Một câu nhẹ nhàng của Kỳ Hạ Cảnh tựa như sấm dậy đất bằng, nổ tung cả phòng họp, những người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm.
Chủ nhiệm Lưu căm tức nhìn Kỳ Hạ Cảnh chậm rãi thưởng thức cà phê, tức đến mức khóe miệng run rẩy, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu có cần nhìn xem trong tay cậu đang cầm cái gì hay không?”
“A, là cà phê.”
Trong cảnh lặng ngắt như tờ, Kỳ Hạ Cảnh thong thả ung dung buông ly cà phê ra, mắt đào hoa thoáng nhìn về phái máy pha cà phê trên bàn, cười hết sức quan tâm: “Trong máy còn thừa lại một ít, chủ nhiệm, ngài cũng muốn làm một ly sao?”
“...”
“Cút! Cút ra ngoài cho tôi!”
Một phút sau, như người còn lại ở đây bị liên lụy cùng bị đuổi ra, nhớ tới cảnh tranh cãi trong phòng họp đều buồn cười, sau khi gật đầu với Kỳ Hạ Cảnh thì nhao nhao rời đi.
“Cậu nói xem cậu cứ chọc lão Lưu làm gì." Từ Lãm đi ở cuối hàng hai tay ôm đầu, lười biếng mà ngáp:
"Tuổi tác ông ấy cũng lớn lắm rồi, lại bị cậu chọc tức tới sinh bệnh mất.”
Anh ấy nhìn về phía Kỳ Hạ Cảnh đang cúi đầu lưu loát xóa tin nhắn, nhếch miệng cười: “Người nhà họ Kỳ các cậu cũng thật thú vị, một người vĩnh viễn quấy rầy không buông tay, một người khác dù có chết cũng không đổi số di động.”
Kỳ Hạ Cảnh không lý đến anh ấy, gửi tin nhắn thông báo mọi người trong đoàn đội mười phút sau đến phòng bệnh VIP ở tầng sáu xong lại không thèm nhìn lấy một cái tiếp tục xóa tin nhắn.
“Đồ dở hơi, không thèm quản cậu nữa." Từ Lãm không muốn xen vào việc của người khác, ngược lại nhìn chằm chằm vật trang trí lắc lư trên di động của Kỳ Hạ Cảnh, cười với vẻ sâu xa: “Vật trang trí này của cậu rất độc đáo, có tình hình mới à người anh em?”
Kỳ Hạ Cảnh lười nhác nhấc mí mắt lên nhìn, hỏi lại: “Chưa hết tính trẻ con, không được à?”
“Được được được, cậu được nhất." Sao Từ Lãm có thể không nhìn ra nụ cười nơi khóe miệng người đàn ông, vui mừng khoác lên bả vai anh: “Đi thôi, lên lầu sáu thăm ông cụ đi.”
“Bỏ cái tay ra.”
“Không đấy, có bản lĩnh thì cậu đánh tôi đi.”
“...”
Sau khi phẫu thuật ông cụ nhà họ Từ khôi phục không tồi, ổ bệnh vẫn chưa khuếch tán, trước mắt cũng không phát hiện có tình trạng lan sang bộ phận mạch máu lớn, chỉ cần tới bệnh viện kiểm tra lại định kỳ, nhanh chóng phát hiện và ngăn cản bệnh tái phát thì rất có khả năng sẽ hoàn toàn hồi phục.
Mặc dù sớm đã về hưu nhưng ông cụ đang bệnh vẫn khí khái không giảm, khi kiểm tra thân thể luôn căng mặt, lưng ưỡn thẳng tắp, không chịu tỏ vẻ già nua.
Tái khám bệnh tình kết thúc, các bác sĩ khác lần lượt rời đi, Lê Đông thì đi đến gian cách liên thông bên cạnh, dò hỏi y tá về tình hình của người bệnh cuối tuần.
Trong chốc lát phòng bệnh im ắng, chỉ còn lại Kỳ Hạ Cảnh ở cuối cùng xác nhận các số liệu cơ thể của ông cụ trong mấy ngày nay.
Một lần nữa khép kẹp tài liệu lại, khi anh chuẩn bị xoay người rời đi, ông cụ đau bệnh đột nhiên lạnh lùng nói: “Đứng lại.”
Từ Lãm đang ngồi liệt trên ghế mềm, nghe vậy lập tức lộ ra vẻ tươi cười vui sướng khi người khác gặp họa, trên mặt viết “Giờ khắc này quả nhiên vẫn tới.”
Tốt xấu gì cũng là bề trên nhìn anh lớn lên, Kỳ Hạ Cảnh nể tình xoay người lại cười, đôi tay đút túi, mắt lười nhác chờ đợi ông lên tiếng.
“Cuối tuần cha mẹ cháu gọi điện thoại cho ta, nói mấy năm nay cháu cũng chưa về nhà.”
Tiếng ông Từ quát lớn trầm lạnh nghiêm túc vang khắp gian phòng bệnh: “Cháu tự nghe xem chuyện này có được không?!”
“Mấy năm trôi qua mà ngài còn lấy gia đình tới ép cháu.”
Kỳ Hạ Cảnh châm chọc cong môi cười lạnh, độ ấm trong mắt dần lạnh đi: “Ngài cũng tự mình nghe xem chuyện này có được không?”
Ông cụ hừ lạnh một tiếng, mặt lạnh quở mắng: “Đừng cho là ta không biết, còn không phải là vì chút chuyện hồi cấp ba đó sao? Yêu đương mà ầm ĩ đến long trời lở đất, không đi học nhà cũng không về.”
“Cuối cùng không phải vẫn chia tay đấy sao!”
“Theo ta, năm đó cháu tự tiện học y chính là sai lầm." Thấy Kỳ Hạ Cảnh mang dáng vẻ cà lơ cà phất dầu muối không ăn, ông cụ lại vô cùng tức giận:
"Rõ ràng gia đình đã trải sẵn đường cho cháu, lại tới làm công việc vừa bẩn vừa mệt này!”
“Sao hả, thiếu một người bác sĩ như cháu thì trái đất không xoay nữa chắc?”
Từ Lãm sinh ra đã được sắp xếp ra nước ngoài học y, vui vẻ nói: “Ôi, thế này là mắng luôn cả cháu và ba cháu rồi.”
“Cháu đừng cợt nhả, cháu có tiền đồ như thế có thể làm bác sĩ đã không tồi rồi." Ông cụ Từ khịt mũi coi thường cháu trai miệng lưỡi trơn tru, ngẩng đầu trừng mắt với Kỳ Hạ Cảnh, ra lệnh theo thói quen: “Lần này trở về thì đừng đi nữa, nhà họ Kỳ chỉ có một đứa con là cháu, cháu thật sự có thể vứt bỏ ba mẹ cháu không quản à?”
“Có thể ạ.”
Kỳ Hạ Cảnh thờ ơ nhướng mày, thái độ khinh thường: “Khi còn nhỏ bọn họ mặc kệ cháu, già rồi cháu không can thiệp vào chuyện của bọn họ, công bằng công chính.”
Khóe mắt thoáng nhìn bóng dáng mảnh khảnh rời đi cạnh cửa, sự dịu dàng cuối cùng trong mắt người đàn ông tan rã, lạnh lùng nhìn phía ông cụ trên giường bệnh.
“Thiếu một bác sĩ đúng là không có gì khác biệt." Kỳ Hạ Cảnh từ trước đến nay luôn nói chuyện thẳng thừng đến tàn nhẫn, cũng không để ý bối phận địa vị của đối phương,
“Nhưng nếu không phải năm đó “chọn sai đường” thì có lẽ hôm nay ngài đã không còn cơ hội giáo huấn cháu rồi.”
Dứt lời anh liền liếc nhìn Từ Lãm đang thở dài bất đắc dĩ, xoay người rời đi trong tiếng rống giận dữ vang lên vào giây tiếp theo.
Khi chân trái vừa bước ra khỏi cửa, Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên nhớ tới cái gì, bước chân hơi ngừng, xoay người cụp mắt nhìn về phía ông cụ nổi trận lôi đình trên giường bệnh: “Nếu lần sau hai vị kia lại gọi điện thoại tới thì phiền ngài chuyển một tin tức “bất hạnh” giúp cháu.”
Đôi môi mỏng của người đàn ông lại lần nữa nở nụ cười tản mạn trào phúng, từng chữ rõ ràng vang vọng trong phòng: “Cứ nói... cháu đã tìm được cô ấy rồi.”
…
Trong phòng bệnh không ngừng truyền đến tiếng trách cứ, y tá trên hành lang nghe thấy sợ tới mức le lưỡi: “Cơn tức của ông cụ lớn quá.”
Vừa rồi cô ta đã nghe lén được không ít lời đối thoại, nếu không phải Lê Đông đột ngột kéo cô ta ra thì có lẽ hiện tại cô ta còn ở trong phòng bệnh.
Thân phận người yêu của Kỳ Hạ Cảnh cùng Lê Đông đã sớm không còn là bí mật ở trong bệnh viện, chỉ là y tá nhỏ không nghĩ tới đường tình của hai người còn có một đoạn gập ghềnh như vậy.
Cơn hóng chuyện ngo ngoe rục rịch, có vài lần y tá nhỏ muốn mở miệng hỏi lại không dám, kết quả xa xa thấy Kỳ Hạ Cảnh đi ra thì cuống quýt khẽ đẩy cánh tay Lê Đông: “Phó giáo sư Kỳ đi tới tìm cô kìa.”
Lê Đông ngẩng đầu ra khỏi kẹp tài liệu, ngoái đầu nhìn lại liền thấy Kỳ Hạ Cảnh đi tới từ trong phản quang, biểu cảm như thường, sau khi đến gần thì khẽ gật đầu với y tá bận rộn muốn rời đi.
Hành lang dài trống trải không người đi qua, chỉ có chỗ ngoặt nơi xa thấp thoáng truyền đến tiếng người.
“Giá trị nồng độ oxy bão hòa bình thường, tình trạng loại đờm cũng tốt đẹp." Lê Đông đưa kẹp tài liệu qua, tránh ánh mắt nhìn thẳng của Kỳ Hạ Cảnh:
"Không có hiện tượng khuếch tán, phẫu thuật rất thành công.”
Kỳ Hạ Cảnh cũng không duỗi tay đón lấy kẹp tài liệu, hai tròng mắt sâu lẳng lặng nhìn Lê Đông, ánh mắt sắc bén nặng nề như có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu cô vậy.
“Cô đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp thuần hậu, trắng trợn xé rách ý đồ giấu giếm của Lê Đông:
"Vì sao lại rời đi?”
Anh biết cô đã nghe thấy.
Cánh tay lơ lửng trên không trung của Lê Đông thong thả buông xuống.
“Cô cũng cảm thấy tôi không nên học y." Ngữ điệu không một gợn sóng dừng ở bên tai, bình đạm đến mức như thể đang kể câu chuyện của người khác.
“Cô cũng cho rằng tôi nên phục tùng sắp xếp của gia đình đúng không?”
Lê Đông biết trước kia khi Kỳ Hạ Cảnh học cấp ba đã được sắp xếp đi nước A học thương mại, lại không rõ nguyên nhân cuối cùng anh theo y, cũng không thể trả lời câu hỏi sắc bén của người đàn ông.
“Tôi cho rằng anh nên lựa chọn thứ anh thích.”
Cuối cùng cô an tĩnh ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau nhẹ giọng hỏi: “Kỳ Hạ Cảnh, anh thích nghề hiện tại sao?”
Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt, không có do dự: “Thích.”
Làm bác sĩ khoa ngoại ngực thì nhất định phải liên tục đến bàn mổ và ngồi khám, một năm bốn mùa đều là công việc cường độ cao, thức khuya dậy sớm biến thành chuyện bình thường, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với việc người bệnh và người nhà làm khó, tiền lương công việc còn không bằng tiền đồ bảo dưỡng của Đồ Hộp.
Nhưng ít ra khi nhìn thấy người trên con đường tử vong hơi thở thoi thóp được cứu sống trên bàn phẫu thuật, cảm xúc như đạt được thành tựu sẽ làm Kỳ Hạ Cảnh cảm thấy thỏa mãn.
“Vậy thì không sai.”
“Anh làm gì cũng có thể làm rất tốt." Lê Đông không hề bất ngờ với đáp án không cần nghĩ ngợi của Kỳ Hạ Cảnh:
"Nhưng tôi biết anh không phải người sẽ tạm chấp nhận.”
“Cho nên chỉ cần thích thì chính là lựa chọn đúng.”
Kỳ Hạ Cảnh nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, chút bất an và bực dọc trong đáy lòng đều tan thành mây khói, thấp giọng nói: “Ừ, thích.”
…
Hôm nay Thịnh Tuệ chính thức chuyển từ phòng bệnh đặc biệt sang phòng bệnh bình thường.
Thời gian nghỉ trưa trước khi đến lầu năm thăm cô ấy, Lê Đông đã nhận được tin nhắn WeChat của em trai Chu Dữ Xuyên.
Chu Dữ Xuyên: Cô út sắp làm đám cưỡi, sắp tới bớt chọc ba đi.
Chu Dữ Xuyên: Đặc biệt là chuyện của chị và tay họ Kỳ ấy, chú ý một chút.
Lê Đông nhìn tin nhắn khẽ nhíu mày.
Ông nội bà nội qua đời sớm, cha Lê bỏ học làm công cung cấp nuôi dưỡng cho cô út vào đại học. Mãi cho đến khi cô út tốt nghiệp đi làm, mỗi tháng đều ăn mặc cần kiệm gửi tiền về nhà, quan hệ của hai anh em luôn rất tốt.
Cuộc sống hòa thuận ở chung vẫn luôn kéo dài đến kỳ nghỉ hè năm Lê Đông lớp 9, đột nhiên có vài kẻ có tiền tới trấn, nói là do cô út dẫn đến giúp đỡ gia đình nghèo.
Lê Đông không biết chi tiết cụ thể, cô chỉ biết cô út cùng một người đàn ông họ Kỳ có tiền trong số đó yêu nhau, khi thông báo cho ba, bọn họ đã chuẩn bị kết hôn đăng ký rồi.
Vốn dĩ là chuyện vui mừng, mãi cho đến khi một ngày nọ có một cô gái quần áo gọn gàng tới từ trong thành phố, tát cô út một cái ngay trước mặt mọi người, chất vấn cô vì sao quyến rũ vị hôn phu của mình.
Lúc sau lời đồn trong thôn nổi lên bốn phía, ba Lê đời này trung thực lại bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ đến mức không dám ngẩng đầu.
Cô út quỳ ở ngoài cửa phòng ba Lê suốt một đêm, lời đáp lại nhận được vẫn là gả cho người đàn ông họ Kỳ thì sẽ không bao giờ cho phép bước vào cửa nhà nữa.
Cuối cùng cô út vẫn đi, mau chóng có gia đình mới với người có tiền họ Kỳ, chỉ là vẫn mãi không làm hôn lễ.
Không biết là điều gì làm cô út đột nhiên thay đổi tâm ý.
So với chuyện tình cảm của cô út thì Lê Đông càng bất ngờ khi Chu Dữ Xuyên biết chuyện của Kỳ Hạ Cảnh, dừng bước chân lại trả lời tin nhắn.
Lê Đông: Em biết anh ấy đã trở lại ư?
Chu Dữ Xuyên trả lời chỉ trong tích tắc: Hot search treo suốt một ngày, muốn không biết cũng khó.
Lê Đông đang do dự nên trả lời như thế nào thì tin nhắn của em trai đã được dửi tới trước một bước.
Chu Dữ Xuyên: Chị muốn làm gì thì cứ làm, đừng để mình hối hận.
Chu Dữ Xuyên: Với cả giúp em chuyển lời cho tay họ Kỳ, lần sau gặp mặt, em vẫn sẽ đập anh ta.
“...”