Hồn Anh Nơi Đâu

chương 51: hắc ưng. .

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối tôi nằm ngủ mơ thấy một giấc mơ kì lạ, tôi mơ thấy ông bảo vệ mù ở Lâm viên Tô Châu. Người ta hay nói ban ngày suy nghĩ điều gì thì ban đêm mơ thấy điều đó. Tôi thề là ông bảo vệ mù đó đã bị tôi ném ra sau đầu quên lâu rồi, tôi không bao giờ nghĩ về ông ta.

Trong giấc mơ tối như mực chỉ có tôi và ông ta, ông ta thi lễ với tôi rồi nói: “Cao tiểu thư, tôi nghĩ cô cũng đã nghe đồn về việc có một nhóm người đang tìm kiếm người học huyền thuật.”

Trong giấc mơ tôi không thể khống chế bản thân, không thể há miệng nói chuyện, chỉ có thể đứng yên không nhúc nhích nhìn ông bảo vệ mù, ông ta tiếp tục nói: “Lão phu tự biết bản thân nghiệp chướng nặng nề, không dám tiếp tục khiến tiểu thư ở dưới cửu tuyền đau khổ, không chịu hợp tác với bọn họ, lại không đánh lại được bọn họ, gặp độc thủ. Trước khi đi mạo muội báo mộng cho Cao tiểu thư là muốn nhắc nhở cô, thiên kiếp không thể tránh được. Nếu cứ đương đầu với khó khăn thì sẽ rơi vào kết cục như bây giờ của lão phu. Tôi học cấm thuật, thân mang tội không thể nhập luân hồi, không có ngày gặp lại tiểu thư, hi vọng Cao tiểu thư biết trân trọng, không cần bước lên con đường của lão phu.”

Nói xong lời này, ông bảo vệ mù dần dần biến mất, tôi từ trong mộng bừng tỉnh, một đầu mồ hôi lạnh. Sao có thể vô duyên vô cớ mơ thấy ông bảo vệ mù chứ, sẽ không phải là báo mộng thật chứ? Tôi không yên lòng, sau khi tốt nghiệp Vương Uy làm việc ở Tô Châu, hay là gọi điện thoại nhờ anh ấy kiểm chứng một chút.

Tôi không nói mấy lời thừa thãi, trực tiếp cho Vương Uy địa chỉ lâm viên đi xem giúp tôi xem ông bảo vệ còn ở đó không. Vương Uy đồng ý giúp, tôi tắt máy, trong lòng vẫn không yên tâm.

Miêu ca cũng tỉnh dậy, dựa vào sofa sau lưng tôi nói: “Bà xã tối qua mệt như vậy mà còn dậy sớm thế.”

Câu này tôi cứ cảm thấy có nghĩa khác, vội nói: “Không sao! Cùng ngủ trên sàn thôi mà! Em có cái gì mà mệt !”

Miêu ca cười cười, nắm tay tôi nói: “Bà xã, anh biết trong lòng em có rất nhiều nghi vấn, anh muốn nói cho em biết, mặc kệ quá khứ thế nào, tương lai thế nào, anh đối với em rất nghiêm túc, tất cả như một.”

Đây là lần đầu tiên Miêu ca thổ lộ trực tiếp với tôi nhỉ, nhất thời tôi im lặng, sau đó mới hỏi: “Không phải là ràng buộc để sống lại mới tìm tới em sao?”

“Bà xã, anh nói có lẽ em không tin, lần đầu tiên anh gặp em liền nhất kiến chung tình với em, anh luôn nghĩ kiếp trước em là vợ anh, khi anh biết lúc còn sống vẫn chưa kết hôn thì anh còn không tin được. Trong lòng anh có một cảm giác em là vợ anh, không thể sai được.” Ánh mắt Miêu ca nhìn thẳng tôi, gằn từng tiếng nói.

Áy náy trong lòng dâng lên không nói thành lời, không phải vì ánh mắt mà vì trong lòng tôi cũng có cảm giác như vậy. Cho dù kiếp trước không phải vợ chồng, tôi vẫn tin là anh là chồng tôi, không thể sai được.

Tôi dùng ngón út của mình, móc lấy ngón út của Miêu ca: “Thân ái, anh còn thiếu em một phần sính lẽ. Mẹ em trên trời có linh thiêng cũng sẽ bảo con rể này thật nhỏ mọn.”

Ánh mắt Miêu ca lộ ra sự vui mừng, nhẹ nhàng hôn lên chỗ hai ngón tay: “Tuân mệnh, bà xã, chờ anh sống lại chúng ta sẽ kết hôn.” Lúc này tôi rất muốn ôm lấy thân thể lạnh như băng của anh ấy. Cho dù con đường phía trước gập ghềnh, tôi cũng sẽ không rời không bỏ.

Vương Uy gọi lại cho tôi bảo là ông bảo vệ kia đêm qua đã đột tử. Cảnh sát thông báo là ông ấy chết già, nhưng mọi người xung quanh đều bàn tán xôn xao. Tuy ông ta lớn tuổi nhưng cơ thể vẫn khỏe mạnh, sao có thể đột tử được. Hơn nữa còn có lời đồn về việc lâm viên có ma, bọn họ tự kết luận là do ma quỷ đến quấy phá.

Tôi cảm ơn Vương Uy xong mà tảng đá trong lòng không rơi xuống, ngược lại càng treo lên cao hơn. Cùng một thủ pháp, giống của bọn người Chu Thụy An. Đào, Hạc, Quy, Tùng, bốn người này tôi đã gặp qua, Đào là người còn sống sót của Tiếu gia đã biến mất, Tùng là con trai trưởng của Chu gia. Dựa theo thân phận của hai người này có thể đoán được tổ chức này tuyệt đối không bình thường. Trong mơ, ông bảo vệ mù có nói với tôi là thiên kiếp không thể tránh khỏi, mà quẻ tiên thiên diễn của Giang lão gia cũng nói thiên kiếp là ba nhà đều gặp. Nếu thiên kiếp lại cần nhiều máu tươi như vậy để làm lễ rửa tội, ngay cả tôi cũng nghi ngờ Ông Trời rốt cuộc làm cái gì!

Tôi bảo với Miêu ca là tôi muốn đến nhà Chu Tinh, mục đích không phải tìm Chu Tinh mà là Kim Sam – sư tỷ cô ấy. Kim Sam vẫn chưa tìm được tin tức của “Hắc Ưng”. Chị ấy cũng thật cứng đầu, tìm không thấy thì thôi, lại cứ ở lại nhà Chu Tinh khiến Chu Tinh mệt gần chết. Điều kiện vệ sinh trong nhà Chu Tinh còn không tốt bằng ngoài đường. Đây căn bản không phải là nơi dành cho người ở. Kim Sam không thể coi như không thấy vỏ mì ăn liền và tất thối trong phòng nên ép buộc cô ấy tổng vệ sinh hàng ngày. Bây giờ trong phòng rất sạch ngay cả một chút mùi của Chu Tinh cũng không còn.

Nhắc tới “Hắc ưng” Kim Sam lại nghiến răng nghiến lợi, chị ấy có thể cảm nhận được “Hắc ưng” đang ở ngay trong thành phố này, vậy mà không thể tìm ra được. Thành phố này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, muốn tìm một quỷ hồn phiêu miểu thật sự rất khó.

“Sư phụ nói thiên kiếp lần này là do các gia tộc lớn của huyền học tự tạo nghiệt, ông ấy sẽ không nhúng tay vào.” Kim Sam nói với tôi như vậy, không nghĩ tới ngay cả chị ấy cũng biết chuyện thiên kiếp.

Miêu ca nói với tôi, sư phụ Kim Sam – Cát đạo trưởng là nhân vật mà bà ngoại cũng phải kính trọng. Tuy Giang lão gia có thể tính ra thiên kiếp nhưng lại không biết nguyên nhân cụ thể của thiên kiếp. Có khi nào Cát đạo trưởng còn biết nhiều hơn Giang lão gia không.

“Em có thể gặp sư phụ chị không?” Tôi hỏi Kim Sam.

“Sư phụ hả, già mà không đứng đắn, ngày ngày đi chơi khắp nơi, tớ cũng lâu rồi chưa gặp ông ấy.” Chu Tinh nói xen vào.

Kim sam gõ đầu cô ấy một cái: “Dù sao cũng là sư phụ, cẩn thận ông ấy lại dạy em mấy chú ngữ linh tinh.”

“Vậy sư phụ hai người có bao giờ nói gì về phượng hoàng không?” Tôi nói ra một nghi vấn khác trong lòng.

Chu Tinh đỡ cằm nghĩ nghĩ rồi nói: “Phượng hoàng? À, hồi tớ còn bé không ngủ được thì sư phụ sẽ kể chuyện cho tớ nghe, ông ấy có kể cho tớ một truyền thuyết rất thú vị về phượng hoàng.”

Tôi lập tức dựng tai nghe: “Truyền thuyết gì?”

“Ông ấy kể là: Phượng hoàng thích đậu trên cây ngô đồng. Có một thôn có rất nhiều cây ngô đồng, đã thu hút được hai con phượng hoàng đến định cư. Sau đó người trong thôn ngày càng tham lam, muốn trường sinh bất tử, nên hai con chim phượng hoàng bay đi mất.”

Tôi gật đầu, giống hệt đoạn ký ức khi tôi nhớ lại trong đỉnh bạch ngọc: “Rồi sao nữa?”

“Sau đó phượng hoàng không trở về nữa, sư phụ bảo là tuy phượng hoàng bay đi, nhưng chúng nó vẫn chiếu cố thôn kia như cũ. Ông ấy còn bảo Tứ đại gia tộc là bắt nguồn từ thôn đó. Tổ tiên Cao gia là Trưởng thôn, Giang gia là Trưởng lão, Chu gia là hậu duệ của Tế ti, còn có một Hiến tế nữa, có điều đời sau của ông ta đã chết hết, thật đáng tiếc. Tứ đại gia tộc giờ chỉ còn lại ba.” Chu Tinh nói xong thì thở dài.

Không phải chứ, cái này cũng quá vô lý, tôi không tin đâu.

“Sư phụ cũng dùng truyền thuyết này dỗ em hả? Còn có người bảo rằng Huyền học là do phượng hoàng truyền thụ, cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Trên đời này nhiều người như vậy mà chưa có ai nhìn thấy phượng hoàng, tất cả là do con người hư cấu ra thôi.” Kim Sam nói.

“Em rất hi vọng thật sự có phượng hoàng, chị không xem trên tivi có công bố tranh vẽ và pho tượng trong Di tích Thất Diệu sao? Đều là về phượng hoàng, các nhà khảo cổ học vẫn đang nghiên cứu đấy. Bảo là người xưa vẫn sùng bái phượng hoàng, nói không chừng cái thôn kia là chỗ của phượng hoàng thì sao.” Chu Tinh hưng phấn nói.

Thấy tôi chăm chú nghe, Kim Sam hỏi: “Cao tiểu thư có hứng thú với phượng hoàng sao? Chị nghĩ Cao gia sẽ biết cụ thể việc này chứ.”

“Nghe rất thú vị.” Tôi cười cười nói, tuy Kim Sam có chút lãng mạn của cô gái nhỏ, nhưng bản chất vẫn là người cứng nhắc.

Trên mặt Kim Sam lại xuất hiện nụ cười nói: “Sư phụ nói với chị tuy Cao gia là đại gia tộc có lịch sử lâu đời, nhưng luôn làm tròn nhiệm vụ của mình, từ nhỏ chị luôn kính nể người Cao gia.”

“Em càng bội phục người như chị, thiên phú dị bẩm, muốn làm gì cũng có thể dựa vào năng lực của mình.” Tôi hâm mộ nói.

“Thiên phú dị bẩm có ích lợi gì chứ, qua vài thập niên nữa, linh hồn cũng sẽ rời khỏi thể xác này mà nhập luân hồi. Chị chỉ muốn lúc còn sống có thể chém hết ma quỷ trên thế gian, để người còn sống an tâm thôi.” Kim Sam mỉm cười nói.

Trong ánh mắt sùng bái của Chu Tinh sắp có thể phát ra ánh sáng: “Sư tỷ chị luôn là tấm gương của em. Sư phụ nói sư môn có chị thừa kế thì sẽ không lo gì nữa.”

Đang nói chuyện, thì có chuông cửa, thật kì lạ, nhà Chu Tinh từ bao giờ lại náo nhiệt như vậy.

“Kỳ quái, còn có ai đến tìm mình chứ.” Chu Tinh nhìn cửa nhức đầu.

“Có thể là sư phụ cậu đến?” Tôi có chút mong đợi nói.

“Không thể nào, mới qua mùa đông ông ấy sẽ không đến nhà tớ.” Chu Tinh ai oán nói.

“Vậy cũng phải mở cửa ra xem, nói không chừng là người thu tiền điện nước.” Tôi đẩy cô ấy.

Chu Tinh chạy ra mở cửa, người đi vào lại là Miêu ca.

“Miêu ca?” Tôi có chút kinh ngạc.

“Bà xã đi lâu như vậy mà chưa về, ông xã sợ em lạc đường, đến đây đón em.” Miêu ca mỉm cười nói.

“Miêu đại nhân ngài tới rồi, mời ngồi.” Chu Tinh lập tức chân chó nhường cho Miêu ca ngồi cạnh tôi.

Kim Sam nhìn chằm chằm Miêu ca, tôi có chút bất an. Cho dù bộ dạng Miêu ca nhà tôi đẹp mắt cũng không đến mức nhìn không chớp mắt như vậy chứ.

“Kim Sam?” Tôi khua tay trước mặt Kim Sam.

“Hắc ưng!” Kim Sam rút kiếm pháp phi tới chỗ Miêu ca.

Tôi giữ kiếm của chị ấy theo bản năng: “Có chuyện gì từ từ nói, đao kiếm không có mắt đâu.”

“Cao tiểu thư, em đừng bị anh ta lừa, anh ta không phải người, anh ta là một lệ quỷ!” Trong lúc giằng co Kim Sam quát.

“Em biết.” Tôi lạnh nhạt trả lời, tôi nhìn Miêu ca từ một con mèo biến thành người, sao có thể không biết anh ấy là cái gì, ngay cả kiếp trước của anh ấy tôi cũng tra ra.

“Em biết? Em biết mà còn giúp anh ta?” Kim Sam mở to mắt nhìn.

“Chị bình tĩnh đã, chị nghe em nói.” Tôi bị bộ dáng của Kim Sam dọa. Sao vừa nhìn thấy Miêu ca đã phát cuồng rồi.

Kim Sam không cho tôi cơ hội nói gì, một tay cầm kiếm pháp bằng gỗ đào giằng co với tôi, tay kia múa vài cái, mấy sợi dây kim tuyến bay từ túi chị ấy ra, bay đến chỗ chúng tôi.

Miêu ca ôm eo tôi, cầm một cái cốc trên bàn, ném lên trên không trung. Nước trà màu nâu biến thành màu đen, ở trên không trung ngưng tụ thành một con rồng màu đen, há miệng nuốt hết đám dây kim tuyến đó.

Miêu ca ôm tôi như mang túi công văn chạy ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio