nói xong, vẻ mặt của cậu ấy giống như một cuộn phim bị kẹt lại ở đầu đ ĩa, bị kéo lê và bóp méo. Đôi mắt xinh đẹp đó thẫn thờ và nhuốm màu hoài nghi.
Tôi như một khán giả kiên nhẫn chờ đợi, chờ giây tiếp theo cậu ấy sẽ phản ứng với tôi như thế nào.
Thời gian như dài dằng dặc, hoặc có lẽ chỉ trôi qua trong tích tắc...
Tôi dường như cảm thấy thứ mà tay cậu ấy đang che không phải là bụng tôi mà là trái tim tôi.
Cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào đây, là ngạc nhiên trong vui sướng hay ngạc nhiên trong sự kinh hãi.....
Có phải tôi đã quá đường đột rồi không...
Có lẽ ít nhất tôi nên nói bóng nói gió trước, có lẽ, cho cậu ấy xem nhật ký của tôi cũng tốt, không, tôi nên cho cậu ấy xem ảnh của Tiểu Sư lúc nhỏ luôn mới phải...
Tuy nhiên, cậu ấy lại nghĩ rằng tôi đang đùa ác ý với cậu ấy.
"Anh, anh không có nói giỡn."
Tôi nắm lấy tay cậu ấy, có chút lúng túng nói.
"Đây em nhìn xem."
Tôi vén áo ngủ lên.
"Nó đã ở đây sau khi Tiểu Sư được sinh ra."
Khi tôi quyết định cho cậu ấy xem vết sẹo này, tương đương nói cho cậu ấy biết bí mật xấu xí nhất trên người mình..
Tôi nín thở chờ đợi phán quyết.
Cuối cùng cậu ấy cũng đã hoàn hồn.
Cậu ấy rũ mắt xuống, đôi mắt nhìn theo lời tôi nói đi xuống vùng bụng, tôi chỉ cảm thấy bụng càng lúc càng nóng, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ và bí bách không nói nên lời.
Cậu ấy nhìn vào bụng tôi, như thể đang đọc một bản báo cáo khoa học, hay một dữ liệu phức tạp và khó hiểu nào đó, rồi cậu ấy ngồi xổm xuống, quỳ một gối xuống và dùng ngón tay chạm nhẹ lên vết sẹo kia. Tôi hơi rụt người lại, nhưng vẫn kìm được. Cảm nhận ngón tay cậu ấy lướt dọc theo vết sẹo.
Từ vị trí của mình, tất cả những gì tôi có thể thấy là đỉnh đầu và đôi vai rộng của anh ấy.
"Đừng có sờ."
Cậu ấy cũng thôi không chạm vào nữa.
"..... là anh sinh thật sao?"
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào bụng tôi và lẩm bẩm một mình.
"Anh sinh con cho em sao?"
Cậu ấy chợt cười nhẹ. Rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu ấy như ngộ ra được điều gì mà nhìn tôi: "Lúc nào anh cũng nói là anh không cần em, vậy mà lại lén trốn em đi sinh cho em một đứa con trai".
Trông cậu ấy thế này, tôi lại không thể kìm lòng mà muốn sờ tóc cậu ấy.
Cậu ấy ngước lên, ánh mắt ấm áp và trần ngập sự hạnh phúc.
Trái tim tôi nóng ran trước ánh mắt ấy/
"Em không nghĩ anh là quái vật sao?"
Tôi thì thầm những lời giấu kín trong lòng.
Cậu ấy cau mày nhìn tôi.
"Ai đã nói thế?"
Trông cậu ấy như sẵn sàng đi tính sổ với kẻ đã dám nói câu đó.
"Em không cảm thấy—ghê tởm..."
"Anh à, anh có biết bây giờ em đang nghĩ gì không?"
Cậu ấy dừng lại một chút, rồi nghiêm túc nói với tôi:
"Em đang nghĩ tới dáng vẻ anh khi bụng anh lớn lên từng ngày..."
Tôi lập tức không biết nên nói gì thêm. Không biết đối mặt với cậu ấy thế nào, tôi tránh mặt đi, nhưng lại không kìm được mà lén nhìn cậu ấy.
Khuôn mặt điển trai của cậu ấy vẫn còn đường nét như thời niên thiếu khi cậu ấy cười rộ lên.
Tiểu Sư lúc cười cũng giống cậu ấy y đúc.
Cậu ấy úp mặt vào bụng tôi thủ thỉ: "Anh ơi, anh thật tốt".
Tôi sờ tai cậu ấy, đôi tai đã nóng lên, nhìn xuống thì thấy một bên tai đã đỏ bừng. Nhưng trên mặt rõ ràng vẫn rất bình tĩnh.
Tôi không đành vạch trần cậu ấy, nói: "Mau đứng dậy đi, không mệt sao?"
Cậu ấy đứng dậy, đột nhiên ôm lấy eo tôi, ném tôi xuống giường rồi nhanh chóng đè tôi xuống.
Tôi nhìn thấy mình trong mắt cậu ấy, như hình ảnh phản chiếu của mặt hồ mùa thu. Gió thổi cỏ lau đung đưa và rơi xuống mặt hồ phản chiếu.
"Anh giấu em lâu như vậy, có phải anh nên đền bù cho em không?"
Cậu ấy dùng IQ của mình vào những chuyện này thật nhanh nhẹn....
Tôi cố gắng lý luận lại với cậu ấy: "Tối nay anh vốn không có ý định nói chuyện này cho em."
Ý tôi muốn nói là, hôm nay nói chuyện này cho cậu ấy là do tôi bị xúc động nhất thời thôi.
Nó có nghĩa là, hôm nay nói cho cậu ấy biết là may rồi.
Tuy vậy, não tôi cũng bị đơ trong chốc láy, cái hay không nói lại nói cái dở.
Vì vậy, cậu ấy càng thêm tuỳ ý mà xoa eo tôi, hỏi: "Anh muốn đi ngủ lúc mấy giờ?"
Hửm?
Tôi sững sờ trong giây lát, thật sự đã muộn rồi, ngày mai cậu ấy cũng phải đi làm.
Tôi đáp lại, "Bây giờ, bây giờ đi ngủ liền."
Tôi muốn đứng dậy, nhưng vẫn bị cậu đ è xuống giường.
Cậu ấy nghiêm túc nhìn thời gian, hỏi: "Vết thương của anh đã ổn chưa?"
Ngón tay cậu ấy lướt trên rốn tôi, như những cánh bướm lướt trên da thịt, thật ngứa.
Tôi nhận không được mà nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của cậu ấy dưới lớp quần áo của tôi.
Nói: "Đã ổn rồi."
Cậu ấy nghe xong, đôi mắt đột nhiên sáng rực. Có cảm giác cậu ấy đang muốn ngo ngoe rục rịch gì đó.
Tôi cố gắng nhớ lại vẻ mặt của cậu ấy lúc này trong đầu, nhưng chưa kịp nhớ ra thì trên bụng đã cảm thấy lạnh lạnh, như cá nhảy lên khỏi tấm ván dính.
Cậu ấy thực sự - li3m ở đó.
Đầu lưỡi đỏ au của cậu ấy lướt qua vết sẹo trên bụng tôi, làm tôi không thể khống chế tiếng kêu của mình, âm thanh yếu ớt mơ hồ như mèo kêu.
Tôi bịt miệng, cố đẩy cậu ấy ra.
Tôi cảm nhận được cậu ấy hôn lên rốn của tôi, cảm giác ngứa ngáy không cách nào chạm vào được nổi lên từ dưới da, chỉ có thể dùng ngón tay quấn lấy tóc cậu ấy, nhưng tóc cậu lại quá ngắn, mấy lần tôi đều buông ra, cậu ấy được nước lấn tới mà hôn tôi.
"Tiểu... Dã"
Tôi khó khăn gọi tên cậu ấy
Cậu ấy ngậm lấy đầu nh* hoa của tôi, vừa ngậm vừa li3m, d@m đãng đến mức tôi không thể tin được.
Tôi chỉ biết che mắt mà cam chịu, có lẽ cậu ấy đã chú ý đến sự lảng tránh của tôi, tiến đến hôn tay tôi rồi nói: "Anh à, anh thơm quá..."
Mặt tôi đỏ bừng, suy nghĩ như muốn nổ tung, nào còn quan tâm đ ến những lời đùa giỡn của cậu ấy.
"Im ngay."
Rõ ràng là chúng ta sử dụng cùng một loại sữa tắm mà...
Tôi th ở dốc.
"Anh phải về phòng, đừng hôn anh nữa, Tiểu Sư..."
Tôi nói đứt quãng.
Thay vào đó, cậu ấy lại li3m quanh tai tôi, khiến toàn thân tôi run rẩy, ngón tay cậu ấy luồn dọc sống lưng tôi cho đến khi tôi không thể nói được nữa mới thôi.
"Anh ơi, vậy còn em thì sao?"
Sao là sao? Em lớn như vậy chẳng lẽ nửa đêm còn nhõng nhẽo sao?
Tôi nhìn cậu ấy vừa lo lắng vừa nôn nóng. Cậu ấy cầm tay tôi ấn vào một v@t cứng.
Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, vừa vô tội lại vừa đáng thương.
Tôi bị cậu ấy dồn ép đến không biết trốn đi đâu.
Toi thậm chí còn không dám nhìn xuống cảnh tượng bên dưới.
"Em, em, tự em giải quyết đi..."
Tôi nhắm chặt mắt lại.
Thật lâu sau, cậu ấy cũng không làm gì hơn nữa.
Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy cậu ấy ngồi trên giường, nói: "Anh à, trước đây anh không có như thế."
Cậu ấy rầu rĩ buộc tội tôi
"Trước đây anh sẽ thỏa mãn em, nhưng bây giờ anh có người khác rồi, anh chỉ làm cho có lệ với em thôi, anh cũng không chủ động hôn em."
Cậu ấy xụ mặt, đầu tóc bù xù, phía dưới vẫn mất khống chế, nhưng vẫn rất nghiêm túc trách tội tôi.
Nhìn thật trẻ con.
"Vậy em muốn thế nào?"
Tôi bị cậu ấy làm cho mềm nhũn, yếu ớt nói.
Cậu ấy vẫn xụ mặt, thản nhiên nói: "Không phải anh sắp phải đi rồi sao? Quan tâm em làm gì nữa?"
Cậu ấy liếc nhìn phía dưới của mình, nói: "Dù sao cũng nhịn bốn năm rồi, nhịn thêm chút nữa cũng có sao đâu..."
Tôi phá lên cười.
"Này này, em bao nhiêu tuổi rồi, còn nói mấy lời ấu trĩ thế?"
Tôi càng nghĩ càng buồn cười.
Cười đủ rồi, tôi ngượng ngùng cọ cọ chân vào em cậu ấy.
Cậu ấy nhanh chóng kéo chân tôi ra để tôi không chạm vào cậu ấy.
"Đặng Lăng!"
Cậu ấy có chút nghiến răng.
Tôi nhìn cậu ấy, ánh đèn trên đầu làm tôi híp híp mắt.
"Em có bao chứ?" tôi hỏi.
Cậu ấy sững người một lúc, sắc mặt rất khó xem.
".... không có."
Cậu ấy nhìn tôi rất lâu, vò đầu bứt tai, muốn xuống giường.
Tôi nhìn cậu ấy ngồi sang một bên, nhặt một chồng báo cáo và bắt đầu đọc.
...
Làm như vậy được luôn sao?
Thực ra tôi cũng có phản ứng, nhưng nếu không có bao, tôi sợ lại có chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Tôi chậm rãi cài khuy áo, nhìn gương mặt trầm lặng của cậu dưới ánh đèn, bỗng có ảo giác về những tháng năm điềm nhiên.