Chân Minh Châu đi ra ngoài liền nhìn lướt qua điện thoại di động của cô, vẫn không có tín hiệu.
Nếu không phải đèn điện trong nhà vẫn sáng chắc cô nghĩ rằng mình đã xuyên về cổ đại.
Tuy nhiên khi nghĩ đến tiếng hổ gầm cô vẫn cảm thấy có điều bất thường.Chân Minh Châu khoá cửa ở phía đông lại rồi nằm trên sô pha phòng khách nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời vẫn mưa tí tách, nhưng gió không còn thổi mạnh như trước, tuy vậy cô vẫn không thể nào ngủ được.Nghĩ đến tình huống xấu nhất chính cô xuyên về cổ đại, Chân Minh Châu liền cảm thấy hoảng loạn.Cũng giống như Chân Minh Châu, bên trong căn phòng ở lầu một Lý Quế Hoa cũng cảm thấy lo lắng không kém.
Nàng ấy tắm rửa, gội đầu và sấy tóc theo lời dặn của Chân Minh Châu.
Nhưng đến khi dùng máy sấy tóc đã dọa Lý Quế Hoa hoảng sợ không dám cử động.
Bất quá khi sấy tóc lại cảm thấy cả người ấm lên không ít.
Sau đó lại nghĩ đến nội y của mình không thể mặc lại được nữa liền dùng máy sấy hong khô chúng.Tiên nữ nói đây là quần áo cũ nhưng Lý Quế Hoa lại cảm thấy rất tốt, nó vô cùng mềm mại và ấm áp.
Sau đó Lý Quế Hoa nhìn đến chăn ga gối đệm sạch sẽ lại phân vân không biết có nên nằm xuống hay không.
Dù đã được tiên nữ cho phép nhưng nàng ấy lại không dám.
Hơn nữa phía trên lại có một luồng sáng huyền diệu này, khi nhìn lên nơi có ánh sáng lại thấy một vòng tròn kỳ lạ.Lý Quế Hoa không biết liệu có phải tiên nữ đã bắt được mặt trăng và dùng nó để chiếu sáng hay không?Lý Quế Hoa đã từng nghe qua nhiều chuyên xưa ly kì, nhưng nếu không gặp được tiên nữ thì kết cuộc của bản thân sẽ như thế nào? Lý Quế Hoa cảm thấy hơi lạnh liền nằm xuống kéo chăn đắp lên người.
Thế nhưng nàng ấy cũng không dám quá phận, chỉ nằm ở phía cuối giường cong người lại thành một quả bóng nhỏ.“Cuối cùng thì trời cũng mưa, xem như hạn hán đến cũng đã được giải quyết.
Không biết mình đi lâu như vậy không về mọi người đã lo lắng đến thế nào?”“Không biết có nên cầu xin tiên nữ hay không?” Lý Quế Hoa mang theo cảm xúc bất an, phân vân, lo lắng cùng một chút thỏa mãn rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ..