Nửa tháng sau con thuyền chở theo Trác Thụy và Hạo Hiên rốt cuộc đã cập bến Hạnh Hoa Đảo.
Do từ trước đến giờ chưa hề có tiền lệ mang người lạ trưởng thành tiếp cận đảo nên ban đầu Hạo Hiên không được phép xuống thuyền.
Vẫn là Trác Thụy quỳ xuống cầu xin các trưởng bối giúp đỡ, lại thêm Dược Lão xót xa cho đệ tử đứng ra đảm bảo mọi người mới đồng ý cho Trác Thụy đem hắn về Dược Cốc.
- Nếu đã là người trong lòng của con chúng ta cũng không ngăn cản.
Nhưng khi hắn khoẻ lại đích thân chúng ta sẽ giám sát đưa hai con ra khỏi đảo, trên đường đi phải bịt mắt không được để hắn trông thấy lộ trình, con có phục không?
- Xin các tiền bối yên tâm, trên đường đến đây con vẫn luôn để Hạo Hiên nằm trong khoang thuyền, tuyệt không để đệ ấy ra ngoài nửa bước.
Kỳ thực Trần Trác Thụy hiểu rõ tính nết của ái nhân, y không một chút nghi ngờ người này sẽ phản bội mình.
Chỉ có điều để giữ an toàn cho chính Hạo Hiên, y cũng không để hắn dính líu đến bí mật của môn phái quá nhiều.
Mất cả nửa ngày họp bàn xong, Trác Thụy mới đích thân ôm ái nhân đem về phòng đệ tử của mình ở Dược Cốc.
Sư tôn của y cũng nhanh chóng bắt tay vào cứu người, sau khi chẩn mạch cho Hạo Hiên và xem xét bệnh trạng.
Dược Lão Thần Y lặng lẽ nhíu chặt mày, đăm chiêu vươn tay xoa xoa chùm râu dài bạc trắng.
Những lúc ông chìm trong suy nghĩ như vậy liền biết bệnh tình gặp phải đang rất nghiêm trọng.
- Độc của tiểu tử này đã trúng quá lâu.
Kỳ thực thứ hắn trúng là một loại cổ độc, tuy rằng có cách cứu, nhưng ta cũng không dám chắc chắn nhất định thành công.
- Xin sư tôn cho đồ nhi biết, cho dù khó cách mấy đệ tử cũng muốn cứu sống đệ ấy.
- Ta biết, ta biết con đau lòng...!Vi sư cũng chỉ nói cho con chuẩn bị trước...!Thân thể của tiểu tử này đã tổn hại rất nghiêm trọng, kể cả hắn có thể chịu nổi quá trình điều trị, giải trừ hết độc tố trong người thì kiểu gì cũng vẫn bị ảnh hưởng, không thể hoàn toàn khoẻ mạnh như trước nữa.
Trần Trác Thụy siết chặt nắm đấm tiếc hận bản thân đã không nhận ra tình trạng của ái nhân sớm hơn.
Thế nhưng bây giờ có tự trách cũng không có cách nào quay trở lại đoạn thời gian trước, bởi vậy y chỉ có thể cố gắng hết sức giành giật sự sống của Hạo Hiên khỏi tay thần chết.
Dược Lão Thần Y vô cùng thương xót cho đệ tử mấy năm không gặp hiện tại gầy hẳn đi.
Hai mắt thâm quầng đầy tơ máu cùng phẫn nộ trước đây ông chưa từng được thấy.
Lại nhìn thanh niên yếu ớt đang nằm trên giường liền thở dài, ông đưa tay xoa đầu Trác Thụy trấn an.
- Chính con cũng phải bảo trọng thân thể mình, nếu muốn tiểu tử đó được sống thì nhất định phải chú ý sức khoẻ.
Bởi vì con chính là thuốc dẫn tốt nhất của hắn.
Trần Trác Thụy nghe đến bản thân mình là thuốc dẫn liền như có thêm sinh khí, y sáng mắt ngẩng đầu, lại nhớ ra bản thân mình đã sớm luyện thành thể chất bách độc bất xâm.
Việc này cũng ngoài ý muốn, sau sự kiện lúc y nhỏ gặm mất cây nấm ngàn năm của sư phụ rồi ngộ độc cửu tử nhất sinh.
Dược Lão Thần Y dùng nhiều phương pháp mới vớt được cái mạng nhỏ của Trác Thụy.
Không ngờ từ khi ấy đến lúc lớn lên, đã mấy lần y bị rắn độc cắn, bò cạp độc chích, thậm chí là lúc nghiên cứu độc dược có sai sót cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Dược Lão Thần Y mới phát hiện ra có lẽ năm đó kết hợp nhiều phương thuốc, vừa khéo lại vô tình biến thể chất của Trác Thụy thành như vậy...
Từ hôm đó, mỗi ngày Trác Thụy đều cắt một chén máu nhỏ của chính mình, pha cùng với nước thuốc đặc chế của sư tôn y.
Đều đặn đút cho Hạo Hiên đang hôn mê sâu nằm trên giường.
Ban đầu Hạo Hiên tiếp nhận điều trị uống thuốc và châm cứu xong liền nôn ra một chậu máu đen.
Ngay cả mười đầu ngón tay cũng đều bị Dược Lão chích ra nặn máu đen.
Ngày qua ngày máu đen nôn ra ít dần, những cơn đau đớn thấu xương cũng bắt đầu thối lui.
Trên mặt Hạo Hiên đã xuất hiện huyết sắc hồng hào, chỉ có điều hắn vẫn im lìm hôn mê không tỉnh.
Dược Lão Thần Y lại lo lắng, tốc độ thải độc tiến triển rất tốt.
Nhưng nếu hắn cứ mãi hôn mê không tỉnh như vậy, rất có khả năng sẽ biến thành người thực vật.
Đương lúc Trác Thụy sắp không bình tĩnh được nữa thì Hạo Hiên đã tỉnh lại.
So với vẻ anh tuấn trước đây, hiện tại nằm liệt mất hai tháng người hắn đã hốc hác gầy rộc chỉ còn da bọc xương.
Vừa tỉnh dậy liền choáng váng thở gấp, cố sức ngồi dậy thì phát hiện ra có một người đang ngủ gục bên cạnh mình.
Người này có vẻ rất mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, má cũng hóp lại.
Hạo Hiên vén tóc dài của y lên nhìn, âm thầm cảm thán.
Tuy rằng trông y sức khoẻ không được tốt, nhưng gương mặt lại thật đẹp.
Trác Thụy đang ngủ gục mơ hồ nhận thấy có người chạm vào mình, khoảnh khắc y mở mắt ra hầu như đã vui mừng cực độ.
Hai tay bắt lấy bắp tay gầy gò của ái nhân, khàn khàn giọng vỡ oà:
- Hạo Hiên, đệ tỉnh lại rồi sao? Thấy trong người thế nào?
Thiếu niên hơi nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt mơ hồ nhìn ra xung quanh, câu tiếp theo hắn thốt ra khiến Trác Thụy gần như chết lặng:
- Ta có quen huynh sao...? Đây là đâu? Không phải nhà của ta...!
Đợi đến khi Dược Lão Thần Y đến xác nhận mới biết.
Tuy rằng thân thể của Hạo Hiên cí ảnh hưởng ít nhiều cũng đã lấy lại được cảm giác.
Hiện tại chưa thể đứng dậy nhưng tập đi dần sẽ hồi phục khả năng vận động.
Chỉ có điều đầu óc đã mất đi một đoạn ký ức dài, kể cả ký ức lúc nhỏ gặp được Trác Thụy lẫn ký ức trước năm mười tuổi hắn cũng đã quên đi sạch sẽ.
- Có khả năng sau này Dương công tử sẽ phục hồi lại đoạn ký ức đã mất, cũng có thể sẽ vĩnh viễn không nhớ lại nữa...
- Nếu vậy...!trí thông minh của đệ ấy sẽ mãi mãi như đứa nhỏ mười tuổi sao sư tôn...?
- Chuyện này, vi sư quan sát thấy hắn vẫn còn suy nghĩ khá nhanh nhẹn...!Nếu dạy lại từ đầu, tiểu từ này cũng có thể trưởng thành một lần nữa...
Cả hai người không hẹn mà cùng quay đầu, nhìn Hạo Hiên đang cảnh giác ôm chăn, giống như một đứa trẻ đang rất bất an nhìn sư huynh của y pha trò.
- Hiện tại hắn đã như vậy rồi thì hai con cứ lưu lại Dược Cốc điều trị đi.
Ta sẽ nói chuyện với các trưởng lão.
- Đệ tử đã biết, đa tạ sư tôn tương trợ.
- Được rồi, cùng là người một nhà.
Con mau quay lại chăm sóc đứa nhỏ kia.
Đừng để hắn bị kích động.
Dược Lão Thần Y vỗ vai Trác Thụy giục y mau quay lại, vì ông đã trông thấy Hạo Hiên ở trong phòng sớm đã bị đại đồ đệ vô tâm vô phế của Dược Lão chọc cho tức phát khóc....