Lưu Lan luồn tay ra phía sau giật giật vạt áo của Tống Tranh, anh ngồi thẳng lưng cười gượng với mẹ của mình: “Ở đây có dì Ngô chăm sóc vợ con rồi mẹ không cần ở lại đây đâu ạ.
”
“Hai người chăm sóc vẫn hơn một người, hai đứa không cần phải nói thêm gì cả mẹ đã quyết định ở đây cho tới khi chân của Lan Lan khỏi rồi.
” Hà Yên Thư kiên quyết ở lại, thật ra mục đích đến chăm sóc cho con dâu chỉ là phụ, ngoại trừ cái chân bị thương thì bà còn nghe bà bạn của mình nói là hình như giữa con trai và con dâu đang chiến tranh lạnh, ở buổi tiệc thấy rất lạnh nhạt với nhau, thế nên mục đích chính của Hà Yên Thư là giúp đỡ nếu thật sự có chuyện như thế.
Hà Yên Thư quan sát biểu cảm trên gương mặt của hai đứa con, hình như tình cảm thật sự có vấn đề rồi, bà tỏ ra không biết gì mỉm cười hỏi: “Thế bây giờ mẹ mang đồ đạc lên phòng làm việc của con nha, mẹ sẽ tạm thời ngủ ở đó.
”
“Dạ mẹ cứ để đó đi ạ, lát nữa con sẽ cho người mang lên.
” Tống Tranh giật mình vội ngăn mẹ mình lại.
“Đúng rồi ạ, mẹ cứ để đó đi, bây giờ mẹ hãy cùng vợ chồng con vào phòng bếp để ăn sáng đi ạ.
” Lưu Lan căng thẳng sợ bà phát hiện cô và Tống Tranh ngủ riêng với nhau.
Trong lòng Hà Yên Thư khẽ hừ một tiếng, quả nhiên đúng như bà đoán con trai và con dâu đã chia phòng ngủ với nhau, bà đã đến đây rồi để xem có còn chia phòng được không? Giường ngủ mà rộng thì không biết chừng bà còn đổi giường luôn ấy chứ.
Bà Ngô nhân lúc Hà Yên Thư ăn sáng liền vội vã chạy lên phòng làm việc của Tống Tranh thu dọn hết đồ đạc của anh chuyển sang phòng của Lưu Lan, sau đó mang đồ đạc của Hà Yên Thư lên.
Ăn sáng xong Tống Tranh đi làm, Lưu Lan cùng Hà Yên Thư gọi điện cho Phương Ngọc Mai, Lưu Lan ngồi bên cạnh nhìn hai người mẹ của mình nói chuyện với nhau trong lòng vô cùng vui vẻ, khóe môi không tự chủ được cứ giương cao lên.
Lưu Lan đột nhiên nghĩ đến mấy chuyện ở kiếp trước, cô cũng bị thương ở chân nhưng khi đó mẹ chồng hay tin cũng chỉ hỏi thăm chứ không đến, tại sao kiếp này lại đến chứ? Không lẽ bà đã phát hiện gì đó rồi sao? Không chỉ có chuyện này, ở kiếp trước vào thời điểm này Thái Bách Trung dính tin đồn hẹn hò với một nữ diễn viên, lúc đó lượng fan gán ghép hai người bọn họ rất đông, anh ta vì muốn nổi càng thêm nổi mà cho người tung ra một đoạn clip ngắn ẩn ý nói cô là kẻ thứ ba đeo bám anh ta không buông khiến cho cô bị mắng rất thảm, không dám ra ngoài.
Bây giờ mọi chuyện đã được thay đổi khá nhiều, Thái Bách Trung vì bị thương ở chân nên vẫn chưa thể quay phim, chắc sẽ không có chuyện tin đồn tình ái xảy ra đâu nhỉ? Lưu Lan không muốn vừa điều tra Thái Bách Trung lại vừa xử lý chuyện bản thân bị vu oan là tiểu tam đâu.
- --------------------------------------------------------
Tập đoàn Tống thị
Tống Tranh gọi trợ lý Đinh vào trong phòng làm việc: “Tôi nhớ không nhầm thì tuần sau sẽ có buổi đấu giá hai miếng đất ở phía đông khu trung tâm đúng không?”
“Vâng, chủ tịch đổi ý muốn hai miếng đất đó ạ? Hai miếng đất đó không có lợi cho chúng ta hơn nữa khả năng cao sẽ rơi vào tay của Lưu thị mà chủ tịch tập đoàn Lưu thị lại là…”
Không đợi Đinh Thất nói hết câu Tống Tranh đã dứt khoát nói: “Đến ngày hôm đó cậu thay tôi đến đó đấu giá, nhất định phải giành được hai miếng đất đó không để nó rơi vào tay của Lưu thị.
” Đối với anh thì hai miếng đất đó không quan trọng mấy nhưng đối với tập đoàn Lưu thị thì khác, nó rất có ích cho việc mở rộng sau này, nợ mới nợ cũ anh phải tính một lượt.
Đọc ????ruyệ???? ????ại ﹎ T????u????T????U ????eN﹒V???? ﹎
Trợ lý Đinh gật đầu đáp lời chủ tịch của mình rồi đi ra ngoài, trong đầu tự hỏi chuyện này là sao? Ba vợ con rể đấu với nhau? Có thể khiến cho chủ tịch của cậu không nể nang gì nữa chắc chắn là có liên quan đến vị đang dưỡng thương ở nhà kia.
Tống Tranh xử lý công việc tới tận tối mới quay trở về, Hà Yên Thư ngồi ở phòng khách chờ thấy con trai đã về bà cau mày hỏi: “Sao con lại về trễ quá vậy? Gọi điện cũng không nghe máy, chiều nay mẹ cùng Lan Lan tổ chức tiệc nướng đợi con cả buổi, cuối cùng phải dẹp đi và đi ăn món khác.
”
“Con xin lỗi, do con họp nên để chế độ im lặng, họp xong con liền xử lý số công việc còn lại nên không để ý đến điện thoại.
” Tống Tranh cố làm xong công việc để ngày mai có thể rảnh rỗi ở cùng Lưu Lan và mẹ mình.
Hà Yên Thư thở dài bất lực với đứa con trai của mình, đã có vợ rồi mà vẫn cuồng công việc: “Thôi con mau vào rửa tay ăn cơm đi rồi lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi, mẹ phải về phòng đắp mặt nạ dưỡng da đây.
”
Tống Tranh rửa tay ăn cơm, nhìn bàn đồ ăn trước mặt một chút hào hứng muốn ăn cũng không có, gần cả nửa tháng nay anh không có được ăn đồ ăn do Lưu Lan nấu, thói quen ăn ở nhà, đồ ăn phải do cô nấu dường như đã ngấm vào trong xương máu rồi, ăn bên ngoài, không phải do Lưu Lan nấu anh ăn không ngon miệng.
Tống Tranh chỉ ăn một chút rồi đi thẳng lên phòng của Lưu Lan, mở cửa phòng thấy cô đang nằm chơi điện thoại liếc mắt nhìn sang chỗ trống phía bên cạnh cô không thấy gối ôm đâu bèn hỏi: “ Gối ôm của cô đâu rồi? Không phải bình thường có gối ôm cô mới ngủ ngon được hay sao?”
Lưu Lan bày ra vẻ mặt bất lực, cả người một chút sức sống cũng không có: “ Khi nãy mẹ vào phòng thấy gối ôm thì bảo là rất thích mẹ muốn mượn vài hôm để ôm ngủ sau đó liền lấy đi.
” Cô đã quen ngủ có gối ôm rồi bây giờ không có không biết sao mà ngủ nữa đây?
Một bên chân mày của Tống Tranh nhướng lên, cái gì mà thấy thích chứ? Mẹ của anh rõ ràng là cố tình, bà sợ anh và cô sẽ dùng gối chắn ở giữa nên mới đem đi hoặc cũng có thể là sợ sẽ gây cản trở, nói chung mục đích chỉ có một đó là để cho anh và Lưu Lan ngủ không có khoảng cách.
Tống Tranh lắc lắc đầu bó tay với mẹ của mình, anh không nói gì thêm đi lấy quần áo vào phòng tắm.
Khi tắm xong bước ra thì thấy Lưu Lan đã ôm chăn ngủ từ lúc nào, trên tay còn cầm điện thoại, anh chậm rãi lấy điện thoại ra khỏi tay của cô đặt lên bàn, tiếp đó lên giường nằm xuống nhẹ nhàng hết mức có thể sợ sẽ đánh thức Lưu Lan.
Sau khi vươn tay tắt đèn, đắp chăn cho cô Tống Tranh mới xoay người nằm sát mép giường nhắm mắt ngủ, đây là lần đầu hai người ngủ chung một giường với nhau, cảm giác có người ngủ chung cũng không tệ.
.