Cung Trường thật sự rất vui mừng! Em gái có thể du học nước ngoài, hơn nữa còn là do nhà nước chi trả, đây chính là chuyện cực kỳ có ý nghĩa, làm rạng rỡ tổ tông. Tuy nói hiện tại người đi du học nhiều không kể xiết, về nước cũng không đảm bảo có việc làm ngay, nhưng đây là nhà nước chi trả đó, đây chính là vinh dự mà kẻ có tiền có của cũng không thể mua được! Việc này chứng tỏ cái gì? Em gái của cậu là thiên tài đó!
Lâu lắm rồi nhà họ Cung không có tin vui như vậy. Đây phải chăng thể hiện nhà họ Cung cuối cùng cũng có thể thoát khỏi u tối, bước ra ánh sáng, đón nhận đại cát đại lợi, thuậm buồm xuôi gió? Nếu như quả thật là như thế thì quá tốt rồi!
“A Trường, đêm qua em nằm mơ.” Biểu cảm Ứng Nhàn như là đang lo sợ.
“Ừ? Mơ cái gì?” Ý thức Cung Trường được kéo trở về.
“Phải hứa chắc trước, em nói rồi anh sẽ không mắng em, cũng không đánh em.”
Cung Trường bị vẻ mặt căng thẳng của đối phương khiến cho bật cười một tiếng.
“Yên tâm, em nói đi.”
“Là như vầy, ” Thiếu niên nuốt một ngụm nước bọt. “Em mơ thấy em bế anh…”
“Tiên sinh, đồng chí, vị tiểu huynh đệ này ── “
Mọi người đang đi trên cầu nhất lượt quay đầu lại. Trong đó tất nhiên cũng có cả Cung Trường và Lý Ứng Nhàn ra ngoài dạo phố.
“Chính là ngươi! Ta gọi chính là ngươi.” Một ông già thân mặc áo khoác dài đứng phắt dậy từ băng ghế ra sức vẫy tay.
Cung Trường chỉ chỉ mũi mình, “Ông gọi tôi?”
“Không gọi ngươi thì gọi ai? Mau tới đây, để cho ta nhìn kỹ chút!” Ông già cao giọng kêu lên.
Cung Trương cau mày. Ứng Nhàn chú ý tới khoảng đất trước mặt ông già ăn vận áo khoác dài trông chả ra làm sao kia, thứ bày ra là một bức tranh vải thô vẽ hình bàn tay và mặt người.
“A Trường, hình như là thấy tướng số.”
“Thần kinh!” Cung Trường kéo Ứng Nhàn đi, căn bản không muốn để ý ông già kì quái kia.
“Này, này, ngươi đừng đi! Chờ ta chút!” Ông già khoảng năm chục tuổi kia chạy đuổi theo.
Cung Trường thấy người này xô đẩy đoàn người đuổi theo bọn họ, không hiểu chuyện gì, kéo Ứng Nhàn chạy thật nhanh. Ông già kia vừa đuổi vừa kêu to bảo chờ một chút. Cung Trường nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hô to gọi nhỏ, tâm tình vốn vui vẻ cũng thoáng bị ảnh hưởng. Tên thầy tướng số này sao lại thế kia, sao lại giống như một tên đòi nợ đuổi bắt không tha thế kia?
Trong lòng Lý Ứng Nhàn bỗng nhiên khẽ động, cước bộ tự nhiên chậm lại. Cung Trường theo đó cũng thả chậm tốc độ bước lại.
“Được rồi, em vừa nãy nói gì với anh vậy? Anh không nghe rõ.”
“Em nói… Em mơ chúng ta cùng một chỗ, không có mặc quần áo.”
“Hả?”
“Chúng ta vuốt ve lẫn nhau, hôn môi lẫn nhau, chúng ta còn…”
“Dừng! Em nói em mơ thấy cái gì? Không phải đang cố tình đùa anh đấy chứ?” Cung Trường lập tức dừng bước, biểu cảm nghiêm túc.
Thiếu niên dè dặt, lo lắng gật đầu.
“Anh Trường, anh nói em có phải bị bệnh gì rồi hay không? Em chẳng những mơ chúng ta cùng một chỗ như vậy, em còn, còn…” Khóe mắt thiếu niên mang theo ngượng ngùng, lúng túng không biết phải nói tiếp thế nào.
“Em còn cái gì?” Khuôn mặt Cung Trường cũng đỏ, tiếng nói cũng trở nên có chút khàn khàn.
“Em… bắn tinh.”
Khuôn mặt Cung Trường trong nháy mắt trở thành một khối đỏ rực. Hồi lâu sau, “Vậy à, việc này… việc này… có lẽ em đến tuổi rồi, việc kia, anh nghĩ hẳn là rất bình thường.” Trên đường sá bàn luận cái việc này mà rất bình thường?
“Thật sao? Anh cảm thấy việc này rất bình thường?” Đôi mắt thiếu niên sáng lên.
“Không phải, anh không phải nói em mơ thấy chúng ta cùng một chỗ bình thường, anh là nói… Em có mộng xuân là điều bình thường.” Cung Trường lắp bắp trả lời.
“Vì sao? Hai việc này khác nhau cái gì? Anh Trường, em sống ở nước ngoài bảy năm, em biết cái gì là đồng tính luyến ái, cũng không cảm thấy việc này có cái gì. Em chỉ là lo lắng anh sẽ cảm thấy em không bình thường…” Khi nói chuyện, trong ánh mắt thiếu niên dẫn theo do dự và bi thương.
Đồng, đồng, đồng tính luyến ái? Không phải không biết từ này, chỉ là chưa từng lo nghĩ về phương diện này, bị nhắc đến đột nhiên như vậy, từ ngữ không tính là hiếm gặp này lại mang đến chấn động mười phần.
Đây là có chuyện gì? Vì cái gì mình lại mơ hoang đường như thế, mà Tiểu Hàng lại cũng mơ thấy nữa? Đây thể hiện cái gì?
Trong giây lát, Cung Trường có chút ngỡ ngàng.
Mình là đồng tính luyến ái sao? Nếu đúng vậy, mình đây vì sao nghĩ tới bản thân cùng một chỗ với một tên đàn ông, sẽ có một luồng cảm giác buồn nôn không nói nên lời? Cho dù người đó là Tiểu Hàng.
Đợi đã, tất cả việc này tựa hồ quá nhanh rồi. Vì sao việc này hồi trước bản thân không có cảm giác gì hết? Mà trong khoảng thời gian cùng Tiểu Hàng nhập nhằng này, hình như mình mới bắt đầu mơ giấc mơ kia.
Mình vì sao lại mơ như thế? Vì sao giấc mộng ấy rõ ràng đến nỗi, mình bây giờ có thể hồi tưởng lại từng chi tiết? Vì sao giấc mộng này không giống những giấc mộng khác, thời gian lâu sẽ trở nên mơ hồ không rõ, thậm chí là hoàn toàn quên mất?
“A Trường, nếu em nói em thích anh, muốn cùng một chỗ với anh, anh sẽ bài bác em sao?”
Trầm mặc hồi lâu, Cung Trường mới hồi đáp: “Anh không biết.” Cậu có thể nói thế nào? Dưới tình huống chính mình cũng mộng xuân giống vậy, bất kể cậu có bài bác đồng tính luyến ái hay không, cậu cũng không có tư cách quở mắng thiếu niên báo cho mình biết tình hình thực tế.
Rỗi rãi trò chuyện một hồi xong, bọn họ cũng đã từ cầu vượt đi tới quảng trường mua sắm lớn náo nhiệt. Vốn dĩ Cung Trường muốn đi cửa hàng bạc chuyên biệt nhìn một cái, bất quá đã đến nơi này rồi nên nhân dịp đi ngắm nghía một chút, cậu nhớ lầu một khu mua sắm này ngoài đồ trang điểm hình như cũng có không ít quầy hàng nữ trang đá quý, vừa vặn có thể so sánh kiểu dáng và giá cả.
“Chuyện này chúng ta sau này hẳn nói, em còn nhỏ, đối với loại chuyện đó còn rất mờ mịt, anh nghĩ đây chính là một loại phản ứng tuổi dậy thì. Có lẽ em trong khoảng thời gian này quá thân mật với anh, lại không có bạn cùng học tốt nào khác, anh cảm thấy em nên thử mở rộng vòng tròn giao thiệp, cố gắng làm quen thêm nhiều nhóm bạn cùng tuổi. Anh nghĩ, từ từ bệnh trạng loại này hẳn sẽ biến mất dần.”
“Anh cho là như vậy?” Vẻ mặt thiếu niên rất bình tĩnh, “Em tưởng anh cũng có loại cảm giác như vậy với em. Đêm hôm đó khi anh say, anh từng nói: có một số việc anh có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng có một số việc anh không thể có lỗi với lương tâm mình. Mà em chính là giới hạn anh muốn mà không dám chạm đến!”
Trong lòng đột nhiên đau đến kịch liệt, cậu đã nói vậy. Cậu nhớ rõ chính mình từng nói những lời này, nhưng không nhớ rõ là khi nào, trong tình cảnh gì nói ra. Là thật sao? Mình sớm đã có ý nghĩ như thế đối với Tiểu Hàng sao?
“Anh bởi vì em còn vị thành niên, bởi vì em và anh cùng là đàn ông, cho nên anh buộc lòng phải luôn kiềm nén mình lại, xem em như là em trai, xem em như là bạn bè, xem em là một người quan trọng phải quan tâm, bảo vệ. Chính là anh vẫn luôn không ngừng nghĩ như vậy, không phải sao?”
Thiếu niên càng nói, nội tâm Cung Trường lại càng mơ hồ lẫn lộn, thật thật giả giả. Tựa hồ điều thiếu niên nói là đúng, lại tựa hồ như hoàn toàn không phải như vậy. Dần dần, Cung Trường có loại cảm giác như là lạc hướng trong mê cung.
Suy nghĩ cho rõ ràng, nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, may ra sự tình không hề giống như điều Tiểu Hàng nói.
“Tiểu Hàng, cậu nghe tôi nói…”
“Cuối cùng cũng đuổi kịp bọn ngươi!” Theo tiếng kêu to, một bóng người thấp bé từ trong con đường tối gần cạnh hai người chạy ra. “May mà ta quen thuộc nơi này.” Ông già bất mãn làu bàu, vừa lúc ngăn đường hai người lại.
Cung Trường thu lại lời khuyên muốn nói với thiếu niên lại, giương khuôn mặt về phía ông già dở hơi đứng ngăn trước mặt bọn họ, quát tránh đường: “Ông muốn làm gì?”
Phiền muộn khiến cho giọng nói cũng trở nên hung tợn. Giọng nói thô như vậy, thái độ dữ như vậy, người thường e rằng bị dọa đến chạy mất. Nhưng ông già cứ như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Cung Trường, tiến đến trước mắt Cung Trường, tỉ mỉ đánh giá từ trên xuống dưới một phen, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Ứng Nhàn.
“Rời khỏi hắn!”
Cái gì? Ứng Nhàn nheo mắt lại, trên mặt làm ra biểu cảm kinh ngạc thích đáng.
“Ngươi là hung tinh của hắn, khí thế của ngươi càng mạnh, hắn lại càng yếu, sớm muộn một ngày ngươi sẽ hại chết hắn!”
“Này! Mẹ nó, ông nói hươu nói vượn cái gì vậy!” Cung Trường giận vô cùng, cậu còn chưa rõ ràng cậu đối với thiếu niên rốt cuộc là tình cảm gì, đã có người chạy đến nói xằng cái gì mà đối phương là hung tinh của cậu, đây chẳng phải là cố tình gây cho cậu xúi quẩy sao!
“Này! Con trai, nói chuyện khiêm nhường một chút, ta chỉ là muốn tốt cho ngươi, càng sớm rời khỏi người này, đối với ngươi chỉ có lợi không có hại, đừng đợi đến khi…”
“Câm miệng! Tôi thấy ông đã lớn tuổi, không so đo với ông, ông lại nói vớ vẩn nữa, cẩn thận tôi đưa ông đến cục cảnh sát! Cút đi!” Cung Trường nổi giận, để lừa tiền hai người bọn họ, dám nói bừa thành như vậy! Nếu không thấy ông già đã xấp xỉ năm mươi, cậu đã sớm cho ông ta một trận.
“Nói bừa? Hừ! Vị tiểu ca này, ngươi có biết vận rủi trên người ngươi cách ba trượng đã vọt tới trên người đạo sĩ ta rồi không? Ngươi nghĩ ta muốn ngăn ngươi lại à, ngươi nghĩ ta buồn chán tới mức muốn ăn chửi à, đạo sĩ ta muốn kiếm tiền sẽ không kiếm những tên cao lớn thô kệch bọn ngươi, cái thứ động một tí liền không lễ phép với bậc cha chú!”
“Ngươi xem, trên đường cái có rất nhiều phụ nữ trung niên, cô gái trẻ tuổi như vậy, ngươi sợ ta không kiếm ăn được à! Nói cho ngươi biết, việc buôn bán của đạo sĩ ta rất tốt! Nếu như không vì thấy ngươi nhiều công đức, đạo sĩ đã không muốn trông đến loại chuyện khó thu được kết quả tốt này!
“Con trai, đạo sĩ ta là nói thật với ngươi, nếu như ngươi muốn nửa đời sau sống được thư thư thái thái, người trong nhà yên ổn sống lâu, không gặp khó khăn, thì cách tên không rõ lai lịch này càng xa càng tốt! Không phải lão đạo không cảnh báo ngươi, ngươi lại cạnh bên hắn nữa, nhẹ thì mọi việc không thuận lợi, cuộc sống gia đình đầy rủi ro, nặng thì tai họa không ngừng, đến nỗi tan cửa nát nhà!
“Được rồi, lão đạo nói một chút vậy thôi, có nghe hay không tùy ngươi, dù sao ta cũng nói hậu quả cho ngươi rồi. Thấy ngươi tích đức nhiều, lần này tính cho ngươi miễn phí. Lần sau nếu ngươi muốn tìm lão đạo, hắc hắc! Nhớ kỹ cầm một số tiền lớn đến a!”
Ông già tự xưng đạo sĩ, không hề ngừng lại lấy hơi, nói hết những điều muốn nói, âm hiểm cười hắc hắc, nhìn nhìn Lý Ứng Nhàn mặt đeo nụ cười mỉm, lại nhìn một chút Cung Trường sắc mặt xanh xám, trong miệng lầm bầm câu gì đó, rồi mới cứ như vậy ngông nghênh xoay người rời đi.
“… Bệnh thần kinh.” Đây là đánh giá duy nhất của Cung Trường đối với đạo sĩ tự do này.
Thật là bệnh thần kinh sao? Lý Ứng Nhàn nhìn về hướng ông già rời đi, trong đầu hiểu ra bốn chữ “không rõ lai lịch” của lời nói đối phương. Đạo sĩ tự do này rốt cuộc là mèo mù vớ phải cá rán vớ vẩn, nói hưu nói vượn gạt tiền, hay là…
Ứng Nhàn quay đầu nhìn thoáng qua biểu cảm Cung Trường bên cạnh, còn chưa nghĩ ra nói gì thì đối phương đã mở miệng an ủi trước rồi.
“Đừng nghe tên lừa đảo đó! Mười thì có đến chín rưỡi dựa vào mồm mép kiếm tiền. Những kẻ ấy e sợ thiên hạ bất loạn, cho dù trên đời này thật sự có việc gì thần bí, cũng không phải kẻ như vậy có khả năng nhìn ra!
“Cái gì mà hung tinh với chả hiền tinh, như em gái anh xem thầy bói mười hai chòm sao với cả nhóm máu gì đó, còn có cầm tinh lành dữ gì nữa, rồi còn bát quái, âm dương, phong tinh linh tinh vớ vẩn, mỗi thứ nói đều không khớp. Tin vào những thứ ấy, con người không cần sống nữa.
“Con người cảm thấy mấy thứ đó linh, đó là bởi vì thật sự có những điểm nói trúng, con người thôi, đều trải qua cảm tình, hoàn cảnh, địa cầu hơn sáu tỉ người có chuyện giống nhau không có gì kỳ quái. Nói trúng một hai điểm đã cảm thấy giống như thật sự có chuyện như vậy rồi. Nói trắng ra là, thầy tướng số chính là ngành thống kê!”
Cung Trường lắc đầu, cậu tuy rằng tin rằng trên đời này có những chuyện thần bí nan giải, nhưng cậu không mê tín. Rất nhiều chuyện kỳ thực chỉ cần ngẫm lại là có thể hiểu rõ ràng.
“Có lẽ em thật là hung tinh của anh không chừng. Em biết cái nhìn đối với đồng tính luyến ái trong nước, nếu anh bởi vì em có cảm giác với anh mà tránh né em, em cũng sẽ không trách anh.”
“Nói bậy bạ gì đó! Anh tránh né em làm gì.”
Nhìn thấy thiếu niên trước mặt cúi đầu, nói lời buồn bã cho dù Cung Trường cậu thật sự tính sau hôm nay giữ khoảng cách với đối phương một chút, bây giờ cũng không thể nói gì được. Chẳng những không thể giữ khoảng cách, sợ rằng sau này chỉ cần đối với thiếu niên có chút bày vẻ, e rằng đối phương sẽ cho rằng mình tin lời tay đạo sĩ tự do muốn rời bỏ hắn.
Con bà nó! Tên đạo sĩ tự do chết tiệt hại chết ta rồi! Bố đây nếu như trở thành đồng tính luyến ái, đều là ngươi làm hại!
“Đi thôi, theo anh chọn quà cho em gái anh! Đừng bị loại việc vặt này ảnh hưởng tâm tình.” Không muốn nhắc lại cùng một chủ đề nữa, Cung Trường dứt khoát kéo đối phương hướng về khu mua sắm.
Lầu một khu mua sắm náo nhiệt nhưng vẫn rất có trật tự, náo động nhưng vẫn có hiệu suất. Vậy quanh quầy hàng nước hoa mới ra, các cô gái trẻ tuổi đang hết sức vui vẻ cùng nhau mở nắp bình ngửi thử mùi hương, đánh giá, so sánh xem có phù hợp với mình không. Hai người Cung Trường cẩn thận chọn quà tặng, tự nhiên cũng không lưu ý đến một cô gái trẻ đứng cách đó không xa.
“A Trường, anh cảm thấy vòng tay này thế nào? Anh có cảm thấy rất khác biệt, nhưng vẫn phù hợp yêu cầu anh không?” Ứng Nhàn chỉ chỉ mặt bàn thủy tinh.
Tầm nhìn Cung Trường dời đến. “Cô này, phiền cô đưa vòng tay này cho tôi xem một chút.”
“Được.”
Đây là một vòng tay có treo tám cái chuông dẹp nhỏ. Chuông dẹp chỉ có tác dụng trang trí chứ không kêu leng keng. Chẳng qua treo chuông dẹp cũng không phải đặc biệt hiếm lạ, có ý nghĩa chính là trên tám cái chuông cỡ mini đều khắc một chữ Hán, hợp lại vừa hay thành: thanh xuân vĩnh viễn cát tường như ý.
Hơn nữa thiết kế trên thân vòng tay cũng rất đặc biệt, như là những hình thoi đan lấy nhau, hình thoi trung tâm thì được khảm một đám chuông dẹp nhỏ tinh xảo có thể chuyển động tùy ý.
Nhân viên nữ quầy hàng cười mèo giới thiệu: “Đây là chuyên biệt thiết kế cho các cô gái trẻ, cho nên dùng bốn chữ ‘thanh xuân vĩnh viễn’. Thích hợp nhất tặng cho bạn gái hoặc người mình thầm thương.”
Cung Trường nhìn rất thích thú, khen Ứng Nhàn có mắt thẩm mỹ. Vừa nhìn tới giá, cậu nghẹn lại một chút.
Vậy mà còn mắc hơn dây chuyền! Một cái vòng tay mà bán hai nghìn tám trăm tám.
Nữ nhân viên quầy hàng liếc mắt một cái liền nhìn ra Cung Trường đang khó xử, chủ động đưa cho bọn cậu vật phẩm trang sức bạch kim hãng đó đang giảm giá, nếu mua ngay bây giờ có thể giảm đến hai phần, nhưng chỉ đến cuối tuần này thôi. Còn nói loại kiểu dáng này chỉ một hãng này có, giá này cũng đã bao gồm phí thiết kế các thứ.
Cung Trường nắm rõ đây chỉ là cách thức đẩy mạnh tiêu thụ của nữ nhân viên quầy hàng này, thời hạn giảm giá dám chắc sẽ kéo dài mãi. Nhưng một là cậu đang vội mua, hai là cậu quả thực thích kiểu dáng và ngụ ý ẩn chứa của vòng tay này, huống chi loại này chỉ hãng này mới có.
Cắn môi mà mua vậy!
“Cô này, ghi hóa đơn cho chúng tôi đi.” Không đợi Cung Trường mở miệng, Ứng Nhàn đã ra hiệu cho nhân viên tiêu thụ đóng gói cái vòng tay kia.
Cô gái nào đó cách đó không xa đang vây ở quầy đồ trang điểm bên cạnh, nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu lại nhìn hướng về phía bên này, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Đưa đây!” Cung Trường một phen đoạt lấy hóa đơn đi trả tiền.
Ứng Nhàn cười cười không tranh với cậu ta. Y không đần độn, tuyệt đối sẽ không vì loại sự tình này mà làm mất sĩ diện đàn ông của Cung Trường.
“Anh Hàng!”
Ứng Nhàn quay đầu lại.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Thực ra Lý Ngân muốn hỏi chính là, tiền anh đã gom đủ chưa, làm sao lại có lòng dạ thảnh thơi đi dạo cửa hàng mua sắm.
“Lý Ngân, là em à. Hôm nay không đến lớp à?” Thật là trùng hợp.
“Tụi em đang nghỉ hè mà, lớp học thêm hè cũng đã kết thúc. Giờ cho đến khai giảng em còn gần hai mươi ngày nghỉ, nên giờ em mới đi chơi.”
Lý Ngân mỉm cười ngọt ngào, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Anh Hàng, sao anh còn có thời gian đi dạo bên ngoài vậy? Em có biết anh của em đã…”
“Anh biết anh ta đã bắt tay vào gây quỹ tài chính với nhóm bạn cũ của cha em. Tiểu Ngân, em đang lo lắng cho anh sao? Cám ơn em nhé.” Lý Ứng Nhàn đeo lên mặt vẻ cảm kích chân thành.
“Anh Hàng, không cần cảm ơn, chúng ta đều là người một nhà. Nhưng anh có biết anh của em… Anh không lo một ngày anh của em ngồi lên vị trí gia chủ, anh sẽ bị đày đến một nơi rất xa sao?”
Mặt Lý Ngân đầy lo âu và cảm thông.
Lý Ứng Nhàn dịu dàng cười, “Có liên quan gì đâu? Thực ra anh cảm thấy cho anh trai em làm gia chủ cũng tốt. Anh nghĩ tính cách của anh có lẽ không thích hợp tranh giành mệt mỏi với người khác, nếu như tranh không được cũng không sao. Anh cảm thấy cuộc sống bây giờ của anh đã rất vui vẻ rồi.”
“Thật vậy sao?” Mắt Lý Ngân mở to, trong mắt là vẻ vui mừng không che giấu, “Anh Hàng, anh thật sự nghĩ vậy? Nếu thật sự nghĩ vậy thì tốt quá! Em đi nói cho anh trai em biết, để anh ấy không đối với anh quá phận.
“Còn nữa… Anh Hàng, vị tiên sinh vừa rồi có phải là bạn của anh không? Em hình như đã gặp qua anh ta, bất quá nhất thời nghĩ không ra.” Dù sao vẫn cảm thấy người vừa rồi kia dường như cũng không giống một kẻ có tiền.
“Em đương nhiên nghĩ không ra, người đó không phải là người thuộc đẳng cấp các em.” Ứng Nhàn bật cười, “Người ta chính là người bán hoành thánh ở phố Thập Bảo, hôm nay anh theo người ta đến mua trang sức cho em gái.
“Em cũng biết tiền tiêu vặt của anh và em trai em đều bị cắt rồi, anh của em còn có công ty nhỏ của riêng anh ta, có thể tự thân vận động, anh thì thôi rồi, chỉ có thể giúp người ta rửa chén kiếm bát hoành thánh ăn thôi, anh chính là quen biết người đó như vậy.”
“Cái gì! Anh Hàng, anh rửa chén cho người ta! Anh?!” Sao có thể!
Lý Ngân hoàn toàn không thể tin được, Lý Hàng có thể cùng anh trai lợi hại kia của cô cạnh tranh vị trí gia chủ, lại hồ đồ đến nổi rửa chén cho người ta kiếm cơm ăn. Chẳng lẽ có mục đích gì khác? Vậy mục đích của anh ấy là gì? Vì sao anh ấy lại ở cùng chỗ với một chủ quán hoành thánh kiếm sống đầu phố?
Ôm một bụng nghi vấn, Lý Ngân bị bạn đi cùng kéo đi. Lúc gần đi, còn liếc nhìn lại một cái chủ quán hoành thánh trả xong tiền đến tìm Lý Hàng kia. Người đàn ông rất có khí chất nam nhi, nhưng không phải kiểu cô ưa thích.
“Ai vậy?” Cung Trường cầm hóa đơn đưa cho nữ nhân viên quầy hàng, thuận miệng hỏi.
“Em họ của em.”
Cung Trường nghiêng đầu, mơ hồ nhớ tới rất rất lâu trước đây, Lý Hàng hình như là từng đề cập với cậu hắn có một em gái.
“A Trường.” Lý Ứng Nhàn đột ngột mở miệng, “Buổi sáng em đi cùng anh, buổi chiều anh theo em được không?”
“Làm gì? Anh còn phải ra quán mà.” Cung Trường cẩn thận tiếp nhận túi đựng món quà tinh xảo.
Đợi hồi lâu không thấy có tiếng người vọng tới, quay đầu nhìn, Cung Trường thấy vị thành niên kia đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ buồn tủi nhìn cậu, kết hợp với khuôn mặt trẻ con kia, thật sự đáng thương biết bao nhiêu.
Đảo mắt một cái, “Nói đi, cậu muốn đi đâu?”
Thiếu niên nào đó tuổi thực tế đã ba mươi nhếch môi cười, chớp mắt, “Công viên trò chơi! Chỗ lớn nhất mới mở ấy.”
Từ sau khi Lý Ứng Nhàn thổ lộ, được rồi, tạm thời chúng ta coi đoạn đối thoại kia là thổ lộ đi. Ứng Nhàn quấy rầy Cung Trường ngày càng nhiều, nhưng là quang minh chính đại. Cũng bởi vì y quá quang minh chính đại, mấy người bạn của Cung Trường cũng không nhìn ra Ứng Nhàn có tâm tư đặc biệt gì với Cung Trường, chỉ nói hai người tình cảm rất tốt mà thôi.
Đương nhiên, trong đó vẫn còn một người hai mắt tinh anh và lọc lõi sự đời như Từ Thiên, mỗi khi nhìn thấy hai người cùng một chỗ thì trên mặt sẽ lộ chút ít biểu cảm nghi ngờ. Bất quá anh ta cũng không có hành động gì đặc biệt, như thể đang chờ đợi việc gì đó phát sinh vậy.
Việc gì đó thực sự có phát sinh, nhưng không phải giữa Cung Trường và Ứng Nhàn có việc gì, mà là ông Cung lừa tiền hàng xóm, bỏ vợ con mất tích hơn bảy năm kia, bỗng nhiên quay trở về.
Ngày ông Cung trở về không có sấm sét rền trời, cũng không có tám tháng tuyết rơi, càng không có long trời lở đất, chỉ là một sáng tinh mơ bình thường như thế, một người đàn ông cao gầy bình thường, mang theo một va li hành lý cũ kỹ đi vào Tứ Hợp Viện, gõ cửa nhà họ Cung.
Khi đó, Cung Trường vừa lúc mới thức dậy. Nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không hỏi nhiều, kéo dép lê ra mở cổng.
Ông Cung thay đổi không nhiều, khác biệt lớn nhất là người gầy sọt đi, da dẻ sậm màu đi, dáng vẻ thiếu sức sống. Tổng thể thoạt nhìn giống như những người đàn ông trung niên khác.
Cung Trường đã từng tưởng tượng rất nhiều lần mình lại gặp cha sẽ hành xử thế nào. Phần lớn đều là trực tiếp vung nắm tay đánh ông ta một hồi, sau đó đuổi đi càng xa càng tốt.
Trước đây cậu muốn như thế, lúc ấy cũng muốn làm như vậy, nhưng nhìn cha mình còn sống cứ như vậy đứng sờ sờ trước mặt, Cung Trường lại chậm rãi buông nắm tay đang giơ lên, cảm thấy cơn phẫn nộ của mình đột nhiên tan biến hết, thậm chí còn bình tĩnh hơn ngày thường.
“Ông đã trở về.”
“Đúng vậy. Ta đã trở về.”
Lời nó rất ngắn kết thúc rồi, hai người liền tránh ánh mắt đối phương.
“Khụ, ta ngồi xe lửa một đêm, có hơi mệt. Phòng ta và mẹ anh vẫn như cũ chứ?”
“Vẫn.”
“Ông bà còn ngủ, có chuyện gì đợi anh về rồi nói sau, đừng đánh thức bọn họ, hàng xóm thấy không hay. Đúng rồi, anh đi làm chưa? Mẹ anh đâu rồi?”
Cung Trường không nói lời nào, xoay người trở về phòng cầm đồ dùng rửa mặt, đi tới cái ao trong viện đánh răng, rửa mặt, rồi lại trở về phòng xách theo hộp đừng tiền chuẩn bị ra quán.
Mãi đến khi nhìn thấy con cả làm cùng một việc mà bảy năm trước ông cũng làm, ông Cung mới ngập ngừng mở miệng nhỏ giọng nói cậu: “Anh bán hoành thánh à.”
Khi Từ Thiên nhận được điện thoại của Cung Trường, anh hơi bất ngờ.
Cung Trường mà lại mời anh ra ngoài uống rượu, hơn nữa không phải uống ở quán hoành thánh của cậu ta, mà là đến một tiệm ăn.
Từ Thiên đáp ứng, anh cũng không nói với Cung Trường, tối hôm đó anh phải đi tiếp một khách hàng rất trọng yếu.
Bè bạn, chẳng phải là dùng vào những thời điểm như thế này sao?
Bọn họ đến một cửa hàng lẩu trên đường đông nam. Chỉ uống rượu thôi thì ở đâu cũng được, Cung Trường không để tâm, mà Từ Thiên thì thích ăn lẩu, hai người liền tới làng lẩu ngày ngày đều tấp nập người ra kẻ vào kia.
“Mày nói xem hiện nay vì sao ở chỗ nào cũng thích thêm chữ ‘làng’? Chỗ bé như hũ nút thế này mà cũng kêu làng? Cũng không có hai tầng lầu! Nếu so sánh với chỗ này, quán hoành thánh của tao chẳng phải cũng nên được gọi là xã hoành thánh hay thôn hoành thánh gì đó sao?” Cung Trường uống say bắt đầu làu bàu.
Từ Thiên cười khổ, anh không ghét tiếp rượu Cung Trường, nhưng anh ghét nhất Cung Trường sau khi uống rượu không để ý đến lời nói. Buổi tối hôm nay, Cung Trường rõ ràng có chiều hướng muốn uống đến say khướt.
Quan trọng nhất là, anh còn chưa hỏi thăm được, Cung Trường rốt cuộc là vì việc gì mà muốn kéo anh ra ngoài uống rượu.
“Ai, Từ Thiên, bạn gái của mày đâu rồi? Cái cô ăn mặc thời trang lần trước đến sạp ăn hoành thánh ấy. Hai người tính khi nào kết hôn?”
“Kết hôn? Chưa đến mức đó đâu, chỉ là sống thử trước.” Từ Thiên nhúng miếng thịt vào giữa chiếc nồi sôi ùng ục.
“Sống thử? Mày không phải đang trêu đùa con gái nhà người ra đó chứ? Tao nhớ hình như mày đã sống với cô ta được một năm rồi mà?” Cung Trường cau mày, ý bảo Từ Thiên châm thêm rượu trắng cho cậu, cậu không uống bia nữa, tránh phải đi vệ sinh thường xuyên.
Từ Thiên lắc đầu, “Cung Trường, suy nghĩ của mày phải sửa đi, không phải nam nữ sống chung một lúc là phải bàn đến chuyện kết hôn. Thời này, con gái còn cởi mở hơn con trai nữa, tao không phải là người đàn ông của cô ấy, tin rằng cũng sẽ không là người đàn ông cuối cùng. Huống chi cho dù tao muốn kết hôn, cũng phải được đối phương chấp thuận nữa.”
“Sao? Cô ta không chấp thuận? Vì sao?”
“Vì sao?” Từ Thiên lại cười khổ, “Mày sao không quen bạn gái đi? Mấy người dưới quê giới thiệu cho mày không thích à?”
Cung Trường không lên tiếng, cầm lấy khay thịt trên xe đẩy dừng cạnh bàn, trút toàn bộ vào nồi lẩu ── nhưng đổ hết ra bên cạnh.
Từ Thiên mắng một tiếng, muốn ngăn lại nhưng không kịp.
“Hắc hắc, cậu ấm, đêm nay cậu trả tiền.”
“Dựa vào cái gì!” Từ Thiên nổi giận, gọi nhân viên phục vụ lấy thêm một khay thịt.
“Dựa vào tôi còn nghèo hơn cậu.”
“Thôi đi, tao mà là cậu ấm, đã không vì mua nhà, mua xe mà lo nghĩ? Ôi, phụ nữ ấy mà, qua lại với anh còn phải xét xem anh có tiền có đồ không, căn nhắc kết hôn còn phải xem anh có nhà, có xe và tiền mặt không, kết hôn rồi cả thẻ lãnh lương cũng không buông tha.”
“Cho nên vẫn là bạn hữu tốt nhất, cùng lắm gọi nhau mời ăn một bữa lẩu… Thuận tiên cho nhau mượn tiền không trả, hắc hắc.”
“Không trả? Mơ đi! Bố đây là cho vay cắt cổ, coi tên bù đầu bù cổ nhà ngươi tương lai là một mặt hàng béo bở, bây giờ cho mượn ít, sau này bắt ngươi trả lãi to. Đến lúc đó, ta không cần vay tiền hai mươi ba năm mà mua nhà, mua xe nữa, ha ha, ngươi chính là tương lai của ta a!
“Cung Trường, mày mói thật với tao đi, mày gọi tao ra đây tiếp rượu mày rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Cung Trường vớt thịt cừu khỏi nồi, không thấm gia vị cứ vậy gắp từng miếng từng miếng cho vào miệng.
“Lại thêm rượu, ngũ lương.”
“Mao Thai vẫn còn mà! Thôi đi!”
Từ Thiên phải gọi thêm Kiếm Nam Xuân, Cung Trường mới bằng lòng.
“Mày không muốn nói, vậy tâm sự với tao chuyện của mày với tiểu quỷ kia đi.” Từ Thiên rót rượu đầy cho Cung Trường, nghĩ thầm đêm nay phải gọi Cung Võ đến giúp anh khiêng tên to con này về nhà rồi.
“Tiểu quỷ? Mày nói Tiểu Hàng hả?” Cung Trường vò vò đầu, vẻ mặt có chút mơ hồ.
Từ Thiên cảm thấy đây là cơ hội trò chuyện rất tốt, cũng nên là thời điểm giải mã tên tiểu quỷ kia. Đánh cược bằng hai mươi lăm, hai mươi sáu trải nghiệm xã hội của anh, thiếu niên gọi là Lý Hàng kia dứt khoát không đơn giản như thoạt nhìn như vậy.
Rõ ràng thiếu niên kia thoạt nhìn là một cậu trai lớn vô hại có vẻ mặt búp bê, còn có thể thẹn thùng xấu hổ, nhưng không biết tại sao mỗi lần anh nhìn thấy cậu ta, lại không kiềm được mà trở nên cảnh giác. Anh muốn biết lý do vì sao.
“Tao thấy quan hệ giữa mày và nó rất tốt. Nó rốt cuộc là ai? Sao tao chưa từng gặp nó ở chỗ nào gần đây?”
“Tiểu Hàng à, nó ở gần chỗ này mà.”
“Ồ, thật không? Nhà nó ở đâu?”
“Từ Thiên, mày hỏi nhiều như vậy làm gì? Đứa bé kia… Mỗi nhà mỗi cảnh, nó cũng không dễ dàng.” Cung Trường sờ sờ mũi, vị cay khiến chảy mồ hôi, “Có đôi khi tao nhìn nó cảm thấy rất mơ hồ, tao đối với đứa trẻ này rốt cuộc là làm sao…”
“Mày nói sao?” Từ Thiên có chút ngờ vực.
“Tao nằm mơ… mơ nó…”
Từ Thiên nhìn người đàn ông trưởng thành trước mặt hoàn toàn không phải vì rượu cồn mà đỏ mặt tía tai, thấy hắn khua tay phải trước mặt, tựa hồ đang cố gắng xua đi thứ gì đó.
“Nó nói nó cũng đã mơ thấy…” Biểu cảm Cung Trường biến đổi, hai tay ôm đầu, lông mày nhíu lại, trầm giọng hô lên: “Phiền! Mẹ nó, phiền quá! Hết người này đến người kia đến phiền ta! Tiểu Hàng phiền ta, ông ấy cũng phiền ta… Mẹ nó!”
Ông ấy? Ai?
“Ông ấy về rồi…” Cung Trường nhìn về một hướng vô định, “Khi ngồi tù, tao thậm chí muốn giết ông ta, vậy mà…”
“Cung Trường, mày nói rõ ràng có được không?” Từ Thiên hối hận đã để mặc cậu ta uống nhiều rượu như vậy.
Cung Trường thu tầm mắt lại, nhìn về phía Từ Thiên, ánh mắt mê loạn, biểu cảm có phần điên cuồng, trút xuống một ngụm rượu, phịch một tiếng đặt chén rượu xuống, dùng một loại nét mặt như đang tiết lộ bí mật nhỏ giọng nói với Từ Thiên: “Ông ta cứ vậy mà trở về, ha! Còn rất ngạc nhiên nói với tao: Anh cũng bán hoành thánh à. A ha!”
Từ Thiên nghĩ ra là ai rồi. Vừa nghĩ tới hiện tại người đó đang ở nhà Cung Trường, Từ Thiên càng hối hận đã để Cung Trường uống nhiều rượu như vậy. Làm sao đây? Đêm nay để Cung Trường ngủ ở chỗ anh?
Lọ Kiếm Nam Xuân đã vơi hơn nửa, tốc độ Cung Trường uống rượu vẫn như cũ không hề chậm lại, chỉ là biểu cảm trong chốc lát trở nên giận dữ, chốc lát thì cười ha hả, chốc lát lại đỏ hai con mắt.
“Mày nói xem vì sao ông ta trở về? Mày nói xem trong va li hành lý kia của ông ta có chứa cái gì?
Nếu chứa toàn là tiền thì tốt biết bao, tao không quan tâm ổng có phải lại lừa hay trộm ở đâu ra, chỉ cần gia đình tao có thể dùng là được. Như vậy Tiểu Âm sẽ không cần lo không chiếm được một suất du học do nhà nước trả, Tiểu Võ cũng có thể tìm được một công việc nghiêm túc, một cô bạn gái tốt, ông bà có thể an tâm dưỡng lão, mẹ… Mẹ chẳng phải cũng sẽ quay về sao?
“Mày xem, Từ Thiên, tao đến bây giờ còn đang nằm mơ! Tao đã tự nói với mình bao nhiêu lần, không được mơ những giấc mộng không thể trở thành sự thật! Nhưng mà, tao vẫn lén đi mua vé số mười đồng, mơ mộng mình có thể trúng giải lớn, miệng thì nói mình đã biết rõ đời sống thật rồi. Thật là, nhục nhã!”
Từ Thiên đoạt lấy bình rượu của Cung Trường, bị cậu ta giành lại.
“Từ Thiên, mày biết không, tao rất muốn học đại học. Dù chỉ cho tao một cơ hội, lần này tao nhất định sẽ không bỏ qua, như thế nào tao cũng sẽ không…”
Từ Thiên nhìn Cung Trường che hai mắt, nắm lấy bình rượu lặng lẽ giúp cậu rót đầu ly.
Hồi lâu, lâu đến nỗi Từ Thiên tưởng rằng Cung Trường sẽ cứ thế ngủ gục trên bàn, anh định lấy điện thoại ra.
“Từ Thiên, mẹ của tao ở cùng với một người đàn ông… Ở cùng năm năm rồi, nhưng tên đó bây giờ bỏ bà ta rồi, bởi vì ngại bà… cũ… Tao trù chết tổ tông nhà hắn!”
“Một năm rưỡi trước bà ta về tìm tao, hỏi tao có thể vay tiền cho bả làm ăn không, tao mượn cho bả rồi. Thỉnh thoảng tao có gặp bà ấy, bà ấy già đi nhiều lắm, thoạt nhìn già hơn cả người đàn ông kia. Mày biết không, mẹ tao thật ra nhỏ hơn tên đó năm tuổi…”
Lần này Từ Thiên thật sự hoảng hốt, Cung Trường chưa bao giờ nói với anh chuyện này, đó cũng đã là chuyện hai năm trước, cậu ta vậy mà đến giờ mới nói cho anh biết. Anh nhịn không đuợc nghĩ ngợi, ngoài chuyện này ra, Cung Trường còn bao nhiêu chuyện giấu anh nữa?
“Ha ha, dưỡng nhi phòng lão… Những lời này thật đúng! Già rồi, thì sẽ đều trở về… Không ai áo gấm trở về, đều đợi đứa con này nuôi dưỡng bọn họ! Được thôi, tao nuôi. Bọn họ nuôi tao mười tám năm, tao nuôi bọn họ hai mươi, ba mươi năm… cũng là điều phải. Chỉ là… thật sự có chút không cam lòng, không nguyện ý…”
Cung Trường quơ hụt chén rượu, ngẩng đầu nhìn về phía người bạn tốt nhất của mình, cười quái dị: “Từ Thiên, tao có phải là một đứa con bất hiếu và rất hư hỏng không? Thực sự tao không tưởng tượng được mình là người như vậy… Quan tâm các thành viên khác trong gia đình ư? Thực sự tao càng muốn…”
Càng muốn cái gì? Cung Trường chưa nói xong, Từ Thiên cũng không hỏi.
Cung Trường cúi đầu, giọng nói gần như trở nên líu ríu: “Tiểu Hàng…”
Hử?
“Từ Thiên, tao đối với Tiểu Hàng…” Phần sau câu nói Từ Thiên bất kể cố gắng thế nào cũng không thể nghe ra rõ, Cung Trường say rồi, Kiếm Nam Xuân còn lại một phần tư thì hơn phân nửa đã đổ ra bàn.
Trầm mặc một hồi, Từ Thiên lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Cung Võ, bảo nó tới giúp anh đưa Cung Trường đến nhà anh ngủ qua đêm. Mười phút sau, người đến lại là cái tên công nhân chuyên dụng rửa chén của Cung Trường kia.
Từ Thiên phát hiện, vào lúc này mình rất không muốn nhìn thấy khuôn mặt búp bê rõ ràng rất được người người yêu mến này.
Lý Ứng Nhàn như là nhìn không ra sắc mặt của anh, một cách ngại ngùng giải thích với Từ Thiên vẻ mặt khó coi, bởi vì buổi tối không thấy anh Trường ra quán nên lo lắng, đến nhà anh ấy, tìm thấy em anh ấy vừa lúc cậu ta nhận được điện thoại của Từ Thiên, mà em trai Cung Trường lại có việc nhất thời không đi được, nên cậu liền xung phong đi giúp.
Từ Thiên cười ngoài mặt, nói phiền cậu, đang tính nâng Cung Trường ngồi co lại trên ghế, mắt say lờ đờ thì bị Lý Ứng Nhàn nhanh nhẹn đón lấy: “Chờ tôi với, tôi giúp một tay.”
Lý Ứng Nhàn cười với Từ Thiên, nhấc một tay Cung Trường qua cổ của mình, hơi dùng sức nâng người lên.
“Anh ngày mai còn phải đi làm mà? Anh về trước đi, tôi đi một mình không sao đâu.”
“Cậu tính đưa anh ta đi đâu?” Từ Thiên đứng dậy khỏi ghế.
“Nhà của tôi. Là em của anh ấy nhờ tôi, nghe báo qua điện thoại là anh nhậu say, cậu ta lập tức nhờ tôi đêm nay để anh của cậu ta ở chỗ tôi.”
“Không cần, Cung Trường ở nhà tôi là được rồi. Phiền cậu giúp tôi cùng đem Cung Trường…”
“Tôi đã đáp ứng em anh ấy rồi.” Thiếu niên mỉm cười, không chịu nhượng bộ.
“Cậu khẳng định đi một mình không sao? Cung Trường uống say nặng lắm đấy.” Từ Thiên thay đổi chiến thuật.
“Không thành vấn đề. Gần mà, không được tôi sẽ gọi xe.” Lý Ứng Nhàn lập tức phá hỏng tất cả đường tiến của đối phương.
Người đang ở trong tay Lý Ứng Nhàn, Từ Thiên cho dù lo lắng cũng không thể đi tới đoạt người. Tuy rằng anh vẫn chưa rõ giữa hai người này rốt cuộc có những sự tình chết tiệt gì giấu anh, bất quá cho rằng Cung Trường là một người đàn ông trưởng thành rồi, không thể chịu thiệt thòi gì. Nghĩ vậy, anh liền vừa dặn hai người đi đường cẩn thận, vừa đưa mắt nhìn theo họ rời đi.
Nhìn đoán không ra tiểu quỷ này tuổi còn nhỏ, sức lực lại lớn, chịu trách nhiệm Cung Trường say rượu mà bước đi không hề khó khăn. Từ Thiên yên lòng cầm lấy hóa đơn trên bàn tính tiền. Về phần nội tình của Lý Hàng, hôm nào anh sẽ nhớ kỹ thẩm vấn Cung Trường cho rõ ràng một phen.