Hôn Hôn Em, Bé Yêu

chương 8-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Hách Hạ Tĩnh kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà, đã hơn bảy giờ.

Bình thường Thiệu Sỹ Trần về đến nhà là tám giờ, cho nên cô xác định mình tuyệt đối sẽ không về muộn hơn anh.

Cô vốn cho rằng như vậy, cho nên khi đứng ở ngoài cửa phát hiện đèn trong nhà đang sáng, thật sự sợ hết hồn.

Cố chống thân thể mệt mỏi, cố ý mỉm cười vui vẻ, cô mở cửa nhà ra.

"Sỹ Trần, em đã trở về."

Cô định mỉm cười đối mặt với người đàn ông trong phòng, nhưng mà bước vào phòng khách, rõ ràng cảm nhận được không khí rất lạnh, cô đanh mặt, nghi hoặc nhìn hai người xuất hiện trong phòng khách, cùng với chồng của mình.truyện chỉ được đăng trên [email protected]@n[email protected]

"Tiểu Tĩnh, tại sao trễ như thế mới về đến nhà? Ạnh đang định gọi điện thoại cho em." Thiệu Sỹ Trần đang mang bộ mặt sa sầm khi nhìn thấy vợ mình thì sững sờ trong nháy mắt nâng lên nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt cũng sáng lên.

"Thật xin lỗi, em đi ăn cơm cùng nhóm bạn, nói chuyện phiếm tán gẫu muộn quá, cho nên mới. . . . . ." Bừng tỉnh từ trong mờ mịt, cô nhìn thấy chồng cô rõ ràng mỉm cười trong mắt cũng lộ vẻ yên tâm, mặc dù sinh lòng nghi ngờ, nhưng mà bây giờ không có thời gian hỏi thăm, toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người của đôi nam nữ xa lạ này."Sỹ Trần, hai vị này là?"

"Tôi còn đang suy nghĩ, thân là vợ về muộn, còn ra thể thống gì? Nói chuyện phiếm với bạn cũng nên có giới hạn, chồng tan việc trở về trong nhà ngay cả một món ăn cũng không có, làm vợ thế nào?" Người đàn ông lớn tuổi lạnh nhạt nói, nhìn Hách Hạ Tĩnh, lộ ra vẻ mặt bất mãn.

"Nói thế nào cũng chỉ có hai mươi mốt tuổi mà thôi, ông mong đợi nó có thể biểu hiện được tốt sao? Xem phụ nữ bây gờ một chút, có người nào là nghiêm chỉnh? Không phải là tôn trọng vui đùa, hưởng thụ cuộc sống?" Người phụ nữ ngồi đối diện với người đàn ông lớn tuổi, một thân tao nhã cao quý, nhưng mà ánh mắt quan sát Hách Hạ Tĩnh giống như đang nhìn một món đồ, mắt cao hơn đầu.

Bị hai người xa lạ dùng lời nói bén nhọn phê bình, Hách Hạ Tĩnh lơ đễnh nhún nhún vai."Bọn họ là ai? Thành viên trong họ nhà anh?"

Người phụ nữ cười lạnh liếc nhìn cô, "Thành viên trong họ? Hừ! Thì ra là người nhà Hách Hạ chẳng qua cũng chỉ như thế, lại dạy ra đứa bé không hiểu lễ nghĩa như vậy, ngay cả bố chồng mẹ chồng của mình cũng không nhận ra, nếu không phải là tự chúng ta tới nơi này, tôi nghĩ cô cũng sẽ không nhớ đến thăm hỏi chúng tôi!"

Bố chồng mẹ chồng? Vẻ mặt Hách Hạ Tĩnh rất khó hiểu, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Thiệu Sỹ Trần.

Thành thật mà nói, cô không biết hai người này là bình thường, bởi vì ngày kết hôn, không biết vì sao cha mẹ anh cũng không tới tham gia hôn lễ, mà bây giờ mới là lần đầu tiên cô và hai người họ gặp mặt.

Mặt Thiệu Sỹ Trần không biểu hiện gì khi mẹ mình nói xong những lời này, thái độ càng trở nên âm trầm, đồng thời tỏ ra không thèm chú ý đến.

Anh ôm bả vai Hách Hạ Tĩnh, ánh mắt chưa từng dừng ở trên người cha mẹ, đối mặt với bọn họ, thái độ của anh thản nhiên giống như đối với người xa lạ.

"Thế nào? Còn đang hoài nghi? Hiện tại đã biết thân phận của chúng tôi, còn không nhanh mang đồ uống và chuẩn bị đồ ăn cho chúng tôi?" Người phụ nữ bén nhọn ra lệnh, nhìn chằm chằm Hách Hạ Hĩnh, trong mắt lộ vẻ chán ghét và bất mãn với cô.

Thiệu Sỹ Trần ôm chặt bả vai vợ mình, không để cho cô rời đi, trong mắt lộ vẻ ghét bỏ hết sức rõ ràng.

Nhưng ngược lại Hách Hạ Tĩnh lại lơ đễnh mỉm cười, "Không sao, dù sao chỉ là rót ly nước, coi như không phải người nhà, đối với bạn bè cũng nên như thế."

Cô rời khỏi anh, đi vào phòng bếp, rót hai ly trà, cười cười đặt ở trước mặt của cha mẹ chồng mình.

"Cha, mẹ, thật xin lỗi, trong nhà không có thực phẩm, nếu như không ngại, chúng ta ra ngoài đầu ăn cơm được không?" Bây giờ mặc dù thời gian hơi trễ, hơn nữa cô cũng không đói, nhưng mà về tình về nghĩa, hay là nên làm như vậy.

"Không cần, nếu như thật sự có thành ý, còn có thể trở về trễ như vậy sao?" Người phụ nữ lạnh giọng nói, không nhìn cô trong mắt.

Nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội, Hách Hạ Tĩnh lẳng lặng trở về bên cạnh chồng mình.

"Sỹ Trần, lời cha vừa nói, con cũng đừng có quên, đây chính là nhà Hách Hạ thiếu chúng ta, trước khi con lấy vợ đã bàn điều kiện rồi, cha mặc kệ con ở đây giở trò quỷ gì, thế nhưng nói với đối phương không cần trợ giúp của bọn họ? Cha đã dạy con thế nào? Chỉ cần kết thông gia, Thiệu thị có thể giảm bớt mấy chục năm phấn đấu, tương lai có ở đây không lâu, thế lực nhà họ Thiệu chúng ta tương ứng với nhà Hách Hạ bây giờ."

Hách Hạ Tĩnh liếc mắt nhìn chồng bên cạnh, nét mặt của cô giống như là đang hỏi anh.

Anh từ chối hợp tác với nhà Hách Hạ? Tại sao? Ban đầu cuộc hôn nhân này không phải liên kết vì ích lợi này sao? Tại sao anh. . . . . .

bạn đang đọc truyện trên di..danquydon.com

Phát hiện tầm mắt nghi ngờ của cô, Thiệu Sỹ Trần mỉm cười với cô, dịu dàng trong mắt có thể thấy rõ.

Mặc dù anh chưa cho cô đáp án, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến ngày đó anh đã từng nói.

Không có cơ hội hợp tác với Hách Hạ nữa. . . . . . Không, coi như hiện tại kết thúc hợp tác cũng không sao. . . . . . Thiệu thị sẽ không trở thành chi nhánh của Hách Hạ nữa. . . . . . Chỉ cần em tiếp tục ở lại bên cạnh anh, đừng buông tay anh. . . . . .

Tim của cô trào lên cảm giác phức tạp, có chút chua chát, có chút ghen tuông, còn có một chút như vậy chút ngọt ngào. . . . . . Anh nghiêm túc?

Cho tới bây giờ cô vẫn mê mang trong quan hệ với anh không biết nên xử lý như thế nào, vẫn phiền lòng bị quá khứ của anh quấy nhiễu, thế nhưng anh lại bắt tay vào thực hiện lời đã nói, anh buông tha ích lợi vốn đã tới tay, thà chỉ cần cô, cũng không cần bất kỳ thứ gì khác?

"Lời của cha nói, con nghe rõ chưa? Đừng quên cha đã từng cảnh cáo con, nếu như người thừa kế Thiệu thị làm chuyện để cho cha không hài lòng, cha không ngại kéo con xuống." Giọng nói người đàn ông uy nghiêm không thể xâm phạm, lại liếc mắt Hách Hạ Tĩnh tuổi quá trẻ, "Còn cô nữa." Hắn đột nhiên chỉ cô.

Hách Hạ Tĩnh phục hồi lại tinh thần, tỉnh táo mỉm cười, "Con?"

"Thân là con dâu nhà họ Thiệu, tôi mặc kệ thân phận trước kia của cô là gì, chỉ cần vào cửa chính nhà tôi, thì nghĩa vụ chính là trái tim hướng về nhà họ Thiệu, cô hiểu rõ ràng cho tôi, gả cho con tôi có thể giúp nó lấy được bao nhiêu ích lợi từ nhà Hách Hạ? Nếu như cô không hiểu được bổn phận, làm chuyện làm tôi không hài lòng, lúc đó tôi có thể bảo nó bỏ cô."

Người đàn ông nhìn cô, giống như đang nhìn điều kiện và chỗ tốt sau lưng cô, đương nhiên không nhìn cô trong mắt, chứ đừng nói được hắn tôn trọng.

Hách Hạ Tĩnh khẳng định, nếu như cô không phải Hách Hạ Tĩnh, hoàn toàn không được bọn họ tiếp nhận.

Suy nghĩ một chút, thật đúng là buồn cười! Cô không nhịn được khẽ mỉm cười, trong mắt lộ vẻ giễu cợt.

Ích lợi, ích lợi, trong mắt người nhà họ Thiệu trừ lợi ích bên ngoài, còn có cái gì?

Giống như người sống chính là vì kiếm tiền, quyền thế, độc đoán giống nhau thật đáng buồn.

Cả nhà thật đáng buồn, cuộc sống thật đáng buồn, suy nghĩ thật đáng buồn , khó trách cô không cảm thấy bọn họ có tình thân và tình yêu của cha mẹ với con cái, khó trách từ đầu tới cuối cách bọn họ nói chuyện với con trai trừ ra lệnh ra, chỉ có cường thế.

Đây là một dạng gia đình gì? Cô nhìn, thật đúng là chán ghét.

"Lời của tôi nói, cô nghe hiểu không? Đừng tưởng rằng cô tuổi còn nhỏ, nên cái gì cũng có thể không đếm xỉa đến, thân là nhà họ Thiệu. . . . . ."

"Nhà họ Thiệu thì như thế nào?" Hách Hạ Tĩnh bình tĩnh, mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên trước mắt.

"Cô nói cái gì?" Người phụ nữ nhỏ tuổi này tuyệt không biết tôn kính bề trên, dám mạnh miệng với hắn?"Cô mới vừa nói cái gì?"

"Tôi nói" Hách Hạ Tĩnh nhìn Thiệu Sỹ Trần trước mắt, thấy anh vẫn mỉm cười như cũ, không có bất kỳ bất mãn hoặc không đồng ý, cô vui vẻ cười, nhìn về phía người đàn ông và phụ nữ đối diện."Nhà họ Thiệu thì như thế nào? Cũng chỉ là công ty nho nhỏ, coi như dựa vào nhà Hách Hạ, hai mươi năm, ba mươi năm sau có thể có tốt hơn bao nhiêu?"

"Cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Cô có biết tôi là ai không?" Người đàn ông trung niên tức giận trợn trừng mắt nhìn cô, rống to.

"Tôi biết rõ ông là ai, ông là cha của Sỹ Trần." Cô nhàn nhạt nói, trong mắt xẹt qua giễu cợt.

"Nếu biết tôi là cha của chồng cô, cô lại dám. . . . . ."

"Tại sao tôi không dám? Tôi chính là Hách Hạ Tĩnh." Cô nở nụ cười, thản nhiên chói mắt, không sợ hãi chút nào, cao ngạo đối mặt với người đàn ông.

"Nếu nhà họ Thiệu lấy ích lợi ưu tiên, không hiểu được coi trọng nhân tình, như vậy thì coi như là người thân của mình, tôi cũngg không cần quá khách khí, mặc dù tôi còn ít tuổi, nhưng không có nghĩa là nhà Hách Hạ có thể cho phép các người ra lệnh yêu cầu đối với tôi, nếu biết nhà họ Thiệu cần dựa vào nhà Hách Hạ, như vậy thì là các người cần chúng tôi, không phải chúng ta cần các người, ông là cha của Sỹ Trần, cho nên tôi lễ phép với ông, nhưng không có nghĩa tôi sẽ chấp nhận các người phê bình người nhà tôi."

"Thì ra là không phải là cô gái nhỏ cái gì đều không biết, mà là cô gái răng nhọn mỏ sắc được chiều chuộng." Người phụ nữ bên cạnh khinh bỉ hừ nhẹ.

"Đúng! Mẹ, con chính là cô gái được được nhà Hách Hạ tối cưng chiều chuộng, nếu để cho con chịu uất ức ở nhà chồng, thật không biết cha con sẽ làm ra hành động không lý trí nào. . . . . . Muốn chèn ép Thiệu thị, đối với nhà Hách Hạ mà nói nhưng dễ như trở bàn tay." Ánh mắt Hách Hạ Tĩnh sắc bén, tràn đầy ý uy hiếp, rõ ràng lại không thèm che giấu.

"Sỹ Trần, xem vợ con xem, con để mặc nó cư xử với cha mẹ của con như vậy? Chuyện này nếu để người ngoài biết được, mặt mũi của chúng ta để ở nơi nào?" Người phụ nữ tức giận đằng đằng đứng lên, trách mắng con trai mình.

"Chuyện này không liên quan đến anh ấy, có chuyện gì xin nhằm vào con. . . . . . Mặc dù hai người là cha mẹ của Sỹ Trần, nhưng mà tôi vẫn phải nói, các người chưa từng làm tròn trách nhiệm của cha mẹ, trừ yêu cầu anh ấy, đã từng cho anh ấy tình thân ấm áp hay không? Các người cho anh ấy thân thể, lại bị coi thành người xa lạ, các người chỉ biết sung sướng thân mình, cũng không quan tâm đến con của mình.

Ít nhất cha mẹ của tôi không cư xử với con như vậy, bọn họ yêu con, để cho con cảm thấy có nhà là một chuyện rất hạnh phúc, chưa bao giờ con vìmình là Hách Hạ Tĩnh mà làm cho bọn họ mất thể diện, lại càng chưa từng cậy vào chính mình có chỗ dựa mà tổn thương người, nhưng mà kể từ khi con gả cho Sỹ Trần, con phát hiện nếu như không làm chuyện xấu, chỉ có bị đè đầu mà thôi."

Hách Hạ Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía chồng ở bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi thăm anh, cô tự ý có làm khó anh hay không? Có làm anh khổ sở hay không?

Thiệu Sỹ Trần mím môi cười một tiếng, yêu thương vuốt ve cô, lắc đầu một cái, cũng không nói lời nào.

Bây giờ suy nghĩ một chút, rốt cuộc anh đã biết tại sao khi anh đối mặt với cô và đối mặt với người nhà thì cá tính sẽ trở nên như thế.

Đối mặt với người nhạ họ Thiệu anh thà im lặng, một chữ cũng không nói, là bởi vì đối với bọn họ anh đã không lời nào để nói.

Nhưng mà đối mặt với vợ của mình thì anh luôn là muốn đánh vào nhiệt tình vừa nóng gây cảm xúc không khí của cô, cảm thụ cảm giác ấm áp và hạnh phúc tản ra từ trên người cô, cho nên. . . . . . Anh rất thích đấu võ mồm cùng với cô, cãi nhau với cô một chút.

Anh cũng biết, hiện tại vì sao cô nói lời sắc bén.

Bởi vì cô ấm ức thay anh, cảm thấy không đáng giá thay anh, đầu lòng thay anh.

Mặc dù gần đây anh làm cô phiền não, làm cô đau lòng, nhưng mà cô vẫn lựa chọn cho anh nhẹ thở ra một hơi. . . . . . A, tại sao anh lại chọn được một người phụ nữ đáng yêu như vậy? Tại sao anh có thể may mắn như vậy, lấy được một người nguyện ý vì nỗi đau của anh mà đau lòng, người phụ nữ vì anh khổ sở mà khổ sở?

"Cha nói rồi, cha có thể kéo con xuống." Lời nói của ông mang theo uy hiếp, cười lạnh nhìn con trai.

Rõ ràng là con trai của mình, lại không suy nghĩ vì cha mẹ, không dạy dỗ tốt người phụ nữ không hiểu lễ phép này, xem ra anh tuyệt đối không sợ sẽ mất đi tất cả.

"Cha phải hủy bỏ tư cách quyền thừa kế của Sỹ Trần? Cha nghiêm túc? Thật sẽ làm như vậy sao?" Hách Hạ Tĩnh tò mò nhìn ông.

"Không tin, chúng ta có thể đợi xem!" Nhìn dáng vẻ phách lối của cô, tính khí người đàn ông cũng nóng nảy. Nếu như bây giờ không áp chế cô thật tốt, sau này thì thế nào?

"Nếu như anh mất đi quyền thừa kế Thiệu thị, sẽ khó chịu sao?" HáchHạ Tĩnh chăm chú nhìn chồng.

Thiệu Sỹ Trần vẫn không nói lời nào, vẫn mỉm cười như trước.

Đối với anh mà nói, danh lợi mặc dù quan trọng, nhưng khi ở cùng với cô thì anh mới phát hiện không chỉ có danh lợi quan trọng với anh, vui vẻ quan trọng hơn.

Nếu như phải đối mặt với cả nhà lạnh lẽo vô tình, như vậy anh thà buông tha danh lợi đã tới tay, tựmình bắt đầu lại.

Bởi vì gặp cô, cho nên anh có lòng tham, anh cần chính là toàn bộ, không muốn làm mình uất ức, không muốn vợ của mình sống giả bộ trong ngày họ Thiệu.

Nụ cười của anh, đã biểu đạt tất cả với cô.

"Em biết rồi." Hách Hạ Tĩnh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gọi, "Cha."

"Hừ!" Người đàn ông phun tức.

Nói thế nào cũng chỉ là cô nhóc, nhìn dáng vẻ mới phách lối, vừa nghe đến quyền thừa kế của chồng bị cướp đi, cũng bắt đầu lo lắng?

Nhà Hách Hạ thì như thế nào? Còn gái đã gả đi giống như tát nước ra ngoài, dù thương yêu thế nào cũng vô ích, ông tin tưởng nhà Hách Hạkhông có còn trai có thể thừa kế gia nghiệp, nhiều lắm là giao ra một phần quyền thừa kế cho con gái, vì duy trì danh tiếng nhà Hách Hạ, nhất định phải lấy người thừa kế có huyết thống từ người thân . . . . .

Cho nên ban đầu đồng ý hôn sự này là sai lầm, coi như có thể từ trong đó lấy được một vài chỗ tốt, nhưng mà không kịp dục vọng của hắn.

"Ngày mai để cho Sỹ Trần rời khỏi chức vị người thừa kế Thiệu thị đi! Nếu như ngay bây giờ cần triệu tập gia tộc để công bố, con sẽ rất vui lòng cho cha mượn điện thoại."

Người đàn ông trung niên trợn to mắt, không thể tin được nghe được mình vừa nghe thấy cái gì.

Hách Hạ Tĩnh cầm điện thoại di động lên, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nhấn xuống phím call.

"Tiểu Tĩnh?" Thấy số cô gọi, nhìn lại tấm hình phía trên dãy số một chút, Thiệu Sỹ Trần nghi ngờ nhíu mày.

"Mẹ, con là Tiểu Tĩnh." Không nhìn tất cả mọi người ddang kinh ngạc, cô khẽ mỉm cười tà ác."Chúc mừng mẹ, Sỹ Trần sắp rời khỏi Thiệu thị, lúc trước mẹ hi vọng anh ấy ở rể nhà Hách Hạ, tiếp nhận công ty Hách Hạ, chuyện này đã có thể bắt đầu rồi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio