Buổi tối hôm đó có chút u buồn, không biết Đàm Sơ đang nghĩ điều gì, tóm lại là sau khi tôi tắt điện thoại hơn mười tiếng để đến London, tin nhắn đầu tiên tôi nhận được là hình ảnh và dòng tin nhắn của Đàm Sơ gửi đến.
"Thiếu gia của cậu hào phóng quá, quả là đại gia."
Trong hình là hai thùng cà phê của các nhãn hiệu khác nhau.
Tôi vừa buồn cười lại vừa cạn lời mà gọi cho Phó Dư Dã, nhẩm nhẩm có lẽ bên Trung Quốc đang là buổi tối.
Tôi nói, "Em gửi cà phê cho Đàm Sơ à?"
Cậu ấy ừ một tiếng, hỏi lại: "Anh đến nơi rồi ạ?"
"Ừ, hiện tại anh sắp đến khách sạn, buổi chiều sẽ bắt đầu làm việc, hai ba con bữa tối ăn gì rồi?"
Điều tôi lo lắng nhất khi đi công tác là chuyện hai ba con có ăn uống cho đàng hoàng không.
Tôi nghe thấy tiếng của Tiểu Sư ở đầu bên kia: "Ba ơi, bữa tối có bé thỏ cà rốt đó!"
Tôi lập tức biết được bọn họ đang ở đâu.
"Buổi tối em có vài công việc phải xử lý mà bên đó ồn ào quá nên em mang Tiểu Sư đến đây, ở đây cũng có người chăm sóc con." Phó Dư Dã giải thích.
"Anh biết rồi, anh không giận đâu, anh đến khách sạn rồi, nói chuyện với em sau nhé."
Tôi cúp điện thoại, vẻ mặt tổng biên tập mờ ám nhìn tôi, nói: "Đây là...có tin tốt sao? Chừng nào cưới?"
Không biết chị ấy sẽ có biểu cảm gì nếu biết rằng người vừa nói chuyện điện thoại với tôi chính là ngài tổng giám đốc Phó lạnh lùng xa cách.
Tôi trả lời qua loa, chị ấy cho rằng tôi ngại ngùng nên làm ra dáng của người từng trải: "Nãy nghe em nói chuyện có vẻ là người thích bám dính lấy em ha, là một cô gái phải không, Tiểu Sư gặp cô ấy chưa?"
"Dạ vâng, nhỏ hơn em vài tuổi, cũng không dính lấy em, bình thường rất ít nói, Tiểu Cúc cũng thích người đó."
Tôi thay "lạnh lùng" thành "ít nói".
"Vậy là tốt rồi, tranh thủ năm nay cưới đi, sang năm sinh đứa thứ hai."
"Dạ thôi, một đứa em nuôi còn không xong." Tôi từ chối.
"Sao lại thôi? Bây giờ không sinh thì chờ tới bốn chục tuổi mới sinh đứa nữa sao? Lúc đó thì là ba hay là ông?"
...
Buổi tối có bốn buổi biểu diễn, trước khi buổi biểu diễn bắt đầu đã có rất nhiều người bên truyền thông và người đến xem, một bảng quảng cáo lớn được dựng bên ngoài buổi biểu diễn, bên dưới trải một tấm thảm đỏ để các ngôi sao và những người nổi tiếng đến tham gia tuần lễ thời trang chụp ảnh, còn có vài người đang phỏng vấn.
Tôi thấy ở đây cũng có một số nghệ sĩ giải trí của Hagrid.
"Thẩm Miên không tới sao?"
Tổng biên tập bị câu hỏi của tôi làm cho sửng sốt, càng thêm kinh ngạc nói: "Em không biết gì à?"
Dấu chấm hỏi to đùng trên mặt tôi.
"Cậu ấy bị thương khi đang quay phim, hiện đang ở trong bệnh viện, đâu thể mang một thân bó bột tới đây."
Chị ấy bảo tôi lên Weibo xem, còn nói chuyện Thẩm Miên bị thương đã tràn ngập khắp nơi hai ngày trước.
Đúng là tôi chưa lên Weibo để xem nên bị chị ấy dùng ánh mắt như đang nhìn người tối cổ nào vừa chui từ hang ra phán xét.
Trước buổi diễn, tôi và tổng biên tập cũng đã gặp gỡ các nhà thiết kế của C&B. Tôi đứng bên cạnh nhìn bọn họ nói chuyện thân thiết với nhau mười phút, cuối cùng nhà thiết kế còn đưa danh thiếp của anh ấy cho chúng tôi. Anh ấy nở một nụ cười ngượng ngùng với tôi, chiếc áo phông chữ V sâu mà anh ấy đang mặc có vẻ hơi không được thích hợp lắm.
Có chút kỳ lạ.
Tôi nói: "Anh ấy thật hào phóng, còn đưa tận hai danh thiếp."
Tổng biên tập cầm lấy danh thiếp từ tay tôi, thì thầm với tôi, "Em không nhìn ra anh ta là gay à?"
"?"
"Nếu không tại sao anh ta lại cho em số điện thoại cá nhân?"
"Không đâu, không phải nãy giờ có chị nói chuyện với anh ta thôi sao? Em có nói tiếng nào đâu..."
Làm sao mà đưa cho "tôi" được?
"Nói chuyện mười phút thì hết chín phút anh ta nhìn em."
Tổng biên tập nhìn tôi từ trên xuống dưới.
"Người nước ngoài khá thích kiểu đẹp thanh tú của người châu Á đấy. Hồi chị đi du học, lúc nào cũng có tin du học sinh nước ngoài xảy ra chuyện. Người như em mà đi bar vào ban đêm thì e là bị ăn đến xương cũng không còn."
Tổng biên tập nói với tôi, tôi cảm thấy mình như một con cừu đang bị sói bao vây.
Chị ấy khoác vai tôi, nói nhỏ với tôi: "Nếu không thì sao chị mang em theo vào cái giới thời trang người đồng tính ở khắp nơi làm gì, ha ha ha ha..."
Tôi:......
Hoá ra khi Tiểu Dã nhìn tôi, cậu ấy cũng đánh giá tôi bằng từ "thanh tú" sao?
Những gì chị nói khiến tôi phải theo sát tổng biên tập và anh thợ ảnh suốt chương trình, anh thợ ảnh là người bắc cao 1m8, vạm vỡ, ít nói nhưng tổng biên tập lại nói nhỏ với tôi rằng người ta cũng có tập Muay Thái.
Câu này ngay lập tức khiến tôi có cảm giác an toàn.
Chỗ ngồi của chúng tôi rất tốt, rất gần sàn catwalk, khi đèn tắt chỉ có thể nhìn thấy người mẫu trên sàn diễn. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, đèn trong khán phòng bật sáng, tôi nhìn thấy Hạ An ngồi đối diện. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy trễ vai, mái tóc được buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp nhẹ nhàng.
Cô ấy đang trò chuyện với nhà thiết kế mà tổng biên tập nói là gay.
Nhà thiết kế kia nhìn thấy tôi, nhiệt tình say hi với tôi.
Tôi ngoài cười mà trong không cười để ứng phó. Hạ An cũng nhìn sang, khi nhìn thấy tôi, nụ cười tươi trên mặt cô ấy bỗng tắt lịm, giống như một ma nơ canh xinh đẹp lạnh lùng như băng.
Tôi thấy có vài nhà báo đã tìm thấy cô ấy, tụ tập đi qua để phỏng vấn cô.
Dưới ánh đèn flash, cô lại trở thành nhà thiết kế Hạ An thiên tài tự tin cao ngạo, đã không còn là cô gái rụt rè ôm đàn ghi ta để tỏ tình.
Hai tiếng sau, tôi trở về khách sạn chuẩn bị đi ngủ, mở điện thoại lên thử dạo một vòng trên Weibo thì thấy một cụm từ đang lên xu hướng.
"Hạ An"
"Hạ An đã đính hôn"
Vốn dĩ tôi muốn xem tin tức của Thẩm Miên, nhưng lại xem video phỏng vấn của Hạ An.
Trong video, phóng viên đã hỏi cô ấy: "Bạn đến buổi biểu diễn một mình hay có người đi cùng?"
"Một mình," cô dừng lại một chút, có chút tiếc nuối nhưng ngọt ngào nói: "vốn là cậu ấy sẽ đi cùng tôi, nhưng gần đây cậu ấy lại khá bận."
Phóng viên nhanh chóng bắt lấy từ khóa, tiếp tục khơi gợi đề tài: "Xin hỏi người đó là nam hay là nữ?"
"Là bạn trai."
Hạ An hào phóng thừa nhận.
Ngay lập tức, giới báo chí đều sôi sục.
Đủ loại câu hỏi về "bạn trai" lần lượt đến, một trong số đó lớn tiếng hỏi: "Anh ấy có phải là thiếu gia nhà họ Phó không?"
Người phía sau liền hỏi: "Có phải là Phó xx không?"
Nhưng hai chữ đó đã bị chèn âm thanh vào.
Tôi tiện tay nhấn vào phần bình luận bên dưới.
Nhìn xuống từ những bình luận được yêu thích nhiều nhất:
"Họ Phó, còn không phải là thiếu gia nhà họ Phó của tập đoàn ZR sao? Nhất định là nói đến Phó Y Y."
"Hai năm trước không phải nghe đồn nhà họ Hạ gia sẽ đính hôn với nhà họ Phó sao? Hình như là vì ông cụ trong nhà bị đột quỵ nên mới bị huỷ."
"Có gì mà ngạc nhiên, bọn họ đã học chung với nhau từ hồi còn học cấp 2 ở Mỹ, hơn nữa hai nhà hình như đã quen biết nhau từ thời ông của bọn họ, chẳng phải là kim đồng ngọc nữ trong truyền thuyết sao?"
"Nghe nói vợ cả của ông Phó Dư Đường là người Đức, chắc hẳn tướng mạo của cháu trai hẳn là không tồi."
Cuộn xuống, một số cư dân mạng thực sự đã tìm thấy một bức ảnh chụp Phó Dư Dã đang chơi bóng trên sân cỏ ở trường cấp 2, nguồn là insta.
Tôi nhấn làm mới thì thấy nhiều bình luận rò rỉ thông tin cá nhân đã bị xóa.
Hot search hàng đầu đã trở thành "Hạ An Tuyết và An Tịch Viễn"
Tiêu đề là "Gả vào nhà hào môn nhưng chịu cảnh ghẻ lạnh..."
Bài báo nói về cha mẹ của Hạ An từ khi quen nhau cho đến khi ly hôn, cùng tình hình hiện tại. Còn phân tích lý do tại sao nhà họ Hạ lại đưa ra bản hợp đồng hôn nhân mà nhà họ Phó đã coi là giấy vụn từ lâu, đó là do dây chuyền vốn của nhà họ Hạ gặp vấn đề, một lượng vốn lớn rút khỏi khiến cổ phiếu sụt giảm. Họ hy vọng có thể ổn định giá cổ phiếu thông qua cuộc hôn nhân với nhà họ Phó. Tôi lướt xuống, hầu như đọc toàn bộ những đề tài mà người ta đang bàn tán sôi nổi.
Sau đó Weibo đột nhiên xảy ra lỗi không hiển thị bài đăng nào, mãi đến nửa tiếng sau mới khôi phục lại, thành "Chu Tiểu Hoa ở tuần lễ thời trang áp đảo mọi người" và "Bộ phim "Đại đao ca" của Trương Duyên Mặc."
Tin tức về bộ phim mới của Trương Duyên Mặc đã đứng đầu mục tìm kiếm, Thẩm Miên còn bởi vì một cảnh trong bộ phim này mà bị thương.
Trương Duyên Mặc nổi tiếng là người nghiêm khắc trong việc làm phim, Thẩm Miên cũng nổi tiếng là người nghiêm khắc với bản thân trong diễn xuất, thái độ nghiêm túc của hai con người nghiêm khắc này trên phim trường khiến tất cả nhân viên đều ngưỡng mộ. Phía dưới mục xu hướng tìm kiếm đều là người hâm mộ của Thẩm Miên và các bài đăng khen ngợi đã góp phần rất lớn trong việc quảng bá "Đại đao ca", bộ phim còn được đánh giá là phim được mong đợi nhất trong hai năm tới.
Thật ra ngay từ đầu tôi đã hơi khiếp sợ, đó là một cảm giác khó hiểu, giống như một người biết rõ đó là một lời nói dối sứt sẹo nhưng vẫn giả vờ dó là chân tướng hợp lý nhất để nói với công chúng.
Một vở kịch chồng chất những sai lầm.
Tôi đặt điện thoại xuống, xịt một ít thuốc xịt hỗ trợ giấc ngủ, chuẩn bị đi ngủ.
Thuốc xịt hỗ trợ giấc ngủ không hữu dụng như tưởng tượng. Đi vào giấc ngủ nhanh, nhưng thức dậy cũng nhanh. Cuối cùng tôi lại ngủ thiếp đi trong khi TV đang bật.
Tôi nằm mơ, mơ thấy mình đang đứng bên ngoài một nhà thờ, trên tay còn đang bế Tiểu Sư, xung quanh là vô vàn khách khứa sôi nổi nhưng xa lạ. Họ đứng tụm lại nói chuyện với nhau rồi bước vào nhà thờ. Tôi cũng không biết tại sao mình lại ở đây, tôi cũng theo họ đi vào thì nhìn thấy cô dâu chú rể đang đứng trên sân khấu, hóa ra đây là một cái đám cưới, tôi nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, nhưng Tiểu Sư lại lo lắng kéo tay áo của tôi: "Ba ơi, là ba Tiểu Dã!"
Sau đó, tôi mới nhìn thấy khuôn mặt của chú rể biến thành Tiểu Dã, còn khuôn mặt của cô dâu, lại là Hạ An.
Tiểu Dã trìu mến nhìn cô dâu của mình. Tôi đột nhiên như bị rút cạn sinh lực, Tiểu Sư rời khỏi vòng tay của tôi mà chạy đến trước mặt Tiểu Dã, khóc gọi cậu ấy là ba.
Tiểu Dã lạnh nhạt nhìn thằng bé, nói, "Con là ai?"
Tiểu Sư ngồi thụp xuống đất khóc nức nở, lão gia của nhà họ Phó ngồi ở hàng ghế đầu gõ gậy ra lệnh cho vệ sĩ đưa Tiểu Sư ra ngoài.
Tôi lao đến ôm lấy Tiểu Sư, muốn mang Tiểu Sư đi, nhưng Tiểu Cúc cứ khóc đòi Phó Dư Dã.
Phó Dư Dã đột nhiên gọi tôi một tiếng "Thầy."
Tôi dừng bước. Trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tia kinh ngạc, trong mắt tựa như có ánh sáng.
Cậu ấy nói: "Cảm ơn thầy đã đến dự lễ cưới của tôi."
Cậu ấy dường như đã biến thành một Tiểu Dã năm mười sáu tuổi, trong mắt cậu ấy có một chút ngây thơ trẻ con, nhưng thuần tuý đến lạnh nhạt mà nhìn tôi.
Hạ An thì ôm lấy cánh tay Phó Dư Dã, nói với cậu ấy: "Tiểu Dã, anh mời anh ta làm gì? Trước đây anh ta thích anh đó anh không nhớ sao?"
Phó Dư Dã bối rối nhưng vẫn không mất lễ phép mà quay đầu, dỗ dành cô dâu của cậu.
"Nhưng mà anh yêu em."
Yêu em cái đầu dưa hấu của cậu, con tôi cũng sinh cho cậu rồi mà giờ cậu dám đi yêu người khác.
Tôi thật sự muốn ném cái lẵng hoa cưới vào cái cặp đôi chết tiệt này.
Vì vậy, tôi đặt Tiểu Sư xuống, gỡ bỏ cả các vòng hoa trang trí xuống và ném chúng vào cặp đôi chướng mắt này.
Giữa những tiếng hét chói tai, tôi bị vệ sĩ của Phó Dư Đường ném ra khỏi cửa.
Tôi ngã mạnh trên mặt đất, tỉnh dậy khỏi giấc mơ.