Ăn lẩu xong xuôi, cả hai chúng tôi đều no căng bụng.
Anh ấy giúp tôi thu dọn bát đ ĩa, động tác thu dọn rất cẩn thận, không phải loại thành thạo thường thấy khi làm việc nhà, mà là động tác tỉ mỉ, nói thế nào nhỉ, giống như một người có chút ám ảnh với việc sạch sẽ vậy. Tôi gom rác bỏ vào trong túi, cột chặt lại và định đặt ở ngoài cửa. Vừa mới mở cửa, tôi đã nhìn thấy Phó Dư Dã đang chuẩn bị gõ cửa
Cậu ấy nhìn thấy tôi thì lại sửa động tác, nâng tay lên sửa lại cổ áo như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hẳn là trên người của tôi có mùi lẩu, cho nên cậu ấy hơi cảm khó chịu.
"Anh thu dọn đồ xong chưa?"
"Gì chứ?"
Tôi đặt túi rác xuống, vẻ mặt đầy khó hiểu mà hỏi lại.
"Miếng giấy anh để lại không phải có nghĩa là anh muốn quay về thu dọn đồ đạc sao?"
"Anh... Anh có ý như thế từ khi nào vậy?"
Tôi đã nói rõ ràng là ở chỗ của cậu ấy có chút bất tiện, sao cậu ấy có thể xuyên tạc thành ý như thế này chứ.
"Đặng Lăng, đồ rửa chén để đâu thế?"
Giọng nói của Trần Hâm vang lên từ trong nhà..
Tôi có chút lúng túng, nhận thấy ánh mắt của Phó Dư Dã đã thay đổi, tôi vội nói: "Là Trần Hâm, trước đây anh ấy giúp đỡ cho anh, cho nên anh đãi anh ấy một bữa, em đừng hiểu lầm."
Tôi chủ động kéo cậu ấy đi vào,cánh tay đang được tôi nắm lấy lộ rõ sự cố gắng kiềm chế, không biết cậu ấy có đang cười không, hỏi tôi: "Sao anh không nhờ em giúp đỡ?"
Tôi phớt lờ câu hỏi của cậu ấy, sau khi cậu ấy đi vào, tôi mang cho cậu ấy một đôi dép lê.
"Em không thích đồ người khác đã mang.."
Cậu ấy tỏ vẻ ta đây băng thanh ngọc khiến không bao giờ cam chịu bị vấy bẩn, tôi nói, "Anh rửa rồi."
Cậu ấy vẫn không nhúc nhích.
Tôi đành nói: "Vậy em cứ mang giày của mình vào đi."
Cùng lắm thì tôi lau nhà lại lần nữa.
Cậu ấy thấy tôi bắt đầu mất kiên nhẫn liền cười bảo: "Em muốn mang dép của anh".
Tôi nhìn đôi dép lê dưới chân, may mà mua lớn 2 size nên hẳn là cậu ấy mang vừa.
Cậu ấy xỏ dép của tôi, tâm trạng bỗng thay đổi như trời xanh sau mưa lớn, cứ tưởng thứ mà cậu ấy đang đeo dưới chân là vàng vây.
Tôi chạy vào bếp, ngăn Trần Hâm rửa chén đ ĩa cho tôi.
Anh ấy vẫn đang tìm đồ rửa chén, nhưng tôi bảo anh ấy không cần tìm nữa, để tôi rửa và đẩy anh ấy ra ngoài.
Tình cờ chạm mặt với Phó Dư Dã.
Trần Hâm ngạc nhiên trong giây lát, sau đó cũng lên tiếng chào hỏi Phó Dư Dã.
Phó Dư Dã hơi cong khoé miệng, tỏ vẻ đáp lại.
Tôi nói với Trần Hâm, "Anh đến phòng khách ngồi chờ tôi chút nhé."
Sau đó, tôi kéo túm Phó Dư Dã đang hầm hầm vào.
Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác màu đen chỉnh tề, ngay cả đường viền cổ áo cũng tỉ mỉ, vẻ mặt cao ngạo, đứng trong căn bếp nhỏ này dường như đã khiến cho cậu ấy phải chịu cực rồi.
Tôi nói, "Tờ giấy đâu?"
"Tờ giấy gì ạ?"
Cậu ấy giả vờ không hiểu.
"Tờ giấy anh viết cho em, mau lấy ra đây"
Tôi chìa tay trước mặt cậu.
"Em ném đi rồi."
Cậu ấy nhẹ nhàng đáp lại.
Tôi không tin, đưa tay sờ túi áo khoác của cậu ấy. Cậu ấy để tôi lại gần, khi tôi đút tay vào túi áo của cậu áy, cậu ấy thuận tay ôm chặt lấy tôi.
Tất cả những gì tôi lấy ra được chỉ có điện thoại và chìa khóa xe của cậu.
Tôi cảm nhận được cái ôm của cậu ấy, tôi tựa má lên vai cậu, nghe cậu nói: "Anh không muốn ở cùng em sao?"
"Không phải, chỉ là nhà trẻ của Tiểu Sư ở gần đây, hơn nữa, ở đây còn tiện đường đi làm của anh.."
Tôi thả lỏng người, tay vẫn ở trong túi áo của cậu ấy.
"Nhưng em muốn được gặp anh mỗi ngày."
Cậu ấy ôm tôi và nói:
"Em đã tìm hiểu rồii, gần đường Tinh Hải có ba trường mẫu giáo, anh thích trường nào thì chọn trường đó."
Mấy chuyện này cậu ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi sao?
Với giá nhà ở gần đường Tinh Hải cao như vậy, học phí mẫu giáo nhất định cũng rất đắt.
"Chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày, nhưng việc sống cùng nhau, thật ra cũng không quan trọng."
Tôi thoát khỏi cái ôm, nói.
"Nếu không quan trọng, vậy tại sao anh không nghe em?"
Cậu ấy hỏi vặn lại.
"Vậy tại sao em cũng không nghe lời anh?"
Giọng tôi hơi cao lên: "Lúc nào cũng là anh đi theo em, sao em lại không hiểu cho anh chứ? Tiểu Sư và anh đã quen với cuộc sống ở đây và môi trường ở đây rồi. Thằng bé học mẫu giáo cũng rất ổn. Nếu bây giờ em để bắt thằng bé phải chuyển đến một trường mẫu giáo hoàn toàn xa lạ, liệu thằng bé có vui không?"
Cậu ấy cẩn thận nhìn tôi, khuôn mặt lộ ra vẻ bình tĩnh, nhưng lại hỏi: "Em cảm thấy có thể cho con điều kiện tốt hơn, hơn nữa, anh cũng không phải con, làm sao biết con có vui hay không?"
"Anh không muốn."
Tôi dùng cả hai tay chống trên bàn, chợt nhớ đến Trần Hâm vẫn còn ở bên ngoài.
"Anh chỉ muốn ở cùng em, yêu em một cách bình dị mà thôi, Tiểu Dã, thật sự khó đến vậy sao?"
Tôi không muốn giống như trước đây nữa, toàn bộ đều phải phụ thuộc vào cậu ấy, cậu ấy không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc, nhưng không đồng nghĩa rằng người khác cũng sẽ có còng suy nghĩ.
"Ý của anh, em đã hiểu."
Cậu ây nói rồi lại xoay người tôi lại, đối mặt với cậu, đôi mắt hổ phách lóe sáng dưới ánh đèn nhìn chằm chằm vào tôi
"Anh cảm thấy hiện tại nếu mà ở cùng em là không danh chính ngôn thuận, sợ chuyện của bốn năm trước rồi sẽ lặp lại. Anh không muốn ở căn nhà kia, cũng không sao, em có thể chuyển đến đây."
"Em nói cái gì?"
"Em đã mua căn hộ ngay ở trên anh, mấy ngày nữa là có thể chuyển vào rồi."
Tôi như sắp nhảy dựng lên.
"Em điên à?"
"Anh không muốn làm theo ý em thì em sẽ làm theo ý anh."
...
Tôi dám cá ở đây chừng vài ngày là cậu ấy sẽ phải vội chuyển đi bởi vì quảng trường ở dưới lầu...
Tôi nói: "Đây là một khu chung cư cũ, em có biết nó có nghĩa là gì không? Ở đây an ninh không tốt, môi trường sống cũng không tốt. Mỗi sáng và tối, có rất nhiều bác trai bác gái mở nhạc lớn để nhảy ở dưới quảng trường. Vào mùa xuân, có những con mèo hoang tới mùa gào ở ngay bên cửa sổ. Em có chắc là em chịu được không?"
Có lẽ cậu ấy không nghĩ tới những chuyện này, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia lộ ra vẻ bất ngờ, cậu ấy nói: "Nhưng anh thà sống ở đây còn hơn về sống với em."
Nói đi nói lại cuối cùng cũng quay về chuyện cũ.
Có lẽ chúng tôi đã ở trong bếp rất lâu. Tiểu Sư đi tới kéo cửa kính, vừa nhìn thấy Phó Dư Dã, hai mắt thằng bé sáng lên, gọi một tiếng: "Anh Tiểu Dã."
Cả Phó Dư Dã và tôi đều vô thức xua đi bầu không khí ngột ngạt.
"Ba, chú Trần Hâm nói chú phải đi rồi, chú hỏi ba đã rửa chén xong chưa?"
Vừa nói, thằng bé vừa nhón chân nhìn trong bồn.
"Vẫn chưa nè."
Thằng bé nhăn mũi nói: "Ba rửa lâu như vậy mà rửa cũng hổng sạch nữa."
Tôi đi ra ngoài xem Trần Hâm thế nào, anh ấy đang ngồi trên ghế sô pha nhắn tin, lúc tôi đến gần mới ngẩng đầu lên nói: "Có chuyện đột xuất, tôi phải đi qua."
"Không sao, không sao, có việc gì thì đi đi."
Anh đứng dậy, bước đến hiên rồi hỏi: "Lần sau tôi có thể đến ăn tối được không?"
Tôi vui vẻ trả lời: "Tất nhiên rồi, thịt bò còn chưa ăn hết đó.".
Phó Dư Dã bế Tiểu Sư đi đến, khuôn mặt của họ ở gần nhau, đó thực sự là như hai bản copy nhau vậy, một bản lớn một bản nhỏ.
Tôi tiễn Trần Hâm ra ngoài cửa, anh ấy nói: "Nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi."
Anh nhìn tôi nghiêm túc. Nghiêm túc một cách bất thường.
Tôi sững người một lúc, không nói nên lời.
Anh ấy cho rằng tôi không tin, bèn nói: "Tuy tôi là một nhiếp ảnh gia nhỏ, nhưng trong nhà vẫn có một số mối quan hệ."
Lần này tôi thực sự mỉm cười, một nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.
"Cảm ơn, nhưng tôi mong Trần Hâm mà tôi quen biết chỉ là một nhiếp ảnh gia mà thôi."
Sở dĩ quan hệ giữa người với người trở nên phức tạp là bởi vì một khi vị trí và vai trò của đôi bên thay đổi, tình bạn ban đầu cũng sẽ thay đổi theo.
Anh ấy hiểu ý tôi và không nói gì nữa.
Tôi đi vào nhà, phòng khách hay phòng bếp đều không thấy ai, vừa bước vào phòng đã thấy một lớn một nhỏ ngồi trên giường.
Tiểu Sư đang bô bô nói chuyện, khoe đồ chơi của mình.
Tôi thấy thằng bé mở một chiếc hộp nhỏ, bên trong chứa đầy đủ các loại đồ mà thằng bé sưu tập được, chẳng hạn như tem, giấy gói kẹo mà thằng bé đã ăn, vòng tay bạc, ô tô đồ chơi, mấy món linh tinh khác và thanh kiếm gỗ nhỏ.
Tiểu Sư nói: "Đây là rương kho báu của em."
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Sư chia sẻ chiếc hộp nhỏ của mình với người khác.
Thằng bé mở nó ra và cho Phó Dư Dã xem từng thứ một.
Nói xong, thằng bé thở dài nói: "Em muốn đưa món quà này cho mẹ sau khi mẹ về."
Cứ tưởng thằng bé có sở thích sưu tầm, hóa ra thằng bé luôn nghĩ về chuyện này...
Phó Dư Dã nói:"Món quà thật ý nghĩa."
Tiểu Sư chống cằm nói: "Nhưng Ngô Khả Hân nói người lớn không thích những thứ này."
Phó Dư Dã hỏi Ngô Khả Hân là ai.
Tiểu Sư nói, là nạn ở lớp của thằng bé, rất thích ăn bánh quy gấu.
Thằng bé lại hỏi Phó Dư Dã: "Có phải là mẹ không thích em, cho nên không thèm tới thăm em?"
"Hay là do mẹ không thích ba?"
Những lời của Tiểu Sư khiến tôi đang đứng sau cánh cửa có chút không biết nên làm sao.
"Anh Tiểu Dã, anh làm mẹ em được không?"
Tiểu Sư mở to hai mắt nhìn Phó Dư Dã, giơ chiếc hộp lên, chân thành nói: "Nếu anh trở thành mẹ của em, em sẽ cho anh tất cả những món bảo bối này."
Tâm trạng vốn đang phức tạp của tôi lại trên nên chua xót đan xen với cảm động, lại có chút buồn cười.
"Anh là đàn ông, không thể."
Nghe xong, Tiểu Sư cúi mặt thất vọng. Dường như ngay cả tai cũng rủ xuống.
Tôi suýt chút nữa đã xông vào an ủi thằng bé, tôi sợ thằng bé sẽ khóc.
Thằng bé luôn rất can đảm, nhưng khi nhắc đến vấn đề này thằng bé lại cực kỳ nhạy cảm.
Phó Dư Dã bế Tiểu Sư lên đùi, cậu ấy chưa từng bế trẻ con nên tư thế có chút không ổn, Tiểu Sư chủ động ôm lấy cậu ấy, nhích mông qua lại để điều chỉnh tư thế ngồi.
"Nhưng, anh có thể làm ba cho em."
Tôi nghe Phó Dư Dã nói.
Nghe thế, Tiểu Sư nửa ngạc nhiên nửa khó hiểu và nói: "Nhưng em đã có ba rồi mà."
Phó Dư Dã ghé sát tai thằng bé và thì thầm điều gì đó.
Tiẻu Sư nghe không rõ, "Dạ?"
Phó Dư Dã nói lại lần nữa, lần này Tiểu Sư đã nghe rõ, ngạc nhiên nhìn cậu ấy.
Sau đó thằng bé nhỏ giọng nhắc lại: "Con là do ba sinh ra sao..."
Phó Dư Dã đưa ngón tay lên trước miệng và suỵt một tiếng
Nói, "Đừng để ba con nghe thấy."
Tiểu Sư thắc mắc: "Tại sao ạ?"
"Ba con sẽ ngại đó.."
Tiểu Sư gật đầu, tỏ ý đã hiểu: "Con cũng thấy ngại."
Cho nên, bây giờ thì con đã biết rồi, thật ra ba chính là mẹ của con, mẹ đã luôn ở bên cạnh con."
Tiểu Sư gật đầu nói: "Vậy anh cũng là ba."
Phó Dư Dã cũng "Ừm" một tiếng.
Nhưng Tiểu Sư lại hỏi: "Nhưng con có tận hai người ba, làm sao con phân biệt được?"
Thằng bé suy nghĩ vài giây rồi lại nói thêm: "Con biết rồi, con sẽ gọi ba là ba Tiểu Dã.."
Phó Dư Dã xoa đầu thằng bé
"Ừm."
Tiểu Sư bật cười khúc khích,
"Ba Tiểu Dã."
Bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu thằng bé của Phó Vũ Dã khẽ dừng lại, lông mày rậm nhướng lên, vừa dịu dàng lại vừa chuyên chú mà đáp lại.