Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Cố gia đến Sở gia, dọc theo đường đi này Cố Thành Chi đều dựa vào ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, Sở Quân Dật ngồi ở bên cạnh thường xuyên cẩn thận liếc mắt nhìn hắn một cái.
Trong tình huống như vậy, Cố Thành Chi không làm mình làm mẩy với y, tâm tính người này tốt hơn so với dự đoán của Sở Quân Dật.
Hắn không có bởi vì hôn sự này mà trút giận lên y, cũng không bởi vì thái độ của người Cố gia mà lớn tiếng.
Cho dù mình là trượng phu trên danh nghĩa Cố Thành Chi vẫn có thể giữ vững lòng chung sống hoà bình với Sở Quân Duật.
Xe ngựa tiến vào Sở gia, Cố Thành Chi cũng mở mắt, đôi mắt của hắn trong trẻo bình tĩnh nhìn Sở Quân Dật nói: "Đi thôi." Nói xong liền đứng dậy đi xuống xe.
Sở Quân Dật chớp chớp mắt đột nhiên bật cười, nếu hai người bọn họ có thể luôn như vậy cũng không tồi.
Sau khi lại mặt chính là hội thân (thông gia gặp nhau (sau đám cưới)) , thân hữu (họ hàng và bạn bè) của Sở gia và Cố gia có không ít, thu xếp bàn tiệc tiếp đón chiêu đãi này nọ cũng không cần bọn họ để ý tới.
Chỉ là nhận biết họ hàng thôi cũng đủ khiến cho đầu óc của Sở Quân Dật rối bời.
Còn Cố Thành Chi không chỉ tuân theo toàn bộ hành trình, chỉ cần là một thân hữu đã giới thiệu qua hắn đều có thể nhớ kỹ, gặp mặt thì lập tức có thể gọi danh xưng của người đến.
Ở điểm này, Sở Quân Dật vô cùng hâm mộ và ghen tị với hắn.
Nhưng cho dù là thể lực hay trí tuệ bản thân đều không sánh bằng người ta, cũng chỉ có thể nửa chết nửa sống đi theo phía sau.
Giằng co khoảng tứ, năm ngày, cuối cùng hội thân cũng kết thúc.
Sở Quân Dật nằm liệt ở trên giường không muốn động đậy, mà Cố Thành Chi lại ngồi ở một bên uống trà.
"Mệt mỏi lắm sao?" Cố Thành Chi cảm thấy bản thân vẫn đánh giá thấp thể lực của Sở Quân Dật.
Vài ngày gần đây, chỉ cần bọn họ trở về phòng thì y liền nằm một đống ở trên giường, một bộ dáng hận không thể cùng giường đồng sinh cộng tử, hắn nhìn mà cũng rất rối rắm.
"...!Không thấy ta bị liệt rồi sao?" Sở Quân Dật nhắm mắt lại, nói với giọng nghẹn ngào.
"Thể chất ngươi quá kém." Đem người đánh giá từ trên xuống dưới một phen, Cố Thành Chi vẫn đưa ra lời đánh giá rất đúng trọng tâm.
"..." Sở Quân Dật mở mắt ra, thấy Cố Thành Chi vẫn một bộ dáng thần thanh khí sảng, chỉ đành ở trong lòng yên lặng hộc máu, "Tin ta, đó là do thân thể của ngươi quá tốt!" Bốn vị ca ca nhà mình sau khi hội thân kết thúc đều là một bộ biểu tình đã được giải thoát, có thể thấy người mệt khẳng định không chỉ có mỗi mình y đâu.
Thấy Sở Quân Duật vẫn không có ý rời giường, Cố Thành Chi liền hỏi: "Thật sự đứng dậy không nổi?"
"Không nổi!" Sở Quân Dật trảm đinh tiệt thiết nói.
"Không đói bụng sao?" Cố Thành Chi hỏi tiếp.
"...!Đói." Sở Quân Dật vẻ mặt cầu xin trả lời.
"Vậy ngươi có muốn ăn cơm không?" Cố Thành Chi cảm thấy trêu chọc Sở Quân Duật như vậy cũng rất thú vị.
"...!Muốn ăn...!Chỉ là không có khí lực." Sở Quân Dật hữu khí vô lực nói.
Cố Thành Chi nhìn sắc trời bên ngoài, đồ ăn cũng gần được đưa tới rồi, lại nhìn thấy Sở Quân Dật quả thật không có ý đứng dậy, Cố Thành Chi ngẫm nghĩ quyết định giúp y một tay.
Hắn đứng dậy đi tới bên giường, một tay kéo lấy Sở Quân Dật vác lên vai, đi đến đến bên cạnh bàn mới thả người xuống.
Bị vác cả một đường Sở Quân Dật giống như người bị đánh bằng côn vậy, một trận thiên toàn địa chuyển qua đi, bản thân đã ngồi xuống ghế.
Thiên toàn địa chuyển 天形地转, một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là trời đất đang quay, là một phép ẩn dụ cho những thay đổi lớn; nó cũng mô tả cảm giác chóng mặt hoặc tiếng ồn cực kỳ dữ dội.
"..." Sở Quân Dật xoa mặt, vô cùng thành khẩn hỏi: "Lần sau nếu có làm như thế có thể đánh tiếng trước với ta hay không?!"
"Ngươi còn muốn có lần sau?" Cố Thành Chi nhếch mép.
"..." Sở Quân Dật ở trong lòng điên cuồng than thở: Không phải ta nói nếu có lần sau, mà biểu tình của ngươi là đang nói cho ta biết khẳng định còn có lần sau! (o^▽^o)
Ngày tháng sau hội thân trải qua thật an nhàn, người Sở gia vẫn coi tam phòng như không khí, Sở lão thái thái đã phái người tới đây nói mùng một và mười lăm hãy đi qua thỉnh an.
Ba gian phòng ở đằng trước chính viện bị hai người họ bố trí thành gian vừa bước chân vào cửa là thính phòng, hai bên là thư phòng, hai người một mỗi người một gian.
Bình thường đều tự ở trong thư phòng của mình đọc sách hoặc nghỉ ngơi, lúc dùng cơm mới ngồi lại cùng nhau.
Bọn họ trao đổi không nhiều lắm, nhưng lại có một sự ngầm hiểu lẫn nhau.
Hai người đối với cuộc sống như thế đều rất vừa lòng.
Đảo mắt liền tới tháng bảy, Cố Thành Chi trở về phòng thì thấy Sở Quân Dật đang ngẩn người, liền hỏi một câu.
Sở Quân Dật chậm rãi quay đầu, trong ánh mắt mang theo một chút mê mang, "Ngươi nghe nói chưa..."
"Nghe nói cái gì?" Cố Thành Chi thuận miệng hỏi lại.
Sở Quân Dật ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, "Phía nam đã xảy ra động đất."
"Động đất?" Cố Thành Chi có chút kinh ngạc, sau đó nhíu mày hỏi: "Còn có gì nữa?"
"Còn có chính là..." Ánh mắt Sở Quân Dật có chút xa xăm, ngữ khí có chút mơ hồ, "Động đất khiến cho mặt đất nứt ra, không có người bị thương.
Nhưng lũ lụt cuồn cuộn đổ xuống lại theo vết nứt chảy về nơi khác, thiên thai lũ lụt cũng chấm dứt."
Thấy Cố Thành Chi trầm mặc không nói, Sở Quân Dật nói tiếp: "Tuyết lớn và mưa đá ở tỉnh Phụng Thiên đã ngừng, nghe nói hoa màu mọc coi như không tệ."
"Nói thẳng kết quả cuối cùng." Cố Thành Chi cũng không có ý định nghe y thuật lại chuyện thiên tai nữa, vẫn nên trực tiếp nói ra kết quả đi.
Sở Quân Dật bưng mặt, nghẹn ngào nói: "Nghe nói có người lập cho chúng ta Trường inh bài, mỗi ngày dâng ba nén hương cầu mưa thuận gió hoà, thiên hạ thái bình."
Trường Sinh bài 长生牌 - là bài vị để cầu tài lộc, trường thọ cho chủ nhân.
Bài Trường Sinh không phải là bài vị thờ thần linh, mà là bài vị dành cho người còn sống.
【Hình ảnh Trường Sinh bài:】
Cố Thành Chi có chút đau răng, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ đành vô lực nói: "Ngươi coi như không biết đi, ai hỏi cũng nói không biết."
"Ta vốn cái gì cũng không biết." Sở Quân Dật vẫn là vẻ mặt chua xót.
Trường Sinh bài nhìn thì là chuyện tốt, nhưng về sau lỡ như lại có thiên tai, Trường Sinh bài này chắc chắn nên đổi thành một tờ giấy hình người đánh tiểu nhân.
"Người ở bên ngoài nói như thế nào?" Cố Thành Chi cố đè nén trong chốc lát, vẫn nhịn không được hỏi.
"Hạ sính sau cơn mưa ngày ấy cũng kiểu kiểu gần giống như vậy." Sở Quân Dật lộ vẻ mặt cười khổ.
hạ sính [下聘]----->[ ý là đặt sính lễ cưới hỏi ]
Cố Thành Chi xoa xoa thái dương thở dài, "Sau rằm ta phải đi Vạn Pháp tự, ngươi thì sao? Có muốn đi cùng ta hay ở lại Sở gia?"
"Đương nhiên là đi cùng." Sở Quân Dật dừng một chút lại nói: "Ngày rằm phải về nhà thì làm sao bây giờ?" Bình thường nên về nhà ở mấy ngày, nhưng trong tình huống này...!
"Bọn họ sẽ giúp ta tìm một lý do chính đáng." Cố Thành Chi cười lạnh nói.
Mọi việc đúng như Cố Thành Chi nghĩ, qua vài ngày sau người Cố gia đã đến truyền tin nói rằng hai bên đều phải giữ hiếu kỳ, ngày rằm hai người họ có thể về nhà nhưng không nên ngủ lại qua đêm.
Cố Thành Chi cười chế giễu hành vi của Cố gia, chuẩn bị những gì cần thiết.
Ngày rằm bọn họ đến thỉnh an mấy người Sở gia rồi nói một tiếng, sau khi trở về hắn liền mang theo Sở Quân Dật trực tiếp đi Vạn Pháp tự.
Cố gia chờ Cố Thành Chi về thăm, thẳng đến buổi chiều cũng không thấy người đến, cho người đi Sở gia hỏi mới biết hai người bọn họ đi Vạn Pháp tự rồi.
Cố lão thái thái tức giận đến muốn đi tố cáo Cố Thành Chi bất hiếu, nhưng vẫn bị Cố đại lão gia và Cố đại gia khuyên giải.
Vạn Pháp tự nằm ở trên núi Vạn Pháp ở ngoại ô Kinh thành, cũng là ngôi chùa Hoàng gia của Đại Tấn triều.
Sau khi leo núi đi tới cổng Vạn Pháp tự, Sở Quân Dật gần như muốn gục xuống nắm dưới đất, bây giờ bản thân đứng được toàn do Cố Thành Chi đỡ.
"Ta dạy võ cho ngươi, không cầu ngươi luyện đến lợi hại thế nào, chỉ cần không..." Phế vật là được, Cố Thành Chi ở trong lòng bổ sung nửa một câu sau.
"Không cần...!Sẽ chết người..." Sở Quân Dật ôm Cố Thành Chi thở hồng hộc nói.
Chờ sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, Sở Quân Dật đã có thể tự đứng rồi, nhưng khi quay đầu lại liếc mắt thấy những bậc thang thật dài kia, chỉ một cái nhìn này đã khiến cho y có chút hoa mắt.
Núi Vạn Pháp rất cao, mà Vạn Pháp tự lại được xây dựng ở trên đỉnh núi, xe ngựa cỗ kiệu không được phép lên núi, muốn lên núi cũng chỉ có thể dựa vào hai chân của chính mình.
Cố Thành Chi vươn tay đỡ y, ánh mắt lại nhìn Phật đường đằng trước, "Còn có thể đi không?"
"Có thể." Sở Quân Dật hơi tránh một chút, tuy rằng bản thân còn hơi mệt, nhưng không thể lúc nào cũng để cho Cố Thành Chi giúp đỡ được.
Bọn họ mới vừa đi vào trong chùa, đã có làn hương khói thoang thoảng ập vào mặt, kiến trúc trong chùa đơn sơ mà hoa lệ, hòa thượng nhìn thấy họ liền chắp hai tay chào hỏi, sau đó dẫn họ vào một viện tử nhỏ.
Sau khi hỏi thăm tình hình trong chùa, vị đại sư tiếp đón liền rời khỏi.
"Nơi này cũng không tệ lắm." Sở Quân Dật nhìn một vòng, mùi đàn hương nhàn nhạt thoảng trong không khí, mang đến chút Phật khí cho viện tử này.
Cố Thành Chi gật gật đầu, nhìn thoáng qua xung quanh liền đi vào chính phòng.
Lần này bọn họ đến Vạn Pháp tự là bởi vì sắp tới một trăm ngày của Cố nhị thái thái, mà ngày giỗ của Sở tam lão gia cũng vào tháng bảy, cho nên hai người chờ đến tháng bảy mới trở về Sở gia.
Ngày mười lăm tháng bảy là lễ Vu Lan, dựa theo quy định tế lễ gia tiên, đợi cho họ nghỉ ngơi xong thì đã gần tối.
Nhìn người bên cạnh, trong mắt có chút ấm áp, đôi khi thật tình giả ý rất dễ dàng nhìn ra, những lúc như vậy có người ở bên cạnh thật sự rất tốt.
Qua lễ Vu Lan, cũng tới một trăm ngày của Cố nhị thái thái, thỉnh hoà thượng của Vạn Pháp tự ở trong điện làm pháp sự, mà Cố Thành Chi lại quỳ gối trước linh vị của Cố nhị thái thái.
Sở Quân Dật từ bên ngoài đi vào trong điện, đặt một bài vị ở trên hương án.
Cố Thành Chi nhìn hai cái linh vị trước mắt, có chút mờ mịt hỏi: "Đây là?"
"Ta đã hỏi rồi, trường hợp của ngươi có thể làm pháp sự của cha mẹ ngươi cùng lúc." Sở Quân Dật thở dài, quỳ xuống bên cạnh Cố Thành Chi.
"Ồ..." Cố Thành Chi giật giật khoé miệng nhưng vẫn cười không nổi.
Một trăm ngày của Cố nhị lão gia, hắn cũng không thể trở về; hiện tại pháp sự cha mẹ có thể cùng làm, hắn có chút vui mừng lại có chút chua xót.
Sở Quân Dật quỳ cùng hắn một hồi lâu, sau đó đột nhiên nói: "Ngươi khóc đi."
Y không có nhìn Cố Thành Chi, chỉ là nhìn linh vị nói: "Ngươi nên khóc, khi cha mẹ ngươi mất ngươi không có ở đây, vào đầu thất ngươi cũng không có mặt, hiếu tử khóc nức nở ngươi cũng chưa từng làm qua.
Ta biết trong lòng ngươi thấy khó chịu khổ sở, cũng biết cha mẹ ngươi sẽ không trách ngươi, nhưng ngươi sẽ tự trách bản thân mình.
Ta sẽ không nhìn, cho nên ngươi khóc đi, đây là ngươi nợ bọn họ vậy hiện tại trả cho bọn họ đi."
Sở Quân Dật nhìn chằm chằm vào linh vị, đối với âm thanh bên cạnh thì xem như có tai như điếc.
Khi tin tức Cố nhị lão gia mất, tình hình biên quan đang trong giai đoạn quan trọng, cho dù đánh đến gãy xương Cố Thành Chi cũng không thể khóc.
Khi tin tức Cố nhị thái thái tự vẫn, chiến sự biên quan đã sắp đến thời điểm kết thúc, Cố Thành Chi không có thời gian để khóc.
Đợi cho sau khi hồi Kinh, chuyện phiền lòng cứ lũ lượt kéo đến, muốn tìm một nơi để cho hắn yên tâm khóc cũng không có.
Ở chung đã hơn một tháng, y đã xem Cố Thành Chi như bằng hữu.
Vào thời điểm này những việc y có thể làm, chỉ là cho hắn một nơi, cho hắn một lý do, để hắn có thể vì cha mẹ khóc một hồi.
Nhìn linh vị trước mặt, Sở Quân Dật ở trong lòng nói: Nhi tử của hai người rất vĩ đại, cũng rất kiên cường, cho nên bá phụ bá mẫu hai người có thể yên tâm rồi..