“Đến tuổi này mà còn không biết chừng mực ý tứ! Con cái cũng đều lớn cả rồi, không nghĩ đến mình, cô cũng phải nghĩ đến mấy đứa con! Cái ngữ gì suốt ngày chạy sang nhà người ta! Tiểu Âm, cháu lớn lên không nên giống mẹ mình, cháu xem cô ta gần bốn mươi mà còn bôi son trát phấn! Cái mặt già thoa phấn trông như cái mông khỉ! Xấu hổ cũng xấu hổ chết mất!”
“Hô hô.” Cung Âm mới lên lớp năm tiểu học không hiểu lắm bà nội đang nói giỡn hay đang nói thật, chỉ đơn giản cảm thấy rất buồn cười.
“Cháu đi tới nhà Từ Thiên làm bài tập, làm xong cháu đi thẳng đến chỗ của ba thay cho ba.” Cung Trường buông bát đũa, xoạt một tiếng đẩy ghế dựa, cầm lấy túi sách đặt bên xó nhà đi ra ngoài.
“Mày cũng vậy! Cả ngày chạy qua nhà người khác! Có thời gian giúp em trai, em gái mày xem bài thì hơn. Tiểu Võ là em trai mày, bài làm của nó kém như vậy mà mày cũng chẳng giúp nó phụ đạo chút. Vinh quang chỉ mình thì có ích lợi gì? Tiểu Võ, cháu nói có đúng không? Bảo anh cháu giúp cháu xem bài tập.” Bà nội chỉ thị đứa cháu mình.
Nghe chỉ đích danh, Tiểu Võ không tình nguyện mà nâng mặt khỏi chén cơm, nhìn nhìn anh trai.
“Chị sẽ giúp cháu xem. Anh còn phải đi coi quầy mà.”
“Chị cháu lát nữa còn phải qua nhà thầy Hà học khóa nâng cao, nó làm sao có thời gian giúp cháu xem!” Thấy cháu yêu không nói giúp mình, bà nội có chút mất hứng.
“Đợi lát nữa nếu nó làm không được thì bảo nó đến sạp tìm cháu, cháu hẹn chắc với Từ Thiên rồi, đi trước đây.”
“Cháu trưởng! Chờ chút! Gọi mẹ mày ra dùng cơm đi! Trốn ở trong phòng tính làm cái gì! Ba mày trở về lại tưởng tao đánh đập gì cô ả nữa!” Bà nội Cung đột nhiên cao giọng.
Cung Trường dừng bước, “Mẹ nói mẹ chờ ba về cùng ăn. Mọi người ăn phần mọi người đi.”
“Cô ta không ra ăn, còn muốn tao bưng tới cho cô ta ăn hay sao!” Bà nội Cung buông bát đũa tức giận nói.
“Mẹ cháu…”
“Được rồi, được rồi, cháu trai trưởng không phải đã nói mẹ nó chờ ba nó quay về cùng ăn sao, con dâu cũng không bảo bà bưng cơm tới, chúng ta ăn phần của chúng ta, bọn nhỏ đều ở nhà, bà bớt cãi vả đi.”
Ông Cung Trường ít khi lên tiếng, cũng không thích làm người hòa giải mối quan hệ giữa người bạn đời già và nàng dâu, đối với người bạn đời già còn có phần kính sợ, hai câu sau nói rất nhỏ giọng.
“Cháu trai trưởng, cháu mau đi đi. Đợi lát nữa nếu không thấy cháu, nhóc Thiên nhất định sẽ chạy qua đây tìm cho xem.”
“Dạ, ông nội, cháu đi đây.” Cung Trường hướng ông nội kêu lên, bật người chạy ra ngoài cửa chính.
Tám giờ tối, làm xong bài tập, Cung Trường rời khỏi nhà Từ Thiên đi đến quán hoành thánh ở đầu phố, định bụng thay ba làm việc để ba có thể quay về nhà ăn cơm, nghỉ ngơi.
Năm giờ sáng đến tám giờ tối là ba Cung Trường phụ trách trông quầy, mẹ Cung Trường khoảng chiều tối sẽ qua giúp đỡ. Trong khoảng thời gian tám giờ tối đến mười hai giờ là Cung Trường đến trông quán. Khoảng mười hai giờ cha hoặc mẹ cậu sẽ qua đón cậu cùng thu dọn quán rồi về nhà.
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, bất kể phong ba bão táp, ngoài Tết đầu năm ra, quán hoành thánh của nhà họ Cung ở phố Thập Bảo chưa nghỉ làm bao giờ.
Trước bữa tối, mẹ và bà nội lại cãi nhau.
Nội dung cãi nhau đơn giản là chút việc nhỏ vặt vãnh, giống như mọi ngày.
Buổi chiều, mẹ nhân khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có khi mấy đứa nhỏ đều đi đến trường qua khoảng sân nhà bác Phương đối diện ngồi nói chuyện một chút.
Bác Phương là một người rất dễ bắt chuyện, nói chuyện tuy rằng không dí dỏm nhưng bởi vì bác là thầy giáo dạy địa lí ở trường trung học, hiểu biết rất phong phú, người lớn, trẻ nhỏ trong khoảng sân nhỏ đều yêu thích nghe bác kể những câu chuyện kì lạ về phong thủy.
Mẹ hôm nay đi một lượt hai tiếng đồng hồ, mãi đến qua giờ làm bữa tối mới về nhà.
Tính tình bà nội rất bảo thủ, không muốn thấy nhất chính là mẹ và một vài ông chú nói chuyện phiếm cười đùa, càng không thích mẹ qua nhà chú Phương chơi. Mà lần này còn hơn hai tiếng đồng hồ! Bà nội quay về, lập tức đứng ở cửa phòng bếp bắt đầu đay nghiến ám chỉ, mẹ chịu không nổi hai phút đã bùng phát.
Em trai, em gái cũng đã quen trốn ở chỗ ông nội chơi đùa, làm bài tập, Cung Trường lại chọn chịu đựng đến ăn xong cơm tối mới chạy qua nhà Từ Thiên. Từ Thiên ở ngoài Tứ Hợp Viện trên lầu năm, vừa ra khỏi cửa đã có thể gặp.
Hồi nhỏ cậu cũng giống như em trai, em gái, nghĩ rằng cuộc cãi vả giữa và nội và mẹ chẳng qua là người lớn nói đùa, giống như khi cậu to tiếng to giọng với ba mẹ, em trai, em gái vậy. Nhưng mà bây giờ…
Có phải là trong thiên hạ mọi mẹ chồng, nàng dâu đều khó có thể sống chung như vậy?
Từ rất xa đã trông thấy ba hình như đang phấn khởi trò chuyện cùng ai đó.
“Cậu xem con của tôi thì biết! Đứa nhỏ học võ tôi dạy chứ đâu! Nhớ tôi năm đó một người đánh bốn, là cái hồi tôi còn là sinh viên trí thức bị dân bản xứ ức hiếp. Bây giờ thân thể, xương cốt tuy không còn tốt nhưng đối phó với các cậu mấy tên thanh niên trẻ tuổi vẫn không thành vấn đề, muốn tới thử sức chút không? Ha ha!”
Cung Trường vừa nghe liền biết ba lại đang khoác lác. Thứ nhất, cậu chưa từng học qua võ thuật, cha càng không có dạy cậu. Thứ hai, người ở gần đây đều biết cha Cung Trường khi còn trẻ chưa từng thi đại học, trình độ phổ thông cũng chỉ đến tốt nghiệp trung học cơ sở.
Có lẽ cha nghe được mấy người sinh viên nói chuyện phiếm, tâm trạng ngứa ngáy, lại khẳng định đối phương không biết lai lịch của mình, liền thổi phồng lên tận trời xanh.
Không có cách nào khác, ai bảo ba cậu hơn nửa đời là chủ quán hoành thánh, vẫn luôn thích xem anh hùng trượng nghĩa bất kể xuất thân nghèo hèn, sự tình gì cũng đều có thể là tiểu thuyết võ hiệp thành hiện thực, tinh thần không thỏa mãn, chỉ có thể dựa vào khoác lác mà giữ cái tôi lớn.
“Chủ quán, ông lợi hại như thế mà gói hoành thánh đi bán sao?” Mấy thanh niên sinh viên hỏi cũng khá thất đức.
Cha Cung Trường chậc lưỡi một cái, “Cậu nghĩ rằng tôi gói hoành thánh bán thiệt sao! Nói cho cậu biết, cao ốc tòa thị chính hiện tại kia chính là bản vẽ của tôi thời trẻ! Nếu như không vì có kẻ ti tiện hãm hại, tôi làm sao… Ôi, không nói đến nữa, không nói đến nữa!”
“Ai! Ông chủ thật lợi hại! Thiệt hay giả vậy? Cao ốc tòa thị chính là thiết kế của ông?” Bọn thanh niên cười hô hố bán tín bán nghi.
“Có muốn tôi lấy bản vẽ để ở nhà ra cho các cậu xem không?” Cha Cung Trường vung tay, mười sáu viên hoành thánh rơi vào nồi.
“Ba, ” Cung Trường kịp lúc tiếp lời: “Mẹ chờ ba về ăn cơm. Quán để con trông đi.”
“Ô! Con trai đã tới! Mấy người bọn họ còn chưa trả tiền; cô gái bên kia còn chờ nồi này, sôi rồi thì vớt ra, không cay.” Cha Cung Trường vừa quay đầu thấy con trai tới liền bàn giao nhiệm vụ.
“Dạ, biết rồi. Ba nhanh nhanh về nhà đi, mẹ đang đợi ba, mẹ còn chưa ăn cơm nữa.” Cung Trường nhỏ giọng dặn một câu.
“Được, được, ba đi. Con cẩn thận một chút, có chuyện gì gọi người đến kêu ba. Ai, mấy người các cậu từ từ ăn, ăn ngon thì lần sau lại tới.”
Cha Cung Trường lè nhè với mấy tay thanh niên sinh viên, để lại một chút tiền lẻ, cất lượng tiền buôn bán được từ sáng đến giờ vào trong túi áo quay về nhà.
“Ai, thằng quỷ, ba của mày trước kia có thật là làm kiến trúc không? Nếu như thật thì thật trùng hợp, bọn tao cũng là dân kiến trúc.”Người thanh niên nói với Cung Trường.
“Ba của tôi trước đây làm gì liên quan gì các anh?” Cung Trường vớt hoành thánh khỏi nồi.
“Thằng, nhãi ranh nói chuyện kiểu đó là sao hả?” Mấy tên thanh niên kêu lên.
Một đám đần độn! Chẳng qua là muốn gây sự chú ý của bà chị xinh đẹp kia.
Dân kiến trúc thì sao? Quán hoành thánh này của tụi tôi còn từng được lãnh đạo thành phố đến ăn nữa cơ!
Nhóc Cung Trường trong lòng vẫn luôn coi thường bọn họ.
Cung Trường không hé môi, sau khi đưa hoành thánh cho bà chị xinh xắn kia quay trở lại trước bếp lò, lấy sách giáo khoa ra học thuộc từ vựng tiếng Anh.
Mấy tên thanh niên kia có lẽ là muốn giữ thể diện trước mặt cô gái, không muốn để cho cô gái trẻ đánh giá bọn họ là bắt nạt con nít, thấy Cung Trường phớt lờ bọn họ, lào bào hai câu rồi tính tiền rời đi.
Sau mười một giờ khuya, phố Thập Bảo không còn thấy ai đi đường nữa, các quán hàng rong trên phố bắt đầu dọn quầy chuẩn bị trở về nhà.
Dần dần, đông đầu con phố cũng chỉ còn có quán hoành thánh nhà họ Cung. Cung Trường thấy cũng sắp đến giờ rồi, giảm nhỏ lửa bếp lò, chỉ chừa lại một đốm nhỏ phòng khi cần đến. Sau khi thu dọn xong tất thảy liền ngồi trên băng ghế dựa vào cột đèn, dựa vào đèn đường cố gắng học xong từ vựng tiếng Anh.
Thời gian từng giây từng phút qua đi. Trong bóng tối góc đường, một đứa trẻ nhỏ chừng năm, sáu tuổi xuất hiện.
“A Trường.” Đứa trẻ nhỏ nhẹ giọng gọi một tiếng.
“Là em đấy à, lại lén chạy đến đây? Không sợ người nhà lại đánh sao?”
Đứa trẻ nhỏ nhìn thấy Cung Trường ngoắc mình, lập tức chạy đến bên cạnh.
Vừa gặp người quen, Cung Trường liền buông sách giáo khoa xuống, nhanh nhẹn cời lửa đốm cháy vừa vùi xuống không bao lâu vài cái, rất nhanh làm bùng sáng lại ngọn lửa trong lò.
“Hai mươi cái đủ không?” Cung Trường vừa chú ý nước đủ sôi vừa tiện tay cầm lấy hai mươi viên hoành thánh thả vào nồi.
“Đủ ạ.” Đứa trẻ nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế dài, đợi Cung Trường làm hoành thánh cho cậu ta ăn.
“Mặt em sao lại thế này? Người nhà em sao mạnh tay quá vậy? Lại đây anh xem.”
Cung Trường chú ý thấy trên mặt Tiểu Hàng có vết thương rất dài, như là bị cái gì đó rất dẻo quất vào.
Tiểu Hàng nhảy xuống băng ghế, rất nghe lời đi tới trước mặt Cung Trường, nâng khuôn mặt nhỏ lên để cậu xem rõ.
“Đau không?” Cung Trường đau lòng hỏi. Muốn sờ lại sợ làm dơ miệng vết thương của đứa nhỏ.
Tiểu Hàng lắc đầu, sau nhìn thấy Cung Trường trừng mắt mình lại vội gật đầu.
“Người lớn nhà em cũng thật là! Đánh con cái sao lại đánh đến mức này! Cái này lưu lại thẹo cả đời đấy! Ba mẹ không đưa em đi bệnh viện sao?” Nước sôi rồi, Cung Trường thả hoành thánh vào giữa nồi.
Tiểu Hàng không trả lời.
Cung Trường dường như cũng đã quen với sự trầm mặc của cậu ta, tự suy xét tự nói: “Lại để anh nhìn thấy những miệng vết thương đã xuất hiện trên người của em lần trước, anh thật sự muốn đưa em đến cục cảnh sát! Người nhà em có hiểu biết Pháp luật không? Có biết thế này gọi là ngược đãi không?
“Hôm nay không cho dầu ớt, tránh động chạm đến vết thương. Đây, ăn đi cho nóng.”
Đợi Cung Trường đặt hoành thánh trước mặt mình, Tiểu Hàng cầm thìa múc lấy một muỗng đặt lên môi thổi, đưa vào trong miệng.
“Em cũng gần cả tháng rồi không đến phải không? Lần này lâu nhất, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” Cung Trường lại ngồi chồm hổm trên mặt đất lấp đốm lửa đi.
“… Em gái bị ốm rồi.”
“Em gái? Em có em gái sao?”
“Dạ.”
“Nó mấy tuổi rồi? Tên gọi là gì?”
Tiểu Hàng nhìn cánh tay nhỏ của mình không nói lời nào. Thấy đứa trẻ kia tựa hồ không muốn nói chuyện gia đình, Cung Trường đổi đề tài trò chuyện.
“Được rồi, em tuổi này rồi hẳn phải đi học lớp tiền tiểu học rồi chứ? Trường tiểu học nào? Đông Nam đã bị dỡ bỏ rồi, truờng tiểu học trên đường Trung Sơn của phố Cách Điều?
“Lớp tiền tiểu học? Cái gì là lớp tiền tiểu học?” Tiểu Hàng nghiêng đầu hỏi.
Cung Trường há hốc, “Đừng nói với anh người nhà em ngay cả đi học cũng không cho!”
“Em có học mà, mỗi ngày phải học thiệt nhiều, thiệt nhiều thứ. Học lớp tiền tiểu học có phải phải học càng nhiều thứ không? Em không muốn đi.” Tiểu Hằng lắc đầu ngoày ngoạy.
Ha ha. Cung Trường vui cười, nghĩ thầm trong nhà cậu ta có lẽ thực hiện giáo dục mầm non tại gia, mà nói gì thì nói, học lớp tiền tiểu học cũng không nhất thiết. Hơn nữa nghe nói hiện nay rất nhiều trường tiểu học đã không còn lớp tiền tiểu học nữa rồi.
Tiểu Hàng không biết có phải là lắc đầu quá mạnh rồi không, tay run lên, thìa đánh vào bát sứ phát ra tiếng động lanh lảnh, cơ thể cũng theo sau đó dao động một hồi.
Cung Trường nhìn cậu ta một thoáng. Tiểu Hàng cũng nâng gương mặt lên nhìn cậu.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Hàng thoạt nhìn rất khỏe mạnh đột nhiên kêu to một tiếng rồi ngã xuống ghế, “bịch” một tiếng ngã trên mặt đất.
“Tiểu Hàng, em làm sao vậy?” Cung Trường sợ đến quăng xẻng xúc than đi, vội vàng xông qua.
Chỉ thấy Tiểu Hàng nằm trên mặt đất giống như đã mất đi cảm giác, Cung Trường vội ôm cậu ta vào ngực, không ngừng gọi tên cậu ta.
Trời ơi! Thân thể em ấy tại sao cứng đờ như thế này?
Đột nhiên đầu Tiểu Hàng ngửa mạnh về phía sau, cầu mắt mở ra trợn ngược, cổ họng phát ra tiếng thì thào khó hiểu.
“Tiểu Hàng.” Cung Trường choáng váng.
Đây là làm sao? Cơ thể thẳng đờ gắt gao co rúm trong lòng ngực cậu, lại lập tức bật lên. Sau đó lại xuất hiện những cơn co giật mãnh liệt ngắn, hết đợt này đến đợt khác.
Miệng, môi Tiểu Hàng dần dần biến xanh, biến tím, hai con ngươi trừng to, khóe môi trào ra máu và nước bọt.
Cung Trường sợ ngây người. “Tiểu Hàng? Tiểu Hàng!” Trong lòng khẩn trương, ôm Tiểu Hàng hét to.
Cả người đã báo động rồi, ngẩng đầu nhìn bốn phía có người hay không, vừa muốn gọi điện thoại kêu xe cứu thương vừa muốn kêu người tới cứu mạng, Tiểu Hàng trong lòng ngực đã co quắp đến hai mắt trắng dã, mồ hôi trên trán Cung Trường từng giọt, từng giọt thi nhau rơi xuống.
“Tiểu Hàng? Tiểu Hàng em tỉnh lại đi! Tiểu Hàng em làm sao vậy!” Cậu mười ba tuổi lần đầu gặp phải tình huống hiểm nghèo thế này, trong tình thế cấp bách không ngừng vỗ mặt Tiểu Hàng, hi vọng cậu ta có thể nói với mình điều gì đó.
Thời gian từng phút từng phút qua đi, khoảng thời gian bình thường chỉ như một cái nháy mắt bây giờ lại cảm thấy dài đằng đẵng.
“Có ai…”
“A Trường…”
Mới vừa mở miệng định kêu cứu chợt nghe một tiếng gọi nhẹ rất yếu ớt. Cúi đầu nhìn đứa trẻ nhỏ trong lòng ngực, đã thấy Tiểu Hàng mệt mỏi đưa tay dụi dụi mắt, lại sờ sờ miệng mình.
“Tiểu Hàng?”
“Dạ?” Tiếng rên như làm nũng.
Cung Trường một phen ôm chặt lấy Tiểu Hàng. Vừa nãy thật là hù chết cậu mà!
Tiểu Hàng đã lấy lại bình tĩnh lại như người bình thường không có việc gì, cậu ta dường như không chỉ không nhớ rõ việc mới xảy ra còn rất lấy làm lạ tại sao mình lại nằm trong lòng ngực của Cung Trường.
Chớp chớp mắt, cái đầu nhỏ như là nhớ ra điều gì đó, biến sắc, biểu cảm có vẻ u ám hơn rất nhiều.
“Tiểu Hàng? Vừa nãy… Em có sao không? Có chỗ nào thấy khó chịu không? Anh đưa em đi bệnh viện được không?” Cung Trường sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Hàng, lau máu và nước bọt tràn ra trên khóe miệng cậu ta.
Vừa rồi Tiểu Hàng thật sự khiến Cung Trường sợ hãi, lại lo lắng cậu ta sẽ lập tức phát tác lần thứ hai.
Lén nhìn trộm Cung Trường qua khóe mắt, đứa trẻ nhỏ rõ ràng rất quan tâm lại giả ra dáng vẻ chẳng để ý, nói: “Em không sao. Anh Trường, em dọa sợ anh rồi?”
Cung Trường gượng cười, ôm Tiểu Hàng đến ngồi trên băng ghế: “Em quả thật dọa anh sợ chết khiếp. Vừa nãy bộ dạng em như vậy, anh thiếu chút nữa nghĩ em đang mắc chứng động kinh. Sao, Tiểu Hàng?”
Tiểu Hàng rũ mí mắt xuống, cúi đầu ừ một tiếng.
“Sao, thật là?”
Đứa trẻ lần này không lên tiếng.
Cung Trường ngẩn người, thật sự là chứng động kinh? Như thế nào Tiểu Hàng còn nhỏ như thế, đáng yêu như thế lại mắc chứng động kinh? Hơn nữa sao em ấy biết mình mắc chứng động kinh? Em ấy mới có năm tuổi a!
… Này có phải là do người nhà em ấy đối xử với em ấy không tốt?
Tiểu Hàng nép vào trong lòng ngực Cung Trường, thu vào mắt toàn bộ biểu cảm của Cung Trường, hai ngón trỏ của hai bàn tay nhỏ chọc chọc vào nhau.
“Tiểu Hàng, mở miệng ra. A ──”
Mở miệng ra? Làm chi? Tiểu Hàng không hiểu nhưng vẫn cứ nghe lời mở cái miệng nho nhỏ ra.
“Chậc! Quả nhiên em cắn phải rồi. Không đau sao? Đầu lưỡi ấy.” Cuối cùng cũng hiểu Tiểu Hàng vừa nãy vì sao lại chảy nước bọt lẫn máu rồi.
Tiểu Hàng không trả lời, len lén nhìn nhìn, quan sát vẻ mặt Cung Trường, đợi đối phương chỉ cần lộ ra chút biểu cảm chán ghét, bài xích, thì cậu ta định bụng sẽ ba chân bốn cẳng chạy trốn, hơn nữa về sau sẽ không đến nữa.
Cung Trường mới mười ba tuổi, hiển nhiên không thể biết được trong lòng đứa trẻ nhỏ kia suy nghĩ gì, chỉ xem xét một lượt đầu lưỡi đứa trẻ nhỏ kia bị thương có nặng không.”Anh đưa em đi bệnh viện nhé, giống như vẫn còn chảy máu. Em đợi anh một chút, ba của anh sắp tới, chờ ba tới, anh bảo ba đưa em đi khám gấp.”
Tiểu Hàng bỗng dưng đưa tay đẩy Cung Trường ra, chạy khỏi lòng ngực cậu.
“Tiểu Hàng?”
“Trong nhà có thuốc.” Đứa nhỏ kia nói năng mơ hồ, nói xong nhanh chân bỏ chạy.
“Tiểu Hàng!” Cung Trường đứng lên lo lắng nhìn theo bóng dáng đứa trẻ kia, tuy là đã quen cậu ta chợt đến, chợt đi nhưng mới nhìn thấy cậu ta phát bệnh, trong lòng thực sự có chút lo lắng.
Dưới ánh đèn đường cách đó không xa, đứa trẻ nhỏ dừng bước chân, quay đầu lại khoát tay áo với cậu, dáng vẻ tựa như bảo Cung Trường không cần lo nghĩ.
Cung Trường ngẩn người. Cậu dường như lần đầu tiên trông thấy đứa trẻ kia cười với cậu, hơn nữa lại cười đến… đáng yêu như vậy.
Cung Trường nhịn không được cũng cười, cũng giơ tay vẫy vẫy đứa trẻ kia.
Tiểu Hàng thấy rõ khuôn mặt tươi cười của Tiểu Hàng, quay đầu nhanh như chớp biến mất trong bóng đêm.
Cung Trường và Tiểu Hàng từng ngày từng ngày lớn lên, phố Thập Bảo cũng vì hai người khôn lớn mà dần thay đổi, ngày qua ngày, năm tiếp năm, cho dù biến đổi cũng rất chậm rãi khiến người ra không thể cảm nhậm được.
Đáng nhắc đến chính là, thời gian sau theo quy hoạch lại bức tranh thành phố, khu đất phố Thập Bảo này trở trung tâm của trung tâm thành phố. Nhưng không biết có phải do phố Thập Bảo nhiều kiến trúc văn vật không, mãi đến những năm cuối thập kỉ chín mươi, phố Thập Bảo này vẫn không dỡ bỏ một tòa nhà nào, một căn phòng nào.
Theo thời gian trôi qua, Cung Trường phát hiện vết thương trên người Tiểu Hàng ngày càng ít, cũng chú ý đến Tiểu Hàng nhỏ tuổi kiến thức đã sâu rộng hơn cậu rất nhiều, rất nhiều. Cậu thường nghĩ, không biết có phải là vì Tiểu Hàng mắc chứng bệnh động kinh, còn nhỏ tuổi mà vẻ mặt đã cứng nhắc, dù trước mặt cậu cũng ít khi hé ra nụ cười.
Bất quá nói đến chứng bệnh này trên người Tiểu Hàng, hình như mấy năm nay cũng chỉ phát tác trước mặt cậu một lần như vậy, sau đó không còn phải chứng kiến nữa.
Về sau cậu có hỏi, Tiểu Hàng mới ấp úng nói cho cậu biết, thỉnh thoảng cậu ta vẫn phát bệnh nhưng mức độ đã giảm đi rất nhiều rồi.
Nghe Tiểu Hàng nói như vậy, Cung Trường lúc này mới yên lòng.
Năm Tiểu Hàng mười tuổi, có một tối đột nhiên chạy tới nói với cậu phải đi xa rồi. Hỏi cậu ta đi đâu, cậu ta chỉ nói là đi ra ngoài học nhưng rốt cuộc là đi đâu vẫn chẳng nói cho cậu biết.
Năm ấy là năm một chín chín bảy. Cung Trường nhớ rất rõ, năm ấy có sự kiện Hồng Kông chuyển giao chủ quyền cho Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa rất nổi bật.
Hồng Kông —— thành phố đoạt lại này đối với Cung Trường mà nói rất xa xôi, còn Tiểu Hàng rất gần lại rời xa cậu.
Sống gần nhau bảy năm, bóng dáng nho nhỏ kia đã khắc rất sâu vào lòng Cung Trường, đối với cậu, Tiểu Hàng không cười như thế nhưng khi cười rộ lên lại vô cùng đáng yêu, lại thường bị thương và bệnh tật. Cung Trường muốn thân thiết với cậu ta hơn cả em trai ruột Tiểu Võ của mình, điều đó khiến cậu nhớ Tiểu Hàng da diết.
Cậu thậm chí còn nghĩ nếu cậu có tiền, cậu sẽ đưa Tiểu Hàng rời khỏi chỗ cha mẹ đối xử hung ác kia, sang đây ở, yêu thương cậu ta như là em trai ruột, không bao giờ để cậu ta chịu tổn thương nữa.
Nhưng cậu không biết, ngay vào đêm Tiểu Hàng nói phải rời đi, có người đã dẫn Tiểu Hàng đến cạnh một cái giếng cũ ở Lý Viên, hè nhau đẩy cậu ta xuống dưới… Và, bùm!
Tiểu Hàng đi rồi, khi Tiểu Hàng đi không chỉ mang đi một chút mong nhớ, một chút vui vẻ mà còn giống như mang đi cả vận may của Cung Trường.
Từ năm Tiểu Hàng rời đi, nhà họ Cung cũng có những biến đổi trời long đất lở.
“Anh yên tâm! Tôi và hắn là anh em cũ, hồi trước đều ăn cơm công trường! Chuyện con của anh cứ giao cho tôi!”
Chính là cha Cung Trường nói một câu như vậy, rước lấy rắc rối vô tận về sau.
Gia cảnh Cung Trường dù không tốt nhưng cậu chưa từng ý thức được điều ấy, mãi đến khi cậu lên trung học.
Sau khi nhập học trung học, tầm nhìn mở rộng, những thứ được học càng nhiều, môi trường xung quanh càng phức tạp, bạn học cũng không còn là những người bạn tốt cùng lớn lên từ nhỏ, trải qua rất nhiều chuyện bất minh, không thể lí giải, Cung Trường không ít thì nhiều cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Trước đây cậu nghĩ cha mình là một nhân vật tuyệt vời nhất thế giới, cho dù ông chỉ mở quán hoành thánh nhưng thời gian qua đối xử với cậu và em trai, em gái rất tốt, không giống như cha mẹ khác đánh trẻ nhỏ trút giận, lại càng không suốt ngày truy hỏi thành tích của cậu ra sao.
Cho nên sau khi cậu nghe đến cha mình chẳng qua là một tên đàn ông yếu đuối, vô lực, vừa thích nói mạnh miệng vừa thích khoác lác, không che dấu dùng tiền “chùi đít” cho người ta, cậu mới cảm thấy áp lực trên vai mình.
Chẳng trách hàng xóm thường xuyên nhìn cậu bằng cùng một ánh mắt, chẳng trách bọn họ thường xuyên tụ lại một chỗ xì xào bàn bạc, nhìn thấy cậu đến lập tức tản ra.
Trước kia cậu rất thích ông nội vẫn luôn mang tới thức ăn vặt hay là đồ chơi nhỏ, đôi khi cậu còn có thể cùng em trai, em gái lục lọi rất nhiều thứ đủ loại, đủ kiểu ông nội mang tới, tìm lấy thứ mình thích.
Từ sau khi cậu biết những thứ ông nội thường mang đến đều là “đồ phế thải”, cậu mới biết miệng người khác thường nói “mót đồng nát” chính là chỉ những người như ông nội cậu.
Về sau, cậu không còn đòi ông nội bất cứ thứ gì nữa, lại càng không muốn cùng em trai, em gái lục lọi “kho báu” của ông nữa.
Người có tiền nhất nhà này là bà nội cậu. Chỉ có bà nội mới có bảo hiểm người già, mỗi tháng cố định nhận được bốn trăm nguyên lương hưu. Bốn trăm nguyên này đối với nhà họ Cung lúc đó là khoản thu nhập ổn định nhất, là bốn trăm nguyên tiền không thể thiếu được.
Cho nên lời nói của bà nội là có uy lực nhất nhà họ Cung, cho nên bà nội ở nhà họ Cung là lớn nhất.
So ra thì, mẹ cậu vừa chăm lo sinh hoạt hằng ngày của ba đứa con nhỏ vừa giúp chồng trông nom quán hoành thánh, nên là người có vị trí không cố định nhất trong nhà họ Cung.
Nhưng mẹ cũng không phải loại phụ nữ nhẫn nhịn, vì vậy mỗi khi bà nội có soi mói việc gì thì mẹ cũng không chịu yếu thế phản bác trở lại, thậm chí chửi lời khó nghe, nói năng rất quá đáng. Nhà này tự nhiên đã không bao giờ có được ngày nào yên tĩnh.
Vốn dĩ gia đình đã mưa gió không ngừng, tràn ngập nguy cơ, cuối cùng sau câu nói nọ của cha thì đã sụp đổ hoàn toàn.
Mở đầu sự kiện là ở tiệc rượu.
Ở tiệc rượu đám cưới nhà họ Lưu, vợ chồng già nhà họ Kỷ cũng không biết bị ai bỏ bùa mê thuốc lú, gặp ai cũng nói chỉ cần có người có thể đem đứa con trai duy nhất ra khỏi nhà giam hoặc giúp hắn giảm tội sẽ tạ lễ người đó ba đến năm vạn tiền, mà lấy ra được cả tiền của con họ thì lại tính khác.
Ở tiệc rượu, mọi người nghe thấy chỉ cười cười, thực sự không ai cho là thật. Tuy rằng ba, năm vạn tiền khi đó là một số tiền lớn nhưng đem người ra khỏi tù hay là giảm hình phạt, những người tham dự đều thừa nhận rằng đó là một tội tày đình, bị nghe thấy là coi như xong.
Nhưng giữa tiệc thực sự có người nghe vào trong tai, lưu vào trong lòng.
Cũng không biết là muốn làm cho người ta chú ý, hay là ba hoa đã quen thói, cha Cung Trường nghe được lời như thế mở miệng nói: “Trưởng ngục nhà tù kia tôi có quen, bảo hắn giúp hai người hay là giảm hình phạt gì đó, khẳng định không thành vấn đề!”
Khi mọi người nghe thấy cha Cung Trường lại khoe khoang không cần kịch bản, cả đám châm biến ông không nên nói giỡn loại việc này, để người ta tưởng thật thì rất nguy hiểm.
Cha Cung Trường bị người ta cười đùa xuống đài không được, càng thổi phồng, gian dối, càng nói về sau, chính ông cũng bắt đầu tin mình thực sự quen tên ngục trưởng nhà giam kia.
Người ta nghe thấy ông chỉ tay lên trời thề thốt như vậy, vốn không tin cũng bắt đầu bán tín bán nghi, mà vợ chồng già nhà học Kỷ cưng con, sốt ruột đến lú lẩn rồi, bắt lấy rơm rạ mà xem như Bồ Tát cứu mạng, đêm đó mời cha Cung Trường tới nhà.
Năm vạn nhân dân tệ! Không ai biết cha Cung Trường cầm năm vạn nhân dân tệ của nhà họ Kỷ, mãi đến khi cảnh sát tìm đến tận cửa.
Hai tháng trước, cha Cung Trường đột nhiên nói với người nhà ông muốn đi thăm người bạn cũ, hôm sau liền mang theo một va li hành lí mới mua rời đi. Khi đó, Cung Trường đang chuẩn bị thi đại học. Đối với Cung Trường mà nói, lần thi đại học này là một cơ hội vô cùng quan trọng để cậu rời khỏi gia đình này tạo lập tương lai cho mình.
Người trong nhà cũng biết tầm quan trọng của cuộc thi vào đại học này, hơn nữa Cung Trường là đứa học giỏi nhất trong ba đứa con nhà này, cũng là người hy vọng thi đậu vào đại học nhất, bà nội Cung Trường vô cùng sợ mất thể diện vì muốn cháu trai trưởng thi đậu đại học trọng điểm mang vinh quang về cho gia đình, ngay cả ra quán trông quán bà cũng không cho cậu đi mà giao cho đứa cháu cưng Tiểu Võ luôn được bà nuông chiều nhất.
Không nghĩ cha lại vào lúc đó đột nhiên đi thăm bạn, cũng không nghĩ ông lại đi một khoảng thời gian lâu như vậy. Không thể không ra quầy duy trì quán hoành thánh gia đình, rốt cuộc gánh nặng tự nhiên rơi hết lên người mẹ Cung Trường.
Cung Trường tuy thương tiếc mẹ vất vả nhưng mẹ Cung Trường cũng bảo hắn coi trọng việc học, việc trong nhà đừng lo gì hết, bảo cậu vượt qua cuộc thi đại học trước rồi tính.
Khi Cung Trường bước vào những chặng nước rút cuối cùng, thời điểm còn hai tuần nữa là thi đại học, cảnh sát tìm đến cửa nhà.
Cảnh sát tới nhà, chuyện này chẳng vẻ vang gì thoáng chốc đã truyền sang hàng xóm láng giềng.
Chuyện thất đức cha Cung Trường lừa nhà họ Kỷ năm vạn đã bị người ta biết. Bà nội Cung Trường vô cùng sĩ diện ngay khi đó tức giận đến nỗi thở không ra hơi, từ ngày cảnh sát ghé nhà bắt đầu có chết cũng không chịu ra khỏi nhà gặp người.
Theo điều tra xâm nhập của cảnh sát, chuyện cha Cung Trường lừa gạt tiền bỏ chạy đã chính thức được xác nhận là tội lừa đảo. Hơn nữa số tiền không nhỏ, ảnh hưởng rất lớn, sở trưởng của cục cảnh sát cũng nói lần này cha Cung Trường mà bị bắt sẽ bị phán án năm năm tù trở lên.
Cục cảnh sát đồng thời cũng cử người đến thông báo nhà họ Kỷ đồng ý giải quyết riêng, đều là láng giếng quen biết lâu năm, miễn là nhà họ Cung trả năm vạn nguyên còn lại, sẽ bãi bỏ vụ án này.
Nhà họ Cung nếu có số tiền kia, bà nội Cung Trường rất sĩ diện đã sớm đem số tiền này đến nhà họ Kỷ, chứ chẳng để việc này huyên náo cho mọi người đều biết?
Nhà họ Cung rối loạn. Quán hoành thánh mở cửa cũng không ai tới mua bán, hàng ngày đều có người tới nhà thăm dò nghe ngóng, trong khoảng thời gian ngắn chuyện mà phố Thập Bảo đem ra bàn trong lúc “trà dư tửu lậu” đều là vụ án thất đức lừa bịp hàng xóm này.
Bà nội một bụng tức tối không có chỗ xả, toàn bộ đều đổ lên người mẹ Cung Trường.
“Nếu như không phải cô không tốt, Chiêu Tài có thay đổi thành như thế sao? Trước khi nó đem cô về, tôi đã biết về sau gia đình này bại hoại đều do cô cả! Cô xem cái vẻ mặt bạc bẽo của cô kìa! Lúc nào cũng trát phấn như con mụ lẳng lơ ấy!”
“Hắn trở thành như vậy đâu liên quan đến tôi! Bà sao không nói bà sinh ra đứa con tốt lành quá? Chỉ có bà cái loại cổ lỗ cay nghiệt mới có thể sinh ra cái loại con cái vô đạo đức đó! Trịnh Khúc tôi gả đến nhà các người thật đúng là vận xui tám kiếp!”
Mẹ Cung Trường không chịu yếu thế vừa rửa bát vừa chửi lại.
“Xui?” Giọng bà nội cao đến quãng tám, “Chúng tôi nhà họ Cung cho cô vào nhà mới gọi là xui xẻo! Con đàn bà ngang ngược! Không biết xấu hổ! Cứ cách vài ngày lại chạy sang nhà đàn ông khác! Chồng của mình thì không quan tâm! Từ khi nào cô còn chẳng ra quán nữa, trốn trong nhà muốn tôi dưỡng cô!”
“Ra quán cái gì! Đứa con ngoan của bà đã bôi xấu cái sạp kia rồi! Mở cửa cũng chỉ phí phạm tiền than! Muốn mở bà đi mà mở! Tôi không đi ra ngoài mất mặt lắm! Chỉ bằng mấy đồng lương hưu của bà mà muốn muôi sống cái nhà này? Tôi khinh! Nếu không nhờ Trịnh Khúc tôi, con của bà đã sớm phá nát cái nhà này rồi!”
“Mày… Mày là mụ đàn bà đáng chết, muốn bức tao chết ngay nhà tao có phải không!”
“Bức chết bà? Nếu như bà chết thật rồi nhà này sẽ an bình biết bao! Càng sớm chết càng càng sớm yên ổn!”
“Mày! Trịnh Khúc! Con đ mày đừng tưởng rằng Chiêu Tài không có ở nhà sẽ không có ai quản được mày! Tao cho mày biết…”
“Đủ rồi! Đã lúc nào rồi mà còn ồn ào như thế! Các người không biết xấu hổ, tôi thì còn phải giữ thể diện! Nếu cãi thì đi ra ngoài mà cãi! Ba đứa nhỏ ngày mai còn phải đi học! Tiểu Trường lại sắp thi đại học rồi, các người điên hết rồi phải không!”
Cung Trường ngẩng đầu nhìn thoáng qua ông nội, ông nội luôn không nổi nóng giờ tức giận đã hoàn toàn khiến người ta sợ hãi. Nhưng này có ích lợi gì? Nhiều lắm yên lặng được một khắc đồng hồ, qua được một chốc thì ông nội trở về phòng, bà nội và mẹ vẫn sẽ tiếp tục khẩu chiến.
“Thi vào trường đại học? Thi vào trường đại học thì có ích lợi gì! Cho dù thi đỗ thì cũng không có cách đóng tiền học phí cho nó! Bà sợ mất sĩ diện, bà không muốn để cho người ta truy nã con bà, kết quả tiền gửi ngân hàng cầm đến trả cho nhà họ Kỷ hết! Bà dựa vào cái gì! Một vạn nguyên kia có đến một nửa là tiền tôi gửi vào! Là tôi cho con tôi lên đại học dùng! Bà dựa vào cái gì mà rút ra!
“Bà dựa vào cái gì không nói với tôi một tiếng đã cầm nó đi chuộc người! Bây giờ bà đi mà trả tiền cho con tôi học đại học! Trả đây! Bà… Cái bà già kia… Tôi hận bà đến chết! Bà tại sao không chết sớm một chút!”
“Mẹ!” Cung Trường nghe không lọt, vừa kéo vừa đẩy người mẹ đang khóc trở về phòng của bà và bố.
“Mày đừng đẩy tao! Mày đi hỏi bà ta ấy! Mày hỏi cái bà già kia kìa! Hỏi bà ta làm thế nào đóng tiền học phí cho mày! Bà ta hại con mình bốn mươi mấy năm còn chưa đủ, còn muốn hại con tao! Ô ô…”
“Mẹ… Mẹ bớt tranh cãi đi, bà nội có cách riêng của bà.”
“Bà ta thì có cách gì? Trong mắt bà ta chỉ có đứa con trai bảo bối của bả! Bại hoại đến đâu thì cũng là con bả!”
“Mẹ… Tiểu Âm, Tiểu Võ, tụi bây kéo mẹ vào trong phòng giữ mẹ lại đi.” Cung Trường quay đầu giao phó cho em trai, em gái.
Tiểu Âm và Tiểu Võ rất hiểu chuyện, vẫn luôn trốn ở trong phòng không lộ diện, nghe anh cả gọi mới từ trong phòng đi ra, đứa bên phải, đứa bên trái, túm người mẹ khóc lóc đầy nước mắt, nước mũi trở về phòng an ủi.
Bà nội thấy Cung Trường không lên tiếng. Một lúc sau mới hắng giọng nói: “Bà nghe người ta nói các trường đại học đều có học bổng, thành tích của cháu lại tốt, trường học biết hoàn cảnh của cháu nhất định sẽ miễn cho cháu học phí, đến lúc đó cháu sẽ không cần phải làm công nhân quèn nữa, lại còn có tiền sinh hoạt.”
Cung Trường cười khổ. Bà nội còn xem đại học giống như giáo học trung học dạng nhỏ chín năm, không có tiền van xin hiệu trưởng là có thể học tiếp. Trước phải đề cập đến cậu có thể thi đỗ đại học mơ ước hay không, cho dù trúng tuyển rồi, cậu làm thế nào đóng học phí học kì thứ nhất, phí nhà ở kí túc xá? Còn nữa, cậu không còn ở đây nữa, gia đình này phải làm sao bây giờ? Học phí Tiểu Âm và Tiểu Võ thì chi trả như thế nào?
Bà nội khăng khăng muốn thay bố trả tiền lại, không muốn cảnh sát truy nã ba, không muốn cảnh sát lập chuyên án, bốn vạn nguyên còn lại kia phải hoàn trả như thế nào? Nhà họ Kỷ bị lừa làm sao có lòng tốt để cho bà nội kéo dài thêm vài năm mà không tăng lãi? Đứa con nhà họ Kỷ kia bị chộp ở bên ngoài khi không học hành đàng hoàng nhập bọn với lưu manh, những anh họ, em họ của hắn cũng vậy, những người bị hắn gạt sẽ hiền lành bãi bỏ, cho qua sao?
“Nói sau đi. Không còn sớm nữa, ông bà cũng đi nghỉ sớm một chút đi. Sạp hàng vẫn mở như bình thường, mấy ngày tới Tiểu Âm và Tiểu Võ cũng nghỉ hè rồi, đến lúc đó gọi bọn chúng giúp cháu và mẹ mở cửa là được rồi.”
“Cháu trai trưởng… Cháu có thể thi đậu đại học trọng điểm đúng không?” Bà nội ôm tay Cung Trường, run rẩy, khẩn thiết nói: “Nhà họ Cung chúng ta đều nhờ vào cháu, cháu nhất định phải thi đậu đại học Thanh Hoa hoặc Bắc Kinh, Phục Đán cũng được! Chỉ miễn là cháu thi đậu, bọn họ sẽ không coi thường nhà chúng ta nữa!
“Cháu trai trưởng, cháu không thể bôi nhọ nhà họ Cung! Cháu nhất định phải thi đậu! Nhất định phải đậu!”
Cung Trường không nói gì, chậm rãi rút tay ra, gật đầu trở về phòng.