Đến trưa Anh Anh về Lâm Tinh vẫn như ngày hôm qua chăm cho nàng từng chút một. Buổi tối Bảo Như đi dự tiệc họp lớp nên Anh Anh ở nhà cùng Lâm Tinh. Anh Anh chẳng có gì làm nên ngồi xem tivi, Lâm Tinh cũng ngồi bên cạnh nàng, Anh Anh thích nghe nhạc nên nàng lên trang mạng mỡ những bài hát mình thích nghe. Anh Anh lâu lâu cũng hỏi anh một vài câu Lâm Tinh vẫn là ngắn gọn trả lời, nàng hỏi anh:
-Anh thích nghe nhạc không?
Anh Anh nghĩ nếu anh không thích thì chuyển sang xem cái khác.
-Anh thích.
Với Lâm Tinh thì sao cũng được Anh Anh thích thì anh cũng thích.
Anh Anh nghe vậy vui mừng vì anh cũng có sỡ thích giống mình nói:
- Anh có thích những bài tình ca không? Lời nhạc thật hay.
Lâm Tinh gật đầu nhìn nàng yêu thương nói:
-Ừhm. Anh thích tình ca.
Anh Anh hứng chí hỏi:
-Anh có thuộc bài nào không?
Lâm Tinh nghe qua là nhớ.
-Anh có.
Anh Anh hơi ngượng ngùng hỏi nhỏ:
-Anh hát cho em nghe được không?
Nhìn dáng điệu của nàng thêm ánh mắt mong chờ Lâm Tinh cũng gật đầu.
-Được.
Anh Anh vui mừng quá đỗi:
-Anh hát đi.
Lâm Tinh nhớ đến những bài hát khi nảy Anh Anh mở rồi đọc lại lời bài hát.
Anh Anh xém nữa bật ngữa, cái này là đọc diễn văn ah. Nàng vừa buồn cười vừa thương nhìn anh không phải đùa giỡn mà anh thật không biết hát nhưng vì chiều mình anh hát.
Anh Anh vừa cười vừa hỏi:
-Anh không biết hát?
-Anh không biết. Em thích anh sẽ học.
Anh Anh cười ngọt ngào. Nàng biết anh chiều nàng, không phản đối còn cổ vũ anh.
-Ừhm. Em sẽ đợi anh hát cho em nghe.
Qua một lúc trò chuyện Anh Anh hỏi Lâm Tinh:
-Anh không có nhiều quần áo?
Anh Anh thấy Lâm Tinh chỉ có một bộ đồ này từ ngày đầu gặp đến giờ.
Lâm Tinh gật đầu xác nhận. Đúng là anh chỉ có một bộ đồ này việc vệ sinh anh chỉ đẩy chân khí xung quanh cơ thể là được cả quần áo cũng không có một hạt bụi. Với anh chỉ cần thoải mái là được mà bộ đồ này mặc đã quen.
Anh Anh tròn mắt hỏi:
-Anh chỉ có một bộ đồ này?
-Ừhm. Anh có một bộ này.
Anh Anh hết nói nỗi. Anh bỏ ra mấy triệu để mua đồ cho nàng mà anh chỉ có duy nhất một bộ, không lẽ giặt xong đứng đợi cho khô lại mặc vào sao. Vì vậy Anh Anh quyết tâm kéo Lâm Tinh đi mua quần áo cho anh.
Lâm Tinh đồng ý đi mua quần áo, nàng muốn là được.
Bảo Như đến buổi tiệc họp lớp thì mọi người đã đến đầy đủ. Vân Nam chờ Bảo Như đến đã lâu, Vân Nam muốn hỏi Bảo Như tình hình của Anh Anh. muốn biết người tên Lâm Tinh hôm đó là ai. Thấy Bảo Như đến Vân Nam vội kéo Bảo Như đến một bàn riêng hỏi:
-Bảo Như bạn nói cho mình biết vì sao dạo này Tú Anh rất khác?
Bảo Như không hiểu hỏi:
-Khác?
-Ừhm. Có phải Tú Anh trỡ về được gia dình chấp nhận rồi không?
-Anh Anh làm sao trở về cái gia đình đó chứ. Cậu lấy đâu ra suy nghĩ đó vậy?
-Nhưng quần áo, xe của Tú Anh..?
-Đó là… mình nói ra chuyện này cậu đừng thất vọng.
Vân Nam nhìn Bảo Như sững sốt nhưng cũng gật đầu.
-Những thứ đó đều là Lâm Tinh mua cho Anh Anh, Anh ta còn mua nhà cho Anh Anh nữa.
-Cái gì! Cậu nói thật?
-Trông mình giống nói giỡn lắm sao?
-Anh ta là ai?
-Tớ không biết.
-Cậu không biết?
-Tớ không biết thật, nhưng anh ta rất bí ẩn.
-Rất bí ẩn?
-Vì hôn sự của Anh Anh anh ta cũng đến Diệp gia không biết anh ta làm gì mà ông nội Anh Anh phải huỷ hôn với Lưu Vĩnh Ngiêm.
Vân Nam như nghe điều gì khó tin
-Cái gì! Hôn sự của Anh Anh đã huỷ? … là do anh ta?
Bảo Như nhìn Vân Nam có chút xót thương tội nghiệp. Vân Nam đã theo đuổi Anh Anh đã ba năm. Chuyện Vân Nam về xin cha đến Diệp gia Bảo Như cũng biết.
Vân Nam hỏi tiếp:
-Bây giờ Anh Anh như thế nào?
Bảo Như thở dài nói:
-Vân Nam. Cậu biết chuyện tình cảm không thể ép buộc được mà. Anh Anh luôn coi cậu là bạn.
Tuy tội nghiệp cho Vân Nam nhưng Bảo Như muốn Anh Anh vui vẻ hạnh phúc hơn. Cô đã thấy Lâm Tinh yêu thương cưng chiều Anh Anh như thế nào. Anh Anh đã vui như thế nào.
Vân Nam như chết lặng thì thào hỏi:
-Có phải Tú Anh đã thích hắn?
Lâm Tinh chọn một cửa hàng lớn bán cả đồ nam nữ ghé vào. Đi mua quần áo Anh Anh rất hăng hái không rụt rè như lần trước. Anh Anh đàm luận với Lâm Tinh rất nhiều. Lâm Tinh thì cái nào cũng được chưa bao giờ nàng nói thích mà anh nói không. Chọn được vài bộ Lâm Tinh kéo nàng qua bên trang phục nữ. Anh Anh biết Lâm Tinh muốn mua đồ cho mình nữa, không phản đối nhưng dặn anh:
-Đồ lần trước anh mua nhiều em mặc chưa hết nữa, không được mua nữa.
-Em thích là được. Mua từ từ mặc.
-Nhưng mua phải hỏi em.
-Được.
Anh Anh say mê đi xem đồ nàng thích bộ nào cũng nói ra nhưng sau đó lại chê một ít, Lâm Tinh vẫn theo sát bên nàng kiên nhẫn nghe nàng bình phẩm.
-Anh Lâm.
Có tiếng một cô gái gọi Lâm Tinh từ phía bên cạnh.
Lâm Tinh nhìn người gọi nhàn nhạt gật đầ xem như chào hỏi. Rồi nhìn Anh Anh không để ý cô gái.
Anh Anh vì không biết là gọi Lâm Tinh nên nhìn qua thấy người gọi nhìn về phía này rồi nhìn Lâm Tinh. Lâm Tinh như bình thường nhìn nàng yêu thương chẳng phản ứng gì với cô gái kia. Anh Anh nghi hoặc nhìn cô gái kia. Cô gái kia thật là đẹp, là người đẹp nhất mà nàng từng thấy ngoài đời thực. Cho dù là diễn viên điện ảnh nỗi tiếng chụp hình có qua sử lý ảnh cũng chỉ như cô gái này thôi.
Người vừa gọi Lâm Tinh là Mộng Vân. Cô nhìn thấy Lâm Tinh là nhớ đến chuyện ngày hôm qua, trong long lại ngứa ngáy khó chịu cô muốn biết Lâm Tinh này là người như thế nào. Mộng Vân thấy Lâm Tinh không để ý đến mình có hơi xấu hổ nhưng vẫn mĩm cười lịch sự hỏi:
-Anh lâm, anh cũng đến đây mua đồ sao?
Lâm Tinh không trả lời cũng không để ý xem như Mộng Vân là không khí.
Lần này Anh Anh xác định người con gái tuyệt đẹp này nói chuyện với Lâm Tinh. Anh Anh không để ý đến thái độ của anh, cả Bảo Như anh còn không nhìn không hỏi nữa mà nàng quen rồi. Anh Anh muốn biết về Lâm Tinh nên thấy có người quen biết anh cô vui mừng nhìn người con gái kia.
Mộng Vân nhìn Lâm Tinh như muốn nỗi giận lại muốn khóc, cô có bao giờ bị người khác xem thường như thế đâu.
Anh Anh kéo tay Lâm Tinh hỏi:
-Cô ấy là bạn anh?
Lâm Tinh vẫn như bình thường trả lời:
-Không phải.
Lâm Tinh đúng là không coi Mộng Vân như bạn, anh không có bạn.
Anh Anh lại hiếu kì nhìn anh. Không phải bạn sao người kia chào hỏi anh. Nhưng anh sẽ không nói dối nàng.
Mộng Vân cố nén tức giận, cố mĩm cười hỏi Anh Anh:
-Em là bạn gái của anh Lâm?
Mặt nhỏ Anh Anh hơi hồng lên rồi gật đầu thật khẽ, nàng hơi cúi đầu liếc qua Lâm Tinh xem anh phản ứng thế nào. Nàng chỉ thấy Lâm Tinh vẫn bình thường nhìn nàng yêu thương không đổi.
Mộng Vân nhìn kĩ Anh Anh. Anh Anh mặc trên người chiếc váy trắng nhạt trang nhả quý phái giống một tiểu thư của gia đình giàu có. Anh Anh đẹp mang nét hồn nhiên tinh khiết làm người nhìn sinh hảo cảm. Mộng Vân nhìn kĩ Anh Anh cũng bất ngờ Anh Anh đẹp cũng không thua kém nàng. Cô mĩm cười với Anh Anh tự giới thiệu mình.
-Chị là Mộng Vân. Đã gặp qua anh Lâm một lần.
Anh Anh cũng mĩm cười lịch sự đáp:
-Em là Diêp Tú Anh.
Mộng Vân muốn biết rõ về Lâm Tinh nên không bõ qua cơ hội kết thân với Anh Anh.
-Em cùng anh Lâm đến đây mua đồ sao?
-Vâng.
-Chị cũng vậy, hay chúng ta cùng đi chung.
Anh Anh cũng muốn biết rõ về Lâm Tinh nên vui vẻ nhận lời.
-Dạ được, em rất vui.
Hai cô gái trò chuyện với nhau Lâm Tinh cũng không có gì luôn nhìn Anh Anh. Anh Anh thích là được nàng thân quen với ai không có vấn đề gì chỉ cần nàng vui vẻ.
Hai nàng hỏi về nhau lai lịch bản thân Anh Anh cũng nói mình là người Diệp gia Mộng Vân bất ngờ, cô cũng biết Diệp gia, cô không ngờ Anh Anh là tiểu thư của Diêp gia. Mộng Vân cũng nói Anh Anh về bản thân mình. Khi Anh Anh hỏi Mộng Vân quen biết Lâm Tinh khi nào, cô nói ngày hôm qua nhưng không nói lý do vì sao. Anh Anh có chút thất vọng nàng nghĩ có thể hôm qua Lâm Tinh ra ngoài mua đồ gặp Mộng Vân.
Anh Anh và Mộng Vân sau khi hỏi được những gì cần hỏi rồi đặt chú ý hết lên việc mua sắm, Lâm Tinh đang đi theo sau Anh Anh thì điện thoại anh có tin nhắn. Lâm Tinh mỡ tin nhắn nhìn qua định cất điện thoại vào túi thì có cuộc gọi đến. Lâm Tinh nghe qua chỉ nói “theo dõi, chờ tôi”rồi cúp máy.
Anh Anh ngạc nhiên nhìn anh, đây là lần đầu nàng nghe Lâm Tinh có người gọi nàng sợ Lâm Tinh có việc nên nói:
-Anh có việc thì đi trước đi, chút em về sau cũng được.
Lâm Tinh vẫn cười yêu thương nói:
-Không có.
Mộng Vân ăn nói khéo léo tặng cho Anh Anh hai bộ váy, rồi trao đỗi số điện thoại trước khi rời đi. Mộng Vân rời một lúc Anh Anh cũng muốn về nhà. Lâm Tinh tính tiền rồi hai người lên xe về.
Về đến nhà Bảo Như cũng đã về, hai nàng ngồi trò chuyện đùa giỡn một lúc rồi mới ngủ.
Chờ Anh Anh ngủ say, Lâm Tinh rời khòi nhà anh mở điện thoại ra gọi lại số khi nãy gọi vào máy mình. Trong điện thoại có tiếng nói:
-Anh Lâm tôi đang ỡ câu lạc bộ X, tôi sẽ gữi cho anh địa chỉ cùng toạ độ trên bản đồ.
Lâm Tinh mỡ bản đồ thành phố trong điện thoại ra, xác định phương hướng rồi chạy thẳng. Trong đêm tối Lâm Tinh như một bóng đen lúc ẩn lúc hiện nhảy từ nóc ngôi nhà này sang ngôi nhà khác. Khoảng cách nhảy xa gần không đều nhưng nhẹ nhàng thẳng tắp một đường đến toạ độ xác định trên bản đồ.
Lâm Tinh đến toạ độ, tập trung thả tinh thần xung quanh rồi đi đến một chiếc xe bốn chỗ màu xám. Lâm Tinh vừa đến cửa xe bên tay lái phụ mở ra Lâm Tinh không bước vào đưa tay ra nhận lấy một xếp giấy loại A. Giọng Dĩnh Xuân trong xe vọng ra:
-Hắn vào trong câu lạc bộ đã hơn một giờ.
. Nhìn qua một lượt Lâm Tinh nói với người trong xe:
-Về đi.
Giọng Dĩnh Xuân trong xe vọng ra:
-Anh có cần tôi giúp gì không?
-Không.
Nói rồi Lâm Tinh bước về hướng câu lạc bộ X. Những tờ A trên tay anh vò lại nát thành những hat bụi trắng.
Dĩnh Xuân nhìn qua mớ bụi trắng từ tay Lâm Tinh theo gió bay là xà trên mặt đất. Sắc mặt thoáng cái đã trắng bệch. Cô là người thông minh biết mình phải làm gì.
Lâm Tinh đến gần câu lạc bộ X thả tinh thần ra quan sát. Đây là một toà nhà tám tầng. mặt trước và bên phải đều ốp gương. Các cửa ra vào đều có người canh gác chủ nhân chiếc xe đang ở trong một căn phòng tầng bảy.
Lâm Tinh đi qua phía bên trái toà nhà, dựa vào những thanh sắt nhỏ nhô ra từ toà nhà nhày lên tầng năm. Từ tầng năm trỡ lên mỗi tầng đều có lang can bên ngoài, có lan can anh dễ dàng lên trên sân thượng. tìm một chỗ khuất ngồi xuống thả tinh thần theo dõi chủ nhân chiếc BMW.
Cũng như mọi ngày Trình Viễn tụ tập cùng anh em bạn bè tại các tụ điển ăn chơi. Hôm nay hắn vừa trúng được mẻ lớn nên rất hăng hái, tay trái ôm một cô gái ăn mặc hở hang, tay phải cầm ly bia cụng ly không ngừng. Nhưng nhân vật chính ở đây không phải TrìnhViễn mà là người thanh niên khoảng hai lăm, hai sáu ngồi trung tâm. Người này vẻ mặt âm nhu dường nhu dục sắc quá độ, ánh mắt vẻ bạo ngược, khoé miệng luôn nhếch lên. Những thanh niên ngồi xung quanh hắn đều gọi hắn là Lưu thiếu.
Những người này nói về nhiều vấn đề Lâm Tinh không quan tâm đến khi Trình Viễn hỏi người thanh niên Lưu thiếu kia:
-Lưu thiếu khi nào mới đi bắt con bé Tú Anh kia về.
Lưu thiếu kia liếc qua Trình Viễn nói:
-Biết được nơi ở của cô ta rồi cần gì phải gấp. Chơi từ từ mới thú vị.
Trình viễn gật đầu nịnh nọt nói:
-Đúng.Lưu thiếu nói vậy em đây rất mong chờ trò vui ah.
Lâm Tinh lặng im ngồi nghe hết tấc cả. Anh không biết Lưu thiếu là ai nhưng những kẻ này đã có ý đồ xấu với Anh Anh thì anh không thể tha. Lâm Tinh lúc đầu muốn bắt Trình Viễn hỏi nguyên nhân vì sao theo dỏi Anh Anh rồi xử lý những kẻ có liên quan nhưng bây giờ không cần nữa.
Lâm Tinh đứng lên đi xuống tầng bảy lợi dụng ánh sáng mờ anh đến phòng Trình Viễn đang ngồi không người nào thấy. Mở cửa phòng bước vào đóng lại trong phòng chưa ai kip lên tiếng hỏi Lâm Tinh là ai anh đã ngắt công tắc đèn thiết kế ngay cửa.
Trong phòng tối cách âm bỗng vang lên tiếng hét trai gái nhưng rất nhanh tấc cả đều im lặng. Chưa đến mười giây đèn phòng sáng lại trong phòng trai gái đều nằm ngỗn ngang có người nằm vi trí củ trước khi Lâm Tinh bước vào, có người cách một mét người xa nhất chưa đầy ba mét. Có người nằm im đã chết có người vẫn đang co giật nhẹ.
Cả phòng hai mươi người chỉ còn hai người chưa bị thương chí mạng đó là Trình Viễn và Lưu thiếu cã hai đều nằm ngất xỉu do bị đập mạnh vào đầu. Lâm Tinh bước đến Trình Viễn đổ lên mặt hắn một ly bia, Trịnh Viễn mờ mịt nhìn xung quanh rồi nhớ ra cái gì nhìn Lâm Tinh rồi nhìn lại mọi người một lần nữa. Không đợi Trình Viễn phản ứng Lâm Tinh đã hỏi:
-Theo dỏi Tú Anh có những ai?
Trình Viễn vẫn chưa tỉnh táo nhìn Lâm Tinh nói:
-Anh..
Lâm Tinh không để Trình Viễn nói xong con dao nhỏ hơi cong theo hình trăng khuyết còn dính máu đã đâm sâu vào bã vai Trình Viễn tay còn lại của Lâm Tinh bóp miệng hắn đến biếng dạng, anh nói:
-Trả lời.
Trình Viễn ánh mắt hoảng sợ đau đớn dần chuyển sang cầu xin. Lâm Tinh thả tay bóp miệng hắn ra.Trình Viễn giọng run sợ nói:
-Tôi và Trần Hùng.
-Trần Hùng ở đâu.
Trình Viễn nhìn về một thanh niên đang nằm bất động.Lâm Tinh nhận ra người này là người ngồi trên chiếc BMW với Trình Viễn. Lâm Tinh hỏi:
-Vì sao theo dỏi.
-Là Lưu thiếu sai chúng tôi theo dỏi. Chúng tôi chỉ làm theo lời mong anh..
Lâm Tinh không đợi Trình Viễn nói hết dùng con dao đang cắm trên vai Trình Viễn cắt đứt cuốn họng cùng tĩnh mạch hắn. Với Lưu thiếu kia Lâm Tinh cũng làm như vậy biết thêm hắn là Lưu Vĩnh Nghiêm người Lưu gia. Lâm Tinh chẳng quan tâm hắn là ai, Lưu gia gì đó chỉ muốn biết còn ai muốn hại Anh Anh hay không. Giết luôn Lưu Vĩnh Nghiêm,lau qua những thứ tay mình đã chạm qua Lâm Tinh rời khỏi câu lạc bộ theo đường củ về.
Về đến nhà Lâm Tinh vào phòng Anh Anh đả thông kinh mạch cho nàng sau hai giờ mang theo sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng rời khỏi phòng nàng.