Sau khi người cuối cùng thất vọng mà đi, lão giả cũng lên tiếng.
“ Mộc Bạch, dẫn bọn họ vào”
“ Dạ “ Đái Mộc Bạch đáp, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn vào cô gái mới đến.
Tiến vào thôn làng, có thể nhìn đến, tất cả đều là kiến trúc bằng gỗ, nơi đây kiến trúc có thể dùng đơn giản mộc mạc bốn chữ đến để hình dung.
Đi không bao xa, Đái Mộc Bạch mang bọn hắn tới một mảnh đất trống. Chung quanh toàn là nhà gỗ, mảnh dất trống ước chừng chỉ có mét trái phải, vừa lúc ở Sử Lai Khắc học viện chính trung tâm.
Lúc trước thông qua sơ thí thí sinh thì ở phía trước, rõ ràng hồn lực chấn đồng khiến không khí hơi run rẩy.
Đái Mộc Bạch chỉ phía trước “ Các ngươi ngay ở nơi này tiến hành thứ hai cuộc thi, lão sư sẽ nói cho các ngươi biết làm thế nào “
Cách đây rất gần, có thể xem đến cái kia bán lạp xưởng nhân thân không khác bọn hắn là mấy, xe đẩy lên còn có một tấm gỗ có khắc bốn chữ
“ Hương Tràng Vô Địch “
Lão bản vừa nhìn có người tới, lập tức nhiệt tình nói "Bán Hương Tràng, bán hương tràng đây. Tiều nhất tiều, khán nhất khán, tẩu quá lộ quá bất yếu thác quá. Hương tràng nhãn hiệu Áo Tư Tạp hương vị thơm ngon. Giá rẻ mà số lượng lại nhiều. Chỉ năm đồng tệ một cái. Ăn hương tràng thương hiệu Áo Tư Tạp, cam đoan các ngươi càng dễ dàng thông qua khảo thí nhập học."
Chỉ gặp lão bản trông như một đại hán, để người ấn tượng nhất là bộ râu rậm rạp của hắn.
Đường Tam nghe thấy, liền quay về phía Cậu cùng Tiểu Vũ hỏi “ Các ngươi có muốn hay không? “
Cậu chưa kịp trả lời, thế là Tiểu Vũ đã cướp lời hắn, nói.
“ A, Hạo Thiên, ta muốn “
Cậu nhìn Tiểu Vũ với ánh mắt quái dị hỏi.
“ Ngươi xác định “
Tiểu Vũ không hiểu tại sao Cậu nhìn mình với ánh mắt kì quái, nhưng vẫn lắc lắc tay hắn, làm nũng.
“ Nhân gia muốn mà “ Âm thanh đơn giản là ngọt đến tận xương, Cậu chỉ hận không thể ở ngay chỗ này đem nàng chánh pháp.
Cậu cùng Đường Tam đi tới trước cửa hàng. Đường Tam mỉm cười nói “ Đại thúc, làm phiền ngươi cho ta hai cây “
Chủ bán hàng mặt cứng ngắc hỏi lại “ Ngươi gọi ta cái gì? “
“ Đại thúc a, có vấn đề gì sao? “
“ Đương nhiên là có vấn đề, hơn nữa còn rất lớn. Huynh đệ, đại ca, năm nay ta mới tuổi a, ngươi dĩ nhiên gọi ta đại thúc? “ Đầu tiên là tên lão bản túm lấy hai vai Đường Tam, sau đó vẻ mặt khổ túc nhìn hắn.bg-ssp-{height:px}
“ Ách, ngươi thật sự mới tuổi? “ Đường Tam giật mình, hoài nghi hỏi
“ Đương nhiên, ta là Áo Tư Tạp, năm nay tuổi, chính là học viện học viên, ngươi hỏi ai cũng biết ta là tuổi “
Người xung quanh nghe vậy thầm nghĩ trong lòng, không hổ là học viện quái vật, một cái tuổi thiếu niên, râu mép lại có thể dài đến như vậy, tuyệt đối là một đóa kì hoa rồi.
Áo Tư Tạp từ xe của mình cầm lấy hai cây hương tràng, dài tới cm, đưa cho Đường Tam, tản ra mùi thơm nồng nặc
Đường Tam đang chuẩn bị giao tiền, Đái Mộc Bạch trao đổi với khảo thí lão sư xong, nhìn thấy cảnh này liền tức giận hét lên.
“ Áo Tư Tạp “ Thanh ấm rất là phẫn nộ
Áo Tư Tạp vừa nhìn thấy Đái Mộc Bạch, nhất thời lộ ra nụ cười chết cha.
“ Đái lão đại, có muốn hay không tới cây hương tràng? “
“ Đi chết “ Đái Mộc Bạch đi đến trước mặt, lườm hắn một cái nói “ Ngươi thật cho học viện mất mặt, Triệu lão sư đã không chỉ một lần cảnh cáo ngươi không nên ở trong học viện bán hương tràng. Lẽ nào ngươi nghĩ làm cho tất cả mọi người đều nôn mửa sao?”
Nói xong quay về phía Đường Tam “ Hương tràng nay không thể ăn “
Đường Tam nghi ngờ hỏi “ Tại sao? “
Vẻ mặt Đái Mộc Bạch biến ảo rất thú vị, giống hệt như vẻ mặt khi nãy của Cậu “ Tiểu Áo, ngươi làm căn mới hương tràng đi ra “
Áo Tư Tạp vẻ mặt trở nên lúng túng “ Đái lão đại, không cần đi. Nếu làm vậy sẽ để cho mới tới học đệ đối với ta có oán niệm a. “
Đái Mộc Bạch hừ một cái “ Ta chỉ cho tân sinh một cái nhắc nhở mà thôi, đừng để ta động thủ “
Áo Tư Tạp bất đắc dĩ duỗi ra tay của mình, có chút hèn mọn dùng hắn cái kia ôn nhu thanh âm gọi một tiếng
“ Lão tử có căn xúc xích to “
Quang mang màu vàng chợt ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, hai cái quang hoàn màu vàng từ dưới chân Áo Tư Lạp mọc lên, ngay sau đó, một cây hương tràng cùng cây trong tay Đường Tam giống nhau như đúc hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
"Ách..." Đường Tam vừa nghe cái câu "Lão Tử có cây xúc xích to" của hắn thì có chút cứng người lại. Câu này cũng thật là có nhiều nghĩa rồi. Trước không nói hương tràng phẩm chất thế nào, có thể ăn hay không. Chỉ vì lời này của Áo Tư Lạp cũng làm người khác không dám ăn.
Ánh mắt hắn trở nên hơi phẫn nộ, người xung quanh thì ánh mắt quái dị. Riêng về phần Cậu thì không tiếc hình tượng ôm bụng cười to.
“ Ha ha ha, cười chết ta.. Ha ha, không được không xong rồi, không thể dừng lại được... ha ha... “
Mặt Tiểu Vũ đỏ như trái táo chín, trách không được vì sao khi nãy Cậu nhìn nàng với ánh mắt quái dị như vậy, thì ra Cậu đã biết trước rồi. Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được quăng ánh mắt tức giận về phía Cậu. Thấy ánh mắt đầy sát khí của Tiểu Vũ, Cậu lập tức ngừng cười, ưỡn ngực đứng thẳng, lại trở về thiếu niên phong độ phiên phiên. Vẻ mặt Cậu biến đổi cực nhanh, nếu không phải vừa chứng kiến thì chắc chắn người xung quanh không thể nào liên tưởng được trước mắt có khí chất xuất trần thiếu niên nhân này, khi nãy lại không hề hình tượng ôm bụng cười to.