Chủ tử, có cần tiếp tục theo dõi người đó?
- Không cần, ta quen biết y.
Chu Tử Dụ nhướng mày, có chút khó hiểu.
Y gãi đầu gãi tai, rốt cuộc vẫn mở lời nghi hoặc hỏi:
- Không phải lúc nãy...!Hai người như vậy...!Sao chủ tử lại vờ không quen biết y?
- Là cố nhân của ta.
Ngươi cũng biết trong ngoài vương phủ đều là tai mắt của bề trên.
Ta không muốn liên lụy đến y, nhưng mà về sau y có vấn đề gì lập tức báo cáo cho ta, hiểu chưa?
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Chu Tử Dụ vừa nhận mệnh xong Dương Hạo Hiên bỗng nhiên quay phắt lại, y chau mày vỗ vỗ vai của thân vệ đang rất hoang mang.
- Ngươi nói xem, muốn kết bằng hữu thì nên tặng người ta đồ gì?
- Hả...? Dạ...?
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của tiểu thân vệ, Dương Hạo Hiên lắc lắc đầu bóp mạnh vai y một cái rồi bật cười xoay lưng, tiếp tục bước đi trở về phủ còn không quên nói một câu trêu ghẹo:
- Bỏ đi, hỏi tên đầu gỗ như ngươi ngươi cũng không biết.
Ngày mai ta sẽ hỏi Quan Sơn Quân nhà ngươi vậy.
À...!Đúng, hỏi Quan giáo đầu không tốt hơn hỏi hắn sao.
Hả...? Cái gì? Chủ tử vừa mới nói Quan Sơn Quân nhà ai cơ?
Chu Tử Dụ bước đi có chút không vững, tiết trời giữa đêm se lạnh mà bát sữa ban nãy uống dường như vẫn chưa hạ nhiệt, nóng bừng bừng từ trong bụng lên tận đến hai bên vành tai đỏ lựng.
Chủ tử của y sau khi trêu chọc thân vệ thành công còn cực vui vẻ rảo bước đi trước một đoạn.
Xem ra tâm tình hắn hôm nay đang rất vui vẻ.
Thật ra Dương Hạo Hiên không phải không có tính toán.
Nếu để lộ hắn và Trác Thụy quen biết trước sẽ làm người khác nảy sinh ý xấu, bắt được yếu điểm của hắn.
Hiện tại nếu có người trông thấy hắn tới làm thân với ca ca, sẽ chỉ nghĩ Đức vương háo sắc lại kiếm được mỹ nhân bên ngoài liền trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi...
…
Trăng đêm nay đã lên rất cao, nguyệt quang thanh lãnh, trong trẻo và xa xăm.
Vạn vạn vì sao cũng lẩn vào mây say ngủ.
Có người lại thao thức chẳng ngủ được, đốt đèn đọc sách cũng chẳng đọc yên.
Cứ thao thức trằn trọc nhìn ra ngoài màn đêm an tĩnh, đưa tay kéo nhẹ lớp áo chắn gió lạnh.
Trong lòng dường như có đốm lửa nhỏ đang âm ỉ cháy.
- Ca ca trở lại rồi/ Cuối cùng cũng chạm mặt đệ ấy.
Gần sát như vậy lại chưa thể chạm đến, muốn hỏi thăm những năm qua người đó đã sống như thế nào.
Trăm ngàn tâm sự cùng nỗi nhớ nhung rối bời hiện tại gặp được lại nghẹn khuất trong lòng.
Thiên không tĩnh lặng, chỉ có làn gió đêm vẫn miết mải đem lời ru từ hàng vạn năm này.
Chậm rãi dỗ dành cho những đôi mi trĩu nặng dần khép lại, đưa người chìm dần vào cơn mộng mị…
Sáng sớm, Trác Thụy vừa dọn hàng ra khỏi cửa đã phát hiện bên ngoài là quản gia của phủ Đức Vương cùng hạ nhân.
Mỗi người mang theo mình hộp lớn hộp nhỏ đứng kín bên ngoài.
- Các hạ đây là...?
- Tiểu nhân nhận lệnh Đức Vương tới đưa quà cho Trần công tử.
Đây đều là tấm lòng của vương gia nhà chúng tôi, mong công tử nhận cho.
Lão quản gia hành sự vô cùng chuyên nghiệp, vừa nói xong lý do lập tức ra hiệu cho người làm định mang rương hòm quà cáp vào tiệm đã bị Trác Thụy dang tay chặn lại ngoài cửa.
Ông ta giật mình nhìn lên, hẳn là trước đây chưa từng có người cả gan từ chối ý tốt của Đức vương bao giờ.
- Trần công tử, người có gì không hài lòng với lễ vật sao?
- Làm phiền các hạ mang tất cả về, chuyển lời với Đức Vương, tại hạ vô công bất thụ lộc.
Nói rồi vội vàng đóng sầm cửa tiệm lại trước mặt quản gia đang ngây người như phỗng.
Đợi đến khi ông ta tỉnh ra vội vàng gõ cửa gọi tên Trần công tử.
Cánh cửa đã đóng lại im ỉm không thấy tiếng trả lời.
Dương Hạo Hiên, đệ lớn lên được lắm.
Có tiền thì ghê gớm lắm sao.
Thực tế chứng minh, người có tiền quả thật rất ghê gớm.
Đến khi bên ngoài lặng tiếng, Trác Thụy mở cửa ra thì thấy rương hòm to nhỏ đã xếp đầy cửa.
Người đi đường qua lại nhìn đến trợn mắt há mồm cũng tuyệt nhiên không một ai dám đụng chạm hôi của.
Dù sao trộm đồ của vương gia, nhà các ngươi có mấy cái đầu cũng không đền nổi.
Bất lực, Trần Trác Thụy quyết tâm đến vương phủ một chuyến.
Tuy là bản thân y lớn lên yêu tiền như mạng, lại không chịu được sự sỉ nhục đệ đệ kết nghĩa coi mình như đối tượng kia mà đối đãi.
Hạ nhân của phủ Đức Vương lần đầu thấy Trần Trác Thụy tìm đến đã như quen biết từ lâu.
Không nghi ngờ gì lập tức mở cửa, lão quản gia ban sáng cũng đon đả chạy đến đón người.
Dường như vương phủ thập diện mai phục trùng trùng cảnh giác đêm hôm trước y vừa trải qua chỉ là ảo giác vậy.
Bên ngoài là thế nhưng Trác Thụy biết, bên trong vương phủ vẫn có những ánh nhìn ở nơi y không thấy.
Tò mò, dò xét người bước vào từng li từng tý.
Tất cả đều không có ác ý, xem ra Hạo Hiên quản người của mình cực kỳ tốt.
Lão quản gia dẫn đường đưa Trác Thụy đi hết nửa vòng vương phủ mới đến một cái đình.
Ở đó đã bày sẵn một bàn rượu thịt, rèm sa lơi lỏng còn có vài vũ cơ múa trên điệu nhạc réo rắt bên trong.
Nơi chủ vị, Dương Hạo Hiên đang ngồi ôm một mỹ nam tử trong lòng hi ha đùa giỡn.
Thấy cảnh này Trác Thụy hơi nhíu mày, gương mặt lại không tỏ vẻ gì.
Đợi quản gia đến báo tiếng nhạc mới ngừng lại theo mệnh lệnh của người bên trong.
Ca vũ cùng mỹ nam nhanh chóng lui đi hết.
Dương Hạo Hiên từ trong đình bước ra.
Hắn thân thiết tiến tới gần Trác Thụy, nắm tay y mừng rỡ.
- Ca ca tới bất ngờ, thứ lỗi cho Hạo Hiên không biết tự mình ra đón ca ca.
- Vương gia không cần như vậy, thảo dân đến đây vì lúc ban ngày hình như quản gia chưa chuyển rõ lời của ta đến vương gia.
Thảo dân vô công thụ lộc, cầu mong vương gia thu hồi lại quà cáp hôm nay ở trước bổn tiệm.
Trác Thụy vừa nói vừa tươi cười khéo léo rút tay ra khỏi, y cung kính hành lễ đúng đạo nghĩa.
Trong lòng lại là một bụng lửa giận.
Đệ đệ lớn lên thật sự không đứng đắn như vậy.
Hôm nay coi như y được tận mắt chứng kiến.
Nhận thấy điều không ổn, Hạo Hiên vội vàng nắm lấy hai cánh tay của người trong lòng không buông.
Dáng vẻ làm nũng y hệt lúc nhỏ nhìn xuống Trác Thụy đang cực độ bối rối.
- Ca ca đừng giận...!Hôm qua...!Ở bên ngoài đệ không tiện nhận ca ca là có lý do...!Ca ca tha thứ cho đệ, về sau ta sẽ không dám tự mình làm bậy như hôm nay nữa…
- Có chuyện gì đệ buông ta ra rồi nói...!Đến rồi mà không tới gặp đệ trước, cũng là do ta không phải....