“Vậy lúc trước anh kết hôn với em là vì tay của em sao?” Kiều Dư An cảm thấy mình đã phát hiện ra điểm mù rồi, khó trách lúc trước hình như anh không nguyện ý kết bạn WeChat với cô lắm, nhưng mà sau đó lại đồng ý, là bởi vì nhìn thấy tay cô sao?
“Không tính, lúc đầu kết bạn WeChat với em là vì tay của em, nhưng sau đó kết hôn là bởi vì anh thấy em thích hợp.” Cưới nhau không phải là vì thích hợp sao? Bây giờ cũng chứng minh rằng anh đã không chọn sai.
“Vậy bây giờ thì sao?” Kiều Dư An ngơ ngác nhìn tay mình đang bị Giang Mộ Trì nắm, muốn giãy ra cũng không thể được, anh nắm chặt như sợ cô chạy mất vậy.
“Bây giờ là vì thích,” Giang Mộ Trì ôm lấy eo cô, kéo người dựa vào lồng ngực mình, “Quyển Quyển, làm sao bây giờ, anh không xa em được.”
Kiều Dư An mở to mắt, chớp chớp, vừa như là ngạc nhiên vui vẻ vừa như là ngây thơ, Giang Mộ Trì nói thích, Giang Mộ Trì thích cô!
“Thật vậy sao?” Niềm vui xảy đến quá bất ngờ, Kiều Dư An bị câu nói này làm cho choáng váng, thì ra không phải mình cô đơn phương, Giang Mộ Trì cũng thích cô.
Giang Mộ Trì không đáp lại cô, trái lại là hôn cổ cô, “Em không cảm nhận được tim anh đập nhanh hơn sao?”
Trên làn da cổ truyền tới từng đợt sóng gợn lăn tăn, như là một đóa hoa đang nở, hương hoa tỏa ra, Kiều Dư An rụt cổ, quay đầu ôm lấy cổ anh, cắn tai anh, “Giang Mộ Trì, hình như em, yêu anh mất rồi.”
Trong nháy mắt đó, đột nhiên bên ngoài nổ tung từng tràng pháo hoa, màu đỏ, màu cam, pháo hoa bảy màu nở rộ trên không trung, giống như chúc mừng vì câu nói này của Kiều Dư An. Không biết nhà ai đang có chuyện vui gì, thế mà lại trùng hợp như vậy.
Kiều Dư An nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, rèm cửa chưa kéo lại nên ngồi trên giường cũng có thể nhìn thấy pháo hoa đang bắn, tràng này nối tiếp tràng kia, xé toạc màn đêm đen kịt, Kiều Dư An nhìn mà không chớp mắt.
Giang Mộ Trì cong môi, duỗi tay nắm lấy cằm cô, cúi đầu ngậm lấy bờ môi đỏ hồng, Kiều Dư An vô thức đưa tay ôm chặt lấy eo anh, đầu ngón tay vừa bối rối vừa hưng phấn, hơi dùng sức, đầu ngón tay vốn hồng hào bỗng trở nên trắng nhách.
Qua vài phút, pháo hoa kết thúc, bóng đêm quay về với yên lặng, Giang Mộ Trì mới buông cô ra, “Quyển Quyển, chỉ có hình như thôi sao?”
Kiều Dư An bị ép ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh nước, vừa vô tội lại khiến người thương tiếc, làm người ta không nhịn được mà chìm sâu vào đó.
“Fuc!” Giang Mộ Trì duỗi tay che mắt cô lại, không nhịn được mà văng tục, đây là lần đầu tiên trong trí nhớ anh nói tục, nhưng mà thực sự là kiềm không đặng.
Nhưng lại bị Kiều Dư An bắt được, “Quao quao quao, Giang Mộ Trì, anh nói tục, bị em bắt được rồi nhé!”
Hiển nhiên Kiều Dư An vẫn không ý thức được tình hình hiện tại là như thế nào, đã thế còn nhớ mãi câu nói tục ấy, “Anh cũng phải chép phạt, em mặc kệ, anh lấy thân thử nghiệm gia quy nên phải chép phạt gấp đôi.”
Giang Mộ Trì bị cái miệng ríu rít của cô kích thích, cúi đầu chặn miệng cô lại, hôn đến mức cô mơ mơ màng màng.
Giang Mộ Trì tự nhiên thả người về sau, rồi trở mình, Kiều Dư An nằm dưới, Giang Mộ Trì nằm trên.
“Làm gì?” Kiều Dư An chớp chớp mắt, trên mặt đầy ý cười, hình như tình cảm của hai người trong tối hôm nay lại tốt hơn một chút rồi, nghe thấy Giang Mộ Trì nói thích mình, sao trong lòng Kiều Dư An lại sung sướng tới mức đó nhỉ?
“Làm em.” Giang Mộ Trì lời ít mà ý nhiều, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
“Chậc chậc chậc, Giang Mộ Trì ơi là Giang Mộ Trì, thế mà anh lại nói tục nhiều như thế, không phải anh không thích nói như vậy nhất sao?” Kiều Dư An cười trộm, tự cho là bắt được nhược điểm nào đó của Giang Mộ Trì, lại không hề nhận ra rằng mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Sau đó không bao lâu, Kiều Dư An đã cười không nổi, mà từ cười chuyển sang khóc nức nở, “Giang Mộ Trì, anh nhẹ chút đi.”
Giang Mộ Trì cong khóe môi, “Anh thấy tinh lực của em còn khá tốt.”
Động tác không ngừng, tới lúc sau, mặt Kiều Dư An ửng hồng hết cả lên, ưm ưm a a, không biết đang nói cái gì, không có sức lực gì nữa.
Giang Mộ Trì dựa vào bên người cô, nhỏ giọng nói: “Quyển Quyển, chúng ta tổ chức hôn lễ đi.”
“A ừm……” Ý thức của Kiều Dư không quá tỉnh táo, nhắm mắt lại ngủ luôn, Giang Mộ Trì cười nhẹ, đành phải tắt đèn ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Giang Mộ Trì không ở trong phòng, cô xoay người dạy muốn đi tắm rửa, thấy trên đầu giường có một tờ giấy ghi nhớ, “Tối hôm qua em đã đồng ý tổ chức hôn lễ rồi —— Giang Mộ Trì”.
Chữ viết phóng khoáng mạch lạc, giống như lối viết chữ thảo, rồng bay phượng múa, rất đẹp.
Nhưng Kiều Dư An mờ mịt, cô đồng ý tổ chức hôn lễ khi nào, với cả không phải đã thống nhất mùa xuân năm sau mới tổ chức hôn lễ sao? Sao bây giờ lại phải tổ chức rồi?
Kiều Dư An lắc đầu, vẫn cảm thấy tổ chức hôn lễ vào mùa xuân tốt hơn.
Ăn cơm xong, cô rảnh rỗi lấy điện thoại ra lướt, một đống cuộc gọi nhỡ và tin WeChat. Tối hôm qua về tới nhà là cô và Giang Mộ Trì đã dính lấy nhau, dẫn tới việc không trả lời tin nhắn.
Vẫn là trả lời Lâm Tự Cẩm đầu tiên, “Đêm qua bận quá, nhưng mà mày cũng không nên oanh tạc tao tới mức đó chứ? Mấy chục tin nhắn, mày muốn làm gì thế?”
Lâm Tự Cẩm: Mày còn biết đường trả lời lại à, tao chỉ muốn hỏi mày cảm giác đeo chiếc nhẫn trị giá triệu ra sao thôi?
Đêm qua các cô đã thảo luận cả đêm, ai cũng không ngờ Giang Mộ Trì lại xa hoa tới mức như thế, hào phóng với Kiều Dư An như với trân bảo vậy, nếu các cô không nói thì ai biết hai người kết hôn chớp nhoáng chứ?
Kiều Dư An bĩu môi: Cũng được, tao vẫn chưa đeo, không biết để đâu rồi.
Kiều Dư An xoay đầu nhìn một lượt, tầm mắt đảo qua đảo lại, thật đúng là không thấy cái hộp nhẫn kia, sau khi về nhà thì cô không nhìn thấy nó nữa, chắc là mang về rồi, hay là còn để trên xe nhỉ?
Lâm Tự Cẩm: Mày có thể đừng dùng cái vẻ mặt không sao cả kia nói chuyện với tao được không? Đó là triệu đấy, mà chỉ là một món đồ nho nhỏ, anh nhà mày đúng thật là nỡ bỏ tiền ra mà.
Kiều Dư An: À, đêm qua Giang Mộ Trì nói tao còn có một chiếc nhẫn triệu nữa, đừng tỏ ra chưa trải việc đời như thế cưng à.
Kiều Dư An là đang cố ý, cố ý kích thích Lâm Tự Cẩm, đêm qua cô còn ghét bỏ chiếc nhẫn, thế mà sáng nay đã đắc ý tới như thế rồi.
Lâm Tự Cẩm:……
Lâm Tự Cẩm không biết nên nói gì, chỉ có thể nói, càng so sánh thì càng đau khổ thôi.
Kiều Dư An: Đúng rồi, gần đây mày có bận không? Tụi mình đi ra ngoài chơi đi, tao muốn đi du lịch.
Ở nhà cả ngày quá là nhàm chán, cô muốn đi ra ngoài chơi.
Lâm Tự Cẩm: Đi chơi mà mày dẫn tao theo á, anh nhà mày không làm thịt tao à?
Kiều Dư An: Chậc, cái đồ nhát gan, không đi thì thôi, tao tìm người khác.
Lâm Tự Cẩm: Được rồi, đi đi đi, để tao xem thử có xin nghỉ được không rồi nói tiếp.
Kiều Dư An: Moah moah, chờ mày đó.
Một lát sau, Lâm Tự Cẩm nhắn lại: Tao cứ cảm thấy dạo này có người theo dõi tao mày ạ, tao đâu có thù oán với ai đâu nhỉ.
Kiều Dư An nhíu mày: Chứ không phải là do gần đây mày không ngủ ngon nên nghi thần nghi quỷ hả?
Lâm Tự Cẩm: Không phải, là thật đấy. Tao cảm giác người đó rất quen thuộc, hình như là người tao quen, nhưng tao lại không nhìn thấy người, kỳ quái thật.
Kiều Dư An: Nếu cứ liên tục như vậy thì mày báo công an thử xem, đừng ra ngoài một mình, nếu không thì mày về nhà ở ít ngày đi.
Kiều Dư An có chút lo lắng, một cô gái độc thân như Lâm Tự Cẩm sống ở bên ngoài một mình thật không tiện chút nào, bây giờ cô lại kết hôn, nếu không thì đã có thể sang ở chung với nó rồi.
Lâm Tự Cẩm: Được, để tao xem xét thử, mà cũng có thể là do dạo này tao suy nghĩ nhiều quá.
Tán gẫu với Lâm Tự Cẩm vài câu nữa, Kiều Dư An nhớ lại một lượt, gần đây cô không nghe thấy ở Vân Thành xảy ra chuyện gì không tốt cả, nên cũng không suy nghĩ nhiều. Lúc nãy đã hẹn với Lâm Tự Cẩm việc đi chơi, bèn nghĩ nên đi đâu chơi. Mùa này ở Vân Thành nóng quá, cô muốn tới một nơi thoải mái một chút, nếu không thì đi lên phía bắc hoặc xuống Nam bán cầu cũng được.
Nhàm chán đi lướt vòng bạn bè, nhìn xem gần đây có bạn bè nào ra ngoài chơi không, vừa lúc lướt tới chị dâu Triệu Di đăng hình ảnh thiết kế phòng cho trẻ em. Chị dâu có thai rồi, trong nhà sẽ nhanh chóng có cháu trai, nghĩ như vậy, phòng cho trẻ em còn thiếu gì nữa nhỉ, nếu không thì tới trung tâm thương mại dạo thử xem?
Nói làm là làm, Kiều Dư An lên lầu thay quần áo rồi ra ngoài. Cô tới khu trẻ em của trung tâm thương mại, mua một ít đồ nhỏ, đặt một ít đồ lớn rồi bảo người giao đến nhà anh hai, tất cả đều là đồ dùng cho phòng trẻ em. Cô định tự mình đem đồ nhỏ sang đó, nhân tiện ăn ké bữa cơm, nhưng mà ra khỏi trung tâm thương mại thì vẫn quyết định gọi điện thoại hỏi anh hai trước cho chắc, lỡ như anh hai không có ở nhà thì chẳng phải không có cơm ăn sao.
Gọi điện thoại qua, thật đúng là không có ở nhà, chị dâu về nhà mẹ đẻ, anh hai làm việc ở công ty, cô cũng chỉ có thể tới công ty thôi.
Từ lần gặp phải Vương Vĩ Đức hôm trước, cô chưa tới công ty thêm lần nào, sau này không có Vương Vĩ Đức ở công ty nhưng cô vẫn không muốn đi lắm, con người ta thường sẽ trốn tránh nơi không muốn tới theo bản năng.
May là cô cũng chỉ gặp được một thằng đàn ông cặn bã như vậy, cho nên cũng không sợ.
Hôm nay là thứ bảy, người ở công ty rất ít, có một ít người trực ban tăng ca, mà những người như Giang Mộ Trì hay Kiều Thừa Tu, trên cơ bản sẽ không quan tâm thời gian nghỉ ngơi cuối tuần gì cả, có công việc là đi làm, không có công việc thì nghỉ ngơi, tự mình cho mình ngày nghỉ phép cũng được.
Giang Mộ Trì rất ít khi ở nhà cuối tuần, anh chính là một người cuồng công việc, hôm nay cô thức dậy thì đã không thấy bóng dáng của anh đâu rồi.
Đi tới văn phòng của Kiều Thừa Tu, gõ cửa, “Mời vào.”
Kiều Dư An đẩy cửa đi vào, xách theo bao lớn bao nhỏ, Kiều Thừa Tu ngẩng đầu, khóe môi hơi run rẩy, “Em làm gì vậy?”
“Anh, em mua cho cháu trai tương lai của em một ít đồ, anh và chị dâu không có nhà nên em quyết định đưa lại đây, chiều nay anh tự đem về nhà nhé.” Kiều Dư An đặt đồ xuống, thả người lên sofa, lại đứng dậy tới tủ lạnh lấy Coca uống một hớp lớn, “Nóng chết em.”
Kiều Thừa Tu đặt bút xuống, đứng dậy, “Em không biết bảo người đưa về nhà à, em đưa tới đây có phải là ngốc không.” Đợi lát nữa anh còn phải mang nhiều đồ như thế này về nhà.
“Đồ kích thước lớn đã được em đưa về nhà rồi, này không phải là do em muốn biểu hiện một chút sao, anh không tận mắt thấy em làm thì sao mà biết được em ngoan ngoãn chứ?” Kiều Dư An chớp chớp mắt.
“Đừng giả vờ, anh biết việc xảy ra ở hội đấu giá đêm qua rồi.” Kiều Thừa Tu đá nhẹ giày của cô, ngồi vào bên cạnh cô, “Thế nào, em muốn làm gì?”
Chuyện lớn như vậy, mới sáng sớm anh đã biết. Nhìn dáng vẻ làm việc hoành tráng như vậy của Giang Mộ Trì thì xem ra quan hệ của hai người ngày càng tốt, như vậy cũng tốt, anh yên tâm được rồi.
“Ý, nhanh như vậy à, em không ngăn anh ấy lại được, đồ đắt như thế.” Kiều Dư An rúc người vào sô pha.
“Em có ngốc hay không thế, mua mới tốt, mua tức là Giang Mộ Trì trân trọng em, hai đứa không tổ chức hôn lễ, em không biết có bao nhiêu kẻ cười chê sau lưng em đâu, còn mơ ước Giang Mộ Trì nữa đấy.”
Người đàn ông như Giang Mộ Trì, cho dù phải làm nhỏ bên ngoài thì số phụ nữ nguyện làm cũng đông như vịt, càng đừng nói là những người có ý đồ muốn vào cửa, nếu không phải bây giờ là xã hội một vợ một chồng thì có lẽ cửa nhà họ Giang cũng bị đạp bể. Tới ngay cả anh, đã kết hôn từ lâu, cũng tổ chức hôn lễ với Triệu Di rồi, vợ chồng vẫn luôn đằm thắm, thế mà cũng có những người phụ nữ không có mắt cứ lượn lờ trước mặt anh.
“Giang Mộ Trì đẹp trai, bị người ta mơ ước cũng là chuyện thường, tụi em bàn bạc cả rồi, sang mùa xuân năm sau sẽ tổ chức hôn lễ, không vội.” Kiều Dư An tự động xem nhẹ tờ giấy ghi chú lúc sáng của Giang Mộ Trì.
“Hai đứa có kế hoạch là được, đừng có ngốc như vậy, chút tiền đó có gì đâu mà đắt, xe thể thao anh mua cho em không chỉ là giá tiền này đâu, sao em lại không xót tiền của ông anh này với?” Kiều Thừa Tu gõ trán cô với vẻ nước đổ đầu vịt.
“Anh là anh trai của em, em xài tiền của anh không phải là đạo lý hiển nhiên sao.” Kiều Dư An cười hì hì, ôm lấy cánh tay anh.
“Chậc, vậy em xài tiền của chồng em càng không phải là chuyện hiển nhiên hơn à, sau này em đừng có tới tiêu tiền của anh, tìm chồng của em đi, tiền của anh phải để nuôi cháu trai em.” Kiều Thừa Tu phải bị cô em gái này chọc tức chết mất, tiền của Giang Mộ Trì thì phải để dành, còn tiêu tiền của anh thì không xót tí nào, quả nhiên là có chồng quên anh mà.