Đó là một mùi rất thơm, mùi bơ rất thơm .
Cả ngày hôm qua Hách Hạ Tĩnh vừa vội vừa lo lắng, không ăn cái gì, bụng đói đã sớm kêu vang.
Buồn ngủ và đói bụng, cô bị đói bụng đánh bại, cho nên mở mắt.
Nhìn thấy trần nhà trong nháy mắt, cô không biết mình đang ở chỗ nào.
Suy nghĩ trong một chút, cúi đầu nhìn chăn đắp trên người, đột nhiên, cô giật mình ngồi dậy.
Cô lại ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất ngon, rất sâu?
"Thật là không thể tưởng tượng nổi. . . . . ." Cô cảm thấy khó hiểu, nhưng mà còn chưa tìm được đáp án, lại ngửi thấy mùi bánh rất thơm . . . . . Cô khẳng định, đó là mùi t bom của bánh nướng xốp.
Không cần suy nghĩ nhiều, cô chạy vào phòng tắm, rửa mặt quá loa một chút, lại nhanh chóng lao ra khỏi phòng.
Nhà này rất lớn, rất trống trải, không biết lúc nào thì đồ dùng mới có thể đầy đủ hết, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cô không tìm được bàn ăn ở nơi nào, cho nên không thể làm gì khác hơn là vọt vào phòng bếp.
Sau đó, cô nhìn thấy.
Có một người đàn ông, [email protected]^lequydn.com anh đang trong phòng bếp, đang làm bánh nướng xốp. . . . . .
Bất tri bất giác đi tới bên cạnh anh, không! Không phải đi tới bên cạnh anh, là tới bên cạnh bánh nướng xốp, cô tham lam nhìn chằm chằm một vài chiếc bánh bốc hơi nóng trên bàn, tỏa ra mùi thơm ngon miệng.
"Anh biết làm loại bánh này?"
Đúng là một chuyện rất khó tin, nhìn anh đứng lên mặt mũi và thần kinh mất cân đối, không thú vị lại không thích cười, lại biết làm loại đồ ăn làm cho người ta cảm thấy ngọt hạnh phúc này?
"Chẳng lẽ chỉ có thể nhìn không thể ăn được sao?" Mặc dù rất muốn ăn, nhưng cô có một chút hoài nghi.
Bỗng nhiên, một cái đĩa đưa tới trước mắt của cô.
Cô không có dè dặt, không chút khách khí nhận lấy cái đĩa, cầm lên bánh nướng xốp còn nóng, cắn một miếng. Trong miệng thổi ra hơi nóng, sau đó cô không nhịn được cười đến híp cả mắt, kinh ngạc lại cảm động kêu lên: "Ăn ngon. . . . . ."
Chỉ chốc lát sau, một ly sữa tươi được đưa đến.
Cô không khách khí đón lấy cái ly, vui vẻ uống một hớp.
"Oa oa oa, làm như vậy rất ngon, không ngờ anh có thể làm đồ ngọt vừa miệng như vậy, thật là lợi hại."
Cô muốn ăn lấy cái đĩa đưa lên phía trước, lại đưa tay diễn tả với anh.
Mặt Thiệu Sỹ Trần không chút thay đổi, thả một chiếc bánh nướng xốp khác vào trên đĩa của cô.
Cô hưng phấn đứng ở bên cạnh anh, ăn.
Anh nhìn chằm chằm cái chảo trên tay, đổ lượng dầu gián vửa phải, lấy thêm chiếc muôi gỗ để giở mặt, không rảnh để ý tới cô.
Cô cũng nhìn, khi anh đặt bánh nướng xốp đã làm xong bánh nướng ở trên cái khay bên cạnh thì một giây kế tiếp, cô lấy đi bánh nướng xốp, sau đó đưa vào trong miệng.
Liên tục sau , lần, anh không khỏi nhíu mày, chậm rãi quay đầu, nhìn người phụ nữ đó vừa thổi vừa vui vẻ ăn bánh nướng xốp nóng bỏng.
Phát hiện tầm mắt của anh, cô dừng lại động tác, vẻ mặt vô tội nhìn anh.
Mắt anh nheo lại, nhìn chằm bạn đang đọc truyện tại diễn đàn lê quý đôn chằm bánh nướng xốp cô đã cắn một nửa trên tay.
Theo tầm mắt của anh, ánh mắt của cô cũng dừng lại ở trên bánh nướng xốp.
Tính tính toán toán cô đã ăn xong mấy cái bánh nướng xốp, vẫn chưa thỏa mãn, mà anh nhân viên phục vụ đáng thương này, thậm chí ngay cả nửa cái cũng còn chưa ăn đến.
Cô giơ tay lên lấy nửa cái bánh nướng xốp, lại đưa đến miệng của mình.
Anh nheo lại tròng mắt có chút trở nên sắc bén, còn ẩn ý muốn cảnh cáo.
Cô vẻ mặt vô tội nhìn anh, hé miệng, dùng sức cắn.
Nhìn bánh nướng xốp chỉ còn lại một phần tư, hai gò má của anh khẽ co quắp.
Đột nhiên, cô vươn tay, đưa bánh nướng xốp về phía anh.
Anh cảm giác bánh nướng xốp chống đỡ môi của mình, còn có một chút nhiệt độ.
Đó là đồ ăn cô ăn rồi, hơn nữa bị cô ăn ba phần tư.
Cô không thèm để ý chút nào theo dõi anh, giống như muốn hỏi anh có cần ăn hay không.
Anh mím môi, trong khoảng thời gian ngắn không hề cử động.
Hé miệng, ăn đồ cô ăn rồi? Anh có chút cảm giác tế nhị.
Không ăn đồ cô đưa tới? Vậy vừa rồi anh cứ nhìn chằm chằm cô ăn làm gì?
Rõ ràng, hành động vừa rồi của anh chính là cảnh cáo cô, tại sao có thể quá đáng như vậy, đưa toàn bộ bữa ăn sáng anh khổ cực hoàn thành vào trong miệng của mình, cũng không để lại một chút cho anh?
Mà bây giờ cô tốt bụng phần anh ăn một miếng. . . . . . Phía trên có nước miếng của cô, cô cắn qua. . . . . .
Anh cảm giác bánh nướng xốp chống đỡ ở trên bờ môi tăng thêm chút sức lực, thúc giục anh, mà trên mặt cô lộ ra dáng vẻ: "Anh không ăn phải không, vậy tôi sẽ không khách khí".
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng không có ai nháy mắt.
Cuối cùng, anh hé miệng, mà cô thuận thế đút bánh nướng xốp vào trong miệng của anh, trong lúc này, đầu ngón tay của cô còn không ngừng mơn trớn môi mỏng của anh.
Trên tay không có thức ăn, cô còn tham lam liếm liếm ngón tay.
Tròng mắt của anh thoáng qua một tia ánh sáng thâm trầm, nhưng chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ nới đáy mắt biến mất, anh quay đầu, lực chú ý lần nữa trở lại cái chảo trên tay.
"Chào buổi sáng."
Anh sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn cô.
Cô hơi mất tự nhiên mỉm cười với anh."Hình như tôi quên chúc anh buổi sáng tốt lành, đã ăn bữa ăn sáng anh làm trước." Bởi vì cảm thấy thú vị, cô nở nụ cười ha ha.
Anh nhíu mày, đáy mắt khẽ hiện một nụ cười."Chào buổi sáng."
"Anh dậy rất sớm sao?"
"Ừ."
"Hôm nay không cần đi làm?"
"Ừ."
"Bởi vì thời gian nghỉ kết hôn sao?"
"Ừ."
"Đây coi là. . . . . . A. . . . . . Một kiểu hưởng tuần trăng mật khác?"
Động tác trên tay của anh dừng lại."Nếu như cô muốn giải thích như vậy, cũng có thể."
"Vậy. . . . . ."
"Không trốn sao?" Anh trầm ổn mở miệng, cắt đứt vấn đề liên tiếp của cô làm anh chống đỡ không được rất. Nhìn anh vô ý lộ ra nụ cười, cô không nhịn được ngẩn ra, lại dùng lực lắc lắc đầu.
"Trốn?"
"Không phải muốn rời đi nơi này sao? Thế nào không đi?"
"Tôi đi, anh sẽ đáp ứng?" Nghĩ đến chút mưu kế xấu xa của anh tối hôm qua, cô nhỏ giọng oán trách.
"Không biết."
Vậy anh còn hỏi! Cô quệt quệt khóe môi, "Hiện tại không muốn chạy trốn."
"Hiện tại không muốn chạy trốn?"
"Ừ, bởi vì anh không có đáng sợ như trong tưởng tượng của tôi." Cô nói rất thẳng thắn.
"Xem ra tôi rất đáng sợ?" Anh không cảm thấy mình có chỗ nào đáng sợ.
"Ừ, anh không thích cười, một chút thân thiện cũng không có, lúc không cười, nhìn rất hung dữ."
"Vậy bây giờ không muốn chạy trốn là bởi vì. . . . . ."
"Anh mới vừa cười, hơn nữa. . . . . . Anh làm bánh nướng xốp ăn thật ngon."
"Cho nên?" Anh không tìm được đầu mối, không hiểu cô muốn nói điều gì.
"Biết làm đồ ngọt ăn ngon, chứng tỏ rằng thật ra thì anh không phải lãnh khốc, mặc dù mặt mũi thần kinh mất cân đối, nhưng mà thật ra thì anh biết cười, cười lên nhìn không tồi, cho nên tôi từ bỏ nhận định ban đầu về anh. Lại nói. . . . . . Tôi muốn chạy, anh lại không ly hôn, trốn cũng không được." Đây là mới vừa rồi cô vừa nghĩ thông suốt.
"Tôi nghĩ cô là vì đồ ăn ngon mới ở lại." Anh không nhịn được nhận định như vậy, mặc dù trong lòng có chút tức giận, nhưng mà nghe được cô quyết định ở lại, tâm tình cũng không tồi.
"Sẽ không ai vì mấy cái bánh nướng xốp mà ở lại, tôi cũng vậy không ngoại lệ." Cô nói lời lẽ chĩnh nghĩa.
"Ừ. . . . . . Vậy tôi hiểu lầm cô." Anh không khỏi nghĩ muốn trêu chọc cô.
"Không sao, tôi tha thứ cho anh." Cô lộ vẻ mặt đại nhân đại lượng bao dung.
Đáy mắt anh lần nữa xẹt qua một chút ý cười."Còn muốn ăn sao?"
"Muốn!" Cô trả lời rất nhanh, nhanh đến chính cô cũng cảm thấy xấu hổ."A. . . . . . Nếu như anh có thể."
Anh lấy bánh nướng xốp từ chảo lên thả vào đĩa của cô, cho cô đáp án.
"Cám ơn." Cô không khách khí cầm lên bánh nướng xốp, lần này không có đưa nó vào trong miệng của mình, mà rất có lương tâm đưa tới trên môi anh:"Anh bận rộn, tôi cho anh ăn."
Anh khẽ nhếch lông mày, nhìn cô một cái, cắn mấy miếng.
Cô vui mừng rút tay về, đưa một phần hai bánh nướng xốp còn lại vào miệng của mình, đang muốn há mồm ăn thì đột nhiên nghĩ đến cái gì, khẽ sửng sốt, ngừng động tác trên tay.
Len lén dò xét anh một cái, cô lúng túng lại khẽ ho một tiếng, lần nữa đưa bánh nướng xốp vừa bị cô ăn rồi tới trước mặt của anh.
Cô mới vừa rồi. . . . . . Giống như cho anh ăn luôn đồ ăn cô đã ăn qua rồi. . . . . . Mà anh cứ như vậy trực tiếp đưa nó ăn vào trong miệng?
Nghĩ tới đây, gương mặt của cô không nhịn được nóng lên, nóng lên, cảm thấy ngượng ngùng.
Nhìn vẻ mặt cô không được tự nhiên, nụ cười anh sâu hơn, sau đó không lạnh không nóng yêu cầu, "Đợi lát nữa cô và tôi cùng nhau đi chọn đồ dùng, tiền công tôi làm bữa sáng cho cô."
"Được." Cô lập tức gật đầu, bởi vì vẫn còn lúng túng, tâm tình không được tự nhiên làm cô không rảnh suy nghĩ cái khác.
Anh cười cười, lần nữa vội vàng làm công việc trên tay.
Ở trong không khí, bọn họ lại tốn nửa giờ, mới kết thúc bữa ăn sáng đầu tiên.
Thiệu Sỹ Trần cũng quên không biết đã bao lâu anh không cùng người khác ra khỏi cửa, có lẽ ba năm, có lẽ năm năm, nhưng thành thật mà nói, hiện tại đối với anh mà nói loại thể nghiệm này hết sức mới mẻ.
Cô nhóc kia thì vô tư chạy ở bên trong, có lúc cùng nhân viên phục vụ tán gẫu đông tây, có lúc dùng thử những đồ dụng cô vừa mới xem, hoặc nằm hoặc ngồi, có khi lại gọi người tuổi có thể bằng mẹ mình là chị, chỉ vì muốn đối phương giảm giá cho cô một chút.
Đứng ở một bên, vẻ mặt anh không biết từ lúc nào đã trở nên nhu hòa.
Cô tinh khiết trẻ con nụ cười lúm đồng tiền chân thành để cho anh thật nhiều cảm xúc, đáy lòng càng thêm mềm mại.
"Thiệu Sỹ Trần, nơi này, nơi này, tới ngồi thử một chút xem, chiếc ghế bằng gỗ này nằm thật thoải mái, hơn nữa thật to đó!" Hách Hạ Tĩnh hưng phấn ngoắc ngoắc tay với anh, nụ cười sáng lạn.
Anh không biểu hiện gì đi về phía cô, ngồi xuống ở bên cạnh của cô.
"Như thế nào? Có cảm thấy nó phù hợp với thân thể con người công việc hay không, khi ngồi xuống, eo không cảm thấy bất kỳ áp lực gì?" Cô vẻ mặt mong đợi nhìn anh.
Anh lắc đầu một cái, vẻ mặt áy náy.
Đối với anh mà nói, ghế có thể ngồi là tốt rồi, cũng không suy nghĩ loại vấn đề không quan trọng này.
"Không tốt sao? Không có cảm giác sao? Được rồi! Vậy chúng ta đổi lại." Cô rời khỏi ghế gỗ đơn, đi về ghế sa lon màu đen đối diện."Vậy cái này được không? Màu sắc xem ra chững chạc thành thục, chất liệu sờ thoải mái, tan việc mệt mỏi vừa về tới nhà có thể nằm xuống. . . . . ." Cô vừa nói vừa nằm trên ghế sa lon màu đen, "Ừ, cứng mềm vừa phải, không tệ." Cô lại ngoắc ngoắc tay với anh một lần nữa.
Anh lại đi đến bên cạnh cô.
Cô ngẩng đầu lên, nhường chỗ ngồi cho anh.
Sau khi anh ngồi xuống, cô lại thuận thế nằm xuống, lần này không phải tựa vào trên ghế sa lon, mà là tựa vào trên đùi của anh.
"Như thế nào? Ngồi có thoải mái không?" Cô ngước nhìn anh.
Anh cúi đầu, nhìn người phụ nữ nằm trên chân mình, trong mắt khẽ giật mình, giống như có chỗ nào cảm thấy có gì đó không đúng, làm người ta kinh ngạc.
Tầm mắt của anh rơi vào trên mặt của cô, khuôn mặt trắng noãn mang nét cười, đôi mắt bồ câu nháy một cái, chờ đợi anh lên tiếng.
Mái tóc dài của cô rơi vào trên đùi của anh, theo tư thế của cô tai cô rơi vào giữa hai chân của anh.
Cử chỉ của cô tự nhiên như vậy, rất thoải mái, giống như vốn nên như thế.
Nhưng là, loại cảm giác này lại làm anh khẽ run lên.
"Thế nào? Anh cũng không thích chiếc ghế sa lon màu đen này sao?" Cô ngồi dậy, cô và anh bốn mắt chạm nhau. Khoảng cách của hai người hết sức gần, gần đến nỗi anh có thể nhìn vào tinh lượng trong đáy mắt.
Đột nhiên, anh hạ mắt, không nói lời nào.
Nhìn cử chỉ quái dị của anh, cô cũng không để ý, chỉ nhún nhún vai, sau đó lại nhảy khỏi ghế sa lon màu đen, chạy về phía một chiếc ghế sa lon màu trắng khác.
"Như vậy lấy chiếc nay đi?" Cô ngoắc ngoắc tay với anh.
Thiệu Sĩ Trần giương mắt, nhìn cô ở cách đó không xa, từ từ đứng lên, đi tới.
Khi anh ngồi vào trên ghế sa lon màu trắng thì cô cũng ngồi xuống, lần này vừa thuận thế ngồi ở trên đùi của anh.
"Tôi cảm thấy được tấm này tương đối mềm, giống như có chút không thoải mái." Cô không nhịn được nhíu mày một cái.
"Màu trắng không tệ." Anh nhẹ giọng nói.
"Màu trắng không tệ? Anh thích màu trắng?" Cô mở to hai mắt, nhìn anh.
Nhìn khuân mặt cô trắng nõn gần trong gang tấc, anh quay mặt đi, khẽ gật đầu.