Quay người lại phát hiện phía sau có người là cảm giác gì!
Quay người lại phát hiện phía sau có người đang nhìn ngươi là cảm giác gì!
Quay người lại phát hiện phía sau có người đứng im lặng không nhúc nhích quan sát ngươi lại là cảm giác gì!
Lúc này Sở Quân Dật đều đã được thể nghiệm, sau lưng từng cơn ớn lạnh cả người, mồ hôi đều sắp tuôn ra.
"Diêu cô nương..." Sở Quân Dật giật giật khóe miệng.
"Sở lục gia." Diêu cô nương nhẹ giọng nói.
Sở Quân Dật chỉ cảm thấy hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực, còn Diêu cô nương vẫn giữ nguyên tư thế thờ ơ đó, tựa hồ không hề nhận ra mình vừa dọa người ta...!
"Diêu cô nương có chuyện gì sao?" Sở Quân Dật ở trong lòng thấy hơi chua xót hỏi.
"Ta chỉ tới xem một chút." Diêu cô nương thong dong đáp.
Sở Quân Dật: "..." Y càng cảm thấy đau lòng hơn!
Thấy vẻ mặt bị tổn thương của Sở Quân Dật, Diêu cô nương như nhận ra hành động của mình làm y hiểu lầm, liền bổ sung một câu: "Sở Lục gia không cần nghĩ nhiều, ta không có ý gì khác."
Sở Quân Dật trong lòng vừa đau vừa chua xót, nhưng vẫn bình tĩnh, hỏi: "Ta biết cô nương không có ý gì khác, nhưng không biết cô nương tới tìm Sở mỗ có chuyện gì không?"
"Chỉ là muốn đến gặp Sở Lục gia, cũng không có chuyện gì khác cả." Diêu cô nương nói xong còn lắc đầu.
Sở Quân Dật: "......" Y thật sự có chút muốn phát điên.
Sáng sớm chạy tới nơi này, đứng ở sau lưng người khác nhìn chằm chằm, cô nương vẫn ổn chứ?!
Sở Quân Dật cũng hơi khó chịu nhưng biết làm sao chứ!
"Nghe nói Cố nhị lão gia rất thích ngươi." Diêu cô nương đánh giá người đối diện một chút.
"..." Sở Quân Dật vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Cô nương nghe ai nói vậy?"
Diêu cô nương chỉ cười nhưng không trả lời.
Sở Quân Dật bị nụ cười này làm cho có hơi sửng sốt, nhưng y không có ý định cùng nàng ở đây lãng phí thời gian, dứt khoát hỏi thẳng: "Diêu cô nương rốt cuộc tìm Sở mỗ có chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ đến nhìn một chút mà thôi." Diêu cô nương đáp.
Sở Quân Dật nhíu mày.
"Ta biết trong lòng Sở Lục gia không vui, nhưng ta chỉ muốn liếc nhìn một cái mà thôi, ta thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngươi." Diêu cô nương mang theo áy náy nói.
"Kính xin Diêu cô nương lần sau đừng lẳng lặng đứng sau lưng người khác vậy nữa!" Mặc kệ nàng lớn lên xinh đẹp đến đâu, nhưng khi quay người lại phát hiện bản thân bị người ta nhìn chằm chằm cũng không phải chuyện kinh hãi bình thường đâu!
"Do ta suy xét không cẩn thận." Diêu cô nương phúc thân, lại nói: "Chiều nay, ta sẽ không đi tiễn mọi người, mong mọi người thuận buồm xuôi gió."
"Diêu cô nương cũng vậy." Sở Quân Dật nói xong liền cáo từ rời đi.
nguyên văn: mượn lời cát của ngươi - 借你吉言 -, đại ý là mượn lời chúc của ngươi để chúc lại ngươi may mắn kiểu như vậy.
Diêu cô nương cũng không giữ y lại, đợi đến khi thân ảnh Sở Quân Dật biến mất, nàng mới xoay người đi trở về.
Sở Quân Dật một đường này đi rất nhanh, đi vội về viện liền trực tiếp mở cửa phòng ra.
Ba người trong phòng đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Động tác của Sở Quân Dật chợt khựng lại, y có chút lúng túng nói: "Ta...!quấy rầy các người?"
"Không có không có, chúng ta nói xong rồi, bọn ta cũng vừa muốn đi." Trang nhị gia kéo Liễu tứ gia đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đồ đạc của bọn ta còn chưa thu dọn xong, hai ngươi cũng nhanh lên, buổi chiều phải lên đường rồi."
Trong nháy mắt, hai người kia vừa ra khỏi cửa đã chạy đi không thấy bóng dáng đâu, Sở Quân Dật xấu hổ hỏi: "Có phải ta đã quấy rầy các ngươi hay không?"
"Không có." Cố Thành Chi cụp mắt nói.
Hắn vẫn nhớ chuyện xảy ra lúc sáng, nhưng nhìn bộ dạng của Sở Quân Dật hẳn là không có ấn tượng gì, vốn dĩ chuyện này không xem là chuyện lớn, nhưng hắn...!
Thấy Cố Thành Chi nói như vậy, Sở Quân Dật không rối rắm nữa, sau khi đóng cửa lại liền ngồi vào chỗ đối diện hắn, nói: "Ngươi đoán xem ta vừa gặp ai?"
"Ai?" Cố Thành Chi nhướng mi.
"Diêu cô nương." Sở Quân Dật nghiêm túc nói.
Cố Thành Chi hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y.
Sở Quân Dật nghiến răng kể lại chuyện vừa xảy ra, cuối cùng lại bổ sung một câu: "Doạ ta giật cả mình, ngươi nói xem nàng tìm ta là có chuyện gì?"
Cố Thành Chi suy nghĩ một chút mới nói: "Có lẽ...!Nàng chỉ muốn nhìn ngươi một chút."
Sở Quân Dật: "..." Nói như không nói.
"Có lẽ chỉ muốn nhìn xem ngươi là người như thế nào." Cố Thành Chi bổ sung.
"Nhìn chằm chằm ta có thể nhìn ra cái gì..." Sở Quân Dật không nói nên lời.
Cố Thành Chi liếc y một cái nhưng không trả lời, chỉ nói: "Mau thu dọn đồ đạc của ngươi đi, ăn trưa xong sẽ rời đi."
Sở Quân Dật bĩu môi, nhanh nhẹn đi qua thu dọn đồ đạc.
Cố Thành Chi chỉ rũ mắt lặng lẽ ngồi đó, không có đi qua giúp đỡ.
Buổi chiều lúc rời đi, người tới tiễn đưa rất nhiều, Sở Quân Dật nhìn một vòng lại cảm khái Diêu cô nương không tới quả thật là quyết định đúng đắn, nếu như nàng tới thì đó là cách thích hợp để kéo cừu hận cho bọn họ, bầu không khí ở đây chắc chắn không thể hài hòa được như lúc này.
Đoàn người cứ đi rồi ngừng đi rồi ngừng suốt cả đường này, trèo núi vượt sông, thỉnh thoảng lại mở đại hội ngâm thơ.
Về việc này, Sở Quân Dật chỉ có thể im lặng nhìn trời, viết văn y còn làm được, nhưng làm thơ viết lời thì thật sự không cách nào làm được.
May thay, không chỉ có một mình y không giỏi thơ ca, mà Cố Thành Chi cũng rất yếu trong lĩnh vực này.
Đương nhiên, điểm yếu này là so sánh với những phương diện khác, hắn toàn tâm toàn lực đều đặt vào việc đọc sách và luyện võ, nếu như Cố Thành Chi còn đặt tâm tư vào thơ ca nữa thì hắn thật sự không phải người.
Chỉ là, bất cứ khi nào leo núi Sở Quân Dật đều nghiến răng nhìn đám người đang leo ở trước mặt mình, ngay cả Niếp lão tiên sinh còn tự mình leo lên đỉnh núi, nhưng lần nào thể lực của y cũng yếu nhất, nhiều lần làm cản trở những người đi sau.
Cố Thành Chi mỗi lần đều đi ở sau lưng Sở Quân Dật đề phòng y đứng không vững liền lăn xuống núi, thật ra hắn càng muốn xách người mang đi hơn, nhưng những người khác đều tự mình leo lên, hắn cũng không có chuyên môn trong chuyện này lắm.
"Có muốn học võ không?" Cố Thành Chi hỏi.
"..." Vốn dĩ Sở Quân Dật đã mệt phờ phạc rồi, thấy Cố Thành Chi mặt không đỏ không thở hồng hộc, lại càng buồn phiền hơn.
"Học võ tốt, con nên học một chút." Niếp lão tiên sinh ngồi ở bên cạnh nói.
"Ta tự mình dạy, bao dạy bao hiểu." Cố Thành Chi cam đoan.
Sở Quân Dật: "......!"
"Ngươi thật có phúc, lão Cố dạy chắc chắn sẽ tốt." Giọng nói của Trang nhị gia tràn đầy đồng tình, nhưng vẻ mặt lại có chút hả hê khi thấy người gặp họa.
"Mục đích chỉ để cường thân kiện thể." Cố Thành Chi liếc xéo Trang nhị gia một cái.
Sở Quân Dật: "......"
"Học đi, cơ hội hiếm có đó." Các bạn học cũng hùa theo.
"Ta nhất định có thể khiến ngươi kiên trì, cứ tin tưởng ở ta." Cố Thành Chi cười nói.
Sở Quân Dật: "......"
"Được rồi, cứ quyết định vậy đi!" Niếp lão tiên sinh đưa ra quyết định cuối cùng.
Những người khác yên lặng quay đầu đi, bọn họ vẫn luôn ngắm phong cảnh, bọn họ không hề biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Sở Quân Dật ở trong lòng nôn ra một ngụm máu, mình còn chưa đồng ý đâu!
Trang nhị gia giả vờ như không thấy vẻ mặt đau khổ của Sở Quân Dật, đợi đến khi xuống núi lại tiến đến bên cạnh Liễu tứ gia nhỏ giọng nói: "Tại sao lão Cố đột nhiên nghĩ tới việc muốn giày vò Sở Lục gia thế?"
"Giày vò hay không giày vò gì? Lão Cố chỉ muốn tốt cho Sở Lục gia vì thế mới làm vậy." Liễu Tứ gia thoáng nhìn qua Cố Thành Chi đi ở đằng trước đội ngũ, xác định khoảng cách đủ xa, hẳn là hắn không nghe được lời bọn họ nói.
"Thôi đi, chuyện học võ này sao không chờ hồi kinh rồi dạy?! Bây giờ còn đang ở bên ngoài, với tính tình của lão Cố thì chờ trở lại quán trọ sẽ lôi kéo Sở Lục gia đi đứng tấn đấy.
Ngồi xe ngựa cả một ngày, buổi tối còn phải luyện võ, đến lúc đó đừng để cho thân thể nhỏ bé của Sở Lục gia luyện tập quá sức mà bị huỷ hoại gì đấy." Trang Nhị gia vẻ mặt vô cùng thê thảm.
"Miệng ngươi tích chút đức đi, vừa rồi ngươi chẳng phải còn hùa theo đó thôi." Liễu tứ gia liếc nhìn Trang nhị gia một cái, "Có bản lĩnh ngươi nói lại những lời vừa nãy với lão Cố xem, ngươi có lá gan này sao?"
Trang nhị gia yên lặng ngậm miệng lại, quả thật chính mình không có lá gan này.
Hơn nữa Trang nhị gia còn cảm thấy, nếu như mình dám nói thì Cố Thành Chi chắc chắn sẽ đánh hắn ta một trận.
Trong lòng nghĩ như vậy, Trang nhị gia vô thức nhìn đằng trước.
Cố Thành Chi đi ở phía trước bất ngờ quay đầu lại, nở nụ cười với hắn ta, Trang Nhị gia cả người run rẩy, vuốt mặt, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn sang, tựa như người vừa nói chuyện kia không phải là mình.
“Làm sao vậy?” Lúc xuống núi, Sở Quân Dật vẫn được Cố Thành Chi lôi kéo, quả thật đỡ được rất nhiều rắc rối, ít nhất y vẫn còn khí lực nói chuyện.
"Không sao." Cố Thành Chi quay đầu lại thản nhiên trả lời.
Thật ra, hắn cũng không biết vì sao vừa nãy lại nói thế, hắn vẫn luôn biết thân thể Sở Quân Dật không tốt, nhưng nhìn y vất vả leo núi như vậy, Cố Thành Chi chợt cảm thấy trong lòng rất khó chịu, hắn không biết bản thân vì sao lại vô cớ thấy khó chịu.
Chuyện vốn có thể chịu đựng đột nhiên có chút chịu không được nữa, cho nên hắn mới đề nghị dạy Sở Quân Dật luyện võ.
Mặc dù, chuyện học võ do Niếp lão tiên sinh quyết định, nhưng Sở Quân Dật cũng không phản đối đấy thôi?!
Không nói lời nào coi như Sở Quân Dật ngầm thừa nhận, sau này nếu y muốn đổi ý, ha ha!
Sở Quân Dật còn không biết suy nghĩ đáng sợ trong đầu Cố Thành Chi, hiện tại y chỉ muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.
Sau khi trở lại quán trọ, Sở Quân Dật thay quần áo tắm rửa xong, y vừa mới nằm lên giường đã bị Cố Thành Chi xách lên.
"Ngươi muốn làm gì?!" Mí mắt phải Sở Quân Dật nháy không ngừng, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất an.
"Lại đây." Cố Thành Chi từ trên cao nhìn Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật lại chui vào phía trong giường, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác.
Cố Thành Chi nhíu mày, vươn tay kéo người lại, "Đã nói sẽ học võ."
"Ta chưa đồng ý mà! "Sở Quân Dật phản kháng nói.
"Ngươi cũng không từ chối." Cố Thành Chi xách người xuống giường.
Sở Quân Dật: "......!"
"Cho nên, ngươi ngoan một chút, học võ rất có lợi cho ngươi." Cố Thành Chi cười ấm áp nói.
Mà Sở Quân Dật nhìn hắn giống như đang nhìn một con quỷ.
Nghe âm thanh phát ra từ phòng bên cạnh, Liễu tứ gia vô cùng bình tĩnh quay đầu đi.
Trương nhị gia "chậc chậc" hai tiếng, bất đắc dĩ hỏi: "Hai người họ đang làm gì thế?" Thật làm người ta tưởng tượng không ngừng.
"Học võ."
"Không giống."
"Ngươi lại muốn nói gì?" Liễu tứ gia cảm thấy tên này càng ngày càng nhiều chuyện.
Trang nhị gia cười hắc hắc, tiến đến bên tường, dán lỗ tai lên.
"..." Liễu tứ gia kéo người lại, thấp giọng quát: "Ngươi muốn chết hả?!"
Trang nhị gia làm khẩu hình: Ta chỉ muốn nghe một chút!
Liễu tứ gia thật muốn đập đầu Trang nhị gia ra xem bên trong chứa thứ gì, có phải Trang nhị gia vẫn cảm thấy bị Cố Thành Chi thu thập còn chưa đủ?!
Bất ngờ, từ bên kia vách tường truyền tới một âm thanh, "Nghe đủ chưa?"
Trang nhị gia: "......"
Liễu tứ gia: "......"
"Nếu như chưa nghe đủ, ngươi còn có thể nghe tiếp."
"Chúng ta không nghe...!"Trang nhị gia yếu ớt nói.
"Sư phụ tìm chúng ta có việc, chúng ta đi trước." Liễu tứ gia quyết định rất nhanh, kéo cánh tay Trang nhị gia đi ra ngoài.
Trang nhị gia cũng kịp phản ứng lại, vội vàng nói một câu: "Các ngươi tiếp tục! Các ngươi tiếp tục!"
"...!" Liễu tứ gia thật muốn đánh Trang nhị gia, "Ngươi câm miệng!"
Cố Thành Chi cười nhẹ xoay người, chậm rãi nói: "Được rồi, chúng ta học tiếp thôi."
Sở Quân Dật: "..." Cứu mạng!
Sáng sớm hôm sau, khi Trang nhị gia nhìn thấy Sở Quân Dật, trên mặt hoàn toàn không che giấu được vẻ đồng tình.
Liễu tứ gia ho khan hai tiếng, quay mặt đi.
Mà những người còn lại thì ánh mắt quỷ dị nhìn hai người một trước một sau ra khỏi cửa phòng, một người thì khuôn mặt hốc hác dáng vẻ uể oải, người còn lại thì thần thái rạng rỡ tràn đầy sức sống, có phải bọn họ đã bỏ lỡ chuyện gì rồi chăng?!
Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Hai người kia đã làm gì rồi?!
Niếp lão tiên sinh thở dài nói: "Thân thể của con còn hơi yếu, lát nữa lên xe nghỉ ngơi cho tốt." Nói xong còn vỗ vỗ bả vai Sở Quân Dật.
Ngày hôm qua Trang Nhị gia và Liễu Tứ gia ở trong phòng Niếp lão tiên sinh đến khuya, chuyện Sở Quân Dật học võ lão giả đã biết, nhìn khuôn mặt tiều tụy của Sở Quân Dật, Niếp lão tiên sinh vẫn có chút đau lòng.
"Thành Chi cũng vậy, tiến hành từng bước một có biết hay không!" Niếp lão tiên sinh nhìn thấy Cố Thành Chi đi tới, tức giận nói: "Lát nữa con đừng có bắt Quân Dật luyện tập nữa, có nghe hay không!"
"Vâng ạ." Cố Thành Chi vốn không có ý định tiếp tục, nếu như ở trên xe ngựa tập luyện, Sở Quân Dật thật sự phải nằm sấp xuống.
Ánh mắt những người khác càng thêm quỷ dị hơn.
Hôm nay, Sở Quân Dật có thể dậy đã không tệ lắm rồi, bây giờ y không có tâm tư ứng phó với những người khác, sau khi Sở Quân Dật ngồi xuống liền nằm sấp lên trên bàn.
Tối qua ngủ cũng không quá muộn, nhưng lúc này Sở Quân Dật vẫn cảm thấy mệt mỏi, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không đau nhức.
Cố Thành Chi thảnh thơi ngồi xuống bên cạnh Sở Quân Dật, tự rót cho mình chung trà, thuận tiện rót cho Sở Quân Dật một chung.
Sở Quân Dật nhíu mày, quay mặt sang hướng khác, hiện tại người mà y không muốn nhìn thấy nhất chính là Cố Thành Chi.
Sau bữa sáng đầy quỷ dị, mọi người lên xe ngựa chuẩn bị xuất phát.
Sở Quân Dật muốn ngồi xe của người khác, ngồi với Cố Thành Chi chỉ sợ mình không khống chế được nhào tới cắn hắn hai cái.
Người trong đội ngũ này có thể coi như thân thiết với Sở Quân Dật nhất chỉ có Trang Nhị gia và Liễu Tứ gia.
Nhưng bọn họ vừa nghe Sở Quân Dật nói, lại theo bản năng nhìn về phía Cố Thành Chi, thấy hắn nhướng mày nhìn qua, cả người rùng mình, sau đó lắc đầu nhảy lên xe, một roi quất vào mông ngựa, cỗ xe ngựa lao ra như bay.
Nguyên văn “Hổ khu nhất chấn” (虎躯一震): nghĩa gốc là giật mình nhưng trong các tiểu thuyết trên mạng lại có một tầng nghĩa khác, “hổ khu nhất chấn, cả người tản mát ra một thân ‘Vương Bá khí’ chỉ những người có khả năng tăng khí thế của chính mình, tạo uy đè áp với người khác, bắt người khác phải hàng phục mình.
Sở Quân Dật: "......!"
Cố Thành Chi đi tới, trực tiếp vác người lên xe.
Xe ngựa chạy đi, Sở Quân Dật ngồi ở trong xe quay đầu đi, y cũng biết học võ đối với bản thân rất có lợi, nhưng quá trình thật sự quá thống khổ.
Tối qua, bản thân ở trong phòng bị Cố Thành Chi mắng vô số lần, nhưng vẫn bị hắn cưỡng chế đứng tấn một canh giờ, chân đã mềm nhũn hết rồi!
“Không say xe nữa chứ?” Cố Thành Chi khoanh tay nhìn Sở Quân Dật, y đã giận dỗi mình từ tối qua đến giờ, hắn quả thật chưa từng thấy Sở Quân Dật thế này.
“Hừ!” Sở Quân Dật đã sớm bắt đầu choáng váng rồi, hiện tại chẳng qua đang cứng rắn chống đỡ mà thôi.
Cố Thành Chi khẽ thở dài một tiếng, ôm người vào lòng, thản nhiên nói: "Không thoải mái cũng đừng cố gắng chống đỡ nữa."
Sở Quân Dật tựa vào trên người hắn cau mày, chịu đựng cảm giác trời đất quay cuồng kia, đợi một lúc lâu mới nói: "Ta không muốn học..."
"Không được."
"Khó chịu......"
"Cố gắng vượt qua được thì ngươi sẽ không sao nữa."
"……".