Lưu Lan chết đứng, cả người run rẩy khi hay tin bạn thân của mình xảy ra chuyện, cô đứng không vững được nữa nếu như không phải có Tống Tranh đứng bên cạnh đỡ thì cô đã ngã xuống từ lâu rồi.
Nước mắt rơi xuống không ngừng, Lưu Lan khóc nghẹn không muốn tin: “Tin này là giả đúng không? Tống Tranh! Anh hãy mau nói cho em biết đi, đây nhất định là tin giả, có người ác ý tung ra đúng không? Minh Nguyệt vẫn không sao.”
Tống Tranh không dám nói gì, sợ nói sai gì đó sẽ khiến cho Lưu Lan kích động hơn. Anh cùng cô và Lê Trọng Hưng đến đồn cảnh sát, sau khi nghe cảnh sát nói xong Lưu Lan gần như muốn ngất đi, Lê Trọng Hưng cảm thấy cả thế giới như muốn sụp đổ: “Chúng tôi đã xác nhận được chiếc xe đúng là của cô Trương Minh Nguyệt, trợ lý cũng đã nói cô ấy tự lái xe về, đoạn đường đó khá vắng, camera lại bị hỏng, theo lời kể của vài người lái xe qua đoạn đường đó thì bọn họ không kịp chạy tới cứu thì chiếc xe đã nổ tung rồi.”
Lưu Lan được Tống Tranh ôm trong lòng, cô khóc đau đớn, tự hỏi tại sao ở kiếp nào cô cũng phải mất đi một người thân thiết, phải chịu nỗi đau mất đi người mình yêu thương như thế.
Công ty quản lý sau khi xác nhận mọi việc là sự thật đã gây chấn động không nhỏ trong giới giải trí, các fan vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này, tin tức về tang lễ nhanh chóng được truyền thông đưa tin.
Suốt những ngày diễn ra tang lễ, Lưu Lan khóc suýt ngất mấy lần, đối diện với gia đình của Trương Minh Nguyệt cô càng cảm thấy có lỗi hơn, cô đã từng hứa với ba mẹ Trương Minh Nguyệt là sẽ chăm sóc thật tốt cho cô bạn thân nhất này, cuối cùng lại khiến cho bạn thân của mình rơi vào bi kịch không thể cứu vãn.
Lê Trọng Hưng đã hoàn toàn suy sụp, anh bây giờ như một cái xác không hồn, lần đầu tiên anh biết rung động, biết yêu một người, tuy thời gian giữa hai người vẫn chưa thể tính bằng năm nhưng đối với Lê Trọng Hưng, Trương Minh Nguyệt đã chiếm giữ một vị trí quan trọng trong tim, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Triệu Hoàng Phú nhìn Lê Trọng Hưng sụp đổ, thất thần thì không biết phải làm thế nào ngoại trừ chia buồn, an ủi, anh đã cố gắng nói chuyện với cậu bạn thân của mình nhưng nói mãi Lê Trọng Hưng mới đáp lại một câu. Đây là lần đầu tiên Triệu Hoàng Phú thấy bộ dạng này của bạn thân, cả thế giới của Lê Trọng Hưng sụp đổ khi mất đi người mà mình đã dành toàn bộ tâm tư, tình cảm, khó khăn lắm mới khiến cho Trương Minh Nguyệt có cảm giác an toàn, chính thức xác nhận mối quan hệ, hẹn hò chưa bao lâu đã phải trải qua chuyện tồi tệ, kinh khủng này.
Tổ chức tang lễ xong, khi quay về biệt thự, Tống Tranh thật sự nhìn không nổi dáng vẻ tiều tụy, thất thần của vợ mình nữa, chỉ mới có mấy ngày Lưu Lan đã gầy đi rất nhiều, cô ăn rất ít, gần như là không chợp mắt. Anh sợ cô cứ tiếp tục như thế sẽ có chuyện mất, Tống Tranh dùng mọi cách, nói khô cả miệng Lưu Lan mới chịu chợp mắt một chút, thấy cô đã nhắm mắt ngủ anh vui mừng, nhẹ nhàng lên giường ôm vợ mình rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Giấc mơ lại tiếp tục hiện lên nhưng lần này đối với Tống Tranh nó còn kinh khủng hơn gấp nhiều lần, vì trong giấc mơ anh chứng kiến cảnh Lưu Lan bị Thái Bách Trung hại chết, trước khi cô chết đã gọi điện cầu cứu thế mà anh lại thờ ơ, lạnh nhạt, cúp máy một cách vô tình, anh thấy rõ sự tuyệt vọng, đau khổ trong đôi mắt của vợ mình.
Tống Tranh ở trong giấc mơ thấy đội cứu hộ sau hai ngày tìm kiếm đã tìm được thi thể của Lưu Lan sau đó gọi điện báo cho anh biết tin. Anh đã đau đớn, không muốn chấp nhận sự thật, hận bản thân của mình khi đó đã lạnh lùng cúp máy, nếu khi đó Tống Tranh nghe vợ mình nói thì có lẽ mọi chuyện đã có kết cục khác, Lưu Lan sẽ tiếp tục chạy trốn, kéo dài thời gian chờ anh đến cứu.
Tống Tranh lại tiếp tục thấy được mình ở trong giấc mơ đó đã điên cuồng trả thù Thái Bách Trung như thế nào, khiến cho hắn ta bị người người chửi mắng, bị cảnh sát truy nã, anh là người tìm ra được Thái Bách Trung trước cảnh sát, tự tay kết liễu mạng sống của hắn. Vào đúng ngày Lưu Lan mất của một năm sau, Tống Tranh đã nhốt mình trong căn biệt thự sau đó phóng hỏa tự thiêu, anh nằm trên giường, vuốt v e tấm ảnh của vợ mình nở một nụ cười hạnh phúc, bởi vì anh sắp gặp được người mình yêu rồi, ngọn lửa dần dần nuốt chửng Tống thiếu gia và cả căn biệt thự.
Tống Tranh choàng tỉnh giấc, ngồi bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt còn hiện rõ sự bàng hoàng, sợ hãi, giấc mơ khiến anh có cảm giác rất chân thật, thật đến mức đến tận bây giờ anh vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn khi mất đi Lưu Lan, sức nóng từ ngọn lửa thiêu rụi cả cơ thể của mình.
“Anh làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?” Động tĩnh lớn đã đánh thức Lưu Lan, cô ngồi dậy bật đèn, lo lắng hỏi han chồng của mình.
Tống Tranh xoay người ôm chặt Lưu Lan, anh ôm rất lâu như muốn xác nhận đó chỉ là một giấc mơ, người mình yêu vẫn còn sống, ở ngay bên cạnh mình. Nhớ lại giấc mơ kinh hoàng đó, trái tim Tống Tranh nhói lên đau đớn vô cùng, bất giác rơi nước mắt, giọng nói lúc lớn lúc nhỏ cất lên: “Thật tốt vì em vẫn ở đây, không bị làm sao cả, không bị Thái Bách Trung hại chết càng không có hận anh.”
Anh nhẹ nhàng đẩy Lưu Lan ra, nhìn thẳng vào mắt của cô: “Lan Lan! Em còn nhớ anh đã từng nói với em rằng anh đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ anh đã vô tình, lạnh lùng với em không? Anh lại mơ thấy nó, nhưng lần này còn đáng sợ hơn là anh thấy em bị Thái Bách Trung hại chết, trong lúc sợ hãi, tuyệt vọng em đã gọi cho anh nhưng anh lại không nghe em nói, thẳng thừng cúp máy. Lan Lan! Có phải em cũng mơ giấc mơ như thế nên lúc trước mới muốn rời xa, lạnh nhạt, không muốn mở lòng với anh nữa đúng không?”
Lưu Lan chấn kinh, hai mắt mở to nhìn Tống Tranh sau đó thở dài một hơi, cô lau nước mắt trên mặt của anh, khẽ gật đầu nói rõ mọi chuyện: “Đó không phải là giấc mơ, đó là những gì đã diễn ra ở kiếp trước, nó đã thật sự đã từng xảy ra, em đã trùng sinh, em sợ mọi chuyện lại xảy ra giống kiếp trước nên đã cố gắng ly hôn, muốn cách xa anh, cố gắng thay đổi mọi chuyện.”
Cả người Tống Tranh run lên, môi mấp máy một lúc lâu mới thốt thành lời: “Anh… anh xin lỗi, anh…”
Cô lắc đầu ôm lấy cơ thể đang run rẩy của chồng mình, bàn tay đặt trên lưng của anh mà vỗ về trấn an: “Anh không cần phải xin lỗi, mọi chuyện đều là ở kiếp trước, kiếp này anh không có lỗi gì cả, em đã buông bỏ được, không còn ám ảnh về nó nữa thì anh cũng đừng suy nghĩ, nhớ đến nó nữa. Mọi thứ đã thay đổi, em không có chết, anh cũng không có đối xử lạnh lùng với em, chúng ta đang sống hạnh phúc bên nhau.”
Tống Tranh gật gật đầu, cánh tay càng siết chặt cơ thể của Lưu Lan hơn, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ quên được những hình ảnh kinh hoàng đó.