Hồn Hoa

chương 10: chỉ cần chấp nhận đừng hỏi tại sao.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tôi đã nói để tôi dạy, sao em lại không nghe lời? Không có cành cây đó giờ em đã ở chỗ Diêm Vương rồi."

Vừa nói vừa ngồi xổm xuống cầm cổ chân Lưu Ly lên xem, người cao ngạo như hắn đây là lần đầu tiên để người khác ngồi cao hơn mình.

Mặt Lưu Ly nhăn nhó, bàn tay Hoa Huyết rất lạnh.

"Nhẹ tay thôi."

"Có gan chơi thì cũng có gan chịu, lần này chỉ là trật chân lần sau nhất định là lấy luôn cái mạng nhỏ của em."

Truyền linh lực vào cổ chân làm tan máu bầm cũng giúp cho cái chân bị trật trở lại bình thường, bỏ chân Lưu Ly xuống mới để ý thì ra chân cô nhỏ như vậy. Đứng dậy ngồi lên ghế đối diện với Lưu Ly, gương mặt không còn đầy ý cười như trước nữa.

"Anh bế quan ở trong thác nước?"

"Ừ... chuyện tối hôm đó làm em sợ?"

Tâm trạng vốn đang tốt của Lưu Ly liền lụi tàn, sắc mặt tối sầm lại. Cô đã cố quên tại sao còn nhắc lại, vì chuyện đó mà mấy đêm nay cô ngủ không được yên giấc.

"Sợ thì ích gì chứ, giết cũng đã giết rồi."

"Muốn khống chế được hạt giống, em không chỉ phải trở nên mạnh mẽ hơn mà còn phải tàn nhẫn hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần. Em quá lương thiện còn hạt giống lại quá tàn nhẫn. Thứ nó cần không phải là một người bảo vệ lúc nào cũng run sợ trước mọi việc, cứ như thế này không lâu nữa em sẽ trở thành nô lệ của nó thôi."

Đó cũng là điều làm cô lo lắng nhất, đối với Hoa Huyết mà nói có lẽ cô quá lương thiện, nhưng cô không phải là người như thế.

Cô cũng có ích kỉ, có toan tính riêng cho bản thân, chỉ cần có thể sống mà không bị người khác chà đạp thì thứ gì cô cũng có thể làm. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ là người tốt.

Chẳng phải cổ nhân có câu "Người không vì mình trời tru đất diệt" đó sao, chính cuộc sống này đã biến cô trở thành người như vậy. Dù thế nào cô cũng sẽ cố hết sức để thích ứng với cuộc sống mới.

"Theo anh thì tôi phải làm thế nào?"

Hắn biết cô sẽ không chống cự lại hạt giống, người thông minh như cô sẽ không ngu ngốc tự làm khổ bản thân.

"Chỉ có một cách."

Lưu Ly nhìn Hoa Huyết chờ đợi câu nói tiếp theo.

"Học cách đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân, đem những thứ trước mắt xem như gió thoảng mây trôi. Nhân từ với kẻ khác chính là tàn nhẫn với bản thân, hãy nhớ kĩ, dù đó có là người em thương yêu nhất, khi đe dọa tới mạng sống của em thì cũng không cần thiết phải sống nữa. Không ai xấu cũng như tốt hoàn toàn, tôi không cấm em làm người tốt nhưng đừng tốt quá đáng. Cuộc sống này rất tàn khốc, lòng thương hại của em sẽ khiến em tự tìm đến cái chết. Giết được người thứ nhất thì những người sau sẽ dể dàng hơn rất nhiều."

Im lặng thật lâu tưởng chừng như sẽ không có ai nói thêm câu nào nữa Lưu Ly mới lên tiếng. Người đàn ông này không đơn giản chỉ là đáng sợ.

"Ngoài kia còn bao nhiêu người có thể bảo vệ hạt giống tại sao lại phải là tôi? Đừng lấy lí do vì tôi đã phá vỡ phong ấn cứu anh ra làm cái cớ. "

Đúng, có rất nhiều người thích hợp hơn cô nhưng biết làm sao đây, hắn không thích ai ngoài người bảo vệ hiện tại của hạt giống. Cứ cho là do duyên phận mười tám năm trước đi, có rất nhiều chuyện đơn giản chỉ là do duyên phận an bài. Hơn nữa đào tạo một người lương thiện trở nên tàn nhẫn cũng có cái hay riêng của nó.

"Bởi vì tôi thích, chỉ cần là thứ tôi đã nhận định, em có chạy đằng trời cũng không thoát được. Đó là số phận của em, hãy chấp nhận nó đừng nên hỏi tại sao."

Bởi vì tôi thích, câu trả lời độc đoán này rất hay nhưng cô cười không nổi.

Cuộc sống mà khó khăn lắm mới ổn định một chút của cô đã bị hủy trên đôi bàn tay của người đàn ông này.

Lưu Ly nhắm mắt lại ngả người dựa vào ghế, những dây leo xanh mướt như cảm nhận được mệt mỏi của cô trở nên mềm mại hẳn đi giúp cô được thoải mái hơn. Chỉ cần chấp nhận đừng hỏi tại sao. Cô sẽ làm theo ý hắn, ít nhất là khi còn có thể chịu đựng được. Cô chỉ sợ mình phát điên thôi.

"Cầm lấy."

Ánh sáng lạnh lẽo màu tím nhạt chiếu vào mắt làm hai mắt Lưu Ly run run rồi mở ra, là một lọ thuốc bằng thạch anh tím đầy mê hoặc như đôi mắt của hắn. Không do dự lấy nửa giây, Lưu Ly vươn tay cầm lấy.

"Uống nó rồi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy em sẽ nói được. Đó là thuốc được làm từ mật hoa, không phải là độc dược đâu."

Nãy giờ cô nói chuyện bằng Linh Tê chú làm hắn thấy rất khó chịu.

"Như bây giờ không phải tốt sao? Nói bằng miệng hay Linh Tê chú có gì khác nhau, anh đâu phải là không nghe thấy."

"Tôi không thích, em chỉ có thể sử dụng Linh Tê chú khi nói chuyện với tôi trước mặt con người. Còn bây giờ tôi muốn nghe em nói."

Bất kể là thích hay không thích hắn vẫn luôn ép cô làm theo ý hắn.

Không phải do Lưu Ly có một chất giọng hay mà Hoa Huyết mới muốn nghe Lưu Ly nói. Lí do thật sự hoàn toàn là ở đôi môi như muốn quyến rũ người khác phạm tội của cô, nó là một đôi môi tà mị có thể câu hồn đoạt phách bất kì ai. Lúc hoa nở rộ là lúc hoa xinh đẹp nhất, cũng giống như những đóa hoa đang nở rộ ngoài kia, đôi môi của cô chỉ xinh đẹp nhất mỗi khi nó mấp máy trêu ghẹo người.

Lưu Ly cũng không nói gì nữa mở lọ thuốc đổ hết mật ngọt trong đó vào miệng rồi trả lại chiếc lọ không cho Hoa Huyết, đứng dậy đi vào trong cung điện, chân đúng là không đau. Cô biết trong lọ thuốc không chỉ có mật hoa, nếu chỉ có mỗi thứ đó thì người câm trên thế giới này đều có thể nói rồi.

Hoa Huyết vẫn ngồi yên tại chỗ, hắn biết cô ghét hắn, hận hắn, sợ hắn đế mức nào nhưng không còn cách nào khác. Một khi hắn đã yêu thích thứ gì đó, dù phải dùng tới bất kì thủ đoạn nào hắn cũng sẽ biến thứ đó thành của hắn, hoàn toàn của hắn, chỉ một mình hắn.

Tối đến Hoa Huyết không hề để cho Lưu Ly yên ổn, mang cô ra thế giới loài người liên tục lấy cô làm vật dẫn để hắn hút máu bồi bổ cho linh lực đã mất. Một đêm năm mạng người chết trước mắt, lòng Lưu Ly ưu thương nhưng không thể làm được gì dần cũng trở nên lạnh lẽo nhắm mắt làm ngơ.

Hắn cũng không giống như trước đây làm cho những người kia cấm khẩu, để mặc bọn họ kêu gào thảm thiết, thì ra khi bị rút cạn hết máu lại đau đớn như thế. Từng tiếng kêu thống khổ của bọn họ nhỏ dần rồi tắt hẳn, Lưu Ly sau khi làm xong nhiệm vụ của mình cũng như cây đèn hết dầu xụi lơ dưới đất.

"Em có biết mình lúc này vô dụng như thế nào không?"

Lưu Ly nằm dưới đất không động đậy cũng chẳng buồn trả lời, hai mắt nhắm nghiền như cũ. Rõ ràng đã không thấy gì nhưng tiếng kêu gào của bọn họ làm cách nào cũng không thể xua tan.

Đây là Hoa Huyết đang muốn ép cô chấp nhận sự thật tàn khốc này, hơn ai hết hắn biết rõ nếu muốn Lưu Ly mạnh mẽ hơn không thể nói suông, cô không muốn thấy thì hắn sẽ cho cô nghe, đến một ngày nào đó tự nhiên cô sẽ không sợ nữa.

Hoa Huyết cúi người xuống bế ngang người Lưu Ly lên.

Lưu Ly bỗng nhiên lại thấy buồn nôn, hắn là người uống máu nhưng tại sao vị máu của bọn họ cứ như tan ra trong miệng cô khiến cô ghê tởm. Cô muốn nôn hết những thứ ghê tởm đó ra nhưng không nôn được, liều mạng dãy giụa suýt nữa thì rớt từ trên tay hắn xuống.

Hoa Huyết tối sầm mặt, giọng nói đã lạnh đi. Dùng sức ôm chặt Lưu Ly lại, em không muốn tôi đụng, tôi càng không cho em toại nguyện.

"Buông ra... buông tôi ra. Anh là quái vật."

Hắn là quái vật vậy thì cô là cái gì, bây giờ cô không phải cũng giống như hắn rồi sao?

Vừa dãy giụa vừa cười, nước mắt không ngừng trào ra. Trông Lưu Ly bây giờ không khác nào người điên.

"Đừng có làm loạn, tôi sẽ ném em xuống dưới."

Mặc cho Lưu Ly vùng vẫy Hoa Huyết đã bay lên trên tầng trời đen mông lung, mơ hồ.

Ánh trăng đẹp biết bao chiếu rọi lên gương mặt đầy nước mắt của Lưu Ly. Cười mệt, khóc mệt cũng không thể tiếp tục dãy giụa, hai mắt Lưu Ly trống rỗng nhìn xuống phía dưới.

Nếu bây giờ rơi từ trên này xuống thì sẽ như thế nào? Hẳn là tan xương nát thịt đi, cô sẽ không chọn một cái chết ngu ngốc như thế.

Lưu lạc đầu đường xó chợ, giành giật thức ăn với súc vật mới sống được đến ngày hôm nay. Chịu không biết bao nhiêu cực khổ, đứng trước ranh giới sinh tử không biết bao nhiêu lần, để được sống như bây giờ dường như cô không phải đi đến mà là bò đến.

Chọn cái chết quả nhiên là ngu ngốc.

Lưu Ly an tĩnh lạ thường, Hoa Huyết nghĩ cô mệt rồi nên cũng không nói gì nữa bế cô về cung điện dưới hàn đàm, đặt cô lên giường ngủ mới đi ra ngoài. Lượng máu của năm người không phải là ít, hắn phải điều hòa lại nguồn linh lực trong bản thân.

Hoa Huyết vừa mới đóng cửa lại Lưu Ly đã mở mắt ra, tròng mắt độc một màu đen sâu thăm thẳm như viên kim cương đen ngâm trong hồ nước tỏa ra ánh sáng mị hoặc mà lạnh lẽo. Cứ như thế suốt đêm, Lưu Ly không hề ngủ.

Những ngày sau đó đêm nào cũng tái diễn cảnh lấy máu kinh khủng đó, một đêm năm người không hơn cũng chẳng kém. Lưu Ly bây giờ tuy không còn sợ như lúc trước nhưng cũng không phải không có cảm giác gì. Đem những thứ trước mắt xem như gió thoảng mấy trôi không hề dễ.

Thời gian còn lại cô theo Hoa Huyết học các chiêu thức phòng thân, chú thuật và cả cách điều khiển tự nhiên, đôi khi hứng thú sẽ học thêm cách điều chế độc dược.

Học mà không thực chiến sẽ không có kết quả tốt, lúc nào công chúa ma mị U Linh đến náo loạn ngoài hàn đàm hắn sẽ cho cô đứng ở xa quan sát phán đoán tình hình trận chiến. Đôi lúc nếu hứng thú còn cho cô động tay đụng chân làm loạn cục diện hai bên khiến cô công chúa đó tức muốn xịt khói đầu.

Tất nhiên U Linh không hề biết đến sự tồn tại của cô, bởi Hoa Huyết bảo vệ cô rất tốt, còn hào phóng tặng cho cô một đóa hoa ăn thịt người làm hộ vệ, nếu có kẻ nào xấu số phát hiện ra cô sẽ ăn gọn.

Sau mấy lần quan sát, cô nhìn ra được U Linh không hề có ý muốn giết Hoa Huyết, chỉ là thăm dò xem hắn khôi phục đến đâu mà thôi.

Say bảy ngày Lưu Ly gần như biến thành một con người khác, chưa đủ tàn nhẫn nhưng đủ lạnh lùng, sắt đá để nhìn những gì đang diễn ra xung quanh. Linh lực cũng khá hơn rất nhiều, nếu gặp những tiểu tinh linh, không cần đóa hoa đó vẫn có thể bảo vệ tốt bản thân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio