Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Ái Ái
______
"Alo, A Trì, là dì đây.” Mẹ Kiều liếc Kiều Dư An, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Giang Mộ Trì sửng sốt một chút, hiển nhiên anh không ngờ là mẹ Kiều bắt máy, nói như thế nào nhỉ, có cảm giác như đang lén yêu đương bị chộp được.
"Con chào dì ạ.” Giang Mộ Trì đứng lên, bước đến trước cửa sổ sát đất, đặt tay lên cửa sổ thủy tinh.
"Ừ, A Trì, dì biết việc con và An An đăng kí kết hôn rồi, hai con làm vậy có phải là hơi gấp gáp không?”
Mẹ Kiều nghe thấy giọng nói của Giang Mộ Trì thì ngọn lửa trong lòng cũng giảm đi một chút, dù sao thì sự ưu tú của Giang Mộ Trì cũng được bà và ba sắp nhỏ công nhận, nếu như đã đăng kí kết hôn thì bà cũng phải kiềm chế một chút. An An là con gái bà, dù gì bà cũng có tư cách dạy dỗ nó, nhưng với Giang Mộ Trì thì khác, họ đâu biết tính tình của Giang Mộ Trì ra sao nên nổi giận thì không tốt lắm, tránh việc làm cho vợ chồng son xấu hổ. Làm cha mẹ là phải suy nghĩ cho con.
"Mẹ, con xin lỗi, việc này đúng thật là có hơi vội vàng, là do con suy nghĩ không chu toàn.”
"Ừ, a...? Con gọi dì là gì?” Mẹ Kiều bị tiếng kêu mẹ kia làm cho đầu óc choáng váng.
"Mẹ, lúc nãy con tưởng mẹ chưa biết chuyện này, nếu như mẹ đã biết việc con và An An đăng kí kết hôn rồi thì gọi “mẹ” là việc phải làm ạ.” Lần đầu tiên Giang Mộ Trì phát hiện mình có thiên phú nói xằng nói bậy như vậy.
Giang Mộ Trì cong khóe môi, chắc chắn là do Kiều Dư An lây.
"Ha ha, đúng rồi, là việc phải làm.” Lúc này mẹ Kiều sung sướng vô tận, bà nghĩ thầm thằng nhóc này vào guồng rồi đấy, nói ngọt xớt, mới đó mà đã đổi xưng hô nói câu nghe mát cái ruột.
"Mẹ, mẹ yên tâm, tuy con và An An kết hôn vội vàng nhưng trình tự phải có vẫn sẽ có ạ, tuyệt đối sẽ không làm An An tủi thân.” Nhà họ Giang anh không có sở thích tay không bắt sói, nhà họ Kiều nuôi dưỡng một người con gái xinh đẹp như vậy, sao mà để cô ấy tủi thân được chứ.
Hôm nay đúng là đăng kí kết hôn vừa vội vàng vừa hấp tấp, chưa suy nghĩ kĩ càng nhiều chuyện, nhưng việc mà Giang Mộ Trì đã làm thì không hề hối hận, quá trình tiếp theo cứ từ từ đi là được.
"Không phải mẹ lo lắng việc này, chỉ là tụi con kết hôn vội vàng như vậy thì không nghĩ tới việc sau này sẽ cảm thấy hối hận sao? A Trì con thật lòng thích An An ư?” Có nhà họ Kiều ở đây, vẫn chưa có ai dám làm cho Kiều Dư An tủi thân, dù cho đó là nhà họ Giang thì cũng không thể.
Giang Mộ Trì không trả lời mẹ Kiều ngay. Anh ngẩng đầu nhìn phong cảnh xa xa ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xán lạn, ngày xuân nhựa sống tràn trề, nhưng hình như cũng không tươi đẹp bằng một nụ cười của Kiều Dư An.
"Mẹ, con cam đoan với mẹ, cuộc đời này không phụ An An, dụng tâm che chở cô ấy. Nếu con làm không được thì sẽ để ba mẹ xử lí tùy ý ạ.”
Bây giờ có mấy lời chưa thích hợp để nói, nói thích thì cũng chưa đến mức đó, mà nói không thích thì cũng không phải, chỉ gặp nhau một lần mà Giang Mộ Trì đã cảm thấy cô không giống với những người khác.
Giang Mộ Trì không thừa nhận cũng không được, đồng ý kết hôn ngay lập tức là do Giang Mộ Trì suy tính đến khả năng phù hợp nhiều hơn, anh thích tính tình của Kiều Dư An. Thêm nữa là mẹ Giang cứ giục mãi, nếu Kiều Dư An đã đưa ra đề nghị kết hôn thì sao anh không tùy ý một lần, ít nhất thì Kiều Dư An là cô gái duy nhất khiến anh cảm thấy hứng thú trong bao nhiêu năm nay.
Nhưng cho dù nghĩ như thế nào thì bây giờ cũng đã đăng kí kết hôn rồi, lời nói kia chính là lời hứa cả đời, Giang Mộ Trì ghét loại người thất hứa, mỗi chữ mỗi câu anh nói ra anh đều làm được.
"Được, có những lời này của con thì mẹ yên tâm rồi. Mẹ chỉ có một đứa con gái cưng này thôi, tuy hơi nhanh nhảu một chút nhưng tính tình ngây thơ, con thông cảm cho nó nhé.” Trong mắt mẹ Kiều, An An như một đứa trẻ mãi không chịu lớn.
"Dạ, con biết rồi mẹ. Tối nay con sẽ dẫn ba mẹ con tới thăm hỏi ba mẹ ạ.” Giang Mộ Trì đã sắp xếp xong xuôi công việc, tối nay chắc chắn phải đi.
"Được, mẹ chờ nhé. Giờ mẹ trả lại di động cho An An, không quấy rầy công việc của con nữa.” Mẹ Kiều quay lại phòng trả di động lại cho Kiều Dư An, trừng cô mà không nói gì.
Kiều Dư An mặt nhăn như trái khổ qua, lúc mẹ Kiều đi vào rõ ràng vẫn còn dáng vẻ tươi cười, sao vừa vào đây là đã đen mặt rồi. Với tốc độ thay đổi sắc mặt này mà không đi làm diễn viên này thì thật là đáng tiếc.
Mẹ Kiều đi ra, Kiều Dư An mới uể oải tiếp điện thoại, "Alo, có chuyện gì không?”
"Sao mà buồn bã ỉu xìu thế.” Giang Mộ Trì cách màn hình mà cũng có thể cảm nhận được khuôn mặt buồn bã bây giờ của Kiều Dư An.
"Còn không phải do anh sao, mẹ em phát hiện em đi đăng kí kết hôn, xem chút nữa đánh chết em rồi.” Kiều Dư An đập cái gối, lúc nãy quả thật là quá mạo hiểm quá kích thích, "Mẹ em nói gì với anh vậy?”
"Không có, mẹ chúng ta dịu dàng như vậy thì có thể nói gì anh chứ, còn nữa, mẹ chúng ta nghe điện thoại mà em cũng không nhắc anh, xém chút nữa là không phản ứng kịp rồi.” Giang Mộ Trì đưa tay xoa trán, vừa rồi giống như mới trải qua một trận chiến thế kỉ vậy....
"Quần què, anh đổi xưng hô ngay thế, ai là mẹ chúng ta với anh hả? Nịnh hót, thảo nào mẹ em không mắng anh, anh cũng biết là mẹ em bắt máy thì em nhắc anh kiểu gì đây?” Kiều Dư An tuột từ trên giường xuống, thở phì phò, tại sao lại có sự đối xử khác biệt như vậy hả trời. Khí thế cầm chổi lông gà của mẹ lúc nãy chạy đi đâu mất rồi hả? Rõ ràng lúc đối xử với Giang Mộ Trì rất dịu dàng mà, đây là mẹ ruột sao?
Giang Mộ Trì nhíu mày, thể hiện thái độ không vừa lòng, giọng nói mang theo một chút nghiêm túc, "Không cho nói tục.”
"Em có nói..... “quần què” cũng là nói tục hả?” Kiều Dư An đầu đầy vạch đen, cái này cũng là nói tục, thế giới mà Giang Mộ Trì sống sạch sẽ quá mức rồi nhỉ...?
Mấy cái vạch đen trên đầu nhân vật trong hoạt hình =)
"Thôi, sau này bỏ thói quen nói tục đi.”
"Không phải chứ, anh có tư cách gì mà quản em?” Kiều Dư An không phục, đây chỉ là cách nói thông thường thôi mà, tâm trạng bị khuấy động thì rất dễ nói ra miệng, cái này khó bỏ lắm đó....
"Với tư cách là chồng em.” Cửa văn phòng bị gõ vang, Giang Mộ Trì quay người ngồi trở lại trên ghế làm việc, "Được rồi, không nói nữa, anh làm việc đây.”
Giang Mộ Trì cúp điện thoại, bắt đầu bận rộn công việc, "Vào đi.”
Kiều Dư An nhìn điện thoại bị cúp ngang, nghiến răng nghiến lợi, "Giang Mộ Trì, trước giờ chưa ai dám cúp điện thoại của em đâu!”
Hôm nay đúng là phạm vào Thái Tuế, bị mẹ phát hiện ra việc đăng kí kết hôn rồi bị dạy dỗ cả buổi thì thôi đi, ngay cả người chồng mới cưới này cũng thích ứng với thân phận một cách nhanh chóng rồi bắt đầu quản lý cô, Kiều Dư An thoáng cảm thấy những ngày an nhàn của mình đã chấm dứt.
Nói một cách dễ hiểu thì “phạm vào Thái Tuế” là dễ gặp vận xui, gặp nhiều điều bất thuận, công việc khó khăn, sức khỏe suy kém...
Lúc ăn cơm trưa, ba về tới nhà, sau khi nghe mẹ Kiều kể đầu đuôi sự việc thì trừng cô, "Bản lĩnh lớn nhỉ?”
"Chuyện này, ba, ba ơi, mẹ đã dạy dỗ con rồi, không phiền đến ba động thủ đâu ạ.”
Kiều Dư An núp ở góc của ghế sô pha, hôm nay cô là một cái trứng hèn nhát hoàn toàn bị áp chế, đều do cái miệng nói bậy nói bạ của mình cả, ai bảo đưa ra đề nghị kết hôn chi chứ. Haiz, bây giờ hối hận ghê á, làm sao bây giờ, trên đời này có thuốc hối hận không nhỉ?
"Thằng nhóc Giang Mộ Trì kia đúng là tốt, nhưng mà lại tốt quá, con áp chế nó không nổi đâu, sớm muộn cũng có ngày chịu thiệt.”
Tính tình của con gái nhà mình tương đối ngây thơ thẳng thắn, còn Giang Mộ Trì vừa nhìn là biết chững chạc thâm trầm, nếu Giang Mộ Trì muốn giấu giếm An An làm cái gì thật thì không chừng An An bị đem bán còn giúp người ta đếm tiền nữa đó.
"Con làm được, ai nói con không thể chứ, ba tin con một chút đi được không?” Kiều Dư An không phục, tuy lúc nãy cô vừa mới bị Giang Mộ Trì áp chế, nhưng cô không ngu mà kể ra đâu, việc này mất mặt biết bao... không thể nói không thể nói.
"Hừ, con là con gái ba, ba không hiểu con sao? Được rồi, để tối nay thằng nhóc đó tới đây rồi nói tiếp, gọi Thừa Tu về chưa?” Nói thêm cái gì nữa cũng vô ích, vẫn phải xem thái độ của nhà họ Giang cái đã.
"Gọi rồi, xong việc sẽ về đây, A Trì nói tối nay sẽ dẫn người nhà tới đây.”
"Con chờ anh hai con về dạy dỗ đi.” Ba Kiều hung hăng chỉ Kiều An An.
Kiều Dư An bĩu môi, vẻ mặt buồn rười rượi, anh hai còn dữ hơn cả mẹ. Toang rồi toang rồi, bây giờ chạy trốn còn kịp không nhỉ?
Kiều Dư An vượt qua một buổi chiều sầu bi thê thảm, cô chỉ có một hy vọng, hy vọng Giang Mộ Trì tới nhà trước anh cô, nếu không thì cô sẽ bị đánh. Bây giờ cũng chỉ có Giang Mộ Trì mới có thể bảo vệ cô, tuy nghĩ như vậy rất không có tiết tháo, nhưng mà cái thứ tên tiết tháo này ăn được à? Không được, nên phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình trước đã.
Có lẽ là ông trời thấy cô quá đáng thương, nên đã để cho Giang Mộ Trì đến trước. Mới h chiều mà Giang Mộ Trì đã dẫn ba Giang mẹ Giang tới nhà.
Lúc hai ông bà đến biểu hiện vô cùng áy náy, không có kiểu sung sướng vui mừng vì con trai nhà mình cưới được vợ gì cả, nói chung thì họ cũng cảm thấy quá mức vội vàng như này sẽ khiến nhà họ Kiều không thích.
Lúc mẹ Giang nghe Giang Mộ Trì nói, bà hỏi đi hỏi lại nhiều lần mà vẫn cho là mình nghe lầm, cái tảng băng vạn năm không rung động nay lại biết gặm cải trắng nhà người rồi à? Đã thế còn chơi nổi, kết hôn thẳng luôn. Điều này khiến mẹ Giang không thể nào tiếp thu nổi.
Qua một lúc thật lâu sau mẹ Giang mới tiêu hóa được tin này, rồi bà lại buồn rầu lo lắng, sợ nhà họ Kiều sẽ tức giận. Bây giờ không những phải mang theo một đống quà tặng đến thăm hỏi mà còn phải nói năng thận trọng, vậy chắc chắn là con trai nhà mình sai rồi....
"Chị sui à, tôi cũng mới biết được chuyện này, thật sự xin lỗi, thằng nhóc thúi nhà tôi quá lỗ mãng rồi, anh sui chị sui đừng tức giận ạ, đừng tức giận tổn hại thân thể.” Mẹ Giang tươi cười nói, có khi nào mà bà phải nói năng cẩn thận như vậy đâu chứ, đều do chuyện tốt mà thằng con cưng này làm ra mà.
"Đừng nói như vậy, con gái nhà tôi cũng có chỗ sai, mấy đứa thanh niên còn bốc đồng mà. Mau ngồi đi, đừng đứng đó nữa.” Mấy người lớn ngồi xuống, Giang Mộ Trì đứng ở bên cạnh, Kiều Dư An ở bên kia dịch tới từng chút từng chút, cẩn thận giật nhẹ ống tay áo của anh.
Giang Mộ Trì khẽ nhướng mày, cúi đầu.
Kiều Dư An điềm nhiên như không liếc mắt ra bên ngoài, ám chỉ rằng muốn Giang Mộ Trì ra ngoài nói chuyện.
"Khụ khụ.” Ba Kiều nhìn thấy, ho khan một tiếng làm Kiều Dư An sợ tới mức đứng thẳng tưng trở lại, ngay cả nháy mắt cũng không dám, nghiêm túc đàng hoàng, không có chút mờ ám nào.
Thấy Kiều Dư An như vậy, Giang Mộ Trì nhếch môi cười nhẹ, xem ra không phải không có ai trị được cô ấy, cô ấy cũng có lúc sợ sệt cơ đấy.
Kiều Dư An thoáng thấy Giang Mộ Trì cười, chu môi chọt chọt đằng sau eo anh, "Có cái gì vui mà cười chứ, lại còn cười hả hê như thế!”
Giang Mộ Trì vẫn không nhúc nhích, chỉ dung túng cho Kiều Dư An lộn xộn, thân hình cao lớn che bàn tay đang lộn xộn của Kiều Dư An đi. Kiều mẫu tình cờ ngẩng đầu nhìn về phía họ, thấy cặp đôi trai tài gái sắc này vô cùng xứng đôi, cứ như là một cặp đôi thần tiên vậy, vì thế tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Cha mẹ hai bên đabg thương lượng chuyện kết hôn của hai người, không có chỗ cho họ xen vào, Kiều Dư An đành đứng sau lưng Giang Mộ Trì quấy rối, đứng mệt rồi thì dựa nửa người vào người Giang Mộ Trì. Từ đầu tới cuối Giang Mộ Trì đều đứng thẳng, không hề nhúc nhích, Kiều Dư An nhíu mày nhìn tấm lưng rộng lớn này, không hiểu sao lại có cảm giác yên lòng, giống như có thể ngăn cản tất cả mưa gió.
Lúc Kiều Thừa Tu đi vào thì thấy một bức tranh như vậy, An An dựa vào người Giang Mộ Trì, lộ ra nửa khuôn mặt, thoạt nhìn lại rất giống một đôi, nhưng nghĩ đến việc An An không hề thương lượng với gia đình mà đã chạy đi đăng kí kết hôn thì Kiều Thừa Tu vẫn khó có thể dập được lửa giận trong lòng.
Kiều Dư An thấy Kiều Thừa Tu đi vào, vội vàng trốn sau lưng Giang Mộ Trì, kiểu giống như là muốn co mình lại hết cỡ để không ai nhìn thấy mình.
Giang Mộ Trì nhạy cảm phát hiện Kiều Thừa Tu, hai người liếc nhau một cái, lập tức nhận ra cảm giác tồn tại không hơn kém mình là bao. Giang Mộ Trì không thể không quan tâm tới, nhìn vào tình hình bây giờ, xem ra việc hôn nhân của anh và An An là do Kiều Thừa Tu làm chủ.
"Tổng giám đốc Giang, đã lâu không gặp.” Kiều Thừa Tu vươn tay, lýc trước hai người đã từng hợp tác, tính ra thì vẫn quen nhau. Ấn tượng Giang Mộ Trì để lại cho anh là lòng dạ vô cùng sâu, vô dục vô cầu. Đàn ông như vậy là đáng sợ nhất, người có mong muốn thì ắt có nhược điểm, người không có nhược điểm thì ngay cả anh cũng không dám khinh thường, vì thế anh cũng không quen thân với Giang Mộ Trì. Ai ngờ đâu mới mấy ngày không về nhà, đứa em gái của mình cứ thế đâm đầu vào chén của người ta.
"Anh hai khách sáo rồi.” Giang Mộ Trì mỉm cười, không hề lạnh băng giống như lúc hợp tác nữa.
Kiều Thừa Tu liếc An An đang đứng ở đằng sau Giang Mộ Trì, "Dù gì anh cũng lớn hơn tôi một tuổi, hôm nay lại vì đứa em gái không nên thân này của tôi mà anh lại phải gọi tôi một tiếng anh hai nữa chứ.”
"Tuổi không quan trọng, gọi theo An An thôi.” Hai người buông tay ra.
Kiều Thừa Tu không nói thêm gì nữa, quay đầu chào hỏi người lớn, nói vài câu rồi lại đối mặt với Giang Mộ Trì, "An An, lên lầu, anh có lời muốn nói với em.”
Kiều Dư An từ sau lưng Giang Mộ Trì lộ ra nửa cái đầu, giọng nói run rẩy cười làm lành: "Anh ơi, có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi ạ, mọi người đều ở đây hết mà.”
Kiều Thừa Tu không nói gì nữa, chỉ có ánh mắt đang nhìn cô là tràn ngập vẻ uy hiếp, sau đó thì đi lên lầu trước.
Kiều Dư An lề mà lề mề đi ra từ sau lưng Giang Mộ Trì, ngón tay vẫn còn níu lấy ống tay áo của anh, đôi mắt nhỏ tràn ngập vẻ tủi thân, trước khi lên lầu còn làm một cái khẩu hình với Giang Mộ Trì, "Cứu mạng!”
~hết chương ~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mẹ Kiều: @@@ (đang mắng chửi người dự bị)
Tổng giám đốc Giang: "Mẹ."
Mẹ Kiều: "Ai, ngoan lắm!"
Kiều Dư An:??? (ノ=Д=)ノ┻━┻