Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Truyện chỉ đăng trên truyenwk.com GiaNghi và wordpress An Nhiên Cung, mọi trang khác đều là reup, mong mọi người tôn trọng công sức của mình, ngưng tiếp tay cho bên khác trục lợi trên công sức của mình.
_____
Nhớ lại là bản năng, nhưng suy nghĩ nhiều thì cũng là bản thân tự đa tình.
So với tôi, Phó Dư Dã là người không muốn đắm chìm trong quá khứ, dù sao cũng là đồng tính luyến ái, tình yêu thầy trò, những lời này đủ sức để gây tổn thương cho bất kỳ ai, huống chi là một người như cậu ấy.
Những thứ càng tinh xảo, càng đẹp đẽ thì càng không thể chịu nổi những tổn thương.
Tôi sao lại phải lo lắng chứ, ngoại trừ Tiểu Sư, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, không còn gì để mất.
Tôi đến đón Tiểu Sư từ trường học như thường lệ, hôm nay trường mẫu giáo có vẻ đã tổ chức hoạt động vẽ tranh. Tiểu Sư đưa một tờ giấy đầy màu sắc cho tôi xem, nói: "Ba ba, con vẽ nè."
Sau đó thằng bé đưa cho tôi xem con dấu hoa nhỏ màu đỏ trên mu bàn tay.
"Cô giáo khen con vẽ đẹp."
Tôi nhìn không ra trên giấy vẽ cái gì, chỉ có thể cười cười, khen thằng bé.
Buổi tối lúc rửa tay, ngay cả xà phòng cũng không cho tôi sài, tự mình xoa xoa cái tay mũm mĩm, còn cố gắng để không trôi con dấu trên tay.
Tôi nói: "Phải rửa cho sạch, ngày mai nếu như con ngoan, cô giáo sẽ in lại cho con thôi."
Tiểu Sư cố chấp mà lắc đầu, nghiêm trang nói: "Ngày mai thì in tay này được mà, vậy là cả hai tay con đều được in dấu."
Tôi dựa vào cạnh cửa, nghĩ buổi tối lợi dụng lúc thằng bé ngủ, rửa sạch con dấu này.
Sau đó thì nghe thằng bé nói: "Ngô Khả Hân có tận hai cái."
Vậy thì tôi hiểu sao rồi.
Tôi hỏi thằng bé: "Tại sao Ngô Khả Hân có hai cái thế?"
Tiểu Sư suy nghĩ một chút, có chút cố gắng nói: "Bởi vì cậu ấy vẽ đẹp nhất, cô giáo thưởng cho cậu ấy hai bông hoa hồng."
"Là vậy sao, ba cảm thấy con vẽ cũng rất đẹp mà!"
Tôi cường điệu mà khen thằng bé, Tiểu Sư lúc đầu thì ngây ra, sau đó lộ ra vẻ ngượng ngùng muốn cười mà lại nén cười, thằng bé chớp mắt rồi lao vào lòng tôi.
Vẻ mặt ngượng ngùng khiến tôi bật cười thành tiếng, thằng bé không hiểu mấy lời trêu chọc của người lớn, chỉ cảm thấy lời khen của tôi quá mức, khiến thằng bé không biết nên làm sao.
Sau đó sờ lên miệng tôi, bảo tôi không được cười.
Tôi hỏi: "Tại sao không cho ba cười?"
Trên mặt thằng bé còn có hai cái "má hồng" đáng yêu, thằng bé tránh ánh mắt của tôi, hàng mi dày rủ xuống, mấy nét trên mặt thật giống với ai đó.
Tôi đơ người một lúc, không nhịn được mà vuốt lên hàng mi cong của thằng bé, Tiểu e nắm lấy tay tôi, "Ba hổng được cười."
Cái giọng nhõng nhẽo của thằng bé làm tôi đầu hàng vô điều kiện, được rồi, không cười thì không cười, ai biểu thằng bé là cục cưng của tôi làm chi.
Đồng hồ sinh học của trẻ con khác với người lớn, tôi chỉ nhớ khi còn nhỏ mới giờ đã bị mẹ bắt lên giường, dù lúc đó nhà có TV nhưng tôi cũng không thích xem TV quá nửa tiếng. Hiện tại cũng đã thay đổi so với ngày tôi còn bé. Công nghệ điện tử luôn phát triển từng ngày. Mấy đứa nhỏ mới vài tuổi đã có thể sử dụng iPad và điện thoại di động còn thạo hơn cả người lớn. Tiểu Sư tiếp thu rất nhanh, đôi khi còn có thể tự tìm phim hoạt hình rồi bấm xem.
Nhưng về vấn đề này, tôi vẫn khá khắt khe.
Tôi không muốn thằng bé nghiện điện tử này từ nhỏ, nên tôi chỉ cho nó xem phim hoạt hình nửa tiếng trước và sau bữa ăn mỗi ngày, sau đó cùng thằng bé chơi một số trò chơi nho nhỏ.
Ví dụ như chơi xếp hình, xếp gỗ, xếp giấy origami, v.v.
Sự hiếu kỳ của trẻ con được hình thành rất nhanh, đôi khi còn có thể duy trì sự tò mò lâu dài về một thứ gì đó. Tỷ như thằng bé có thể chơi xếp hình nhiều mảnh hàng chục lần mà không cảm thấy chán. Sau chín giờ là lúc uống sữa và đi ngủ.
Bởi vì bộ ghép hình hôm nay có hơi khó, thằng bé chơi cũng có chút mệt, vừa lên giường là đã ngủ ngay, không cần tôi phải kể chuyện cho nữa.
Tôi bật điện thoại di động đang sạc cạnh giường thì thấy ai đó trong nhóm làm việc đã tải lên một tệp thông báo về việc đào tạo nhân viên. Tôi bấm vào thì thấy nó được chia thành nhiều đợt, mỗi bộ phận cũng được chia nội dung khác nhau.
Tôi thấy một lời nhắc tin nhắn, tôi thoát khỏi trang tệp, tổng biên tập gửi một tin nhắn riêng cho tôi:
Tiểu Đặng, chị sẽ đi công tác vào thứ sáu tuần này, khoảng ba ngày. Em chỉ cần báo cáo trang của Meir trực tiếp cho Giám đốc Phó là được.
Sau đó còn gửi một nhãn dán thiếu nữ cầm ruy băng cổ vũ cố lên.
Tiếc thay, tâm trạng của tôi như một đoàn tàu trật bánh, không từ nào diễn tả được.
Nghĩ nghĩ, tôi nhịn không được lại hỏi: em chờ chị về rồi xử lý được không?
Tổng biên tập: Em ngốc à, tạo cơ hội cho em mà em còn không biết nắm bắt!
Tuy biết tổng biên tập là có ý tốt nhưng tôi vẫn cảm thấy rất phức tạp, nếu là người khác thì đương nhiên họ sẽ nắm bắt cơ hội làm quen với lãnh đạo. Nhưng tôi và Phó Dư Dã, trước kia còn từng có quan hệ thể xác, hiện tại bảo tôi đi làm thân với cậu ấy, cũng giống như bảo tôi ăn đồ mà tôi đã nhả, thật sự không thích ứng nổi.
Hơn nữa, còn tuỳ vào Phó Dư Dã.
Nhưng ngoài mặt, tôi chỉ có thể nhận lời, tôi không thể nói với tổng biên tập rằng tôi và sếp đã từng yêu nhau vào nhiều năm trước, đứa nhỏ năm ngoái chị gặp cũng là do tôi sinh cho cậu ấy. Ngẫm lại dù sao tổng biên tập cũng đã , áp lực cuộc sống cũng là không nhỏ, thôi vẫn nên đừng tạo thêm cho chị ấy.
Tắt đèn phòng ngủ, tôi lại nhìn Tiểu Sư ngủ dáng hình chữ đại (大), nhẹ nhàng ra phòng khách xem tư liệu về Meir.
Thông qua thông tin nội bộ, tôi biết rằng người phát ngôn của Meir ở khu vực Châu Á là Thẩm Miên.
Cậu ta ra mắt năm tuổi, đóng phim năm tuổi, sau đó sự nghiệp diễn xuất của cậu thăng hoa chóng mặt, tuổi cậu ấy trở thành diễn viên xuất sắc nhất, rồi tiến ra quốc tế, có thể nói bây giờ cậu ấy đã tuổi.
Không có gì ngạc nhiên khi một người như vậy được chọn làm khuôn mặt đại diện ở châu Á.
Tôi theo Phó Dư Dã lên xe đến trường quay vào sáng sớm.
Xe là thương hiệu bình dân nhưng bên trong nhìn có vẻ khá đắt.
Ngoài tài xế ở vị trí lái và nữ trợ lý ở ghế phụ, ở hàng ghế sau chỉ có Phó Dư Dã và tôi.
Khi lên xe, tôi hơi ngượng ngùng.
Tài xế đứng cạnh xe, mở cửa cho ông chủ của anh, Phó Dư Dã, đó là điều đương nhiên.
Nhưng Phó Dư Dã lại kéo cửa và bảo tôi lên trước.
Có sếp nào mà lại đi mở cửa cho cấp dưới?
Mấy chuyện thế này sao tôi có làm được.
Vì vậy, tôi nhanh chóng xua tay nói: "Giám đốc, xin mời lên trước."
Cậu ấy vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm tôi, đôi môi mỏng mím lại, đây là dấu hiệu cho thấy tâm trạng của cậu ấy đang không vui. Trước đây cậu ấy cũng như thế này, ngay kể từ lần đầu tiên tiếp xúc, tôi cảm thấy cậu ấy chỉ là có hơi tuỳ hứng cao ngạo, nhưng thâm tâm vẫn là một đứa trẻ lương thiện, hơn nữa cậu ấy còn nhỏ, lại rất tuấn tú, có nhiều lúc cậu muốn làm cái gì, tôi cũng chiều theo.
Nhưng khi tiếp xúc lâu, mọi người sẽ thấy rằng cậu ấy thực sự là một miếng ngọc bích lạnh lẽo, dù tưởng mình có thể khiến cho cậu ấy ấm áp, nhưng bên trong vẫn lạnh lùng, cứng rắn và bướng bỉnh. Muốn làm gì, đều cần phải theo ý cậu ấy.
Cậu ấy không bao giờ là một người nóng tính, người sẽ làm ầm ĩ vì một chút bất đồng nhỏ nhặt.
Ngược lại, được giáo dục tử tế khiến cậu ấy dù không vui cũng sẽ cân nhắc chừng mực, chính là loại cảm giác có thể nhìn ra được sự bất mãn của cậu ấy, nhưng cũng không dám làm trái ý.
Giống như hiện tại.
Tôi thề là nếu tôi cứ đứng ì ở đây, cậu ấy nhất định sẽ không xách tôi vào trong xe, nhưng tuyệt đối sẽ đứng đây chờ đến khi tôi thoả hiệp.