Tôi đứng ở nhà ga Thiểm Tây rộn ràng nhốn nháo.
“Là người do ‘Tùng’ cử tới phải không?”
Tôi nhìn sang, trước mặt là một ông già tóc trắng xóa, bộ râu hoa râm dài như cái thước. Cao Ngạn Quân nói người đón tôi có biệt hiệu là “Quy”, vậy ông già này là “Quy” sao.
“Là ‘Quy’ sao?” Tôi hỏi.
“Quy” khẽ gật đầu, ý bảo tôi đi theo. Lần đầu tiên làm việc như đặc vụ, khó tránh khỏi việc khẩn trương. Tôi không dám thở mạnh, ngoan ngoãn đi theo, trong lòng là sợ hãi và kích động đan xen.
Quy dẫn tôi đến một nhà trọ cũ nát ở ngoại thành, chính là nơi phát sinh các vụ án mạng trên phim kinh dị. Trong nhà trọ đã có người chờ chúng tôi, người đó hơn tuổi, dáng người cao lớn, làn da ngăm đen vẫn không che được sự gồ ghề trên da. Trên má có một vết sẹo dài, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là “Thổ phỉ”, ý nghĩ thứ hai là “Cường đạo”, tóm lại là không giống người tốt.
“Ba Quy, là con nhóc này sao? Trông yếu ớt như vậy thì có thể làm gì?” Thổ phỉ kia nhìn thấy tôi, thì đánh giá.
Cằm tôi khẽ ngẩng lên, tỏ ra vẻ cao ngạo, không thèm để ý tới việc ông ta nói năng lỗ mãng.
“Trợ thủ mà, không lạc đường là được.” Ông già Quy nói, ông ta cũng không hi vọng gì nhiều vào tôi.
“Đội khảo cổ kia đã đến rồi, chỉ sợ hôm nay sẽ khởi công .” Tên thổ phỉ nhìn ông chủ nhà trọ không có mặt thì nói nhỏ.
“Hừ, cho bọn họ một tuần cũng không tìm được phượng hoàng.” Ông già Quy khinh thường nói.
Phượng hoàng, là nói đến thần điểu sao? Đó không phải là sinh vật trong truyền thuyết sao. Đây cũng không phải trong trò chơi, lấy đâu ra phượng hoàng, khác gì họ nói cho tôi biết là khủng long sống lại. Nhưng vẫn còn nhiều điều nghi hoặc nên tôi vẫn vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.
“Ba Quy, ông có chắc chắn không? Tôi có nghe nói đội khảo cổ đó có người Cao gia bảo vệ. Người Cao gia ngoan độc thế nào chúng ta đều biết.” Xem ra tên thổ phỉ cũng không tin tưởng Quy lắm.
Nghe thấy bọn họ nhắc tới Cao gia, thần kinh tôi co rút hai cái. Trong tình huống này mà gặp người thân thì thật khó đỡ mà.
“Mấy tên nhãi con đó không đáng nhắc tới, anh chỉ cần làm theo tôi chỉ là được.” ông già Quy nói xong không để ý tới tên thổ phỉ nữa. Tên thổ phỉ cũng không để bụng, quay sang hỏi chuyện tôi.
“Con nhóc, mày bao nhiêu tuổi?” Tên thổ phỉ nói, nhưng tay chân ông ta cũng không yên.
Môi tôi khẽ niệm, đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, giơ lên trước mặt ông ta, tên thổ phỉ sợ đến mức lùi lại phía sau mấy bước.
Ông già Quy liếc nhìn chúng tôi, không tiếng động nói: “Thử (chuột), con nhóc kia không dễ chọc, anh dừng lại đi.”
Tên thổ phỉ gọi là “Thử” kia không biết là người như thế nào, nhưng chắc chắn là không biết huyền thuật. Ông ta tức tối nhìn tôi nhưng không dám chọc tôi nữa, đành phẫn nộ lên lầu với ông già Quy.
Phòng tôi ở ngay cạnh phòng ông già Quy, nhà trọ nhỏ này không hề tao nhã, nhưng vẫn còn sạch sẽ. Lần này đi tôi không mang nhiều hành lý, trong túi luôn có một cái di động. Bề ngoài di động là một cái di động bình thường, nhưng nó lại không bình thường. Trước khi đi, tôi đã cắm nó vào máy tính của Mạnh Kiều, để linh hồn cô ấy chuyển vào trong di động dễ mang theo bên người.
Tôi để điện thoại lên bàn, nó tự mở máy và đánh chữ.
Mạnh Kiều: A Hạnh, cậu đến rồi sao?
Cao Hạnh: Đến rồi, đối phương có một ông già, một người trung niên khỏe mạnh, nhìn có vẻ khó đối phó.
Mạnh Kiều: Bây giờ cậu ở đâu?
Cao Hạnh: Một nhà trọ ở ngoại thành, đối diện nhà trọ là đường lên núi, cách nhà ga nửa giờ đi xe.
Mạnh Kiều: Di tích thất diệu ở đây, chỗ sườn núi, chỗ núi sụt chỉ lộ ra một góc nhỏ của mộ cổ thôi, còn lại vẫn ở trong núi.
Quả nhiên là liên quan tới di tích thất diệu sao, may mà bình thường Mạnh Kiều rất chăm chỉ học, đối với tin tức về di tích thất diệu cũng chú ý, mang theo cô ấy như mang theo một quyển bách khoa toàn thư tùy thân vậy.
Trong di tích thất diệu rốt cuộc có cái gì, đội khảo cổ còn chưa vào, không ai biết. Trên cửa mộ dùng bảy viên minh châu bày trận thất diệu, làm lớn như vậy là để trấn áp thứ gì sao?
Ông già Quy và tên thổ phỉ nhắc tới phượng hoàng, chẳng lẽ trong mộ này phong ấn phượng hoàng? Nếu là thật, chờ tôi phóng thích phượng hoàng thì chiến tích F không phải chỉ còn đường ngồi khóc sao?
(F là máy bay tàng hình của Mỹ. Tìm hiểu thêm tại .)
Đương nhiên tôi không tin là vậy. Rồng, phượng hoàng, kì lân, tì hưu là thần thú, cho dù trong sách của huyền học cũng cho rằng chúng nó tồn tại. Trong số sách anh ba cho tôi mượn có một quyển cho rằng những thần thú này là điềm lành bay lượn trong trời đất, để biểu đạt sự kính trọng nên mọi người mới đặt cho chúng những hình tượng uy vũ như vậy.
Cũng có thể phượng hoàng chỉ là một danh hiệu, dùng để chỉ người hoặc một vật nào đó. Còn vật chôn cùng trong mộ thì đội khảo cổ cũng không biết, Mạnh Kiều càng không biết được.
Mộ cổ đều là loại không an tĩnh, nếu chủ mộ chết oan hoặc bị chôn nhiều năm rồi thì linh hồn trong đó sẽ bị biến chất. Đi cùng đội khảo cổ là người Cao gia. Đầu tiên là nhờ Chu gia xem phong thủy, nếu mộ tốt thì trực tiếp mở công trình khảo cổ, nếu gặp phong thủy không tốt thì lấp đất lẻn, để nó vĩnh viễn không thấy mặt trời. Cho dù là mở mộ hay chôn mộ thì vẫn không thể thiếu sự giám sát của Cao gia được.
Gọi điện thoại cho bác gái hai, trong mấy bác gái, chỉ có bác gái hai nói nhiều nhất, muốn tìm hiểu tình báo thì tìm bác ấy là chuẩn nhất. Đầu tiên là nói về việc sức khỏe của chị họ, chuyển đến sức khỏe mọi người trong nhà, sa đó chuyển tới công việc của mọi người. Quả nhiên từ miệng bác ấy moi được thông tin là đội khảo cổ tới mời người, người bị phái đi hộ tống là anh ba.
Thật đen đủi, sao lại là anh ba chứ. Tôi rất sợ anh ba, quan niệm “huynh trưởng như cha” đã ăn sâu trong đầu anh ấy. Lúc nhỏ tôi và Giang Phong Dật chạy nhảy khắp núi, mọi người lớn không làm gì được tôi, chỉ có mình anh ba là khác. Anh ấy chỉ cần dậm chân một cái là cả người tôi đã run lên rồi.
Trèo cây bắt chim bị anh ấy phạt ở trên cây hơn một tiếng, suýt biến thành nho khô; nướng khoai tây trong linh đường bị anh ấy ném vào nhà kho như khoai tây, anh ấy giống như một đám mây đen trong tuổi thơ của tôi.
Tôi đang nghĩ ngợi thì có người gõ cửa.
“Ai đấy?” Tôi cảnh giác hỏi.
“Con nhóc, buổi tối còn làm việc, mau đi ăn cơm.” Là giọng tên thổ phỉ.
Tôi cất điện thoại vào túi, làm như không có việc gì đi mở cửa, đi theo ông ta xuống lầu ăn cơm. Lúc ăn cơm tôi chỉ ăn những thứ ông già Quy ăn, không dám uống nước. Tập trung tinh thần vào con bướm trên ngực, từ khi đến Thiểm Tây, con bướm này trở thành trụ cột tinh thần của tôi. Tôi không dám để lộ sự hoảng loạn của mình, tôi muốn bọn họ cảm thấy tâm cơ tôi sâu không lường được, như vậy thì bọn họ mới kiêng kị tôi, không dám xuống tay với tôi.
“Con nhóc cô rất giỏi hả? Có thể đánh được thằng nhãi Cao gia kia không?” Lúc đang ăn cơm thì tên thổ phỉ pha trò hỏi.
Tôi nghẹn cơm trong cổ họng, mặt đỏ bừng, tôi đánh thắng được anh ba hả? Chẳng thà để tôi trực tiếp hỏi anh ba: Ngài muốn phương thức cầu xin tha thứ thế nào? Tiếng Hán? Tiếng Anh? Hay Anh Hán hỗn hợp?
Khó khăn nuốt miếng cơm xuống, tôi điềm đạm đáng yêu liếc mắt nhìn tên thổ phỉ một cái: “Đại ca, lúc ăn cơm đừng nói chuyện cười.”
Có thể là do bị màn xiếc biến lửa của tôi dọa sợ, hoặc là do bị vẻ đẹp của tôi(? ) mê hoặc, ông ta bị tôi liếc xong liền cúi đầu ăn cơm, không dám nói nữa. Ông già Quy vẫn cứ thế ăn, như kiểu cả thế giới này đều không liên quan đến ông ta, người tâm cơ thâm trầm như vậy, thật khó đối phó.
Ăn cơm xong, sắc trời đã tối, đúng là thời gian tốt để phóng hỏa giết người, tên thổ phỉ lấy một cái xe nhỏ, đưa chúng tôi đi “làm việc”. Trong tay ông già Quy có cái gậy, trong túi tôi có một cái điện thoại, chỉ có mỗi tên thổ phỉ khoắc một cái túi rất to rất nặng, không biết đựng gì ở trong.
Xe đi dọc theo đường núi, đi đến sườn núi thì dừng lại, tên thổ phỉ xuống xe, mở cái túi to ra, bên trong có rất nhiều công cụ, dùi đục, xẻng… cái gì cần có thì đều có.
“Hai người chờ một lát, tôi đi xem xét một chút.” Thổ phỉ nói xong cầm cái dùi và cái búa nhỏ chạy đến bên cạnh vách núi.
Tôi tò mò nhìn theo, thấy ông ta dùng cái dùi và búa gõ gõ đục đục trên vách núi tạo thành một lỗ nhỏ, sau đó dán tai vào lỗ nhỏ nghe ngóng rất chăm chú.
“Mặc dù anh ta không nhìn thấy một số thứ, nhưng là một kiệt xuất trong việc xem xét hoàn cảnh, yên tâm giao cho anh ta đi.” Ông già Quy nói.
Ông hiểu lầm rồi, tôi không phải là lo lắng tên thổ phỉ không làm được việc, tôi chỉ xem náo nhiệt thôi, tôi cũng không biết ông ta đang làm gì.
“Đội khảo cổ nếu không muốn phá hủy di tích cổ, vừa dọn dẹp, vừa sửa chữa nên mới đi qua cửa mấy bước. Chúng ta trực tiếp đi vào từ giữa mộ thì bọn họ có cưỡi ngừa cũng không cản được.” Tên thổ phỉ vui vẻ hớn hở nói, sau đó cầm lấy cái xẻng bắt đầu đào.
Bây giờ tôi mới cảm thấy cái tên Thử của ông ta thật chính xác, đừng thấy bộ dạng cao to của ông ta, tốc độ của ông ta rất nhanh. Cái động này như bị ông ta đào từ trước, bây giờ chỉ cần moi đất bên trong ra, chỉ một lát là đào xong.
“Con nhóc, tôi sợ tối, cô giỏi hơn, đi trước đi.” Nói xong, tên thổ phỉ thật vô lại đứng sang bên cạnh, chờ tôi đi trước.
Một tên trộm mộ mà kêu sợ tối à? Có mà không biết bên trong có nguy hiểm không nên để tôi làm bia đỡ đạn thì có. Tôi và tên thổ phỉ chỉ là người làm thuê, ông già Quy mới là người đứng sau màn, tất nhiên ông ta sẽ không để mình gặp nguy hiểm, định để tôi làm vật hi sinh chứ gì.
Tôi niệm chú, ngọn lửa xuất hiện trên đầu ngón tay để chiếu sáng, xoay người đi vào. Thấy tôi đi vào, tên thổ phỉ đứng một chút rồi đi vào theo tôi, ông già Quy vào cuối cùng, đừng thấy ông ta nhiều tuổi, tay chân vẫn rất linh hoạt.
Đi vào một căn phòng trống, tên thổ phỉ bảo đây là trung tâm mộ cổ, nhưng tôi vẫn cảm thấy nơi này không giống mộ cổ. Nơi chôn người chết thì ít nhiều cũng phải có lệ khí, nhưng ở đây không có, âm khí nhiều nhưng rất ôn hòa, thậm chí còn ấm áp. Âm khí của người chết sẽ lạnh như băng cơ. Tôi chưa gặp loại âm khí nào kì lạ thế này.
Trên tường khắc đủ loại chim, tất cả mọi con đều không có mắt, con chim giương cánh muốn bay mà không có mắt thì không có chút hung dữ nào, vì lông chim đem lại cảm giác mềm mại, không có mắt lại khiến người ta cảm thấy chúng nó không nhìn thấy tội ác trên thế gian.
“Mẹ ơi, đây là cái gì.” Tên thổ phỉ xoa xoa tay nói, ông ta làm giáo úy hai mấy năm nhưng chưa gặp bức tranh nào kì lạ như vậy.
“Bách điểu triều phượng.” Ông già Quy lạnh nhạt nói.
Đúng rồi, nơi này theo lời bọn họ nói là sào huyệt phượng hoàng, ánh sáng của phượng hoàng loá mắt khiến các loài chim đều mất ánh mắt. Tôi giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ vách tường, nơi này không biết là di tích bao nhiêu năm, mà sao không có một chút bụi nào. Tôi nhìn lại bức tranh một lần nữa, trên bức bách điểu triều phượng này có đủ loại chim chỉ không có mỗi phượng hoàng.
Ông già Quy lấy trong túi ra một cái la bàn kì quái, thứ này tôi đã trông thấy, Chu Tinh cũng có một cái, là vật dò xét linh lực. Tôi luôn cho rằng đồ dò linh lực chỉ dành cho người như Chu Tinh, mấy trưởng bối của Cao gia và các anh chị trong tộc vẫn dùng cảm giác của mình mà.
Ông già Quy trông giống người có tuyệt kĩ, chắc cảm giác linh lực là nhược điểm của ông ta, tôi ghí nhớ điều này, nhược điểm của địch là ưu điểm của mình
Rời khỏi căn phòng kì quái đó, chúng tôi đến căn phòng khác càng kì quái hơn. Giữa phòng là một pho tượng vĩ đại cao năm thước. Pho tượng là một cô gái có cánh. Theo truyền thuyết Cửu Thiên Huyền Nữ nương nương là hóa thân của phượng hoàng, trên người có một đôi cánh mà không có tay. Vậy chắc đây là tượng Cửu Thiên Huyền Nữ rồi.
Ba người chúng tôi đứng dưới pho tượng quan sát tỉ mỉ, pho tượng làm bằng gỗ, nhìn loại gỗ này chắc là gỗ cây ngô đồng mà phượng hoàng yêu thích nhất. Trên người Cửu Thiên Huyền Nữ có một cái ngọc bội, trên ngọc bội khảm một viên minh châu xanh biếc.
“Thật đẹp…” Tên thổ phỉ cảm thán, giơ tay định lấy hạt châu trên ngọc bội.
Ông già Quy đập vào tay ông ta, tên thổ phỉ bị đau rụt tay lại.
“Làm gì cũng phải cẩn thận, cơ quan ở đây khẽ động là chúng ta đều chết hết, ra ngoài sẽ không thiếu phần anh, nếu có ý nghĩ khác thì anh sẽ biết mùi vị sống không bằng chết.” Ông già Quy vẫn không biểu cảm như trước nói, nhưng cặp mắt bên dưới đôi lông mày hoa râm kia chứa một thứ ánh sáng khiến người ta sợ hãi.
Tên thổ phỉ sợ hãi liên tục gật đầu, mặc dù ông ta có lòng tham, nhưng ông ta vẫn muốn sống. Tôi có hứng thú với cơ quan trong mộ cổ. Khi vuốt chân Cửu Thiên Huyền Nữ và lông chim có một sự ấm áp quen thuộc và thân thiết. Mộc diệu Tuế Tinh, mỗi một tuổi một vòng, gỗ cây ngô đồng bị vuốt ve nhiều trở nên bóng loáng, gỗ ngô đồng, mày đã đợi ở đây bao nhiêu năm?
Tiếp theo là một hành lang rất dài, hai bên hành lang là hai cái ao, nước trong suốt có thể thấy cả đáy. Tôi đi dọc theo hành lang, nhìn dòng nước chảy xuôi, tôi lại cảm thấy máu chảy dồn dập. Rốt cuộc đây là đâu? Sao tôi lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Càng có cảm giác muốn nhớ lại thì đầu tôi đau như muốn vỡ ra, con bướm trên ngực tỏa ra ánh sáng chói mắt, cách quần áo cũng nhìn thấy nó.
“Con nhóc! Cô bị làm sao thế?” Tình trạng kì lạ của tôi khiến tên thổ phỉ sợ hãi.
Ông già Quy mặc dù không kinh hoảng như vậy, nhưng cũng nhìn tôi. Tôi cắn đầu lưỡi, đến khi đầu lưỡi chảy máu mới tỉnh táo lại.
“Không sao, đã để cho hai người lo lắng.” Tôi mỉm cười, tay đặt trên con bướm xanh để nó bình ổn lại.
“Chú ý tập trung, đừng thất thần.” Ông già Quy nói với tôi.
Tôi gật đầu, đuổi theo bọn họ. Đi tới đi lui, trên hành lang xuất hiện mấy lối rẽ, ông già Quy dùng đồ dò linh lực dò xét.
“Ba Quy, chúng ta đi đường nào.” Tên thổ phỉ nhìn qua mọi lối rẽ, nhưng không phát hiện ra gì cả.
Lông mày hoa râm của ông già Quy nhíu lại, thật làm khó ông ta mà, ông ta là một người mù đường.
“Không thì chúng ta tách ra đi, cảm thấy không thích hợp thì quay lại đây, chúng ta tập hợp ở đây.” Tôi đề nghị.
Ông già Quy không muốn chúng tôi hành động một mình, nhưng ông ta không có biện pháp khác, nên đành phải đồng ý. Tôi nghĩ ông ta chỉ định để tôi và tên thổ phỉ đi mạo hiểm, còn mình thì không đi, nếu thấy tiếng kêu thảm thiết của chúng tôi thì bỏ lối đi đó.
Tôi và tên thổ phỉ mỗi người chọn một lối, ông già Quy bảo là sẽ đi cuối, nhưng tôi biết ông ta sẽ không đi, cũng chẳng sao cả, tôi chỉ muốn thoát khỏi bọn họ thôi. Trực giác mách bảo tôi đi lối này.
Trực giác đó càng ngày càng mãnh liệt, tội chạy thật nhanh, sau đó lại chậm lại. Phía sau hành lang dài là một căn phòng lớn như quảng trường.
Ở giữa phòng là một cái đỉnh làm bằng bạch ngọc, và một thân cây vừa to vừa cao. Đó là một cây ngô đồng vĩ đại, lá cây một mảnh xanh biếc, thân cây già loang lổ. Tôi đắm chìm vào cảnh đẹp ở đây. Cái cây này vẫn còn sống, không biết đã bao nhiêu năm nó vẫn còn sống, Phượng hoàng đậu cây ngô đồng. Năm đó có biết bao nhiêu người quỳ dưới gốc nó khẩn cầu nó ban phước. Bây giờ chỉ còn lại một mình nó ở đây.
Những mảnh trí nhớ xuất hiện trong đầu tôi, tôi ôm thân cây, tựa mặt vào vỏ cây, giống như nó cũng có nhịp tim vậy.
“Tế đàn lớn như vậy, nhất định có nhiều bảo bối, con nhóc, tôi biết cô có bản lĩnh mà.” Phía sau truyền đến giọng nói không rõ của tên thổ phỉ.
Tôi quay đầu, nhìn thấy tên thổ phỉ ở pía sau: “Ông! Sao ông đã ở đây rồi?”
“Cô quên tôi làm nghề gì sao?” Tên thổ phỉ giơ cái xẻng trong tay lên: “Tôi đào một lối ở giữa hai đường, đi theo cô đến đây.”
“Ông thật là tin tưởng tôi a…” Tôi xoa xoa thái dương nói.
“Tôi không hiểu huyền thuật của các người, dù sao thì đi theo cô cũng là lựa chọn đúng.” Tên thổ phỉ tâng bốc tôi một câu, rồi tìm kiếm xem xung quanh có bảo bối gì đáng giá không.
Người tin tưởng thực lực tôi nhất lại là một tên giáo úy đào vàng đáng khinh, tôi tự thấy ngại đem tin vui này nói cho liệt tổ liệt tông.
“Đại ca, nơi này thật sự có phượng hoàng sao?” Tôi hỏi thổ phỉ.
“Sao tôi biết được, ông già kia tìm tôi bảo đi đào phượng hoàng, bảo uống máu phượng hoàng thì có thể trường sinh bất tử, đến lúc đó tôi cũng có phần.”
Tôi chỉ biết ăn thịt Đường Tăng thì có thể trường sinh bất tử, chứ chưa từng nghe thấy máu phượng hoàng cũng có công dụng này.
“Ông không bị ông ta lừa chứ?” Tôi châm ngòi thổi gió.
“Tôi không sao cả, cô nói xem nếu có phượng hoàng thật thì đã bị bắt bỏ vườn bách thú rồi, còn để chúng ta trường sinh bất tử sao? Lấy mấy thứ mang ra bán lấy tiền mới quan trọng.”
Miếng mồi của ông già Quy không có chút hiệu quả, tên ngốc này không có khát vọng trường sinh bất tử gì cả, chỉ muốn kiếm ít tiền tiêu. Cao Ngạn Quân cũng hứa cho tôi trường sinh bất tử, tôi đã tin bọn họ là cùng một nhóm rồi. Bọn họ làm như vậy là muốn làm trái ý trời sao?
“Hai người các ngươi đã đến đây rồi.” Giọng của ông già Quy vang lên.
“Ai nha, ba Quy, chúng tôi đang xem có gì nguy hiểm không rồi trở về báo cho ngài mà.” Tên thổ phỉ a dua ngay lập tức.
Tôi phiền chán chuyển ánh mắt sang một bên. Ông già Quy đi tới chỗ tôi, ông ta dùng tay cắm vào thân cây ngô đồng bên cạnh tôi, sau đó dùng lực rút ra, trên tay ông ta có một viên đá màu đỏ.
“Máu Phượng… Máu Phượng…” Tay ông già Quy run run vuốt ve viên đá ảm đạm, yêu thích không buông tay.
Cái này là máu phượng hoàng? Tôi và tên thổ phỉ đều thẳng mắt, có cảm giác đang nhìn một người bị tâm thần.
“Trên tế đàn vẫn còn máu phượng hoàng, cô đi xem đi.” Ông già Quy nói với tôi.
Cái gì mà máu phượng với máu ba ba chứ, với mấy thứ không có thật này tôi không có hứng thú. Nhưng bị ông ta thúc giục nên tôi đi lên trên tế đàn xem. Trên tế đàn tối om, tôi không thấy gì cả, đang định mở miệng hỏi thì sau lưng bị người đẩy một cái, cả người tôi rơi tự do vào trong đỉnh.
Tôi ngẩng đầu nhìn ông già Quy che mặt bên trên, ông ta vẽ mấy thứ trên không trung, trên vách đỉnh xuất hiện lửa cháy vây quanh tôi.
Tôi mở to hai mắt nhìn, cảm nhận cảm giác bị đốt cháy trong bóng tối, cảm giác quen thuộc này, giống như là nhớ lại lần nữa.
Ngàn năm trước, tôi chết ở trong này. Trong truyền thuyết, phượng hoàng chỉ dừng chân trên cây ngô đồng, có hai con phượng hoàng bay qua một rừng ngô đồng, nơi đó dân phong thuần phác, phong cảnh tuyệt đẹp, đôi phượng hoàng rất vui vẻ, vì thế quyết định sống ở đây. Mọi người quỳ xuống cầu phúc với phượng hoàng, phượng hoàng phù hộ mọi người trong thôn mưa thuận gió hòa. Nhưng nguyện vọng của con người lại không phải là mưa thuận gió hòa. Họ không thỏa mãn với thời gian sống ngắn ngủi. Ánh mắt tham lam của họ dừng lại trên thân thể phượng hoàng.
Phượng hoàng rời đi, mấy năm liên tục hạn hán và lũ lụt khiến con người cảm thấy chỉ cần mưa thuận gió hòa là được rồi. Nhưng mà lạ thay, chỉ cần mưa thuận gió hòa thôi, phượng hoàng trước sẽ thỏa mãn bọn họ, nhưng phượng hoàng lại không về nữa. Bọn họ cảm thấy mình chưa đủ thành tâm, phải có tế phẩm mới được.
Cả người toàn váy áo xinh đẹp, trưởng lão trong thôn tự mình trang điểm cho, học tập bảy năm với tế tự đại nhân. Lần đầu tiên tôi trang điểm như vậy, nhưng hôm nay không phải ngày tôi thành thân. Người trong thôn dùng gỗ ngô đồng làm thành kiệu cho tôi ngồi, có bốn người nâng kiệu. Vốn chỉ có thôn trưởng lấy vợ mới có kiệu, nhưng hôm nay không phải ngày tôi thành thân, tôi chỉ mới bảy tuổi thôi.
Tôi bị khiêng đi, khiêng đi rất xa, đến chỗ cây ngô đồng cao nhất trong rừng. Trong truyền thuyết, phượng hoàng dừng chân ở cây ngô đồng này. Phía dưới cây ngô đồng là một cái đỉnh làm bằng bạch ngọc tôi chưa thấy bao giờ, chắc là mới làm. Tế tự đại nhân tự mình đưa tôi lên đỉnh, sau đó đẩy tôi xuống.
Tôi rơi vào trong đỉnh, dang muốn đi lên, xung quanh lại bốc cháy. Tay tôi bị lửa làm bỏng, tôi lại tìm cách ra nhưng không thoát ra được. Trên người có mùi thịt nướng bay lên, ngay cả da cũng bị tan chảy. Tôi im lặng nằm xuống nhắm mắt lại, chờ Diêm Vương đến. Còn chưa nhắm mắt lại thì có một cậu bé xuất hiện, cậu ấy khoảng tuổi tôi, nhìn khuôn mặt bị tan chảy của tôi.
“Thanh Ngô?” Tôi gọi cậu ấy, cậu ấy không phải là con trai tế tự đại nhân sao, sao có thể ở đây với tôi chứ.
Cậu ấy vẫn nhìn tôi như cũ, không có âm thanh gì, bởi vì, cậu ấy không nói được.
“Thanh Ngô, xin lỗi nhé, tớ chảy nhiều mồ hôi như vậy, nhất định rất xấu, không thể gả cho cậu được.” Tôi cười cười, giơ tay lau trán ướt sũng, da thịt ở tay và trán bị nóng chảy dính vào nhau, mất rất nhiều sức mới tách ra được.
“Thanh Ngô, cậu mau đi ra đi, ở đây nóng lắm.” Tôi bị đốt cháy khó chịu, không muốn cậu ấy cũng khó chịu như tôi nên đuổi cậu ấy đi. Nhưng cái đỉnh sâu như vậy, tôi còn không đi được chứ nói gì đến Thanh Ngô bị bệnh.
“Thanh Ngô, cậu xoay người sang chỗ khác đi, không được nhìn tớ, nhất định bây giờ trông tớ giống nước mũi, khó coi chết đi được!” Mặt cậu ấy cách mặt tôi càng ngày càng gần, tôi cả giận nói.
Cậu ấy căn bản không nghe tôi nói, vẫn tiến tới chỗ tôi, cái miệng nhỏ nhắn ấn lên mặt tôi. Nước mắt cũng không thể kìm nén nữa, một năm đó, tôi bảy tuổi, Thanh Ngô cũng bảy tuổi, chúng tôi đều là tế phẩm dưới cây ngô đồng.