấy con cua rồi đi tới bên cạnh cô, “Ăn nhanh đi nhóc dễ dỗi, sao tính tình của em lại lớn vậy chứ?”
“Hừ.” Kiều Dư An đoạt lấy, bắt đầu ăn răng rắc răng rắc, cua nướng thơm mà còn giòn, giòn tan bất tận, cắn một miếng là thơm ngất ngây, hương thơm lan tỏa khắp khoang miệng…
“Ừm, cho anh ăn một miếng, anh vất vả rồi. Thơm quá đi mất, em phát hiện anh rất có thiên phú nấu ăn nha…” Kiều Dư An đưa con cua tới bên miệng Giang Mộ Trì, anh cắn một miếng, con này cũng không có bao nhiêu thịt cũng không có gạch cua gì cả, đều là vỏ, vì thế phải nướng giòn thật giòn mới ăn được, nếu không giòn thì khó mà nuốt trôi được.
“Cũng được, anh không thể so với ai đó, chỉ có một ưu điểm.” Ý ở ngoài lời của Giang Mộ Trì quá rõ ràng…
“Hừ,” Kiều Dư An chuyên tâm ăn, bưng ghế đẩu ngồi lại vị trí cũ, tức giận, “Em có một ưu điểm là được rồi, ngươi đều là của ta, vậy thì ưu điểm của anh đều là ưu điểm của em.” Kiều Dư An cảm thấy đợt mua bán này cũng có lợi đấy chứ, không cần mình tự hành động suy nghĩ gì thì đã có rất nhiều lợi ích rồi, không phải là nên sung sướng sao…
“Không sai, nói vậy em buôn bán cũng có lời đấy chứ.”
“Ngươi cũng buôn bán lời vậy, có một người vợ biết săn sóc như em.” Kiều Dư An nhấn mạnh hai chữ săn sóc, đúng là tri kỉ mà…
Giang Mộ Trì cười một tiếng, không nói nữa, mẹ Giang đi ra gọi hai người vào ăn cơm.
“Mẹ, con không ăn, con phải chờ đồ nướng của A Trì, mẹ có muốn tới đây nếm thử không ạ, tay nghề của A Trì tốt lắm ạ.” Kiều Dư An ăn mà khóe miệng dính đầy ớt.
“Tụi con ăn đi, nóng lắm, mọi người ăn cơm trước đây, nếu đói bụng thì xuống bếp tìm đồ ăn khuya nhé.” Mẹ Giang nhìn vợ chồng son thân mật ngồi cùng một chỗ, vui vẻ vô cùng, ai nói kết hôn chớp nhoáng thì tình cảm không tốt chứ, nhìn cách hai đứa nó ở chung là biết sống với nhau cực kỳ hòa thuận vui vẻ rồi. Đã lâu lắm rồi mẹ Giang chưa thấy Giang Mộ Trì cười nhiều như vậy, với mẹ ruột cũng không muốn cười, rốt cuộc cũng có người trị được nó, thằng con trai của bà cuối cùng cũng dính chút khói lửa nhân gian rồi. Một người phụ trách nướng, một người phụ trách ăn và đút cho người nướng. trời tối, trong sân mở đèn, ánh đèm lờ mờ, nướng thức ăn cũng đã đến khâu cuối cùng mà còn dư lại khá nhiều cua, thức ăn lấy từ phòng bếp ra thì lại thiếu, hơn phân nửa là vào bụng Kiều Dư An.
Giang Mộ Trì đưa thay sờ sờ, “Ngày hôm qua nóng trong người, hôm nay lại ăn đồ nướng, chút nữa uống hai viên Thanh Hỏa Phiến [].” Nếu không phải Kiều Dư An quấn quít lấy anh thì anh cũng lười làm nhiều như vậy. Anh là một người sợ phiền phức nhưng sau khi gặp Kiều Dư An thì hình như gặp phiền phức lớn cũng không sợ.
[] Hình ảnh thuốc Thanh Hỏa Phiến (thuốc giải nhiệt):
“Em không sợ, nóng của đồ nướng với nóng của vải thiều không giống nhau, chắc chắn là không sao cả.” Kiều Dư An ăn uống no đủ, sao mà nhớ tới chuyện có nóng trong người hay không.
“Anh ăn no rồi sao, hình như cũng không ăn bao nhiêu, để em vào bếp xem còn gì ăn không.” Kiều Dư An xách giỏ cua đi vào bếp, trong bếp còn một cái nồi canh sườn và chè nấm tuyết câu kỷ tử [].
[] Hình ảnh:
Giang Mộ Trì từ ngoài vào thì thấy cô đang ăn vụng, “Em muốn ăn no căng bụng luôn à?” Như con mèo ăn hoài không đủ vậy, ăn không ngừng miệng.
“Không phải, em muốn nếm thử món chè nấm tuyết này, trông cóbver rất ngon.” Kiều Dư An nếm thử một chút, ngọt quá.
“Nấm tuyết hầm cách thủy à?” Giang Mộ Trì ở phía sau nhìn thoáng qua, “Múc một chén uống đi, món này giải nhiệt đấy, chắc là do mẹ sợ em nóng trong người.” Mẹ Giang cũng rất chu đáo, bao nhiêu thế cũng đủ thấy mẹ Giang thích cô con dâu này bao nhiêu.
“Hí hí, mẹ thật là tốt.” Kiều Dư An vui vô cùng, từ khi kết hôn, bước vào nhà họ Giang, Kiều Dư An chưa cảm nhận một chút tủi thân nào, ngược lại người lớn trong nhà luôn nghĩ cho cô, thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi thăm Giang Mộ Trì có bắt nạt cô không, nếu có thì cô phải cáo trạng, mọi người sẽ đứng về phía cô.
Cha mẹ như vậy thì rất nhiều, nhưng mẹ chồng như vậy thì rất ít, cưới chồng rồi mà vẫn còn đãi ngộ như vậy, Kiều Dư An còn cầu cái gì nữa cơ chứ.
“Đó là vì em tốt, mẹ mới tốt lại với em.” Nếu đổi thành người khác, chưa chắc mẹ Giang đã tốt như thế.
“Anh cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt.” Kiều Dư An quay đầu lại hôn lên cằm anh một cái, càng nói càng cảm thấy mình may mắn hạnh phúc, không nhịn được muốn hôn anh.
Giang Mộ Trì cũng sẽ không đơn giản vậy mà tha cho cô, nắm cằm cô làm nụ hôn này sâu thêm, đến khi Kiều Dư An không thở nổi mới buông ra, cô còn bị ghét bỏ, “Lâu như vậy rồi mà sao em không biết cách hít thở vậy?”
Kiều Dư An hơi trừng mắt với anh, chỉ là đôi mắt vẫn còn mang theo tình ý, trông có vẻ như đang hờn dỗi, “Việc này thì học bằng cách nào chứ!”
“Cũng phải,” Giang Mộ Trì gật đầu, như có điều suy tư, “Em ngốc như vậy mà, thôi thì quen tay hay việc đi, sau này luyện thêm một chút là được.” Về phần phải luyện như thế nào, trong lòng tự hiểu.
“Sao cả ngày anh cứ nghĩ tới chuyện này thế, tư tưởng sạch sẽ chút đi.” Kiều Dư An ăn nấm tuyết để giảm bớt tâm trạng xấu hổ, Giang Mộ Trì hiếm khi chủ động trêu ai, nhưng một khi đã trêu rồi thì không ai ngăn cản anh được, thật sự là cô không chống đỡ nổi.
“Anh cũng vì cuộc sống hạnh phúc của hai ta mà suy xét thôi, nghe nói hôn thường xuyên có lợi cho sức khỏe, vì sức khỏe của chúng ta, anh chấp nhận hy sinh một chút vậy.” Giang Mộ Trì xoay người, chống cằm lên vai cô, hơi thở nóng rực quẩn quanh bên tai cô.
“Nghĩ khá lắm, hừ, em thu hồi lời nói lúc nãy, anh không tốt chút nào cả.” Kiều Dư An thẹn quá thành giận đạp anh một cái, bưng chén chè nấm tuyết chạy ra ngoài.
~~~~hết chương ~~~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi tuyên bố Giang Mộ Trì chính thức khởi động hệ thống đen tối!!