Hôm Nay Vợ Tôi Lại Muốn Ly Hôn

71: bắt được người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Cứu Người

Tống Tranh cố gắng chạy vào trong tìm kiếm Lưu Lan, ngọn lửa ngày càng lan rộng hơn như muốn nuốt chửng lấy anh: “Lan Lan! Lan Lan! Em ở đâu thế? Lan Lan!” Tống Tranh gọi mãi vẫn không thấy đáp lại, nỗi sợ hãi, lo lắng không ngừng dâng lên trong lòng, nhìn thấy cánh cửa phòng làm bánh bị đóng chặt, mặc dù không nghe được tiếng động, tiếng đáp lại của vợ nhưng trái tim của anh mách bảo rằng Lưu Lan đang ở bên trong, cô sắp không ổn rồi.

Tống Tranh muốn xông vào nhưng lửa quá lớn, căn bản không thể tiến lại gần được, anh chợt nhớ ra phòng làm bánh thông với cánh cửa phía sau quán, Tống Tranh dùng hết sức bình sinh chạy luồn ra phía sau, lửa vẫn chưa cháy quá lớn ở đấy, anh dùng bả vai của mình đập mạnh vào cánh cửa rồi lại dùng chân đá, khoảnh khắc cánh cửa bị phá Tống Tranh thấy Lưu Lan đang nằm bất tỉnh, đồng tử của anh chợt co rút, vội vàng bế thốc cô lên chạy ra bên ngoài, chỉ trong tích tắc lửa đã lan đến nuốt chửng mọi thứ.

Xe cứu hỏa đã đến, Trương Minh Nguyệt cùng Lê Trọng Hưng chờ mãi vẫn không thấy Tống Tranh và Lưu Lan chạy ra, Trương Minh Nguyệt sợ hãi, khóc đến mức gần như muốn ngất lịm đi. Lê Trọng Hưng đỡ lấy thân thể không còn một chút sức lực của bạn gái, chính anh cũng đang dần chìm trong sự sợ hãi, lo lắng tột độ.

Đinh Thất mới đến được vài phút, cậu đang chuẩn bị đi ngủ thì hay tin ông chủ và bà chủ của mình xảy ra chuyện, cậu hớt hải, gấp gáp chạy tới đây, đồ ngủ còn chưa thay, chân còn mang dép bông, có thể nói đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Đinh Thất chạy xe nhanh đến như vậy, nhanh đến mức chính cậu cũng cảm thấy bản thân không phải đang lái xe mà là đang bay.

Vừa đến đã thấy Trương Minh Nguyệt khóc nức nở vô cùng thương tâm trong lòng của Lê Trọng Hưng, trợ lý Đinh hoảng sợ không thôi, trong lòng đang không ngừng cầu trời khấn phật cho cả Tống Tranh và Lưu Lan bình an.

Đôi mắt của trợ lý Đinh lóe sáng, cả người sững sờ mất mấy giây khi thấy bóng người từ đằng xa, cậu dụi mắt mấy lần sau khi xác nhận người đó chính là chủ tịch của mình, Đinh Thất mừng rỡ còn hơn nhặt được vàng mà hét lớn: “Chủ tịch! Là chủ tịch!”

Lê Trọng Hưng, Trương Minh Nguyệt cùng những người ở đấy đồng loạt nhìn về phía bên phải của mình, nhìn thấy Tống Tranh đang bế Lưu Lan chạy nhanh về phía này. Tống Tranh chạy tới chỗ mọi người thì gần như ngã khụy xuống đất vì kiệt sức, Lê Trọng Hưng cùng Trương Minh Nguyệt vội đỡ lấy Tống Tranh, hô lớn với nhân viên y tế: “Mau! Mọi người mau lên!”

Nhân viên y tế nhanh chóng đưa Lưu Lan lên băng ca để sơ cứu tạm thời, Tống Tranh kiệt sức, trên người còn bị bỏng ở vài chỗ, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh của mình hình như đang dần tối đi, trước khi hoàn toàn rơi vào trạng thái mất ý thức hai mắt của anh vẫn gắt gao nhìn Lưu Lan đang bất tỉnh trên xe cấp cứu.

Tống Tranh cũng được nhân viên y tế đưa lên xe cấp cứu, Lê Trọng Hưng và Trương Minh Nguyệt cũng lên xe cấp cứu theo hai người đến bệnh viện.

Tống Quốc An cùng Hà Yên Thư nhận được cuộc gọi từ Đinh Thất liền hoảng hốt, khẩn trương chạy tới. Trợ lý Đinh đã đứng đợi hai người từ trước, thấy hai ông bà đến liền dẫn đến phòng bệnh của Tống Tranh và Lưu Lan.

Bước vào bên trong phòng bệnh, thấy con trai và con dâu hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, Hà Yên Thư hoảng hốt hỏi Lê Trọng Hưng: “Trọng Hưng! Hai đứa nó sao rồi? Không bị gì nặng đúng không?”

“Hai bác cứ yên tâm, Tống Tranh và Lưu Lan đã ổn rồi ạ, Tống Tranh bị bỏng một vài chỗ nhưng không quá nặng, cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, còn về Lưu Lan do phổi hít quá nhiều khói nên thời gian tỉnh lại sẽ lâu hơn.” Lê Trọng Hưng chậm rãi báo tình hình cho Tống Quốc An và Hà Yên Thư biết.

Tống Quốc An nhíu chặt hai mày lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng lên tiếng hỏi: “Các cháu có biết nguyên nhân tại sao quán lại đột nhiên cháy lớn như vậy không?”

Tất cả những người có mặt đều lắc đầu, đột nhiên Trương Minh Nguyệt nhận được cuộc gọi của cảnh sát, sau khi cúp máy cô thật muốn chửi tục, gương mặt của Trương Minh Nguyệt bỗng chốc đỏ bừng bừng do tức giận: “Cảnh sát mới vừa gọi cho cháu, họ nghi ngờ có người phóng hỏa do có dầu dưới đất, ai mà lại ác độc đến như vậy chứ?”

Lê Trọng Hưng đưa mắt nhìn Tống Tranh, mặt mày cũng đen lại, lạnh lẽo cất tiếng: “Có lẽ Tống Tranh biết đôi chút chuyện này đấy.” Anh nhớ Tống Tranh bế Lưu Lan đi ra từ cửa sau của quán, tính theo tốc độ của bạn thân anh thì chuyện bế được Lưu Lan ra khỏi đám cháy và đi ra từ cửa trước có lẽ chỉ gặp một chút rắc rối mà thôi, nhưng chung quy vẫn sẽ đi ra được bằng cửa trước, chứ không đến mức phải luồn ra cửa sau để thoát thân.

Sáng sớm hôm sau, Tống Tranh tỉnh lại, nhìn xung quanh thì biết bản thân đang ở bệnh viện, nhìn thấy Lưu Lan an tĩnh nằm ở chiếc giường bên cạnh, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô không sao là tốt rồi. Tống Tranh muốn xuống giường để đến giường của Lưu Lan thì bỗng nghe tiếng động phát ra từ phía cánh cửa, di chuyển tầm mắt anh nhìn thấy Lê Trọng Hưng bước vào, bác sĩ Lê mỉm cười hỏi han: “Tỉnh rồi à? Cậu thấy trong người như thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”

“Tớ ổn rồi, vợ tớ sao rồi? Cô ấy không có vấn đề gì đúng không?” Tống Tranh khẽ gật đầu trả lời sau đó nhanh chóng hỏi tình hình của Lưu Lan, cô bị ngạt khí ở trong quán lâu như thế không biết có xảy ra vấn đề gì hay không nữa.

“Cậu yên tâm vợ cậu không có vấn đề gì đâu, cậu lo cho vết thương trên người của cậu trước đi kìa, nếu không điều dưỡng cho tốt sẽ để lại sẹo đấy.” Lê Trọng Hưng đáp lại xong kéo ghế ngồi giữa hai chiếc giường, gương mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc hỏi: “Tống Tranh! Tối qua cảnh sát có gọi điện báo với Minh Nguyệt là nghi ngờ có người phóng hỏa…”

Lê Trọng Hưng chưa nói hết câu đã bị Tống Tranh ngắt lời, Tống Tranh nghiêm mặt, khí lạnh trên người dần tỏa ra, đôi mắt sắc bén cất giọng: “Không chỉ là phóng hỏa mà còn có cả giết người, kẻ đó đã nhốt Lan Lan ở trong phòng làm bánh ngọt sau đó phóng hóa muốn thiêu chết cô ấy.”

“Cái gì?” Vẻ mặt của Lê Trọng Hưng bỗng chốc cũng trở nên trầm trọng, phóng hỏa giết người tội này không nhẹ đâu.

Tống Tranh hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, chỉ cần nhớ tới hình ảnh ngọn lửa suýt nữa đã nuốt lấy Lưu Lan, trái tim của anh lại nhói lên, hoảng sợ vô cùng. Anh mượn điện thoại của Lê Trọng Hưng gọi cho Đinh Thất: “Đinh Thất! Cậu mau kiểm tra camera gần đó xem có người nào khả nghi hay không?”

Trong đầu của Tống Tranh chỉ nghi ngờ ba người đó là Đào Cẩm Xuân, Lưu Bội Linh và Thái Bách Trung, anh dám chắc chắn là một trong ba người bọn họ gây ra chuyện này. Dạo này, Thái Bách Trung vô cùng im hơi lặng tiếng, không ai đá động ai, vậy khả năng cao là hai mẹ con Lưu Bội Linh rồi.

: Bắt Được Người

Rất nhanh Đinh Thất đã gọi lại báo cho Tống Tranh biết: “Chủ tịch! Khi xảy ra hỏa hoạn ngoại trừ Hoài Vĩ cuống cuồng chạy ra thì còn có một người phụ nữ nữa ạ.” Cậu gửi một tấm ảnh được cắt ra từ camera cho chủ tịch của mình xem.

Tống Tranh phóng to hình ảnh của người phụ nữ đó lên xem, bức ảnh mờ mờ khiến anh không thể nhìn rõ được mặt của bà ta, nhưng vết bớt trên mặt của người phụ nữ đó Tống Tranh lại thấy rõ mồn một, trong đầu của anh ngay tức khắc nhớ lại lời khai của những kẻ tấn công xe cấp cứu lúc trước.

Đúng lúc này, Trương Minh Nguyệt từ bên ngoài đi vào bên trong, vô tình nhìn thấy bức ảnh cô chớp chớp mắt ngay lập tức thốt lên: “Đây không phải là dì Xuân của quán tôi hay sao?”

“Dì Xuân?” Tống Tranh nhíu mày nghi hoặc hỏi lại: “Quán tuyển người phụ nữ này từ khi nào thế? Sao trước giờ tôi chưa từng thấy?” Nếu anh chỉ đến một hai lần thì không nói nhưng hầu như ngày nào anh cũng đến cả, làm sao có thể không gặp lần nào được chứ?

Trương Minh Nguyệt bĩu môi xùy một tiếng, ngay lập tức đáp lại: “Dì Xuân phụ trách rửa đồ ở bên trong, mỗi lần anh đến quán trong mắt chỉ có Lan Lan, xem những người ở đấy thành không khí, ngoại trừ Lan Lan anh có chú ý đến ai bao giờ đâu mà hỏi.”

Lê Trọng Hưng mím môi khẽ cười, chuyện này không ai có thể phản bác được, ngay cả anh khi đến cùng Tống Tranh cũng bị người bạn thân này xem thành không khí, trong mắt ngoài vợ ra thì Tống Tranh đều xem thành hư vô.

Tống Tranh há miệng muốn nói thì bỗng nghe thấy động tĩnh từ giường bên cạnh, hai mắt của anh sáng lên vội xuống giường đi đến giường bệnh bên cạnh, thấy đôi mắt của Lưu Lan từ từ mở ra, Tống Tranh mừng rỡ, dịu dàng cất giọng: “Lan Lan! Em tỉnh rồi sao?” Anh kéo Lê Trọng Hưng lại, hai mắt vẫn tập trung vào vợ, không nhìn Lê Trọng Hưng, tiếp tục nói: “Cậu mau kiểm tra cho vợ tớ đi.”

Lê Trọng Hưng lắc đầu bất lực, không còn lời nào để nói với người bạn thân này của mình nữa, anh chầm chậm tiến tới kiểm tra cho Lưu Lan, sau đó khẳng định, nhấn mạnh từ chữ với Tống Tranh là cô không còn vấn đề gì nữa, đã ổn rồi, nằm hết ngày hôm nay có thể xuất viện luôn cũng được.

Thấy sức khỏe Lưu Lan đã không còn vấn đề gì, Tống Tranh mới hỏi đến chuyện tối hôm qua.

Lưu Lan nhớ lại mà kinh hoàng, sợ hãi, cô chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Tống Tranh, Trương Minh Nguyệt và Lê Trọng Hưng nghe.

Trương Minh Nguyệt nghe xong thì kinh sợ không thôi, cô rùng mình, nổi hết cả da gà.

Đáy mắt của Tống Tranh tối sầm lại, u ám vô cùng, anh hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, nếu không anh sẽ đi bắt và đánh chết kẻ đứng sau đó mất.

Trải qua chuyện suýt nữa thì mất mạng, Lưu Lan mới nhận ra bà Xuân là ai, ngay chính khoảnh khắc bà ta phóng hỏa cô dường như đã nhận ra bà ta là ai rồi, nhưng mọi chuyện đã quá muộn Lưu Lan đã bị ngọn lửa giam cầm suýt nữa thì bị thiêu rụi.

Cô mím môi nhìn mọi người rồi mở miệng nói: “Hình như em biết bà Xuân là ai rồi.”

Tống Tranh đưa tay véo mặt của vợ mình một cái, nét mặt đã dãn ra được đôi chút: “Tới bây giờ em mới phát hiện ra à? Ngay từ lúc anh thấy vết bớt của bà ta qua camera thì anh đã đoán ra được rồi, bà ta chính là người mà cảnh sát đang điều tra trong vụ tấn công xe cấp cứu đấy, nói đến đây anh nghĩ chắc em cũng đã biết người đứng sau là ai rồi phải không?”

Lưu Lan gật gật đầu, cô mà còn không biết nữa thì chính là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này.

Trương Minh Nguyệt cùng Lê Trọng Hưng nghe xong cũng đã đoán ra được, không ngờ Đào Cẩm Xuân lại có thể độc ác tới mức độ phóng hỏa giết người.

Tống Tranh nhận được cuộc gọi từ trợ lý Đinh, anh nghe xong chỉ đáp lại ba chữ tôi biết rồi sau đó cúp máy, anh báo tin lại cho mọi người biết: “Bà Xuân đã bị cảnh sát bắt lại rồi, theo tình hình hiện tại có lẽ bà Xuân sẽ không khai ra bất cứ điều gì, chúng ta phải tìm được điểm yếu của bà ta, chỉ như thế bà ta mới hợp tác với chúng ta.”

“Em nhớ không nhầm thì bà Xuân có một người con trai cũng trạc tuổi chúng ta thì phải, có lẽ đây là điểm yếu duy nhất của bà ta.” Lưu Lan không nhanh không chậm lên tiếng, cô nhớ có một lần vô tình nghe bà Xuân nói chuyện với con trai, nói chuyện cứ lén lén lút lút ban đầu cô không hiểu tại vì sao nhưng bây giờ thì Lưu Lan đã hiểu rồi, có lẽ bà ta sợ mọi người biết điểm yếu là con trai của mình nên mới như thế.

Tống Tranh gật gù nhắn lại cho Đinh Thất, mọi người đều đã biết người đứng sau bà Xuân là ai nhưng lại không thể nói suông với cảnh sát như thế được, phải để chính miệng bà ta khai ra kẻ đứng sau là Đào Cẩm Xuân.

Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ bị mở tung ra, Lưu Lan thấy người bước vào là mẹ của mình thì sửng sốt, kinh ngạc: “Mẹ!” Cô đảo mắt nhìn sang Lê Trọng Hưng và Trương Minh Nguyệt thì thấy hai người họ lắc lắc đầu, nếu hai người bọn họ không nói gì thế thì tại sao mẹ cô lại biết mà đến đây chứ?

Phương Ngọc Mai tiến đến với vẻ mặt khó coi, tức giận, trước tiên bà kiểm tra, quan sát con gái và con rể, xác nhận cả hai đều không sao mới an tâm nhưng vẫn đau lòng khi thấy vết bỏng trên người của Tống Tranh.

Tống Tranh thấy mẹ vợ đang nhìn vết thương trên tay của mình thì cười cười trấn an: “Mẹ đừng lo lắng, con không sao đâu ạ.”

Phương Ngọc Mai ngồi xuống giường bệnh của Lưu Lan, bà mím môi hừ một tiếng, cất tiếng nói: “Các con hay thật, giấu mẹ nhiều chuyện lớn đến như thế.” Nếu không phải hôm nay bà xin bác sĩ dùng điện thoại thì chắc chắn vẫn còn chưa biết những chuyện đã xảy ra, cái gì mà tiểu thư thật giả rồi quán cà phê của con gái bị cháy rụi.

Bà nắm lấy tay của con gái, nét mặt cực kỳ nghiêm túc khẳng định: “Lan Lan! Mặc dù Lưu Quân Tùng không xứng làm ba của con nhưng con đích thực là con gái của ông ta.”

Lưu Lan mỉm cười gật đầu: “Con biết, tất cả mọi chuyện đều do Đào Cẩm Xuân dựng lên, bây giờ con chỉ cần để người đàn ông kia nói ra sự thật là được rồi ạ.” Trong đầu của Lưu Lan bất chợt nảy ra một ý, cô quay sang nói với Tống Tranh: “Anh giúp em hẹn Ngô Đại Sơn, nói với ông ta là em giúp ông ta trả hết nợ.”

Tống Tranh nâng mày nhìn vợ của mình, rất nhanh đã hiểu ý, khóe môi của anh cong lên, đầu gật gù nhanh chóng nhắn cho trợ lý Đinh liên lạc với Ngô Đại Sơn..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio