Kiều Dư An bị Giang Mộ Trì dắt đi thật xa, vừa rồi bọn họ nói chuyện thanh âm cũng không quá cao, không giống như khi nãy khắc khẩu cùng Nguỵ Nhiêu cho nên cũng không mấy ai phát hiện.
Kiều Dư An một đường đi theo hắn, bị dẫn đến khu ăn cơm, bên này còn có rất nhiều đồ ngọt, bày đủ mọi màu sắc, trông rất muốn ăn.
"Anh đói bụng à?" Kiều Dư An hồ nghi ngửa đầu nhìn Giang Mộ Trì, lời mới vừa rồi cô còn chưa có nói xong đâu, cô cùng chị Như còn chưa nói được hai câu nữa.
"Em ăn chút gì đi, đừng nóng giận." Giang Mộ Trì lấy một khối bánh kem mousse nhét vào tay cô.
"Không đúng nha, em tức giận khi nào chứ?" Tâm tình Kiều Dư An vẫn luôn khá tốt, sắc mặt cũng không thay đổi, tức giận không phải là Giang Mộ Trì mới đúng sao? Biểu tình trở nên xấu như vậy, giống như ai thiếu tiền hắn ấy.
"Khi nãy cô ta cố ý làm nhục em, em không nghe thấy sao?" Giang Mộ Trì đau đầu nhìn cô, nữ nhân này có phải thiếu mất một cây gân hay không, này nghe cũng không hiểu?
"Em nghe ra mà." Kiều Dư An nếm nếm bánh kem trên tay, thật ngọt, "Chỉ là sao em có thể bởi vì cái này mà tức giận chứ, không đáng, cô ta cũng chỉ có thể mồm mép thôi, em ngược lại cảm thấy cô ta thật buồn cười, cứ luôn cảm thấy bản thân rất cao quý, trên thực tế lại giống hề vậy."
Kiều Dư An chính là người có tính tình gây hoạ, tuỳ thời tuỳ chỗ cũng có thể cùng người khác nháo lên, này nếu bởi vì chút chuyện đã tức giận thì cô còn không phải sớm tức chết sao, cho nên có vài lời nói cô đã tự động lờ đi, không để ý.
"Sao em lại đi thế vậy?" Giang Mộ Trì cúi đầu gắt gao nhìn tay Kiều Dư An, khó trách lúc trước cảm thấy quen thuộc, hoá ra là cô mà.
"Nhàm chán đó, khi đó em không có công việc, vừa lúc tìm chị Như chơi.
Chị Như nói tay của em đẹp nên nhờ em đi hỗ trợ làm tay thế, nhưng cái tính tình kia của Hạ Y em cảm thấy thật sự không tốt, đối với em vênh mặt hất hàm sai khiến, cảm giác em như là nô tì của cô ta vậy, sau đó em liền chạy trốn, vậy mà còn muốn tìm em làm tay thế tiếp.
Nằm mơ đi, tay của chị đây không phải ai cũng xứng." Nếu không phải bởi vì là công ty Như gia, Kiều Dư an đã khiến cho cái phim tuyên truyền kia không dùng Hạ Y rồi.
Kiều Dư An cúi đầu ăn bánh kem, người mê ăn như cô đã mở ra ăn uống tất nhiên cảm thấy vô cùng ngon, vì thế một ngụm lại tiếp một ngụm, ăn xong chỉ còn một ít nhỏ mới phát giác Giang Mộ Trì đã hồi lâu không có nói chuyện, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn dáng vẻ Giang Mộ Trì, Kiều Dư An mới nhớ tới một việc, "Giang Mộ Trì, em nhớ rõ lúc em với anh quen biết, anh cùng Hạ Y còn truyền ra tai tiếng? Hai người không phải là có điều gì chứ?" Nếu không thì cái người giữ mình trong sạch như Giang Mộ Trì, sao có thể để Hạ Y xào ra tai tiếng?
"Không có." Giang Mộ Trì quả quyết phủ nhận.
"Hừ hừ, em rõ ràng nhớ rõ có." Kiều Dư An còn muốn nói cái gì, hội trường đã ồn ào lên, "Đây là làm sao vậy?"
"Bán đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi trước đi, nghe nói lần đấu giá này có một cái cho nữ giới, đến lúc đó đấu giá cho em." Giang Mộ Trì đem người kéo tới ngăn chặn miệng cô.
Kiều Dư An còn muốn hỏi chút việc, thấy tình thế hiện tại cũng không đúng liền không hỏi nhiều nữa, theo Giang Mộ Trì đi qua.
Từng người đều có vị trí riêng, Từ Như ngồi ở bên cạnh Kiều Dư An, hai người đè thấp âm thanh nói chuyện phiếm.
"Trước khi Hạ Y rời đi, chị nghe nói em cùng Nguỵ Nhiêu nổi lên tranh chấp?" Từ Như từ chỗ gần nhất nghe được bát quát của Kiều Dư An, Kiều Dư An người này chính là trung tâm của bát quái mà.
"Cô ta trêu chọc em trước, em cảm thấy em cùng cô ta có khả năng đời trước đã bất hoà rồi, nếu không vì cái gì mỗi lần gặp mặt đều đánh nhau, hôm nay cô ta vừa đến liền nói em không xứng với Giang Mộ Trì, em có thể không tức giận được sao." Chuyện giữa Kiều Dư An và Nguỵ Nhiêu thật đúng là có lịch sử sâu xa, khả năng từ lần đầu tiên gặp hai người đã không hợp nhau, đời trước có thề là oan gia.
"Mạnh như vậy sao, mà em đó, lớn như vậy rồi cũng nên bớt đối nghịch với người khác đi." Từ Như vỗ vỗ mu bàn tay cô, không phải lúc nào cũng khiến người thu thập cục diện rối rắm được.
"Em không có mà, cô ta không chọc em thì em cũng mặc kệ cô ta, mà chị Như," Kiều Dư An quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Mộ Trì, nhỏ giọng nói bên tai Từ Như: "Chị nói Giang Mộ Trì có phải thích Hạ Y hay không, nếu không vì sao lại cùng Hạ Y ăn cơm?" Chuyện này luôn nghẹn ở trong lòng Kiều Dư An, mặc dù Giang Mộ Trì biểu hiện thật đúng là giống với lời đồn đãi nhưng mà hôm nay gặp Hạ Y, cô liền nổi lên chút nghi ngờ trong lòng.
"Không có đâu, có thể là chuyện liên quan công việc thôi, em xem hôm nay nay cậu ấy cũng không có quan hệ gì với Hạ Y, em đừng nghĩ quá nhiều."
"Em cũng biết, chỉ là trong lòng có chút khó chịu, nghẹn sắp chết." Kiều Dư An nhăn mặt, tràn đầy buồn rầu, sao lại vậy chứ?
Từ Như ngẩng đầu nhìn Giang Mộ Trì một cái, khoé miệng lộ ra ý cười, "An An, không phải là em yêu Giang Mộ Trì rồi chứ?"
"A?" Kiều Dư An bị cái kết luận này làm cho khiếp sợ, cô quay đầu hồ nghi nhìn thoáng qua Giang Mộ Trì, chửi thầm: "Đây là yêu sao?"
"Làm sao thế?" Giang Mộ Trì khom lưng kề sát vào Kiều Dư An, khuôn mặt tuấn tú phóng đại doạ cho cô nhảy dựng, "Không có việc gì không có việc gì, anh ngồi trở lại đi." Kiều Dư An vội vội vàng vàng quay đầu lại, lòng bàn tay che ngực, trái tim nhỏ đập thình thịch nha, đừng nhảy nữa mà.
Từ Như hiểu rõ nhìn cô một cái, lộ ra ý cười, xem ra thế gian này duyên phận cũng thật sự kỳ diệu mà, hai người kết hôn chớp nhoáng lại không đến nửa năm, An An đã có tình cảm với Giang Mộ Trì, nghe nói Giang Mộ Trì đối với An An cũng không tồi, sợ là đời trước hai người đã có duyên phận rồi, như vậy cũng tốt, An An phóng khoáng Giang Mộ Trì ổn trọng, đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Sau đó trong lòng Kiều Dư An vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, cũng không có tâm từ mà xem đấu giá, toàn đầu óc đều là câu nói kia của Từ Như, đây là yêu sao?
Thích cùng yêu vậy mà không giống nhau, vào lần đầu tiên cô gặp Giang Mộ Trì trong lòng liền thoáng thích, cô là một nhan cẩu, Giang Mộ Trì lại đẹp như vậy đương nhiên cô sẽ thích, giọng nói còn dễ nghe, cô lại càng thích hơn.
Chỉ là yêu so với thích thì lại càng sâu đậm hơn, cô sống nhiều năm như vậy nhưng tới bây giờ trong lòng vẫn chưa cảm nhận qua yêu, lần này đối với Giang Mộ Trì là yêu sao? Kiều Dư An bĩu môi, trong lòng thật khó xử mà.
"Quyển Quyển, Quyển Quyển, đang nghĩ cái gì vậy?" Giang Mộ Trì đẩy đẩy cô, sao lại ở chỗ này phát ngốc rồi.
"A, sao vậy, không có gì không có gì, chỉ là nhớ tới chút chuyện."
"Triển lãm cá nhân tiếp theo là nhẫn, anh đấu giá cho em, coi như lễ vật ." Giang Mộ Trì nắm lấy tay Kiều Dư An.
"Anh cũng biết sao?" Kiều Dư An kinh ngạc nhìn hắn, xem ra cũng không đến nỗi là đồ cổ nha.
Giang Mộ Trì gõ trán cô, "Em cho rằng anh là gì hở, này cũng không biết à, công ty chúng ta cũng có hoạt động."
"Hắc hắc, được nha, nếu quá mắc thì thôi, dù sao em cũng không thường mang nhẫn." Kiều Dư An không phải quá thích đeo vật phẩm trang sức trên người, luôn có cảm giác bị trói buộc.
Tham dự yến hội thì cô còn cố gắng mang, còn ở nhà chỉ hận ngay cả quần áo cũng không mặc, còn thường xuyên đi chân trần chạy nơi nơi.
"Ừ."
Rất nhanh đã đến cái nhẫn kia, nghe nói là Vương phi Anh quốc đã từng đeo qua, sau lại được nhiều người bán đấu giá, lưu chuyển qua vài quốc gian đến hiện tại thì tới Vân Thành, lúc này đây là nhờ cơ hội ngẫu nhiên mới có thể lấy ra bán đấu giá.
Vốn dĩ Giang Mộ Trì cũng không định có nó, chỉ là vừa rồi Kiều Dư An chịu uỷ khuất, nữ nhân của mình bị chịu uỷ khuất, là nam nhân dù sao cũng phải dỗ dành.
Giang Mộ Trì đã đáp ứng với cô, giá cả vẫn chưa sai biệt lắm chỉ là lại không làm được.
Chiếc nhẫn này trừ bỏ có giá trị kỷ niệm thì còn có đặc thù chính là màu đỏ huyết toản, đây là huyết toản rất hiếm trên thế gian, tổng cộng cũng không đến vài cái.
Ngoài ra kim cương bên trong cũng là chủng loại hi hữu, cho nên giá khởi đầu đã là vạn, tăng lên một lần là vạn.
Mặc dù đang ngồi ở đây đều là người có tiền nhưng nhẹ nhàng lấy ra vạn cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi đây chỉ mới là giá khởi điểm.
Kiều Dư An nghe được giá khởi điểm liền do dự, đồ vật quý giá như vậy lại không thể ăn, mua tới đặt trong nhà làm gì, cô đang định để Giang Mộ Trì dừng mua thì hắn đã đưa thẻ bài lên.
Cái huyết toản này giá cả quả thật rất cao, ngay cả giá trị cũng cao, nói không chừng có thể trở tay bán với giá càng tốt nên về sau cũng có người tăng giá, Giang Mộ Trì lại tiếp tục thêm, có qua có lại, chờ đến khi một trăm triệu ba ngàn vạn, Kiều Dư An thịt đau túm chặt hắn, hạ giọng kêu, "Anh câm miệng đi, quá mắc rồi."