Sở Quân Dật thật không nghĩ tới có thể lấy thân phận đệ tử bước vào cánh cổng lớn của Hội An thư viện một lần nữa.
Bầu trời vẫn là bầu trời kia, mặt đất cũng vẫn là mặt đất kia, mà ngay cả hoàn cảnh xung quanh vẫn không có gì thay đổi, hết thảy cảnh tượng đều giống hệt như cảnh tượng trong trí nhớ của Sở Quân Dật.
Cùng một chỗ cùng một người, nhưng y có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch, tinh thần có chút kích động, cảm xúc vui mừng, sung sướng từng chút từng chút một dâng lên khóe mắt và đuôi lông mày của y, khiến cho cả người y đều tươi tắn hẳn lên.
Cố Thành Chi đứng cùng Sở Quân Dật trong chốc lát, sau đó nói: "Ký túc xá ở bên này."
"Ờ." Sở Quân Dật nhìn Cố Thành Chi, cười đáp lại.
Cố Thành Chi không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm y trong chốc lát, thấy Sở Quân Dật sắp mở miệng hỏi, hắn mới xoay người rời đi, còn nói: "Đi theo ta."
"..." Đây là cái tật xấu gì vậy?! Sở Quân Dật ở trong lòng phàn nàn, nhưng vẫn nhanh chóng đi theo.
Thấy Sở Quân Dật đã đi ở bên người, Cố Thành Chi thỉnh thoảng sẽ dùng khóe mắt liếc nhìn dư quang của ai kia một cái, trong lòng thầm than, mắt hoa đào quả nhiên không phải tính tình bình thản có thể giấu được, trước kia không cảm nhận được cũng do Sở Quân Dật luôn không có cảm xúc gì, hiện tại vẻ vui thích biểu lộ ra bên ngoài, cười rộ lên thật có chút hương vị phong lưu.
Tuy nhiên, không giống cái loại phong lưu trên mặt luôn viết hai chữ phóng đãng như Trương tứ gia, Sở Quân Dật cười rộ lên rất trong sáng, ít nhất không khiến người ta cảm thấy y đang cố tình dụ dỗ người...!Chỉ mong khi trưởng thành gương mặt của y đừng bị lệch...!
Mà Sở Quân Dật thì không biết trong lòng người bên đang nghĩ cái gì, hiện tại y đang nhìn ký túc xá của bọn họ với vẻ rất thích thú.
Ký túc xá của Hội An thư viện có phòng cho hai người, phòng cho ba người và phong cho bốn người, giá cả cũng khác nhau.
Sở Quân Dật và Cố Thành Chi lại không thiếu bạc, vì vậy khi chọn phòng ký túc xá tất nhiên bọn họ sẽ chọn phòng hai người, dù sao cả hai đã sống chung với nhau vài tháng, vì vậy hai người tiếp tục ở cùng phòng cũng không sao cả.
Căn phòng trong ký túc xá khẳng định không có lớn như trong nhà, nhưng hai người ở lại không coi là nhỏ, hai cái giường được chia riêng ra đặt ở hai góc phòng, bên cạnh còn có tủ quần áo và các vật dụng làm bằng gỗ như bàn trà ghế đẩu, ấm trà chung trà, thư trác ghế dựa, văn phòng tứ bảo, những thứ bọn họ có thể sử dụng cơ hồ nơi này đều có.
"Nơi này khá đầy đủ." Sở Quân Dật nhìn một vòng, cảm thấy thật sự rất tốt, xoay người nhìn Cố Thành Chi lại nở nụ cười, có lẽ thứ tốt nhất ở nơi này chính là người bạn cùng phòng này.
Cố Thành Chi khoanh tay tựa vào khung cửa, trước đây hắn đã sống trong căn phòng này, không ngờ mấy năm sau lại quay lại nơi này.
"Cố lão tam, cuối cùng ngươi đã chịu trở lại, bọn ta còn cược xem chừng nào ngươi trở về nữa đấy!" Bền ngoài truyền tới tiếng cười lanh lảnh.
Cố Thành Chi nghe thấy giọng nói này đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó quay đầu lại cười hỏi: "Ai thắng ai thua?"
"Tất nhiên ta thắng!" Người kia đi tới cửa, trong giọng nói còn mang theo sự đắc ý, trong lúc lơ đãng liếc nhìn trong phòng thấy còn có người, tò mò hỏi: "Bạn cùng phòng của ngươi? Giới thiệu đi nào!"
Cố Thành Chi cười gật đầu, nháy mắt với Sở Quân Dật, chờ sau khi hắn đi lại đây mới giới thiệu: "Trang nhị gia, bạn tốt của ta."
Giới thiệu Sở Quân Dật thì lại là, "Sở Lục gia." Thuận tiện lại đưa qua một ánh mắt "Ngươi hiểu " mà.
Sở Quân Dật vừa đi đến liền đánh giá người tới, có thể để cho Cố Thành Chi dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện, chắc là bằng hữu rất thân thiết.
Vừa nhìn qua Trang nhị gia, người cũng khoảng hai mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, mặt hơi tròn trịa, có vẻ tính cách rất tốt, sau khi nghe thấy Cố Thành Chi giới thiệu Sở Quân Dật, mắt hắn ta suýt nữa lồi ra ngoài.
"Trang nhị gia." Sở Quân Dật cười giật đầu chào hỏi.
Trang nhị gia lúng túng gật gật đầu, sau đó hắn ta bị ánh mắt như đao của Cố Thành Chi gọi thần trí về, vội vàng đáp lời: "Sở Lục gia khách khí, gọi ta là lão Trang giống lão Cố gọi đi.
"
"Trang huynh." Sở Quân Dật và hắn ta còn chưa quen biết đến trình độ kia, vì vậy điều chỉnh lại như cách xưng hô bên trên vẫn tốt hơn.
"Sở huynh." Trang nhị gia đáp lại cũng rõ ràng, ánh mắt quét một vòng trên người hai người, lại nói: "Buổi tối đi ra ngoài ăn, biết ngươi...!Các ngươi quay về, cho nên chúng ta chờ đang đó giỏ tẩy trần cho các ngươi đây."
Cố Thành Chi nhận lời mời của hắn ta, Trang nhị gia cảm thấy ở lại có chút xấu hổ, tìm một lý do liền chuồng đi, hắn ta cần phải chạy nhanh đi chia sẻ chút bát quái với đám bạn của mình!
Cố Thành Chi quay lại thư viện, thế nhưng còn mang theo người nhà của hắn đến! Đây rốt cuộc là tình huống gì?!
Nhìn bóng dáng Trang nhị gia vội vàng rời đi, Sở Quân Dật cụp mắt hỏi: "Như vậy...!Thích hợp không?"
"Ngươi xó chỗ nào không thích hợp chứ?" Cố Thành Chi không để ý lắm nói: "Dù sao mọi người sớm muộn gì cũng phải gặp, bất luận là bây giờ hay ngày sau, kỳ thật đều giống nhau."
Sao có thể giống nhau, Sở Quân Dật biết hắn đang an ủi mình, nhưng vẫn là trịnh trọng cảm ơn.
Cố Thành Chi khoát tay áo, đi vào trong phòng bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc, còn nói: "Sau này, ta sẽ không khách khí với ngươi, cho nên ngươi đừng có nói lời cảm ơn với ta nữa."
Sở Quân Dật giọng nghèn nghẹn đáp.
Buổi tối, bữa tiệc đón gió tẩy trần bầu không khí rất tốt, Sở Quân Dật có thể cảm giác được bọn họ âm thầm đánh giá mình, nhưng đều không có ác ý, điều này cũng làm cho y thở phào nhẹ nhõm.
Đều nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, người có thể làm bằng hữu của Cố Thành Chi cũng không phải người bình thường, nếu không họ đã sớm chết vì tự ti rồi.
Không có nhiều người tham gia bữa tiệc đón gió tẩy trần này, tổng cộng chỉ có năm người, ngoài Sở Quân Dật và Cố Thành Chi còn lại ba người, họ yêu cầu một nhã gian, sau khi rượu chừng cơm no liền bắt đầu trò chuyện.
Sở Quân Dật không biết rõ về bọn họ, liền ở một bên làm một đoá hoa tường vi.
hoa tường vi - 壁花 -: được xuất phát từ bài Tiểu Thư E Thẹn 壁花小姐 của Thẩm Mộng Thần, ban đầu chỉ ẩn dụ về một cô gái nhút nhát tại lễ lội, nhưng sau đó nó được áp dụng cho cả nam và nữ, thường chỉ những người, không tham gia vào một hoạt động nào đó vì ngại ngùng hoặc bị bỏ bê trong các tình huống xã hội.
Trong ba người này, người đầu lĩnh là một nam tử trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, ngũ quan thanh tú, khí vận tuyệt vời (cái nhìn và thái độ của một người), trên mặt luôn nở nụ cười ôn nhu, giống như ca ca nhà bên.
Hắn ta là trưởng tử của Vu đại nhân Đại Lý tự khanh, tân khoa Thám hoa lang, Vu đại gia.
Còn có một vị Liễu tứ gia, mặt non choẹt, đôi mắt to, rõ ràng đã ở độ tuổi hơn đôi mươi lại trông như thiếu niên mười mấy tuổi vậy, phụ thân của hắn ta là Liễu đại nhân đảm nhiệm việc tế rượu của Quốc Tử Giám.
Vị cuối cùng chính là Trang nhị gia người mà cả hai đã gặp vào lúc sáng, tổ phụ của hắn ta là Đô Ngự Sử của Đô Sát viện.
Thông tin về thân phận của ba người này đều do buổi chiều Cố Thành Chi đã nói cho y biết, mà điểm giống nhau của bọn họ chính là -- rất thích đọc sách.
Vu đại gia đã vào Hàn Lâm Viện, còn Liễu tứ gia và Trang nhị gia lại tiếp tục việc học ở Hội An thư viện, hai người bọn họ ở cùng một phòng ký túc xá, cách phòng của Cố Thành Chi và Sở Quân Dật cũng không xa.
Tuy nhiên, Sở Quân Dật cảm thấy áp lực lớn hơn cả một ngọn núi, khi vừa nghĩ tới việc ngày tháng sau này bên người có ba nhân vật cấp học bá thế này...!
Sau khi quay lại thư viện, bắt đầu mỗi ngày đi học nghe giảng, đọc sách sau giờ học, nhưng Sở Quân Dật cảm thấy những việc thế này tốt lắm, các sư phụ của Hội An thư viện rất dụng tâm dạy học, cũng không để ý nhiều đến y và Cố Thành Chi, hoàn toàn đối đãi với họ như những đệ tử bình thường.
Cố Thành Chi phải tham gia là Xuân vi, cho nên hắn cũng không có cùng khoá học (lớp học thời nay maybe a~~~) với Sở Quân Dật, điều này cũng khiến y cảm thấy bớt căng thẳng hơn rất nhiều.
Hội thí và Điện thí là kỳ thi cao nhất, nhưng hội thí lại mang tính quyết định, còn Điện thí chỉ là để định thứ bậc không có vấn đề thi rớt.
Hội thí sẽ do bộ Lễ chủ biện, tổ chức tại Cống viện ở kinh thành.
Nhìn chung, Hội thí được tổ chức ở năm sau của kỳ Hương thí, vào những năm Sửu, Thìn, Mùi, Tuất.
Thời gian thi đa phần là vào tháng Hai, tháng Ba.
Cho nên Hội thí còn được gọi là Lễ vi 礼闱 hoặc Xuân vi 春闱.
Các bạn học xung quanh thỉnh thoảng nhìn Sở Quân Dật bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng loại khác thường này không bì kịp sự ác ý trong mắt của những người Sở gia khi nhìn y, còn Sở Quân Dật có thể rất thản nhiên làm chuyện của mình dưới ánh mắt nhìn chăm chú của người khác.
Bất quá tố chất của đệ tử của Hội An thư viện rất cao, trừ bỏ một ít thời điểm sẽ có người nhìn Sở Quân Dật như vậy, bình thường đều xem y như bạn học cùng trường, chuyện khiêu khích cười nhạo vẫn chưa từng xảy ra.
Quay qua quay lại đã tới cuối tháng ba, Chúc Ninh đến đây thăm Sở Quân Dật, thuận tiện còn mang theo một tin tức tới nữa.
"Ngày tổ chức hôn lễ của hai nhà Cố Đổng đã được ấn định rồi?!" Vẻ mặt của Sở Quân Dật rất kỳ lạ, việc này đúng như dự đoán của Cố Thành Chi, Cố gia chuẩn bị hố để cho Cố nhị gia nhảy vào.
"Đúng vậy! Hai ngày trước vừa đại định, nửa tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ." Chúc Ninh nhích lại gần bên người Sở Quân Dật, nhỏ giọng nói: "Dật ca, ngày đó Đổng đại cô nương chặn xe huynh cũng biết chứ?"
đại định - 大定 - Phong tục hôn nhân thời cổ đại đề cập đến một lễ đính hôn chính thức.
"Huynh biết, lúc ấy huynh cũng có mặt mà." Sở Quân Dật liếc mắt nhìn hắn.
"Vậy Đổng đại cô nương thật sự bày tỏ với Cố tam gia sao?!" Chúc Ninh thật hít một hơi lãnh khí, liền vội vàng hỏi: "Huynh và hắn?! Các ngươi?!"
"Bọn huynh không xảy ra chuyện gì cả." Sở Quân Dật vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh trả lời.
Chúc Ninh gật gật đầu, vẫn vẻ mặt phức tạp, lập tức lại nói: "Lần này Cố gia và Đổng gia quá mất mặt, bọn họ gần đây không ra ngoài nhiều lắm, đại định đều không có ai đi, toàn bộ hành trình đều do bà mối và hạ nhân lo liệu."
Sở Quân Dật thở dài, "Đã náo loạn thành như vậy, kết thân còn có ý nghĩa gì."
"Đúng vậy đúng vậy! Gần như đã kết thù luôn rồi!" Chúc Ninh phụ họa nói: "Vốn dĩ Đổng gia rất xem trọng hôn sự của Nhị cô nương, nhưng khi việc này xảy ra, bên nhà trai đổi ý, sợ Đổng nhị cô nương sẽ giống Đổng đại cô nương.
Cố tứ gia tuổi còn nhỏ, hiện tại không có ảnh hưởng gì, nhưng Cố gia giải quyết chuyện này rất tuyệt, dù sao những người yêu thương nữ nhi nhà mình sao có thể cam lòng gả nữ nhi nhà mình cho Cố nhị gia được."
"Có lẽ...!Bởi vì thế mới kết thân đi." Sở Quân Dật ngẫm nghĩ lại nói: "Nam lo cưới, nữ lo gả, hai nhà vừa lúc xứng đôi vừa lứa."
"..." Chúc Ninh cảm khái đạo: "Dật ca, huynh độc thật nha!"
"Đệ tới đây chỉ vì việc này?" Sở Quân Dật không thèm để ý lời đánh giá của Chúc Ninh, dù sao chuyện hai nhà Cố Đổng kết thân cũng không phải chuyện của Chúc Ninh.
"Ta tới thăm huynh một chút, xem huynh sống thế nào." Chúc Ninh vừa đến đã đánh giá qua hoàn cảnh nơi này, luận tinh xảo hoa lệ không sánh bằng Sở gia, nhưng bầu không khí nơi này hơn gấp mười lần Sở gia.
"Huynh sống rất tốt, đệ không cần quá lo lắng, huynh cũng không phải tiểu hài tử." Sở Quân Dật cười nói.
"Đã nhìn ra." Chúc Ninh có chút không được tự nhiên hỏi: "Huynh và Cố tam gia, hiện tại thế nào?"
"Cũng rất tốt, hắn rất chiếu cố huynh." Đây là lời nói thật lòng của Sở Quân Dật.
"Ờ..." Chúc Ninh hơi khó xử trong chốc lát lại hỏi: "Vậy trong thư viện, có người khi dễ huynh hay không?"
"Không có." Sở Quân Dật cười lắc đầu.
"Huynh ở có quen không?" Chúc Ninh hỏi tiếp.
"Quen." Sở Quân Dật kiên nhẫn trả lời.
Chúc Ninh gật đầu không nói nữa, nhìn vị trí ấn đường của Sở Quân Dật đã được thả lỏng, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, trước đây hắn đều chưa từng thấy qua Sở Quân Dật thế này.
Trừ bỏ Chúc lão thái thái, Trương gia cùng Hạng gia ra, Sở Quân Dật chính là người thân nhất của hắn ta, chỉ là người này thay đổi quá nhiều, mà sự thay đổi này không hề có chút liên quan đến Chúc Ninh.
Đáng lẽ Chúc Ninh nên vui mới đúng, nhưng không ngăn được trong lòng được nỗi mất mát trong lòng.
"Dật ca..." Chúc Ninh nhẹ giọng hỏi: "Huynh có cảm thấy rất cao hứng không? Có cảm thấy rất vui vẻ không? Cảm thấy...!Hiện tại bản thân tốt hơn trước đây rất nhiều?".