Tuy hiện đang là giờ nghỉ trưa nhưng trong quán cà phê gần bệnh viện cũng chẳng có mấy người.
Quán cà phê lấy màu gỗ làm chủ đạo, trang hoàng theo hướng trang nhã, ấm áp, máy nghe đ ĩa than đặt nơi góc phòng đang chạy một bản nhạc cổ điển êm dịu.
Ánh nắng ấm áp ban trưa xuyên qua cửa kính sát đất chiếu vào trong quán, những tia sáng vàng nhảy múa trên mặt bàn gỗ, đồng thời tắm mình trong tiếng trẻ con nô đùa giòn giã ngoài quán cà phê.
Lê Đông không kiềm được mà chụp lại khung cảnh năm tháng yên bình này. Lúc cô đặt điện thoại xuống, vô tình nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Cố Hoài An.
Cô rũ mắt nhìn cốc cà phê trước mặt, nói nhỏ: “Thật ra anh không cần cất công tới tận đây như thế này đâu.”
Cố Hoài An chính là đàn anh cô quen hồi đại học, cũng là người đã nhờ cô quan tâm đ ến Chu Thời Dư nhiều hơn. Anh ta hơn Lê Đông hai khóa, học chuyên ngành luật. Hai người họ quen nhau qua câu lạc bộ chạy cự ly dài của trường, sau khi tốt nghiệp thì thỉnh thoảng vẫn liên lạc với nhau.
Vì mãi chẳng quên được biểu hiện bất thường của mẹ Chu Thời Dư lúc ở bệnh viện nên tối đó, Lê Đông lăn qua lộn lại không sao ngủ được, cuối cùng vẫn nhắn tin hỏi thăm Cố Hoài An.
“Không sao, vốn là tôi nhờ em mà.”
Cố Hoài An mỉm cười, tỏ vẻ không ngại, lúc nhắc tới gia cảnh của Chu Thời Du thì khẽ thở dài đầy bất lực: “Thật ra tôi cũng không biết rõ rốt cuộc tình hình nhà họ Chu ra sao.”
Lần đầu gặp Chu Thời Dư là khi Cố Hoài An nhận lời trở thành luật sư phụ trách vụ kiện ly hôn cho cô con gái lớn nhà họ Từ. Nguyên nhân là vì người con gái lớn lên trong dòng dõi thư hương, khuê các trong truyền thuyết ấy đã phát điên do bị c**ng hi3p và bạo lực hôn nhân trong thời gian dài.
Là đứa con ngoài giá thú do tình nhân sinh ra nên từ khi con nhỏ, Chu Thời Dư đã bị nuôi nhốt trong nhà họ Chu, không được phép lộ diện với bên ngoài. Lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy người khác lại là khi người vợ cả cương quyết khẳng định rằng cậu ấy đã tận mắt nhìn thấy bà ta bị chồng đánh, còn ép cậu ấy ra tòa làm chứng.
Nhưng Chu Thời Dư lại phủ nhận chuyện đó, do trong tay bà vợ cả họ Từ đó không còn bất cứ bằng chứng cứ nào khác nên tuy đã ly hôn thành công nhưng nguyện vọng khiến đối phương phải trả giá đắt lại không thực hiện được.
“Còn về người mẹ mà em nhắc tới thì tôi chỉ biết bà ấy không sống chung với Chu Thời Dư, có mấy lần tôi đề nghị sẽ giúp bà ấy miễn phí nhưng cũng bị từ chối.”
Cố Hoài An lắc đầu, tâm trạng vô cùng phức tạp, áy náy nói: “Sau này, khi biết Chu Thời Dư phải nằm viện, tôi mới không nhịn được nhờ em chăm sóc cậu ấy, đã làm phiền em rồi.”
“Tôi cũng đâu giúp được gì nhiều.” Lê Đông siết chặt chiếc ly trong tay, nhớ lại cảnh người phụ nữ kia khóc lóc cầu xin, nói: “Nhưng sao bà ấy lại không tin vào bệnh viện, cứ nhất quyết đòi tôi phẫu thuật cho con trai mình nhỉ?”
“Không phải là bà ấy không tin bệnh viện mà là bà ấy rất sợ nhà họ Chu.”
Thế lực sau lưng nhà họ Chu tương đối rắc rối và phức tạp, khó mà kể chi tiết cho Lê Đông nghe được, thế nên Cố Hoài An chỉ nói một cách đơn giản như vầy: “Nếu có thể tìm được người có gia thế đủ mạnh chịu đứng ra thực hiện ca phẫu thuật thì mới là quyết định ổn thỏa nhất.”
Một người vừa có thân phận hiển hách, không dễ bị nhà họ Chu gây ảnh hưởng, hơn nữa lại có trình độ chuyên môn cao, đủ khả năng phẫu thuật cho Chu Thời Dư…
Bóng dáng ai đó lập tức hiện lên trong tâm trí của Lê Đông.
“Hẳn là em đã nghĩ ra rồi nhỉ, người đó cũng chính là nguyên nhân tại sao hôm nay tôi nhất định phải đến đây gặp em.”
Cố Hoài An trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng: “Tôi từng nhờ người liên hệ với Kỳ Hạ Cảnh, xin cậu ấy đứng ra đảm nhận vị trí bác sĩ mổ chính cho ca phẫu thuật của Chu Thời Dư nhưng lại nhận được tin là cậu ấy đã kín lịch mất rồi, trừ trường hợp cậu ấy chủ động nhắc đến chứ không rất khó để sắp xếp một ca phẫu thuật mới trong thời gian tới.”
Nhưng Lê Đông lại hiểu được lớp ý nghĩa khác ẩn bên dưới câu nói của Cố Hoài An.
Dựa theo tính cách và mạng lưới quan hệ của Cố Hoài An, tới cả chuyện mà anh ta cũng bó tay chịu trói, không thể làm được, giờ lại cố tình kể cho Lê Đông nghe, chứng tỏ anh ta đã nghĩ ra cách rồi, có điều phải có cô đứng giữa trợ giúp mới được.
Lê Đông bình tĩnh đáp: “Anh biết chuyện tôi với Kỳ Hạ Cảnh là bạn cùng trường cấp ba.”
“Trước kia em từng bảo em tốt nghiệp trường cấp ba Tam Trung mà.” Cố Hoài An nói thẳng chứ không kiêng dè gì: “Cộng thêm việc em và Kỳ Hạ Cảnh bằng tuổi nhau thì tôi nghĩ rất có thể hai người học cùng khối, thậm chí là cùng một lớp với nhau.”
Lê Đông không hề phản bác, coi như ngầm đồng ý với suy đoán của Cố Hoài An.
Cuộc nói chuyện rơi vào khoảng không im lặng, Cố Hoài An lại nói tiếp: “Em đừng thấy áp lực quá nhé, là do tôi tự tiện kéo em vào chuyện này, đáng ra tôi nên xin lỗi em mới phải.”
“Khó khăn lắm mới gặp được nhau, chúng ta nói chuyện gì khác đi.”
Cố Hoài An chớp thời cơ nói sang chuyện khác. Anh ta liếc mắt, để ý thấy cổ tay áo cô dính chút nước, săn sóc cầm khăn giấy lau cho cô: “Tôi cảm thấy lần này gặp lại, trông em có hơi khác so với lần trước. Dạo này em ổn không?”
Lê Đông thất thần: “Vẫn ổn.”
Thấy cô có vẻ mặt ủ mày chau, Cố Hoài An dịu dàng tiếp chuyện, chủ động kể về vụ kiện khó giải quyết mà mình đang vướng phải gần đây, sau đó còn lôi cả điện thoại ra mở album ảnh cho Lê Đông xem.
Trong ảnh là gia đình ba người hạnh phúc. Người đàn ông mặc áo may ô màu trắng nhếch miệng cười dưới ánh nắng chói chang, đằng sau là cánh đồng lúa mì vàng ươm, tươi tốt, người vợ đứng bệnh cạnh, tay ôm lấy đứa con mới sinh, cũng đang nở nụ cười tươi rói.
“Đây là vụ án đầu tiên mà tôi phụ trách. Chỉ vì tiền sính lễ mà ba của cô gái này đã ép cô ấy làm đám cưới ma, giờ con của hai người họ đã được một tuổi rồi đấy.”
Lê Đông nhìn ảnh chụp không chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Tốt thật đấy.”
“Chỉ những lúc thế này tôi mới thấy công việc của mình thật sự có ý nghĩa.” Cố Hoài An nhìn cô với ánh mắt đầy dịu dàng.
“Hôm trước hai vợ chồng họ lên thành phố còn tạt qua văn phòng luật sư. Họ mang theo chút sủi cảo tự làm, mùi vị giống như món sủi cảo em từng làm trong bữa liên hoan của câu lạc bộ ấy…”
“Lão Kỳ! Ở đây này!”
Giọng nói quen thuộc vang lên trong quán cà phê yên tĩnh đã cắt ngang suy nghĩ của Lê Đông cùng với nửa câu sau của Cố Hoài An.
Hai người họ vô thức nhìn về phía phát ra thanh âm.
Cách đó không xa, Từ Lãm cười tủm tỉm ôm vai Kỳ Hạ Cảnh, hất cằm với cái người mặt mày lạnh lùng kia: “Nể mặt tớ, ngồi xuống ăn chút gì đi? Hay cậu vẫn là một người sắt không sợ đau dạ dày?”
Kỳ Hạ Cảnh đánh bay cái tay đang khoác trên vai mình ra, cũng chẳng thèm đáp lời, lúc đưa mắt nhìn quanh quán một vòng thì lại vô tình chạm mắt với Lê Đông.
Hôm nay, phủ bên ngoài dáng người mảnh khảnh cao gầy ấy là chiếc áo lông cao cổ màu xám nhạt, làm nổi lên chiếc cổ thiên nga thon dài. Bộ đồ đó vừa vặn làm tôn lên hết những đường cong tinh tế của cơ thể, ánh sáng cũng vừa hay hắt xuống gương mặt thanh tú tinh xảo, khiến cô như bừng sáng.
Cô đang nghiêng mình về trước lắng nghe người đàn ông đối diện nói gì đó, trên mặt để lộ vẻ thoải mái, mãi tới khi nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, không khí lập tức trùng xuống.
Người đầu tiên đứng dậy chào hỏi là Cố Hoài An. Anh ta từng nhìn thấy ảnh chụp của Kỳ Hạ Cảnh rồi, còn chủ động tự giới thiệu với hai người kia: “Tôi là Cố Hoài An, đàn anh hồi học đại học của Lê Đông.”
Kỳ Hạ Cảnh lạnh lùng “ừm” một tiếng đáp lại, tay vẫn đút túi chứ không thèm giơ ra bắt tay người ta. Từ Lãm đứng bên cạnh vội bắt lấy tay anh ta, tầm mắt đảo qua đảo lại ba người trước mặt.
Đúng lúc này, Lê Đông xin phép về sớm để đọc cho xong tài liệu, tuy Cố Hoài An có chút thất vọng nhưng cũng không ép cô, sau khi lịch sự chào tạm biệt hai người Từ, Kỳ, còn không quên nói nốt nửa câu sau còn đang dang dở ban nãy.
Người đàn ông tự nhiên đưa áo khoác cho cô, nở nụ cười ấm áp lại lễ độ: “Hương vị của món sủi cảo ấy rất giống với mùi vị em từng làm.
Nếu có cơ hội thì hy vọng lần sau, tôi sẽ được nếm thử tài nấu nướng của em.”
“...”
Năm phút sau, Kỳ Hạ Cảnh nhìn Từ Lãm - người còn đang đứng cạnh cửa sổ và không ngừng chậc lưỡi, lạnh lùng nói: “Cậu dở hơi à?”
“Chiêu nước ấm nấu ếch này ghê gớm thật, xem ra gã đàn ông này không phải hạng vừa đâu.”
Từ Lãm than thở một câu rồi quay sang nhìn người anh em tốt của mình: “Coi bộ tớ phải giúp cậu một phen rồi, cậu có biết gì về tình hình của người nhà bệnh nhân đã đưa thẻ ngân hàng cho lớp trưởng ở lầu năm vào hôm qua không?”
Kỳ Hạ Cảnh lạnh lùng nhìn anh ấy.
“Nghe nói là vì người nhà của bệnh nhân muốn tìm một bác sĩ mổ chính giỏi để thực hiện ca phẫu thuật mở ngực.”
Từ Lãm trưng ra vẻ mặt “cậu thấy tác hại của việc không thích buôn dưa lê chưa”: “Khuyến mãi thêm thông tin cho cậu nè, người bệnh đó không phải do lớp trưởng phụ trách đâu, nhưng theo những gì tớ nghe được từ y tá trực lầu năm thì cứ mỗi khi rảnh là cậu ấy lại ghé sang phòng bệnh thăm bệnh nhân đó .”
“Còn những chuyện khác thì cậu tự xem mà làm đi.”
***
Buổi tối lúc trở về cho Đồ Hộp ăn, Lê Đông nhận được tin nhắn đã nhận tiền chuyển khoản từ em trai Chu Tự Xuyên.
Lý do hai chị em khác họ nhau là vì chị theo họ ba, còn em trai theo họ mẹ, từ nhỏ, tình cảm giữa hai chị em đã khá tốt, chỉ là bình thường không hay nói chuyện với nhau mà thôi.
Đồ Hộp đang tập trung ăn cơm dưới chân cô, Kỳ Hạ Cảnh thì vẫn đứng dựa vào tường như bình thường, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì cả.
Lê Đông nhíu mày, ngay lúc chuẩn bị gọi điện thoại hỏi thì tin nhắn của em trai đã hiện lên trước.
Chu Tự Xuyên: Mẹ lại bắt chị đi xem mắt à?
Lê Đông trả lời: Ừ, mà chị đã nói với em rất nhiều lần là chị có lương rồi, em đừng mỗi lần nghe chị đi xem mắt nữa thì lại chuyển tiền nữa.
Chu Tự Xuyên: Chị cứ kệ em.
Chu Tự Xuyên: Muốn kết hôn thì phải tìm người mình thích chứ, điều này đến một đứa trẻ lên ba còn biết.
Chu Tự Xuyên: Hơn nữa em trai của chị còn sống nhăn răng đây, cho dù cả đời này chị không lấy chồng, sau này về già cũng không sợ cô độc một mình đâu.
Lê Đông bất đắc dĩ cười khẽ, nhưng cô vẫn kiên trì trả tiền lại: Rồi rồi, em đừng có chuyển ngược lại nữa đấy nhé, nghỉ ngơi sớm đi.
Chu Tự Xuyên: Dông dài.
Có lẽ là do bị ám ảnh bởi những tháng ngày nghèo đói trong quá khứ nên trước khi người nhà họ Lê thể hiện sự quan tâm của mình đều sẽ vô cùng trực tiếp mà chuyển khoản, nhưng đến lúc mở miệng thì câu cú lại gượng gạo vô cùng.
Thấy người đối diện không nói gì nữa, Lê Đông cất điện thoại đi rồi dựa người vào phần lan can xi-măng trên ban công, cụp mắt nhìn dòng xe cộ hối hả đang bầu bạn với bóng đêm dưới lầu, nghe bản hòa tấu giữa tiếng còi ô tô và tiếng gió lạnh rít qua bên tai.
Không biết tại sao, cô đột nhiên nhớ tới Chu Thời Dư - người đang một thân một mình nằm trong phòng bệnh, và cả người mẹ đã quỳ xuống cầu xin cô của cậu ấy nữa. Cô thậm chí còn không biết tên họ của đối phương, thế mà lại được bà ấy tin tưởng gửi gắm như vậy.
Cô biết rất rõ mình có thể làm được những gì.
Gương mặt có hơi đau khi bị cơn gió rét mướt lúc chiều hôm thổi ập tới, Lê Đông xoay người, đối diện với người đàn ông im lặng nãy giờ: “Kỳ Hạ Cảnh.”
Kỳ Hạ Cảnh giành trước mở miệng: “Cô muốn tôi làm bác sĩ mổ chính cho Chu Thời Dư đúng không?”
Giọng nam trầm nương theo cơn gió truyền vào tai của Lê Đông, cô lẳng lặng nhìn Kỳ Hạ Cảnh - người cũng đang nhìn mình, sau đó gật đầu: “Đúng vậy.”
Lê Đông không biết tại sao Kỳ Hạ Cảnh lại đưa ra kết luận đó, nhưng chẳng thể nào đang yên đang lành mà cuộc trò chuyện đó lại xuất hiện trong phòng nghỉ ngơi và ăn uống của nhân viên cả, thế nên chỉ cần hỏi thăm vài câu là anh đã có thể biết rõ ngọn nguồn câu chuyện rồi.
Với mối quan hệ hiện giờ của cả hai thì việc nhờ đối phương giúp đỡ sẽ khá khó xử, Lê Đông ngập ngừng nói: “Nếu anh có gì cần tôi giúp thì…”
Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên cắt ngang lời của cô: “Cô có thể giúp tôi nấu cơm.”
Lê Đông đồng ý ngay tắp lự: “Được thôi.”
Việc cô đồng ý mà không cần suy nghĩ như thế khiến Kỳ Hạ Cảnh có hơi sững sờ, anh khẽ nhíu mày, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Tôi đang nói là nấu cơm cho tôi chứ không phải cho chó đâu.”
Lê Đông đáp: “Tôi biết mà.”
Kỳ Hạ Cảnh: “...”
Thật lâu sau, Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên bật cười thành tiếng.
Bờ vai rộng của người đàn ông run lên từng đợt, đôi mắt đen sâu lắng chợt nổi lên ý cười nhàn nhạt, ánh đèn vàng ấm áp len lỏi qua khung cửa sắt khép hờ rọi vào sau lưng anh, tựa như cảnh tượng huyền ảo khi màn đêm buông xuống vậy.
Đây là lần đầu tiên Lê Đông thấy Kỳ Hạ Cảnh cười sau quãng thời gian dài không gặp, trong một thoáng hoảng hốt, dường như cô lại nhìn thấy dáng vẻ của người thiếu niên mười năm trước.
Bởi vì cũng vui lây theo nụ cười ấy, Lê Đông cong môi cười rồi nhẹ giọng hỏi anh: “Anh muốn ăn cái gì.”
Kỳ Hạ Cảnh đứng thẳng người lên: “Sủi cảo.”
“Giờ mới gói thì hơi tốn thời gian đấy nhé.”
“Tôi chờ được.”
***
Mãi đến khi trong xe đẩy mua sắm đã thả vài thứ cần để nấu sủi cảo, Lê Đông vẫn cảm thấy chuyện “cùng đi siêu thị với Kỳ Hạ Cảnh” này không chân thật chút nào.
Hai người chẳng hề liên lạc gì với nhau tận mười năm, quan hệ cũng ko khác nào kẻ thù, thế mà sau khi gặp lại không chỉ tình cờ trở thành hàng xóm, mà thậm chí vài ngày sau còn bình yên đi mua sắm chung với nhau như thế này.
Hầu như bác sĩ khoa ngoại nào cũng phải mổ quanh năm suốt tháng, mà mỗi cuộc phẫu thuật lại kéo dài tận mấy tiếng, thế nên sau khi về nhà đa số đều mệt tới mức nằm bẹp trên giường, chống đói bằng cách đặt đồ ăn ngoài về sống qua ngày, thế nên rất dễ mắc bệnh dạ dày.
Vì vậy bản chất của việc Kỳ Hạ Cảnh nhờ cô nấu cơm cũng xêm xêm như việc đặt đồ ăn ngoài vậy.
Cô tự nhủ với bản thân: Lê Đông à, mày tuyệt đối không được ăn dưa bở đâu đấy.
Lê Đông hít một hơi thật sâu, đến khi cảm thấy mình không còn bị bó buộc bởi cảm xúc cá nhân nữa thì cô mới đưa những nguyên liệu nấu ăn đã chọn cho nhân viên để cân, lúc nhìn thoáng qua Kỳ Hạ Cảnh đang đứng bên cạnh thì động tác của cô hơi khựng lại.
Bởi vì nguyên liệu trong nhà không đủ để làm sủi cảo nên cô mới tính đi siêu thị mua thêm, có điều ngay lúc chuẩn bị xuất phát thì Kỳ Hạ Cảnh lại đột nhiên đẩy cửa ra, mặt lạnh tanh bảo anh cũng muốn đi theo.
Anh giải thích: “Tôi cũng có thứ cần mua, tiện đường nên chở cô theo luôn.”
Nhưng từ khi bước vào siêu thị, anh cứ đi theo Lê Đông suốt không rời.
Lê Đông không nhịn được quay đầu lại hỏi khéo: “Anh không có thứ gì cần mua à?”
Từ sau khi ra khỏi nhà, trong mắt Kỳ Hạ Cảnh cứ chất chứa một cảm xúc gì đó mà cô không thể hiểu được, ánh mắt anh sáng quắc, lại còn liên tục đi theo Lê Đông làm cô chẳng biết phải làm sao.
Người đàn ông nghe vậy thì dời tầm mắt đi và nói thẳng: “À, tôi quên mất rồi.”
Lê Đông: “...”
Không tiện tìm cớ đuổi khéo anh, cô chỉ đành tiếp tục lấy đủ phần hành gừng tỏi mà mình cần, sau đó như sực nhớ tới chuyện gì, thế là lại quay đầu hỏi anh: “Hành gừng tỏi tôi chỉ luộc sơ qua thôi, sau đó sẽ vớt ra, khi nào nhào bột mới cho thêm vào chứ không trộn chung với nhân sủi cảo, anh ăn được không?”
Trong mắt Kỳ Hạ Cảnh lại lộ ra cảm xúc phức tạp và khó hiểu, thậm chí bên trong còn mang theo sự tìm tòi mà Lê Đông vô cùng quen thuộc, song song với đó là sự thắc mắc mà cô không tài nào hiểu thấu.
Lê Đông chắc chắn rằng mình không hề nhớ lầm.
Trong ấn tượng của cô thì Kỳ Hạ Cảnh cực kỳ kén ăn, đối với những gia vị thường thấy trên thị trường như hành gừng tỏi và rau thơm, anh có thể chấp nhận được mùi vị của chúng, nhưng tuyệt đối không cho phép chúng xuất hiện trên bàn cơm.
Cũng vì vậy mà sau này Lê Đông bắt đầu có thói quen lựa đồ ăn ra cho Kỳ Hạ Cảnh, mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm, cô sẽ gắp đồ ăn vào chén mình trước, sau khi lựa sạch những thứ mà Kỳ Hạ Cảnh không thích ăn thì mới gắp sang cho anh.
Khi đó Từ Lãm toàn trêu là thế nào Lê Đông cũng chiều hư Kỳ Hạ Cảnh cho mà xem, anh ấy bảo hai người họ tuyệt đối không thể chia tay, nếu không Kỳ Hạ Cảnh sẽ phải độc thân cả đời mất.
Những thứ này cô đều nhớ rất rõ ràng.
“Chẳng lẽ tôi nhớ lầm hả?”
Biểu cảm của Kỳ Hạ Cảnh làm người ta cứ canh cánh trong lòng, Lê Đông không nhịn được hỏi: “Tôi nhớ là trước kia anh không ăn…”
“Cô không nhớ lầm đâu.”
Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên quay mặt, né tránh ánh mắt của cô, đây là chuyện rất hiếm thấy, phần yết hầu nhô lên của anh hơi nhúc nhích, giọng nói cũng khàn đi một chút: “Chỉ là từ sau khi cô đi rồi… không còn ai hỏi tôi như thế nữa cả.”