Nhà chính của gia tộc họ Phó rất lớn, cách âm cũng rất tốt, nên ngủ một mình trong phòng giống như bị cách ly với thế giới.
Quả nhiên là già rồi, không thể thức đêm nổi, tôi sờ chăn bên cạnh rồi nằm lại xuống giường thêm một lúc. Lúc tôi về đến nơi cũng đã là nửa đêm, vốn tưởng sẽ tắm rửa sạch rồi đắp chăn đi ngủ ngon lành, kết quả lại là bị ai kia lừa đi tắm ch ung, "tắm" tận hai tiếng, tôi thật sự không chịu nổi nữa nên thiếp đi lúc nào không hay, vừa cử động chút thôi đã cảm thấy xương cốt đau nhức. Tôi nghe thấy có người mở cửa, cửa bị hé ra một chút, một cái đầu nhỏ thò vào thăm dò, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, tôi nghe thấy giọng bé con của tôi nói: "Ba vẫn chưa dậy."
Còn có một giọng nói khác, là quản gia, ông nói gì đó với thằng bé rồi bọn họ cũng rời đi.
Tôi trở mình, gồi đầu trên gối nhắm mắt lại một lúc rồi mới ngồi dậy.
Tôi đã nói với tổng biên tập về việc tôi sẽ từ chức. Tôi nói lý do cho chị, chị ấy cũng hiểu, chỉ là cần phải tuyển một biên tập viên mới nên tôi phải ở lại một thời gian.
Tôi nói không có vấn đề gì, tôi có thể hoàn thành mọi công việc trong nửa năm tới trước khi rời đi.
Lúc xuống lầu, tôi không ngờ trong phòng khách lại có nhiều người như vậy.
Thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ có Phó Dư Dã, hai nữ một nam, tôi ngáp một cái, lẳng lặng ngừng bước chân đang đi xuống cầu thang.
Muốn lẻn lại lên lầu.
Thật không ngờ tôi bị Tiểu Sư đang cầm cây kiếm gỗ chạy vào nhìn thấy.
"Ba! Cuối cùng ba cũng dậy rồi!"
Thằng bé chạy về phía tôi, theo sau là quản gia, ông sợ thằng bé sẽ bị ngã.
Thằng bé chạy đến bên chân tôi, mọi người trong phòng khách đều nhìn sang.
Lúc tôi bế thằng bé lên, tay thì đau lưng thì nhức, chẳng lẽ nhóc con này lại nặng thêm rồi, quản gia hỏi tôi muốn ăn gì để ông bảo nhà bếp làm.
Tôi nói làm món gì cũng được, tôi muốn xuống bếp xem thử, liền bế Tiểu Sư đi đến nhà bếp.
Tiểu Sư nói: "Ba, con ăn rồi."
Thằng bé muốn đi xuống khỏi tay tôi.
Tôi nói: "Ba không biết đường đến nhà bếp, con dẫn ba đi đi."
Thằng bé bĩu môi nhìn tôi, "Dạ, thiệt là hết cách với ba mà."
...
Tôi lấy một ít bánh ngọt trong bếp, cô hầu gái hỏi tôi có muốn mang sang phòng ăn bên kia để ăn không, chắc cô ấy thấy tôi đứng ăn cũng có hơi ngại. Tôi từ chối, đi sang phòng ăn bên kia nghĩa là phải đi qua phòng khách một lần nữa, tôi vẫn còn đang mặc đồ ngủ, đi dép lê, cũng may là cổ áo cũng được tôi chỉnh cho ngay ngắn... Tuyệt đối không thể để mất mặt xấu hổ một lần nữa.
Tiểu Sư nhân lúc tôi không chú ý lại chạy ra ngoài chơi.
Thôi kệ đi, dù sao cũng có quản gia trông chừng. Quản gia bây giờ chăm Tiểu Sư như đang chăm cháu trai của hoàng đế, tôi cũng không nỡ ngăn cản ông.
Tôi ăn hết một đ ĩa bánh hoa quế thơm phức, nhìn người hầu nữ đi vào phòng khách đổi trà rồi đi ra, liền hỏi: "Bọn họ nói chuyện xong chưa?"
Thấy tôi như vậy, cô có chút buồn cười: "Anh ăn thêm một chút đi ạ."
Tôi xua tay: "Tôi ăn xong rồi, cô giúp tôi lên lầu lấy điện thoại di động, nhân tiện lấy thêm áo khoác."
Cô giúp việc gật đầu.
Tôi mặc áo khoác, ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ bấm điện thoại nửa tiếng thì thấy có người bước vào.
Cậu ấy thong thả ung dung đứng trước mặt tôi.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Chơi điện thoại, em nói chuyện chưa?"
"Là mấy người họ Hạ."
"À...hả?"
Tôi ngước lên nhìn.
Tôi thấy cậu ấy đưa tay ra lau miệng cho tôi, nở một nụ cười dịu dàng: "Vị của bánh hoa quế xem ra cũng không tệ."
Tôi vội lau miệng, có chút ngại ngùng, lại trừng mắt nhìn cậu ấy.
"Họ đến tìm em để làm gì?"
"Đến xin lỗi em, nói em đừng quá cực đoan."
Cậu ấy kéo tôi đứng dậy, khuôn mặt lãnh đạm.
"Vậy em trả lời thế nào?"
Tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi, rồi ánh mắt nhìn về phía trước.
Lúc này tôi để ý thấy những người trong phòng khách vẫn chưa rời đi.
Phó Dư Dã kéo tôi, không hề có chút ý tứ kiêng dè nào, thậm chí còn khiến tôi cảm giác như đang "cậy thế bắt nạt người khác".
Có một người phụ nữ rất giống Hạ An, bà ấy nhìn như chỉ mới ngoài ba mươi, nhưng chắc chắn tuổi thật không phải trẻ như vậy, hẳn là đã được chăm sóc rất kỹ. Ánh mắt của Hạ Như Tuyết như chuồn chuồn lướt nước nhìn vào tôi, nhoẻn miệng cười mỉm, trên người tỏa ra khí chất của một người phụ nữ dịu dàng đức hạnh.
Bà khách khí như vậy, tôi biết bà ấy đến đây làm gì, nhưng cũng không thể làm mất mặt người khác, vì vậy cũng lúng túng cong khóe miệng đáp lại.
"Chuyện này là do Hạ An làm sai, con bé làm sai cũng một phần do người lớn trong nhà dạy dỗ không tốt, dì hi vọng sai lầm nhỏ này không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, hi vọng con có thể nể mặt dì với chú Hạ mà để cho Hạ An một đường lui. Con bé còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Tiểu Dã, con cũng lớn lên cùng con bé, từ nhỏ nó đã thích con lâu lắm rồi chỉ là con không đáp lại. Con bé cố chấp như bây giờ cũng là nhân quả của nó. Chuyện của con và cậu chàng này, nhà họ Hạ sẽ không hé nửa lời. Lão gia Phó hiện cũng đang phải dưỡng bệnh ở nước ngoài, chắc hẳn sẽ không mong tình nghĩa bao năm qua của hai nhà chỉ vì chút hiểu lầm của con cháu mà bị huỷ hoại."
"Nhà họ Hạ tuy bây giờ miệng cọp gan thỏ, danh tiếng cũng không tốt, dì cũng chỉ là môt phụ nữ yếu mềm chỉ biết cầm thư đọc sách phụ giúp chồng dạy dỗ con, tiếc là có mắt như không, không có tiếng nói, chỉ có thể để người khác chê cười, nhà họ Hạ hết quyền hết tiền thì ai nấy cũng bỏ đi. Nhà họ Cao cũng không phải người dễ sống chung, con đường mà Hạ An chọn cũng là nhân quả của nó. Hôm nay dì tới đây là hy vọng con có thể suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định, nể cái tình một chút. Dì thật sự rất biết ơn."
Không hổ là tiểu thư được nuôi dạy trong gia đình khoa bảng, mỗi câu nói đều có lý có tình.
Bà ấy nói mấy lời này với Phó Dư Dã, chắc gì không muốn nói để cho tôi nghe. Ý nghĩa đằng sau những lời nói chỉ là hy vọng Tiểu Dã sẽ không vì tôi mà hủy hoại tình nghĩa giữa hai gia đình, thậm chí còn lôi ông Phó ra.
"Dì Hạ, có mấy lời tôi không muốn nói lại lần hai, người bên cạnh tôi chính là người rất quan trọng với tôi. Hạ An lựa chọn nhà họ Cao không có nghĩa là nhà họ Hạ cũng bị kéo vào rắc rối, trong kinh doanh không có ai mãi mãi là kẻ thù. Bây giờ gia chủ nhà họ Hạ là Hạ Tư Minh, sao dì không về nói với chú ấy đừng có đứng sai tuyến, tránh cho toàn bộ gia đình bị sụp đổ."
"Những gì Hạ An làm cũng chỉ nhắm vào vấn đề cá nhân của tôi, nhưng tôi có thể hoàn toàn chấm dứt hợp tác với nhà họ Hạ trước khi bầu cử lại hội đồng quản trị. Chắc là dì không biết, Hạ Tư Minh đã đi vay ngân hàng, tôi có thể yêu cầu họ điều tra kỹ lưỡng các khoản vay bất hợp pháp bất cứ lúc nào."
Khuôn mặt của Hạ Như Tuyết đột nhiên trở nên tái nhợt, bà nhìn Phó Dư Dã với vẻ khó tin.
Bà thật sự được dạy dỗ rất kỹ càng, nhưng bà thực sự không biết gì về kinh doanh.
Cuối cùng, Phó Dư Dã nói: "Hạ An chỉ là đặt toàn bộ nhà họ Hạ vào thế được ăn cả ngã về không, nhưng phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn (*). Đạo lý này, dì hẳn là hiểu rõ."
(*) Phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn: tổ chim bị phá thì trứng có còn nguyên vẹn được không. Ở trong ngữ cảnh thì hẳn là nếu nhà họ Hạ đã sa cơ thất thế thì chắc gì Hạ An không bị ảnh hưởng mà còn cầu anh Phó cho cô ấy một đường lui.
Một người phụ nữ ăn mặc trang trọng, cử chỉ đoan trang, sống trong gia tộc quyền thế mà bị Phó Dư Dã "doạ" đến mức bước chân cũng rối loạn mà rời đi.
Tôi nhìn một màn này mà trong lòng bồi hồi, một cảm giác bất lực khi nhìn một gia tộc phồn hoa dần bị lụi tàn.
Một người phụ nữ tài giỏi, được ăn no mặc ấm từ nhỏ nhưng khi về già lại phải đối mặt với gia nghiệp lụi bại, phía trên không có ai che chở, phía dưới không có ai báo hiếu.
Bây giờ là nhà họ Hạ, còn tương lai thì sao?
Thế giới là một vòng luân hồi, không có ai là ở trên đỉnh cao mãi, tiếp theo có thể sẽ đến nhà họ Cao, nhà họ Phó, nhà họ Lâm.
Lợi ích của những gia tộc này đan xen, tranh giành với nhau, không gì hơn ngoài hai chữ danh lợi.
Cũng chính hai chữ danh lợi này mà con người ta sống không được mà chết cũng không cam lòng.
Tôi nói: "Nếu như Hạ An thật sự làm như vậy, em sẽ làm gì?"
Cậu ấy cau mày nhìn tôi, nhưng là đã sóm đoán trước được điều đó:
"Anh à, trên đời này chuyện ngu xuẩn nhất chính là trai cò đánh nhau (**), nhưng mà nếu họ đã lún sâu vào, em cũng sẽ không kêu dừng tay."
Những lời này chữ ít mà nghĩa nhiều, mà ý nghĩa đằng sau nó khiến tôi không khỏi rùng mình.
_________
Chú thích
(*) Phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn: tổ chim bị phá thì trứng có còn nguyên vẹn được không.
(**) Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi: Ý nghĩa của thành ngữ này là một phép ẩn dụ cho tình huống tranh chấp giữa hai bên chắc chắn sẽ khiến cả hai bên đều thua thiệt và bên thứ ba có lợi.