"Như Gia này, mày thật sự thích anh Dư Dương sao?" Giãng Viên hỏi: "Trước giờ tao chưa thấy mày thật lòng với ai cả."
Như Gia híp mắt cười, sảng khoái gật đầu một cái: "Ừ, thích lắm. Sắp đến giáng sinh rồi, lần trước tỏ tình đều thật bại, lần này hãy chúc tao thành công đi nào."
"Vậy thì chúc mừng mày, mày sắp lập thành tích thất bại tỏ tình lần trên cùng một người rồi."
"Ya, mày đấy. Sống như thế này bảo sao đến bây giờ vấn ế chỏng ế chơ."
Đáp lại lời xem thường này của Như Gia, Giãng Viên lại cười và nói: "Ồ, vậy ư? Nhưng tao nghĩ mày sắp nhận được thiệp hồng từ chỗ tao rồi đấy."
Phụt... Như Gia sặc, phun luôn ngụm trà sữa vào mặt Giãng Viên. Như Gia cười ha hả: "Mày đùa gì thế? Mẹ ơi, tao cười chết mất. Ha ha ha..."
Thế đấy, chúng ta luôn có một con bạn nhiều lúc nó vô duyên vô ý tứ đến mức mình muốn đánh cho nó một trận để nó bớt điên.
Giãng Viên vừa lấy khăn lau lau mặt vừa nói: "Tao với Cẩm Chi sắp kết hôn."
Như Gia nghệt mặt ra: "Hả? Cẩm Chi là con nhỏ bất hạnh nào thế? Hmm, ơ, hình như là con nhỏ bạn của Minh Hiển đúng không? Nhưng nó còn là trẻ chưa vị thành niên mà, vẫn còn đi học đấy."
"Thì tao có nói sẽ cưới liền đâu?"
Như Gia mím môi lại, vờ khóc hu hu: "Oa oa, tụi mày có bồ bỏ tao hết rồi. Bạn bè thế đấy. Oa oa... Tao trù ẻo mày Giãng Viên à, trù cho mày và người yêu chuẩn bị cãi nhau um tùm lên... Oa... Oa..."
Phải chăng vào một ngày đẹp trời, chúa sẽ phê chuẩn lời trù ẻo này của Như Gia?
Giãng Viên đưa tay đỡ trán, thật sự muốn tìm một cái lỗ nào để chui quá. Sao hai con bạn của hắn luôn làm hắn mất mặt giữa chốn công cộng thế này? Chắc tám kiếp trước hắn là kẻ sát nhân hàng loạt hay sao mà kiếp này lại bất hạnh như thế chứ? Mẹ ơi, ai dạy cho con nhỏ đó cái điệu khóc "oa oa" vậy hả trời?
"Như Gia đúng không?" Dư Dương tiến lại gần bàn họ đang ngồi, thấy đúng là Như Gia rồi, anh liền nở một nụ cười dịu dàng.
Như Gia câm nín, muốn bao nhiêu xấu hổ đều có bấy nhiêu xấu hổ.
Giãng Viên ở đối diện kìm nén máu cười. Trong lòng lại thầm đắc ý. Ha ha, đáng đời lắm.
"Giáng sinh này... em có muốn đi chơi cùng anh không, Như Gia?"
Giãng Viên cười khan ha ha. Lật bàn. Xem ông đây là không khí hả? Thấy Như Gia liếc nhìn mình bằng ánh mắt như muốn nói "Thấy chưa thấy chưa? Anh ấy rủ tao đi chơi kìa!", hắn lại thầm khinh bỉ. Thôi đi, đừng vội đắc ý, biết đâu đây lại là câu chuyện "anh trót vô tình thương em như là em gái" trong truyền thuyết thì sao? Ba mươi chưa phải là tết, để hắn chống mắt lên xem. Thế nào sau hôm giáng sinh lại chạy đến khóc lóc rủ hắn với Dư Hân đi uống rượu để giải sầu lần thứ cho xem.
"Giải thích? Giải thích cái gì? Giả dối. Anh là đồ tồi. Tôi ghét anh." Cẩm Chi hất tay Giãng Viên ra, hét vào mặt hắn, hốc mắt đã sớm đỏ hoe: "Tôi ghét anh... Hức... Hức..."
Giãng Viên mạnh bạo tiến lên ôm chặt Cẩm Chi vào lòng, Cẩm Chi ban đầu còn chống cự đánh hắn bùm bụp nhưng khi biết chẳng thể thoát nổi vòng tay của hắn, Cẩm Chi lại chỉ biết đứng im khóc nức nở, dòng nước mắt mặn chát thấm ướt một mảng áo trước ngực Giãng Viên. Hắn nói: "Em nghe anh giải thích đi. Chẳng lẽ em muốn chúng ta cứ như thế này mà kết thúc. Nghe anh nói, có được không?"
Thấy Cẩm Chi im lặng, Giãng Viên ngầm cho đây là hành động thay cho lời đồng ý, hắn bèn nói tiếp: "Con bé đó là con chú ruột của anh, nó sống bên Mỹ, là một con người đơn thuần, tính tình phóng khoáng..."
"Tính tình phóng khoáng? Ừ, nó tính tình phóng khoáng rồi anh cũng phóng khoáng lại đúng không? Ừ, anh em họ rồi muốn thơm muốn ôm muốn hôn gì cũng được đúng không?"
"Hồi bé nó thơm má anh suốt, lớn rồi vẫn không thay đổi. Nhưng anh thề, nó chỉ thơm chứ không có hôn."
"Còn ôm? Còn ôm thì sao? Không phải anh cũng ôm con bé rồi đấy thôi. Anh còn dẫn nó đi ăn chơi, còn cõng nó nữa... Anh... Hức... Cút đi!"
"Sao em có thể ghen với cả con bé đó được nhỉ? Anh với nó là anh em họ ruột đấy." Giãng Viên thật sự sắp bó tay đến nơi rồi. Con gái bây giờ sao phức tạp khó hiểu thế chứ? Còn vô lí nữa.
Chụt... Chụt...
Giãng Viên cùng Cẩm Chi lập tức đơ người ra, con bé em họ mới mười lăm tuổi của hắn đang nhe răng cười tí tởn với thành quả mình vừa gây ra. Cẩm Chi bất giác đưa tay sờ lên má, con bé đó vừa thơm má Giãng Viên rồi lại chạy đến thơm má cô?
Con người nó... thật sự đơn thuần như lời Giãng Viên kể sao?
"Anh Giãng Viên hư thật. Làm chị dâu tương lai khóc rồi kìa." Con bé chống nạnh, lắc lắc đầu cằn nhằn hắn: "Anh đấy anh đấy..."
"Còn không phải do em sao?" Giãng Viên trừng mắt.
Con bé trợn ngược mắt, lớn tiếng: "Gì mà do em chứ? Em có làm gì đâu?"
"Dám tỏ thái độ với anh à? Còn không phải do em làm cho vợ anh ghen sao?"
Nó ngớ người ra, hồi lâu ra như đã hiểu chuyện rồi, nó gãi đầu cười hì hì, ba chân bốn cẳng chạy biến nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại nói: "Chị dâu, em sai rồi. Lần sau em không dám nữa. Chị đừng giận anh Giãng Viên, tội ảnh lắm. Anh yêu chị dâu nhất nhất luôn đấy."