Hồi học đại học, tôi thích xem phim truyền hình Mỹ, thấy tội phạm tiêm chất gây ảo giác vào cơ thể cảnh sát, thứ thuốc này khiến cho người bị tiêm nhìn thấy những ảo ảnh hoặc đau đớn hoặc tươi đẹp để lũ tội phạm đạt được mục đích của chúng, cõ lẽ tôi cũng bị ảo giác nên ký ức hiện đang trôi trở về quá khứ...
Tôi nhớ rõ hôm đó là ngày 16 tháng 8, mặt trăng tròn và to lạ thường, giống như một chiếc bóng đèn được treo trên bầu trời đêm.
Tôi vừa ra khỏi cổng trường đã gặp Lâm Lễ, Lâm Lễ nói sẽ dẫn tôi đi tìm Phó Dư Dã. Từ trước đến nay tôi và cậu ta cũng chẳng tiếp xúc nhiều, nhưng tôi không biết liệu có phải vì những người lớn lên trong gia đình bề thế nên có khí chất mà người khác không thể từ chối, như thể mọi lời nói mà họ đưa ra đều như đang ra lệnh cho người khác hay không.
Tuy rằng cảm thấy kỳ lạ vì sao không phải Phó Dư Dã tới đón tôi, nhưng nghĩ đến quan hệ của Lâm Lễ và câu ấy, tôi cũng không nghi ngờ. Trong ba lô của tôi còn có hai cái bánh trung thu đậu xanh trứng muối, tôi đặt ở xưởng bánh Tây Âu trước trường, xưởng đó làm ăn rất tốt, sắp đến Tết Trung thu nên bánh trung thu đều bán giới hạn. Tôi muốn mang hai cái đến cho Tiểu Dã, Lâm Lễ lại nói với tôi, hôm nay là 16 tháng 8, biệt thự nằm lưng chừng núi có một bữa tiệc, Tiểu Dã tạm thời không thể phân thân, cho nên cậu ta tới đón tôi.
Tôi cũng không hỏi thêm, cũng đồng ý.
Nói là biệt thự nhưng thực chất là khu đất mới phát triển, khu nghỉ dưỡng tư nhân, chưa rao bán, ra vào có kiểm tra, tôi vừa vào thấy có vài chiếc ô tô đậu phía trước, nhưng Lâm Lễ đã đi thẳng vào.
Cậu ta đưa tôi vào bằng cánh cửa bên hông, vừa bước vào tôi đã ngửi thấy một mùi phấn son sang trọng xa hoa, nồng nặc không thể tả.
Giữa sảnh có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi cúi đầu chơi đàn.
Lâm Lễ đứng bên cạnh tôi, nói: "Xem ra chúng ta tới vừa đúng lúc."
Tôi cảm thấy cậu ta trông giống như đang xem kịch vui vậy, tôi bắt đầu tìm kiếm Tiểu Dã trong đám đông. Cuối cùng cũng nhìn thấy cậu ấy, vừa định đi đến đó thì thấy Tiểu Dã đã bị hai ba nam nữ ồn áo rồi đẩy sang một bên gần trung tâm, có vẻ như đang muốn nói chuyện gì đó, Tiểu Dã có chút bất đắc dĩ mà bị bọn họ giữ lại ở chỗ đó.
Tôi thấy cô gái kia nói vào micro: "Hôm nay là Tết Trung thu, hoan nghênh mọi người đã đến đây chơi..."
Đám đông vang lên tiếng reo hò.
"Tôi có một bài hát muốn tặng cho người tôi thích. Người này hiện đang ở đây. Nhiều người trong các bạn có thể cũng biết người đó là ai, có thể anh ấy đã đoán ra nỗi lòng của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình. Tôi đã im lặng, đã nhút nhát bấy lâu rồi, cho nên dù hôm nay tôi có bị từ chối, tôi cũng sẽ tiếp tục theo đuổi anh ấy cho đến khi anh ấy đồng ý mới thôi!
Mọi người ở đây đều là những tiểu thư công tử giàu có, nhìn thấy cảnh tượng này, họ còn sợ chuyện còn chưa đủ náo nhiệt, có người tán thưởng sự dũng cảm của cô, có người lấy điện thoại di động ra quay video, chụp ảnh.
Ở xa xa tôi nhìn thấy phần đầu của Phó Dư Dã, nhưng chẳng nhìn thấy mặt cậu ấy, dần dần tôi bị đẩy ra bên ngoài rìa.
Chỉ có thể nghĩ chờ đến khi "thông báo" kết thúc mới có thể đi qua bên kia.
Thật không ngờ giới trẻ bây giờ lại có thể bạo dạn như vậy, con trai đánh đàn để tỏ tình thì đúng là lãng mạn, nhưng đổi lại là con gái thì có vẻ cũng không tệ nhỉ. Ít nhất thì cô gái ây cũng thật xinh và bài hát thật ngọt ngào. Khi bài hát kết thúc, mọi người đều vỗ tay, bị bầu không khí này lây nhiễm, tôi không khỏi tán thưởng cho sự dũng cảm của cô gái.
Dần dần tôi nghe thấy tên của Phó Dư Dã càng ngày càng vang to lên trong đám đông.
Và rồi tôi thấy cô gái ấy đặt cây đàn guitar xuống và nói vào micrô, "Phó Dư Dã, em thích anh!"
Cô bày tỏ tận ba lần.
Mỗi lần câu bày tỏ ấy được cất lên, trái tim tôi bỗng đau hơn như dao cứa sâu vào, tôi như bị đốt cháy, cái cảm giác nóng rần, tê tái, lại có chút gì đó man mác buồn.
Tôi tự nghĩ, mình đang bị cảm động sao?
Ngay cả tôi, một người ngoài cuộc cũng cảm động, vậy Tiểu Dã thì sao?
Cậu ấy sẽ nói đồng ý chứ?
Đám đông dần di chuyển về phía giữa, còn tôi thì giống như một chiếc vỏ sò còn sót lại sau khi thủy triều rút, rất bắt mắt trên bãi biển, bắt mắt đến mức tôi cảm thấy nếu còn tiếp tục ở lại nữa sẽ không thể kiểm soát được bản thân.
Tôi rời đi, khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, tôi nghe thấy Tiểu Dã gọi tôi.
Rõ ràng là tôi đã nghe thấy, nhưng lại không dừng lại để đợi cậu ấy.
Thay vào đó, tôi bước nhanh hơn, cho đến khi cậu ấy nắm lấy tay tôi trong sân.
Giọng Tiểu Dã mang theo chút vui sướng, có lẽ vì đã nhận lời tỏ tình khi nãy nên khuôn mặt cậu ấy nhìn thật dịu dàng dưới ánh trăng.
"Thầy, thầy đến lúc nào vậy? Sao thầy không nói với em?"
Lúc đó, trong lòng tôi đã tràn ngập một loại cảm xúc khác, cũng không suy nghĩ kỹ về lời nói của cậu ấy.
Chỉ đáp lại "Không có."
Tôi thậm chí cũng không biết mình đang phủ nhận điều gì.
Có lẽ tôi đang thật sự rất không ổn, ngay cả mấy biểu cảm trên khuôn mặt cũng quản lý không xong, trưng ra bộ mặt này với một người nhỏ hơn tôi vài tuổi, rõ ràng tôi không nên có những suy nghĩ thế này.
Tôi cảm thấy khuôn mặt của mình hiện tại hẳn là không được hay. Cho nên tôi im lặng cúi đầu.
Tôi không muốn cậu ấy phát hiện ra những tâm tư xấu xa của tôi, khiến cậu ấy cảm thấy tôi là một người lớn kinh tởm.
"Thầy, ai bắt nạt anh?"
Khuôn mặt cấu ấy lạnh lùng lại nghiêm túc mà nhìn tôi, cố chấp nắm cằm tôi quay mặt tôi qua.
Nhưng tôi từ chối, tôi khinh bỉ chính mình.
"Tôi phải đi rồi."
Tôi lẩm bẩm, như đang nói chuyện với chính mình.
Không biết cậu ấy có nghe thấy không, nhưng cậu ấy bỗng ôm lấy khuôn mặt của tôi, mũi cao vút mắt sâu thẫm, con ngươi sáng như trăng trên trời, giống như chung ngọc đựng rượu, vừa chạm vào, khiến cho người say.
"Không phải là thầy tới gặp em sao?"
Bóng cây nghiêng ngả, trong sân yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu, cùng giọng nói mê người của cậu ấy.
Tôi im lặng, chỉ cảm thấy hơi thở dồn dập như thủy triều của mình vang lên bên tai.
Cậu ấy như vừa ngộ ra điều gì đó.
"Anh đang ghen sao."
Cậu ấy nhìn tôi, cùng một chút tự mãn trong mắt cậu ấy.
Nhưng tôi có cảm giác như mình rơi xuống vực thẳm, không có gì đáng sợ hơn là bị người khác khoét một lỗ ngay giữa ngực mà nhìn ngắm mọi bí mật sâu thẳm của mình.
Hơn nữa, người tôi thích giống như trăng sáng trên bầu trời đối với tôi. Tôi bỗng nghĩ đến một câu chuyện về một người ở địa ngục, vì ngày đêm cầu nguyện mà được thiên đàng rủ lòng thương thả xuống cho một sợi tơ, và người đó cứ thế nỗ lực leo lên để có cơ hội thoát khỏi địa ngục. Nhưng những ác linh đằng sau anh ta cũng thèm khát tia hy vọng này, cho nên cũng leo lên đó, vì ác quỷ quá nhiều, cuối cùng sợi tơ bị đứt, chẳng ai có thể ra khỏi địa ngục.
"Không hề."
Tôi không biết mình là người tội nghiệp đó hay là một ác linh, nhưng tôi biết, sợi tơ này, tôi không thể chạm vào.
Tiểu Dã lặng lẽ nhìn tôi hồi lâu, ban đầu cậu ấy không phát hiện ra cũng không có nghĩa là bây giờ cậu ấy không nhìn ra được.
"Nói dối...."
Tôi nghe thấy phía sau phát ra những giọng nói, như thể có ai đó đang đến.
Tiểu Dã nhanh chóng kéo tôi ra ngoài, cậu ấy kéo tôi đến một chiếc xe thể thao màu xanh rồi khởi động xe.
Tôi nghĩ cậu ấy sẽ đưa tôi về nhà, không ngờ là cậu ấy đã đưa tôi đến nhà của cậu.
Cậu ấy nói với tôi, người đang ôm ba lô ngồi trên ghế phụ, "Xuống xe đi thầy"
Tôi co rúm lại một chút, nói tôi phải về nhà.
Cậu ấy rất bình tĩnh, tôi còn nghĩ cậu ấy sẽ đấm tôi một đấm rồi bỏ mặc tôi giữa nơi đồng không mông quạnh. Chốc nữa cậu ấy nhất định là sẽ tính sổ tôi.
Tiểu Dã nghiêng người tháo dây an toàn cho tôi và nói, "Trước khi thầy thật lòng vài điều, em không định thả anh đi."
"Thật lòng cái gì?"
"Tất nhiên là... anh thích em đến mức nào."
Tôi vừa bước vào cửa, Hal đã nhào vào tôi, quấn quýt một vòng chân tôi rồi chạy đến chỗ Tiểu Dã, Tiểu Dã huých huých nó, nó lon ton chạy về ổ.
Tiểu Dã rót cho tôi một ly nước, tôi đảo mắt nhìn tủ rượu, nói: "Cho anh một ly rượu được không?".
Tôi chỉ muốn làm cho mình trông bớt sợ hãi hơn một chút.
Không chút do dự, cậu ấy lấy từ trong tủ ra một chai rượu vang đỏ mà tôi không biết rõ, rồi rót cho tôi nửa ly.
Keo kiệt quá, có chút xíu.
Chỉ một ngụm là tôi đã uống hết.
Nói, "Thêm một ly nữa được không"
Tiểu Dã ngạc nhiên một lúc rồi nói: "Nếu thầy thích rượu vang, hôm khác em mang cho anh vài bình."
Cậu ấy chậm rãi rót cho tôi nửa ly nữa.
Sau đó nhắc nhở: "Thầy sẽ không giả vờ say rồi nói dối cho qua chuyện đâu nhỉ..."
Sau hai ly, tôi không có phản ứng gì ngoại trừ rượu có chút nóng trong bụng, tôi nói: "Rượu giả sao? Anh chẳng có cảm giác gì cả..."
Tiểu Dã sờ bình rượu, "Có lẽ vậy."
Cậu đặt cái bình sang một bên.
Lợi dụng lúc cậu ấy trả lời điện thoại, tôi cầm bình rượu và rót gần nửa bình.
Bây giờ tôi cuối cùng cũng cảm nhận được một chút cảm giác bồng bềnh khi uống rượu.
Sau khi ứng phó xong mấy lời của bạn bè, Tiểu Dã nhìn thấy hành động của tôi, vừa ngạc nhiên lại vừa bất lực, nói: "Thầy à, rượu này nồng độ cồn cao lắm."
Tôi lườm cậu ấy một cái, nói: "Uống thì anh cũng uống hết rồi, chẳng lẽ em muốn anh nôn ra lại sao?"
Tôi chống hai tay lên bàn, tựa đầu vào một bên vai, đôi mắt mơ màng nhìn cậu ấy, hơi cong lên khóe miệng nói: "Nếu mà anh không uống, vậy chẳng phải sẽ lãng phí phép kích tướng của em sao."
Cậu ấy bị tôi nói trúng, hoàn toàn không có chột dạ né tránh mà lại quang minh chính đại thừa nhận.
Tôi biết ngay cậu ấy là đồ xấu xa mà, nhưng chẳng phải tôi đã bị cậu ấy dắt mũi rồi sao, mà cho dù vậy, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Tôi nhìn cậu đứng đối diện, tôi loạng choạng như con ma men, còn cậu thì vẫn đứng thẳng tắp.
Tôi có chút rầu rĩ vì cậu ấy đang cách tôi khá xa.
Vì vậy, tôi nói, "Em lại gần đây một chút được không?"
Cậu ấy không nhúc nhích, nhàn nhạt hỏi tôi: "Anh à, anh có thích em không?"
Đôi mắt tôi lấp lánh, cầu khẩn nhìn cậu ấy.
"Thầy có thích Tiểu Dã không?"
Cậu ấy hỏi lại. Giọng càng nhẹ hơn một chút.
Tôi hơi bối rối, không biết có nên nói thật hay không.
"Em thích thầy, vậy thầy thích ai?"
Tôi thẫn thờ nhìn đôi mắt đẹp đến khiến người ta phải mê mẫn kia.
"Thích."
Tôi đưa tay, muốn chạm vào em ấy.
Tôi cứ ngỡ đây sẽ là một giấc mơ như hoa trong gương, trăng trong nước, nhưng khi thật sự có thể chạm tay đến, tôi thật sự rất hạnh phúc.
"Tiểu Dã!"
Cậu ấy cúi xuống nhìn tôi: "Thầy trả lời đúng rồi, có muốn được thưởng không?"
Tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cậu, gật đầu chờ mong.
Tôi thấy cậu ấy khẽ mỉm cười, hàng mi rũ xuống gần như chạm vào mặt tôi.
Cậu ấy hôn tôi.
Chỉ lướt qua một chút rồi thôi, tôi có chút không vui vì nó lại ngắn ngủi như vậy.
Chỉ nghe cậu ấy nói: "Anh có thích được em hôn không?"
Tôi nắm lấy quần áo của cậu ấy, "Thích."
"Nhưng mà, em còn muốn làm chuyện quá đáng hơn, anh có sợ không?"
Tôi chỉ nghe thấy cậu ấy kích tôi một lần nữa.
"Có gì mà phải sợ."
Tiểu Dã nghe xong, trong đôi mắt kia là sự sâu lắng và d*c vọng tôi không thể hiểu.
"Anh nói được thì phải làm được nhé."
Tôi lặng lẽ cười.
Cậu ấy không phải là sự thương hại của Đức Phật, mà là đôi mắt của Medusa, là chiếc hộp Pandora, là viên đá quý đầy màu sắc, d*c vọng này cứ bừng cháy như thể không bao giờ tàn.