Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Truyện chỉ đăng trên truyenwk.com GiaNghi và wordpress An Nhiên Cung, mọi trang khác đều là reup, mong mọi người tôn trọng công sức của mình, ngưng tiếp tay cho bên khác trục lợi trên công sức của mình.
___
Lúc tới studio, bên trong cũng vừa mới bắt đầu chụp.
Nhân viên đứng bên ngoài cất giọng chào hỏi Phó Dư Dã, một số người trong số họ không biết cậu, chỉ nghĩ cậu cũng là một người trong giới. Dù sao cậu ấy nhìn rất đoan chính, lại rất cao, rất giống người mẫu. Chỉ là bên ngoài cậu ấy lại toát nên một loại khí chất khó gần.
Xuyên qua đám đông, tôi nhìn thấy Thẩm Miên, trong studio, cậu ấy đang tạo dáng với lọ nước hoa theo yêu cầu của đạo diễn, hẳn là đang chụp mẫu quảng cáo, cậu ấy có một đôi mắt thật đào hoa, khóe miệng hơi cong lên, chỉ cần nhìn khuôn mặt, là có thể nhìn ra cậu ấy hẳn là một người phong lưu đa tình.
Sau khi chụp xong, chuyên viên trang điểm cùng với stylist đi đến, nhϊếp ảnh gia không quen biết tôi, chỉ quen Phó Dư Dã, liền nghĩ rằng cậu ấy là người phụ trách hôm nay nên lần lượt cho cậu ấy xem thành quả ngày hôm nay, Phó Dư Dã nhìn vài cái rồi đột nhiên gọi tên tôi.
Tôi đứng ngay sau cậu ấy, nhanh chóng đáp lại.
"Vị này là?"
Anh trai nhϊếp ảnh gia vốn đang cúi đầu, lúc này ánh mắt mới chú ý tới tôi, trên tay còn cầm một chiếc máy ảnh DSLR, chỉ là ánh mắt tìm hiểu cũng mang theo chút tò mò.
Tôi nhanh chóng nói ra tên mình cùng chức vụ.
"À, xin chào, tôi là Trần Hâm."
Anh ta sờ vào túi, lấy ra một tấm danh thϊếp và đưa cho tôi. Danh thϊếp dường như nằm ở túi trong của áo, bởi vì lúc tôi nhận lấy nó còn vương theo một chút hơi ấm.
Tôi nhìn thấy tên mới nhớ tới, vị nhϊếp ảnh gia này rất nổi tiếng, hình như anh ta còn lọt vào danh sách top nhϊếp ảnh gia trẻ ở Trung Quốc. Nhưng lại rất thần bí, thành danh rất sớm, giải nghệ cũng rất sớm, ngay cả được mời ra quốc tế cũng không đi. Rất nhiều tiền bối giới nhϊếp ảnh đều tiếc cho một người có tố chất hơn người nhưng lại không hiểu đến quý trọng, Trung Quốc cứ như vậy mà mất một David · Xavi, không nghĩ tới hôm nay sẽ được gặp mặt ở Hagrid.
"Hy vọng về sau hợp tác vui vẻ."
Anh ta đưa tay lên, ý muốn bắt tay với tôi. Trên bàn tay trái ở ngón áp út còn có một chiếc nhẫn bằng bạch kim.
Tôi còn chưa kịp làm gì, ánh mắt của Phó Dư Dã đã nhìn vào tay anh ấy, từ góc nhìn của tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy một phần góc nghiêng, nhìn rất lạnh lùng, có lẽ là chính diện còn lạnh lùng hơn.
Trần Hâm đột nhiên rút tay lại, nhếch một bên lông mày với tôi, "À, tôi chỉ khởi động tay mà thôi. Lúc nãy cầm máy ảnh lâu quá, có chút mỏi."
Sau đó quay sang một bên để trò chuyện với người quản lý.
Trẻ tuổi, nhưng không hề cậy tài mà khinh người, ngược lại có chút hoạt ngôn.
Thật là một người hòa đồng.
Lúc công việc được hoàn thành xong xuôi cũng đã chiều, sau đó tôi dành nửa giờ để làm một cuộc phỏng vấn nhỏ, nội dung phỏng vấn trên bản thảo đã được trợ lý của Thẩm Miên chọ lựa, ngay cả câu trả lời cũng được soạn sẵn. Nội dung cũng đại khái hỏi về thương hiệu, và sau đó là về thời trang, v.v., Video sẽ được biên tập dài khoảng năm phút, sau đó sẽ được ghép với các cảnh quay.
Ngay sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, trợ lý của Thẩm Miên vội vã đến đưa đồ mới cho cậu ấy để tiếp tục các show khác.
Cậu ấy có vẻ khá quen biết với Trần Hâm, bởi vì lúc chụp ảnh, Trần Hâm thường xuyên sửa lại sáng và biểu cảm cho cậu, cậu ta cũng dễ tính, rất phối hợp, trước khi rời đi còn chụp ảnh, ký tên với nhân viên công tác.
"Haizz, diễn viên Thẩm debut nhiều năm như vậy rồi, một chút scanda yêu đương cũng không có, thật là trống trãi......"
Nhân viên A vừa thở dài vừa nhìn vào cuốn sổ ký tên của mình.
"Người ta chỉ chuyên tâm đóng phim, không cần làm mấy trò để được lên hot search cho mọi người chú, đây chính là diễn viên chân chính......"
Nhân viên công tác B tiếp lời.
Tôi lắng nghe một lúc rồi cũng im lặng bỏ đi.
Sau cuộc phỏng vấn, tôi không thấy Phó Dư Dã đâu, không biết cậu ấy đã rời đi chưa, lại thấy Trần Hâm đang ngồi trước máy tính chỉnh ảnh.
Tôi nghĩ nghĩ, sau đó vẫn tiến lên chào anh ấy trước khi rời đi.
Anh ấy biết tôi sắp rời đi, nói, "Thêm WeChat đi, sau này liên lạc cho tiện."
Tôi nói "Được thôi."
Sau đó, anh ấy lấy điện thoại ra, nhìn thấy ảnh đại diện WeChat của tôi là ảnh của Tiểu Sư lúc tuổi, đang ngồi trong McDonald's ăn khoai tây chiên với sốt cà chua dính đầy miệng.
Anh hỏi: "Đây là con trai của cậu à?"
Tôi sửng sốt, không biết mình nên đáp lại thế nào.
Ngay khi tôi còn đang do dự, anh ấy lại nói: "Nhìn không giống cậu, nhìn qua giống con lai hơn."
Sau đó tự mình phủ định cái phỏng đoán này.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy anh ấy không biết thì tốt hơn.