Anh Anh sau khi thoát chết rồi với sự xuất hiện của Lâm Tinh cô vẫn mơ mơ màng màng không để ý đến khác lạ của Lâm Tinh như Bảo Như, cô đang chiến đấu với con cá nướng. Ừhm, phải nói tay nghề đầu bếp của Lâm Tinh rất tốt, thịt cá ngọt hương vị rất thơm. Gia vị anh bõ vào không biết là gì mà ăn vào cả vùng lưỡi như được tắm gió xuân rất khoan khoái dễ chịu. Cô nhìn Lâm Tinh rồi hỏi:
-Anh không ăn sao?
Lâm Tinh nhìn cô mĩm cười rồi nói:
-Anh không.
Anh Anh nhìn Lâm Tinh vẻ khó hiểu
Như hiểu Anh Anh nghĩ gì Lâm Tinh nói them:
-Hôm nay anh đã ăn rồi bây giờ anh làm cho em ăn.
Ăn xong cá Lâm Tinh cắt miếng thịt nướng từng lát mỏng đưa cho hai người. Hai nàng cũng không biết thịt mình ăn là thịt con gấu ban chiều rượt đuỗi hai người chạy trối chết, cũng không hỏi làm sao Lâm Tinh có được,chỉ biết thịt rất ngon như là món nướng ngon nhất mà hai người được ăn từ trước tới nay. Ăn xong bữa tối thoả mãn được cái bụng nên tinh thần của Anh Anh tốt lên rất nhiều. Cô nhìn Lâm Tinh đầy vẻ tò mò, anh đối với cô rất tốt tuy chỉ mới biết nhưng ánh mắt giọng nói hành động mang yêu thương chân thành không giả tạo nhưng càng như thế cô càng tò mò hơn về anh. Nhìn Lâm Tinh đi về phía những bụi cây rừng bẽ một đống lớn cành lá về rồi trãi đều ra trên đất, lớp trên cùng anh đễ lá cây rừng thật nhiều tao thành một tấm nệm bằng lá cây, sau đó lại dùng tay ấn xuống như thử độ êm mới trải cái choàng của mình lên. Làm xong hết anh nhìn cô mĩm cười nói:
-Tối nay em ngủ ở đây.
Anh Anh nhìn về cái giường lá Lâm Tinh vừa làm xong có chút ngỡ ngàng. Đây là anh làm cho cô sao? Cô có chút không biết nói gì, sao anh ta lại tốt với mình như vậy? Anh ta thật kỳ lạ không hỏi cô vì sao vào rừng? không hỏi gia đình cô? Không hỏi cô làm gì? ở đâu?...thậm chí cô nghi nghờ nếu mình không tự giới thiệu tên mình anh ta cũng không hỏi? Nhưng sự quan tâm của anh cho cô dù chỉ một buổi tối cô cũng cảm thấy thật ấm áp. Cô nhìn cái giường lá kia khoé mắt không hiểu sao cay cay. Cô từ nhỏ đã không có mẹ yêu thương, ba cô không thích cô gia tộc luôn coi cô là người ngoài bị ghẻ lạnh. Bảo Như những năm gần đây luôn chơi chung với cô thậm chí cùng cô bõ trốn nhưng đó là tình bạn cô vẫn rất cần tình thân thương yêu của gia đình. Không hiểu sao sự quan tâm của anh cho cô cảm giác ấm áp.
Lâm Tinh nhìn Anh Anh có gì đó không đúng có chút như sắp khóc, anh như quýnh lên vội nói:
-Bây giờ anh chỉ làm được như vậy.
Anh Anh như vừa tỉnh mông nhìn Lâm Tinh. Rồi như nghĩ biểu hiện mình lúc nãy rồi câu xin lỗi của Lâm Tinh cô hiểu ra Lâm Tinh hiểu lầm cái gì vội vàng nói:
-Không, Không phải như anh nghĩ đâu. Em chỉ nhớ đến một chút kí ức không tốt nên mới vậy. Cái giường lá này em rất thích cảm ơn anh.
Bảo Như gần như trong cuộc trò chuyện của Lâm Tinh với Anh Anh là người ngoài cuộc chỉ biết ngồi nghe, không phải vì cô muốn làm người ngoài nhưng Lâm Tinh hầu như chỉ xem cô là không khí mà có một điều cô không dám nói là Lâm Tinh làm cho cô có cảm giác sợ hãi, nên cô chĩ lâu lâu lại trò chuyện với Anh Anh một vài câu. Còn lại ngồi quan sát hai người.
Lâm Tinh nhìn Anh Anh thấy khoé mắt nàng có chút ướt đau lòng một trận không biết phải làm sao bèn vội vàng nói:
-Em thích là được sau này anh sẽ làm tốt hơn.
Anh Anh nhìn Lâm Tinh lúng túng có chút đáng yêu lại buồn cười nói:
-Em rất thích..
Rồi như hiểu cái gì hỏi Lâm Tinh:
-Sau này?
Lâm Tinh gật đầu xác định
-Ừhm
Đến đây cả Anh Anh và Bảo Như đều tròn mắt nhìn Lâm Tinh.
Anh Anh phát ngốc nhìn Lâm Tinh hỏi:
-Sau này nghĩa..nghĩa là sao?
Lâm Tinh nhìn nàng cười nói:
-Sau này anh luôn bên em.
Anh Anh như hoá đá với câu trả lời này, một lúc sau mới hỏi:
-Anh biết em là ai?
-Em là Tú Anh.
-Anh biết em ỡ đâu?
-Anh không biết.
-….
Được rồi cô đã dần quen với cách trả lời của anh rồi. Bây giờ phải hỏi cho ra anh là ai? ỡ đâu làm gì và còn sao lại rất tốt với cô như thế nữa. Cô nhìn anh thật lâu rồi hỏi:
-Anh là ai? Em biết anh là Lâm Tinh rồi, em muốn hỏi gia đình anh và anh sinh sống ở đâu?
-Anh không có gia đình, anh sống ở đâu cũng được.
Anh Anh bất ngờ câu trả lời của Lâm Tinh, không có gia đình vậy mồ côi cha mẹ sao? Sống ỡ đâu cũng được vậy là vô gia cư không nhà không cửa. Nghĩ vậy cô cảm thấy đáng thương cho anh. Nhưng sao khi anh nói điều này vẫn cái giọng ấm áp nhẹ nhàng chẳng có chút gì buồn cho số phận mình. Hay anh ta đã quen như thế. Cô nhìn anh hỏi tiếp:
-Anh phải làm gì để sinh sống chứ rồi có nhà để về nghĩ ngơi nữa.
-Anh không làm gì, anh nghĩ ngơi ỡ đâu cũng được.
Cô bó tay với anh rồi.
-Vậy anh ỡ đây bao lâu rồi? ý em là ỡ khu rừng này?
-Anh ỡ đây ngày.
- ngày đều ỡ trong rừng?
-Ừhm.
-Để tìm vật mà anh nói?
-Ừhm.
-Vật đó trong khu rừng này?
-Anh không biết.
Cô thật không biết nói gì với anh nữa. Cô nhìn sang Bảo Như muốn hỏi bạn mình xem làm thế nào, chỉ thấy Bảo Như cũng đang nhìn Lâm Tinh đầy tò mò. Ah. Cô xém chút nữa quên vấn đề quan trọng kia lúc nãy anh ta có nói “sẽ luôn bên em” cô quay sang nhìn anh hỏi:
-Khi nãy anh nói sẽ luôn bên em là sao?
Anh vẫn mĩm cười nhìn cô trả lời:
-Là anh sẽ luôn bên cạnh em.
-Nghĩa là anh luôn theo em, em đi đâu anh ỡ đó?
-Đúng.
-Vì sao?
Đây là vấn đề quan trọng cô muốn biết.
-Vì em là em.
Cô có chút dỡ khóc dỡ cười với con người này.
-Anh chĩ biết tên em ngoài ra cái gì anh cũng không biết, tính cách con người em, hoàn cảnh gia đình tấc cả anh không biết…
Nói đến đây cô dừng lại rồi như suy nghĩ ra cái gì đó vẻ mặt đặt sắc lớn mật nhìn anh hỏi:
-Không phải anh thích em từ cái nhìn đầu tiên đó chứ?
Bảo Như nghe Anh Anh hỏi như thế cũng ngớ người ngạc nhiên nhìn bạn mình. Cô chơi thân với Anh Anh lâu biết da mặt bân mình rất mỏng đây là lần đầu Bảo Như nghe Anh Anh hỏi người con trai như vậy.
Lâm Tinh vẫn nụ cười kia nhìn cô vẫn ấm áp trả lời khẳng định:
-Chỉ cần là em anh sẽ thích.
Nếu với một người con trai khác nói như vậy Anh Anh sẽ không tin thậm chí có chút chán ghét nhưng Lâm Tinh lại không như thế. Những lời Lâm Tinh nói có chút mơ hồ nhưng Anh Anh tin anh nói chẵng lẽ cô cũng thích anh ta sao. Lắc lắc đầu đẫy cái suy nghĩ ra khỏi đầu mình. Cô mới không tin cái tình yêu sét đánh đó, dù Lâm Tinh cứu cô rồi quan tâm cô làm cô thấy ấm áp nhưng chưa đến yêu đau, chỉ thấy có chút thích thích và cảm kích thôi. Cô nhìn anh rồi lại quay sang nhìn Bao Như thấy Bảo Như cũng đang tròn mắt há mồm nhìn mình cô nhớ ra cái gì, bất chợt đỏ mặt quăng lại một câu” buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi” rồi vọt thẳng lên giường lá.
Lâm Tinh nhìn cô mĩm cười đầy cưng chiều nói “ được” một tiếng rồi cho thêm củi vào đống lữa.
Bão Như thấy Anh Anh lên giường cũng lên theo sau. Hai cô gái tuy nằm giữa trời nhưng không có cảm giác lạnh giường bằng lá cũng rất êm hơn nửa không hiễu sao không có muỗi nhưng không sao ngủ được. Bảo Như tinh thần vẩn còn bất ổn sau buổi chiều thoát chết phần vì dù sao nơi đây cũng là rừng núi đêm tối tiếng côn trùng ếch nhái vang khắp nơi nên cô cảm thấy hơi sợ. Còn Anh Anh được Lâm Tinh giúp nàng một đạo Thanh Thần nên tinh thần không có chút không thoải mái ngay cả tiếng côn trùng hay tiếng cú hú cũng không ảnh hưỡng đến nàng. Chỉ là nàng đang miên mang suy nghĩ về những lời của Lâm Tinh.
Qua một lúc lâu Lâm Tinh nghe tiếng hít thở đều của Anh Anh biết nàng đã chìm vào giấc ngủ. Còn về Bảo Như vẫn chỉ nhắm mắt lại thôi cô vẫn không ngủ được. Lâm Tinh nhẹ nhàng đi đến bên giường điểm nhẹ ngón tay lên sau gáy Bảo Như rồi đến bên cạnh Anh Anh dịu dàng vuốt khuôn mặt nhỏ xinh của nàng. Lâm Tinh yêu thương nhìn nàng đôi mắt dần trỡ nên tang thương… Hơn năm trước hắn đã chủ động rời xa nàng, ngày hắn xuất hiện trước nàng là lúc nàng trút hơi thỡ cuối cùng hắn còn nhớ ánh mắt đã đục ngầu vì tuổi già nàng nhìn hắn đầy lưu luyến, hắn còn nhớ từng chữ nàng nói với hắn khi ấy. “Nếu có kiếp sau thiếp cũng muốn được bên chàng”.
Hơn năm trước hắn có được ý thức của chính mình, giống mọi sinh vật vừa mới ra đời hắn chỉ có bản năng sinh tồn. Thứ sinh ra hắn là một cái kén nằm sâu trong lòng Đại Dương. Hắn như một động vật của Đại Dương săn mồi và uống máu cũa chúng. Nhiều năm sau đó hắn biết đến đất liền phát hiện nơi đây phù hợp hơn sống trong Đại Dương. Ỡ đây bản năng săn mồi giết chết rồi uống máu của hắn vẫn diễn ra cho dù muc tiêu là con người. Vì vậy người dân coi hắn như quái vật. Tuy hắn nhanh nhẹn mạnh mẽ hơn một người trưởng thành nhiều lần. Nhưng việc giết người uống máu đã gây phẫn nộ khắp nơi thậm chí quan quân triều đình cũng đến để tiêu diệt hắn. Vì vậy việc hắn bị hàng ngàn người vây giết không thể tránh khỏi. Trong một lần bị truy đuổi hắn rớt xuống cách núi cao trên người vết thương chồng chất vài mũi tên gần như đâm xuyên qua cơ thể. Việc mất sức, mất máu lại va đập mạnh khi rơi làm hắn ngất đi khi tỉnh lại đầu tiên hắn nhìn thấy là một cô gái. Cô gái này đang rửa những vết thương trên người hắn. Đây là lần đầu tiên sau khi sinh ra hắn thân cận với con người. Hắn chỉ mới tĩnh dậy vết thương trên người vẫn chưa khỏi, cơ thể gần như không động đậy được. Hắn nhìn cô gái đang rửa những vết thương trên cơ thể. Hắn không hiểu vì sao con người này không sợ không chán ghét hay đuổi giết hắn như những người khác. Khi cô gái phát hiện hắn tỉnh lại cô nở nụ cười vói hắn và nói:
-Anh tỉnh rồi.
Hắn không hiểu vẫn vẻ mặt nghi hoặc đề phòng nhìn cô. Cô gái vẫn như không biết hắn không hiểu cô nói gì noi tiếp:
-Tôi thấy anh ỡ chân núi anh bị thương rất nặng. Cũng may anh đã tỉnh lại rồichắc không còn nguy hiểm.
Hắn nhìn cô không hiểu cô nói gì nhưng có vẻ như người này không gây nguy hiểm cho hắn. Hắn chậm rãi nhắm mắt cố gắng thỗ nạp đễ những vết thương mau chóng lành lại. Cô gái thấy hắn nhắm mát nghĩ chắc hắn rất mệt nên cũng im lặng không nói gì để cho hắn nghĩ ngơi. Tuy hắn nhắm mắt thổ nạp nhưng vẫn có thể cảm nhận được xung quanh bán kính tầm vài mét. Qua một ngày cô gái mấy lần đến có lúc cầm tay, có lúc đặt tay lên trán hắn, hắn đều biết nhưng vẫn nhắm mắt thổ nạp. Vết thương trên người hắn quá nhiều tuy xương không có cái nào gãy vỡ nhưng nhiều vết do đao kiếm tên chi chít trên người nếu là một người bình thường có lẽ đã chết trăm ngàn lần rồi. Vì vậy việc khôi phục lâu hơn nhiều so với hắn nghĩ. Hôm nay cô gái đó lại đến trên tay cầm cái bát hắn không biết là gí. Lần này hắn mở mắt nhìn cô. Cô gái như vui mừng hỏi.:
-Anh thấy khỏe hơn chưa?
Hắn vẫn mờ mịt nhìn cô lần này cô như nhận ra hắn không hiểu mình nói gì. Cô nói thật chậm rõ ràng từng chữ:
-Anh thấy khỏe hơn chưa?
Hắn vẫn mờ mịt nhìn. Cô như hiểu ra hắn không hiểu ngôn ngữ mình nói. Có chút bất ngờ cô nghĩ hắn là người một nước khác nên không hiểu. Nhưng người nước khác cũng không giống như vậy ít ra cũng sẽ nói gì đó bằng ngôn ngữ của nước mình còn đằng này nhìn chằm chằm mình vẻ mò mịt kia. Loay hoay một lúc cô chẳng biết làm sao để anh ta hiểu đành cầm bát cháo mút lên một muỗng muốn đút cho anh ta. Nhưng thấy anh ta chỉ tò mò nhìn bát cháo rồi nhìn muỗng cháo vẻ đề phòng chẳng chút nào muốn ăn, cô nghĩ chắc anh ta sợ. Lại khuyên anh ta ăn đễ lấy lại sức nói một tràng lại nhớ anh ta không hiểu mình nói gí cô có chút đau đầu. Một người bị thương nặng cả hai ngày không ăn gì cô nghĩ chắc sẽ đói lắm nếu không ăn, không chết vì vết thương có khi chết vì đói. Cô đành đưa muỗng cháo đến sát bên miệng anh ta nhưng anh ta vẫn nhìn chằm vào cô rồi lại nhìn muỗng cháo, không có ý gì há miệng ra. Cô nhìn hắn một lúc không biết nghĩ đến gì, cô không đút cho hắn nữa mà chính mình ăn muỗng cháo đó. Cô ăn chậm còn ra vẻ hưởng thụ có vẻ cháo rất ngon. Hắn nhìn cô đầy tò mò nghi hoặc, thấy biểu hiện của hắn cô cảm thấy chút buồn cười, cô lại mút một muỗng cháo khác lần này cô đút cho hắn mà miệng nhỏ xinh của mình cũng hơi hé mở. Hắn nhìn cô nhìn cái miệng nhỏ của cô rồi cũng há miệng ra cho cô đút cháo. Cô thấy hắn ăn cũng vui mừng có một muỗng đầu lại muỗng thứ hai thứ ba rồi cũng xong bát cháo. Đang vui mừng cô lại nghĩ đến việc khi nãy mình ăn cái muỗng này liền sau đó đút cho anh ta cũng cái muỗng này vậy có phải gián tiếp hôn không, nghĩ đến đây mặt cô chợt đỏ bừng xấu hổ vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Nhà cô tuy nghèo cha mẹ đi làm xa nuôi em trai cô ăn học, việc nhà đồng ruộng một tay cô làm từ nằm cô lên mười hai, nhưng cô là một thiếu nữ xinh đẹp hiền thục. Nếu trên bàn tay không có vết chai sạn bớt đi chút gầy ốm thì cô cũng là một tuyệt sắc mỹ nữ không kém gì cái tiểu thư khuê các của nhà đại phú gia. Công việc hàng ngày của cô là làm đồng ruộng, vào rừng hái thuốc tự lo cho bản thân còn tiền dư gửi lên cho cha mẹ giúp em trai ăn học. Ỡ nhà có người bệnh nên hôm nay cô mua chút thịt dê nấu cháo cho anh ta. Cô không biết anh ta là ai là người xấu hay tốt, cô cũng muốn lên huyện báo quan biết đâu người nhà anh ta đang tìm nhưng vì đường xá xa nên cô định khi anh ta khoẻ hẳn rồi dẫn anh ta đi. Bất tri bất giác cô xem anh như một đứa trẻ, giống như mấy vị thẩm thẩm trong làng mỗi khi đút cho những đứa trẻ nhỏ ăn lại há miệng ra “um” một tiếng cô cũng làm như vậy với anh ta. Có thêm thịt bõ vào trong cháo anh ta có vẻ thích ăn hơn, cô cũng vui chỉ là việc duy nhất là anh ta không nói.
Đã năm ngày từ lúc hắn được cô gái cứu về, vết thương trên người đang lành nhanh hơn. Mấy ngày qua hắn cũng biết được một vài thứ ví dụ như cô gái kia nói là ngôn ngữ loài người hắn không hiểu nhưng cũng rất tò mò. Hắn không câm nhưng từ khi sinh ra đến nay hắn chưa từng tiếp xúc với ai nên hắn không biết không hiểu ngôn ngữ giao tiếp. Hắn nhớ lại âm thanh mà cô gái đó nói ra” San Nhi” “anh tên gi”…. Hắn không hiểu nghĩa là gì nhưng cũng lẩm bẫm trong miệng. Hôm nay cô gái đó trong rất vui trên tay còn cầm một đĩa thịt nướng. Hắn tuy đã ăn thịt rất nhiều loại thịt nhưng đều là thịt sống chỉ là thịt nướng hắn chưa thử qua. Cô gái cũng như trước tự mình ăn một miếng rồi như rất ngon mới nhìn hắn cười đút cho hắn. Ăn được vài miếng hắn nhìn cô rồi nhìn cô nói ra tiếng nói bặp bẹ:
-“ San Nhi”.
Cô gái bất ngờ nhìn hắn, rồi lại vui mừng cô cứ nghĩ hắn bị câm, bị thương nên hoá ngốc mất rồi vội vàng hỏi lại:
-Anh nói được?
Nhưng hắn lại nhìn cô khó hiểu tò mò.
Cô nhìn hắn một lúc rồi chỉ về mình noi:
-Muội tên San Nhi
Hắn nhìn cô rồi cũng lặp lại “muội tên San Nhi” giọng nói bặp bẹ như trẻ con mới biết nói.
Cô hiểu ra anh ta chỉ nói theo cô chứ không hiểu mình nói gì, từ hôm đó San Nhi chăm sóc hắn kiêm luôn việc tập hắn nói. Hắn từ ngày đó cũng biết nàng gọi là San Nhi, nàng còn đặt tên cho hắn là Lâm Tinh