Sau khi thình lình sờ đầu một cái, so với Lê Đông kinh ngạc thì Kỳ Hạ Cảnh vượt giới hạn lại không hề cảm thấy xấu hổ.
“Đi thôi, còn muốn chơi cái gì.”
Người đàn ông cụp mắt nhìn hai má Lê Đông đỏ hây hây, phá vỡ trầm mặc trước:
“Bù đắp hết tiếc nuối thời cấp ba đi.”
Những hạng mục chưa kịp chơi đó.
Cùng với bọn họ còn chưa quen biết khi đó.
Lê Đông ngước mắt, bình tĩnh nhìn người đàn ông hôm nay dịu dàng lạ thường.
Kỳ Hạ Cảnh trước mắt có vẻ xanh xao mỏi mệt nhàn nhạt, hẳn là gần đây làm việc liên tục và thiếu ngủdẫn tới.
Từ giữa trưa tới hiện tại đã sắp bốn giờ, anh ở bệnh viện bận rộn xong là vội vàng tới đây, có lẽ cũng chưa ăn cơm đã tới gắp thú nhồi bông cho cô.
Đầu ngón tay vô thức nhẹ nhàng vuốt v e Stitch trang trí, Lê Đông dò hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Câu hỏi và câu trả lời không hề liên quan đến nhau.
Kỳ Hạ Cảnh không nghĩ tới cô sẽ hỏi cái này.
Disney có hàng chục hàng trăm hạng mục du ngoạn, năm lớp 11 ấy bỏ lỡ rất nhiều, hỏi phải bù đắp tiếc nuối, phản ứng đầu tiên của Lê Đông lại là hỏi anh đã ăn cơm hay chưa.
Đáy mắt Kỳ Hạ Cảnh nổi lên vẻ mềm mại, ngữ khí bất giác ôn hòa: “Vẫn chưa.”
“Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm đi.” Lê Đông sợ nói thẳng sẽ làm đối phương có gánh nặng, uyển chuyển nói:
"... Buổi trưa tôi chưa ăn no.”
“Được, cô muốn ăn cái gì.”
Biểu diễn pháo hoa bắt đầu vào 8 giờ tối, hiện tại thời gian đã sắp bốn giờ, để cố hết sức tiết kiệm thời gian, cuối cùng hai người tìm một cửa hàng thức ăn nhanh ít người, Kỳ Hạ Cảnh đi xếp hàng mua đồ ăn, Lê Đông ở trên chỗ ngồi chờ anh.
Kỳ Hạ Cảnh mới vừa làm phẫu thuật xong, không có khẩu vị bèn tùy ý gọi một phần ăn, chọn ca cao nóng và bánh kem chanh phô mai giải ngấy cho Lê Đông, bưng khay đồ ăn trở về.
Thứ bảy nên Disney kín người hết chỗ, dù cửa hàng thức ăn nhanh có vắng đến mấy thì phóng nhãn nhìn lại cũng có người ở khắp nơi.
Người đến người đi, Kỳ Hạ Cảnh liếc mắt một cái đã chuẩn xác tìm được Lê Đông ngồi dựa trong một góc tường, đang chuyên chú nghịch đồ trang trí hình Stitch trên mặt bàn.
Cô gái khi thì dùng đầu ngón tay khẽ chọc vào mặt thú ngồi bông, khi thì lại nhéo hai cái tai thật dài của Stitch, đôi mắt tinh xảo hơi cong, bên môi nở nụ cười như là đứa bé lén nếm thử kẹo vậy.
Kỳ Hạ Cảnh dừng bước chân lại, ở trong dòng người tấp nập lẳng lặng nhìn Lê Đông.
Thoạt tiên cô treo thú bông ở khóa kéo bên cạnh túi xách, sau khi buộc xong hình như lại sợ mài mòn hoặc rơi mất bèn cởi xuống buọc thêm một lần nữa thận trọng thả vào trong túi, bộ dạng thật cẩn thận ngoan ngoãn lại làm người ta đau lòng.
Rõ ràng chỉ là món đồ trang trí nhỏ mấy chục đồng là có thể mua được lại được cô đối đãi như của báu.
Kỳ Hạ Cảnh nghĩ đến vài phút trước khi cô xin lỗi, đè nén tiếng nghẹn ngào.
Nếu luyến tiếc, nếu canh cánh trong lòng với con thú bông mà anh tiện tay đưa thì vì sao lúc trước lại có thể nhẫn tâm làm mất anh chứ.
Khóe môi Kỳ Hạ Cảnh nở nụ cười tự giễu.
Quả nhiên anh vẫn không buông bỏ được lời chia tay đột ngột năm ấy, luôn nóng lòng muốn hỏi rõ ràng.
Nhưng nhất định muốn cô hiện tại giao ra đáp án thì sẽ chỉ làm quan hệ vốn đã như đi trên băng mỏng của bọn họ trực tiếp vỡ vụn rơi vào đáy cốc.
“Ăn xong có muốn đi đâu không.”
Kỳ Hạ Cảnh đi đến trước bàn ăn, đẩy ca cao nóng cùng bánh kem đến trước mặt: “Uống chút đồ nóng đi.”
Vừa rồi vô tình đụng phải tay cô, đầu ngón tay đều đã lạnh lẽo.
Lê Đông tiếp nhận ca cao nóng nhẹ giọng nói lời cảm ơn, đôi tay nâng ly cảm nhận cái nóng sưởi ấm lòng bàn tay, trầm tư một lát trả lời: “Tôi muốn đi xem xe hoa diễu hành.”
So với nhà ma kinh dị, tàu lượn siêu tốc k1ch thích, hoặc là ngựa gỗ xoay tròn mộng mơ thì kỳ thật cô càng muốn xem diễu hành xe hoa long trọng hơn, muốn ở trong biển người tấp nập trông thấy thú bông xa xa chào hỏi người bên dưới sân khấu, muốn nghe tấu nhạc dễ nghe trong tiếng mọi người nói cười vui vẻ.
Mặc dù ít lời không giỏi giao tiếp nhưng Lê Đông luôn hy vọng có thể dung nhập vào bên trong đám người, mặc dù chỉ là một thân một mình đứng xem.
Tới công viên giải trí không chơi hạng mục lại chỉ muốn diễu hành xe hoa, cô biết chuyện này rất kỳ quái, mở miệng không biết giải thích như thế nào.
“Được.” Kỳ Hạ Cảnh không hỏi cô lý do:
"Năm phút, ăn xong thì đi.”
Người đàn ông cúi đầu ăn thực mau, vành mũ đè thấp không nhìn rõ biểu cảm; Lê Đông nhìn chằm chằm hamburger dần dần biến mất trên tay Kỳ Hạ Cảnh, cảm thấy để đối phương chỉ ở bên cô thì liệu có quá không công bằng không.
Vì thế cô nhỏ giọng hỏi: “Anh có thứ gì muốn chơi không? Tôi cũng có thể đi cùng anh.”
“Vừa rồi không phải đã hỏi cô rồi sao, đi xem xe hoa.”
Kỳ Hạ Cảnh dùng khăn giấy tặng kèm lau tay, dường như cảm thấy không lau khô bèn khẽ chậc một tiếng sau đó ngẩng đầu chìa tay ra với Lê Đông, ngữ khí tự nhiên: “Có khăn ướt không?”
“Có.”
Lê Đông cúi đầu tìm kiếm trong túi xách, trong lòng lại nghĩ đến nửa câu trước đó của Kỳ Hạ Cảnh.
Rõ ràng cô hỏi là anh muốn đi chơi chỗ nào, lời đáp lại vẫn chỉ có mong muốn của một mình cô.
Ý là Kỳ Hạ Cảnh tới Disney chỉ vì ở bên cô sao.
Lê Đông bừng tỉnh cảm thấy, hai ngày này Kỳ Hạ Cảnh hình như hơi khác; không còn lạnh băng miễn cưỡng từ chối cô ở ngoài cửa mà ngược lại duỗi tay kéo cô qua bên cạnh.
Nhưng trừ cái sờ đầu mang tính an ủi trước cửa hàng quà tặng ra, Kỳ Hạ Cảnh không còn có bất luận lời nói hoặc động tác khác người nào cả, thần sắc tự nhiên.
Lê Đông thầm nói với chính mình ở trong lòng, không được tự mình đa tình.
Hai người ăn xong đi ra từ nhà ăn, vừa lúc là thời gian xe hoa diễu hành, xa xa nghe thấy tiếng nhạc vui sướng nhẹ nhàng cùng với đám người đen nghìn nghịt đi theo xe hoa di động.
Bảy tám chiếc xe hoa bày đầy hoa tươi và nguyên tố mộng mơ đi qua quỹ đạo đã định, đám người đứng ở ngoài tấm ngăn đã quy hoạch tốt, cùng lúc có người ngẫu nhiên thét chói tai tương tác, còn không quên vừa đi theo vừa dùng di động quay chụp.
So với đại đa số mọi người đi theo đội ngũ diễu hành, Lê Đông lại muốn ngắm mấy chiếc xe hoa rõ ràng trước.
Nhưng Kỳ Hạ Cảnh cao to lại cứ đi theo đội ngũ, chân dài nhẹ nhàng bước một bước bằng hai bước của Lê Đông, chỉ cần cô quay đầu đi xem xe hoa, lại xoay người thì sẽ phát hiện người đàn ông sắp đi xa, mỗi lần đều là khoảng cách năm sáu bước.
Đám đông như mắc cửi, Lê Đông sợ hai người đi lạc còn phải hao tâm tốn sức đi tìm, tiếp theo lúc thấy Kỳ Hạ Cảnh lại đi xa, cô không nhịn được bước nhanh tiến lên, hướng về phía bóng dáng người đàn ông khẽ gọi tên anh.
“Kỳ Hạ Cảnh.”
Bóng dáng vai rộng eo hẹp ngừng lại trong một chớp mắt, như thể phản ứng bản năng của thân thể, lại tiếp tục cất bước đi về phía trước trong giây tiếp theo, ngoảnh mặt làm ngơ đối với tiếng gọi của Lê Đông.
Có lẽ là chung quanh tiếng ồn ào quá nhiều không nghe thấy đi; Lê Đông yên lặng nghĩ.
Tấu nhạc cùng tiếng người luân phiên vang lên, nơi công cộng lại không tiện ồn ào, cô chỉ có thể bước nhanh đến phía sau Kỳ Hạ Cảnh, giơ đầu ngón tay túm chặt cổ tay áo khoác của người đàn ông.
“Kỳ Hạ Cảnh.” Giọng nói của cô có chút sốt ruột:
"Anh đi chậm một chút được không, tôi sắp không theo kịp rồi.”
Giọng nói mềm nhẹ của cô gái bất giác kéo dài âm cuối, rõ ràng mang theo cảm xúc, dừng ở bên tai như đang oán giận làm nũng.
Thấy Kỳ Hạ Cảnh dừng bước chân lại, Lê Đông đang muốn buông cổ tay áo anh ra, đàn ông lại đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, trầm giọng nói: “Chỉ là như vậy thôi sao?”
Đôi mắt đào hoa của anh hơi cụp, nhìn về phía bàn tay đang muốn thu lại của Lê Đông một cách ám chỉ, miệng lưỡi thờ ơ hờ hững: “Nhiều người lắm, cô gọi giống vừa rồi thì tôi không nghe thấy được đâu.”
Sau đó anh lại tự mình đưa ra kết luận: “Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ lạc nhau.”
Lê Đông muốn hỏi anh sao biết vừa rồi mình gọi anh, lại không hiểu ý trong lời nói của Kỳ Hạ Cảnh, thử hỏi: “Thế tôi có thể nắm tay áo anh không?”
Sẽ không đụng tới anh, hai người cũng không dễ dàng đi lạc.
Kỳ Hạ Cảnh đè nén nụ cười bên môi xuống, nhướng mày ho nhẹ một tiếng, thâm trầm nói: “Nếu cô muốn.”
Cô không hề không muốn.
Lê Đông muốn giơ tay đi tóm cổ tay áo, Kỳ Hạ Cảnh lại lập tức đi đến bên trái cô, chủ động duỗi tay ra với cô: “Nắm tay trái đi, không cần tay phải để chụp ảnh sao.”
“Túi cũng đưa cho tôi đi.” Anh lại lần nữa nhìn về phía túi xách trên vai trái Lê Đông, đưa ra kiến nghị hết sức logic: “Người nhiều phức tạp, nếu túi xách bị cưới thì có lẽ trong tiệm quà tặng không có con thú bông Stitch thứ hai đâu.”
Lê Đông bị lời vừa nghe thì rất có lý mà nghe cẩn thận thì rất kỳ lạ của Kỳ Hạ Cảnh phân tích lòng vòng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đưa túi xách qua.
Khi nắm lấy cổ tay áo của đối phương, không quên lịch sự nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
“... Không cần cảm ơn.” Giọng nam trầm thấp dán ở bên tai, càng nghe càng như đang cố nén cười.
Sau khi nắm lấy cổ tay áo, Lê Đông rõ ràng cảm giác được Kỳ Hạ Cảnh cố ý thả chậm nhịp bước, bàn tay khớp xương rõ ràng tự nhiên buông xuống, sẽ thỉnh thoảng cố ý vô tình khẽ chạm qua mu bàn tay cô, vừa chạm vào là tách ra.
Đến thời gian biểu diễn diễu hành, đội ngũ xe hoa dừng lại chỉnh tề, làn điệu càng thay đổi, thú bông cỡ lớn và vũ công nhiệt tình nhảy múa, bầu không khí hoà thuận vui vẻ.
Lê Đông bị không khí vui vẻ cảm nhiễm, cầm lòng không được muốn lấy di động ra chụp ảnh, giơ một hồi mới phát hiện chiều cao không đủ, một tay chụp ảnh cũng không đẹp.
“Đưa cho tôi đi.”
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp lười biếng của Kỳ Hạ Cảnh; người đàn ông cụp mắt chìa tay về phía Lê Đông, sau khi tiếp nhận di động một tay cầm chắc, nhắm ngay mỗi chiếc xe hoa chụp một tấm.
Trước khi đưa điện thoại di động trả lại cho Lê Đông, ngón cái của Kỳ Hạ Cảnh khẽ nhấn ở trên màn hình, khi khóe mắt đảo qua nơi nào đó, tay điều chỉnh màn ảnh chụp xuống phía dưới, đồng thời nhanh chóng ấn nút chụp ảnh, lại dường đưa điện thoại di động vật về với chủ như không có việc gì.
Lê Đông chỉ cảm thấy trên màn hình có cái gì nháy mắt lóe lên, còn không kịp thấy rõ, di động đã lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay cô.
Kỳ Hạ Cảnh lấy di động ra từ trong túi, lạnh nhạt nói: “Gửi một phần ảnh chụp cho tôi đi.”
Nói xong anh click mở WeChat, chờ đợi Lê Đông cung cấp lựa chọn hai chọn một cho anh.
Lê Đông không hề phát hiện mà nhấn mở mục tin nhắn của di động, bởi vì lần đầu tiên dùng tin nhắn gửi ảnh chụp nên không quen mà ở tìm kiếm lựa chọn hình ảnh ở thanh menu.
Cô không tính là am hiểu với sản phẩm điện tử, đang nhíu mày thao tác thì bên tai phát ra một tiếng thở dài nửa bất đắc dĩ nửa cảm khái: “Tôi cho rằng đã ám chỉ đủ rõ ràng rồi.”
“Không phải tôi thật sự chỉ muốn có ảnh chụp.” Biểu cảm của Kỳ Hạ Cảnh hiếm khi có vài phần dở khóc dở cười:
"Tôi muốn WeChat của cô, và ảnh chụp cô gửi bằng WeChat.”
“Được không bác sĩ Lê?”
Lê Đông bị chỉ mặt điểm tên, hơn nữa âm cuối giọng nói lười biếng lãnh đạm của người đàn ông cao lên theo thói quen khiến câu hỏi đơn giản có thêm vài phần lưu luyến mập mờ.
Hình đại diện wechat của Lê Đông là Stitch, của Kỳ Hạ Cảnh thì là chó lông vàng Đồ Hộp, hai người một người dùng chó một người dùng vật cực giống chó làm hình đại diện, biểu cảm đều là toét miệng cười, từ dưng nhìn qua rất xứng đôi.
Ảnh Kỳ Hạ Cảnh chụp đẹp đến bất ngờ, mặc dù Lê Đông không hề nghiên cứu về mỹ thuật, cũng có thể nhìn ra người đàn ông có vẻ chỉ tiện tay chụp ảnh, kỳ thật có kết cấu sắp xếp.
Khi lựa chọn hình ảnh, Lê Đông do dự một lát, vẫn bỏ một tấm chụp nhầm rất mờ ở cuối cùng, xác định gửi đi mười lăm tấm.
Giây tiếp theo, đỉnh đầu vang lên giọng nói lười biếng lạnh nhạt của Kỳ Hạ Cảnh: “Tôi nhớ rõ vừa rồi tôi chụp mười sáu tấm cơ mà.”
Lê Đông ậm ừ nói: “Tấm kia hơi mờ.”
Kỳ Hạ Cảnh không thuận theo không buông tha: “Tôi không ngại.”
Cảnh sắc trong ảnh chụp bị xem nhẹ quả thật rất mở, chỉ có hai người ở góc phải bên dưới là rõ ràng... nói đúng ra thì chỉ có Lê Đông là trung tâm duy nhất của tiêu cực ống kính.
Tầng tầng vòng sáng dừng ở trên đỉnh mái tóc mềm mại của cô, ngọn tóc đen dính màu vàng nhạt nhu hòa, ảnh chụp cô khẽ ngẩng đầu, dưới ánh sáng đôi mắt trong suốt sáng ngời đang nhìn Ký Hạ Cảnh không chớp mắt.
Mà người đàn ông tay cầm máy thì liếc về hướng màn ảnh, mắt đen hơi trầm xuống, sau đó vừa khéo chụp được này bức ảnh.
Hai người theo đội ngũ xe hoa tiếp tục đi về phía trước, trên ngã rẽ hướng đến quảng trường chính, không ngừng có xe hoa mới và người ngẫu nhiên gia nhập.