Tôi kéo cậu ấy vào phòng, lấy từ dưới đáy tủ ra một chiếc hộp nhỏ.
Tôi hít một hơi thật sâu, xoay người lại, mở chiếc hộp nhỏ kia ra.
Bên trong là một cặp nhẫn mà tôi đã mua trước khi trở về Trung Quốc.
Ngày hôm đó cậu ấy hỏi tôi có muốn kết hôn không.
Tôi nói tôi không để ý nhưng thật ra là ghi tạc vào trong lòng, đi dạo một vòng các cửa hàng trang sức, nhìn thấy đôi nhẫn này liền chọn mua.
Thật ra tôi không định đưa chiếc nhẫn này cho cậu ấy vào hôm nay. Tôi nghĩ, có lẽ khi đưa cậu ấy về nhà ra mắt ba mẹ, đến khi mọi chuyện đều ổn thỏa rồi thì đưa cũng chưa muộn.
Nhưng vào giờ phút này, tôi cảm thấy không còn lúc nào có thể thích hợp hơn để đeo nó lên ngón tay cậu ấy.
Tôi cầm lấy chiếc nhẫn, kéo tay cậu ấy qua. Những ngón tay của cậu ấy mảnh mai thon dài, đeo nhẫn lên lại càng thêm nổi bật.
Tôi nắm lấy bàn tay cậu ấy, nói: "Anh không đủ khả năng mua nhẫn đắt tiền, nhưng chiếc nhẫn này anh vừa nhìn thấy đã rất thích, anh nghĩ em đeo lên sẽ rất đẹp."
Tôi đặt tay cậu ấy lên miệng, hôn lên các đốt ngón tay cậu ấy.
Tôi thực sự nhìn thấy một vẻ hạnh phúc đến ngỡ ngàng trên mặt cậu ấy, đôi mắt xinh đẹp nhưng lại mang vẻ cô đơn của cậu ấy được bao phủ bởi hàng lông mi nhẹ như cánh bướm, kéo dài thành vòng cung nhẹ nhàng như chồi liễu nảy mầm vào mùa xuân.
Từ trong những ngón tay đan xen vào nhau, tôi cảm nhận được hơi ấm, từ trong ánh mắt dịu dàng kia, tôi nhìn thấy chính mình.
Tôi không biết vì sao lại xuất hiện một ảo giác, như thể tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của bản thân mình trong từng hành động cử chỉ của cậu ấy.
Cảm giác này hiện diện ở khắp mọi nơi khiến tôi cảm thấy an toàn như thể tôi đã hạ cánh xuống một bến cảng rộng rãi và kín đáo nhất.
Tôi đưa cho cậu ấy chiếc nhẫn còn lại, tôi thấy cậu ấy cẩn thận lấy chiếc nhẫn nhỏ bằng bạc kia lên, cẩn thận đeo nó vào ngón tay tôi.
Tay cậu ấy đặt dưới tay tôi, cậu ấy rũ mắt xuống nhìn hai chiếc nhẫn bạc giống hệt nhau. Những ngón tay cậu ấy vuốt v e bàn tay tôi.
"Em thích lắm." Cậu ấy nói.
Tôi nâng tay cậu lên, cười nói: "Một khi đã đeo vào là không thể tháo ra được đâu đấy."
"Không bao giờ."
Tôi học theo người xưa, làm một động tác bái lễ với cậu ấy.
Tôi cúi người, nói: "Chuyện cũ không thể quay lại cũng không nên nhớ đến, cậu Phó, quãng đời còn lại mong được em chỉ bảo nhiều hơn."
Tôi ngước mặt lên, nở một nụ cười thật tươi.
Cậu ấy hơi sửng sốt, trong đôi mắt kia có sự cảm động, có kinh ngạc, có cả sự dịu dàng, cậu ấy lùi về phía sau nửa bước, cũng cúi đầu bái lễ lại với tôi.
Khiêm tốn đáp lại: "Khiêm nhường, khiêm nhường."
Tôi và cậu ấy nhìn nhau cười thì nhìn thấy Tiểu Sư đang ở ngoài cửa thò đầu vào, trên tay cầm tờ giấy vẽ nhiều màu sắc sặc sỡ.
"Ba ơi ba nhìn nè, con vẽ vậy được hông ạ?"
Tôi nhìn những hình vẽ trừu tượng trên giấy, không nỡ đả kích thằng bé, chỉ có thể nói: "Đẹp lắm, con mau đưa cho ông quản gia xem đi."
Thằng bé rất vui vì có được sự công nhận của tôi, ưỡn ngực oai phong mà chạy đến chỗ quản gia. Quản gia cảm động đến sắp khóc. Ông vội vàng tự tay làm một khung tranh rồi treo tranh trong phòng mình.
Chuyện của Hạ An lắng xuống như dự đoán, Phó Dư Đường trở về nước cùng với các nhân viên điều dưỡng.
May mắn thay, hệ thống ống nước trong chung cư của tôi đã được sửa chữa nên tôi không phải gặp trực tiếp ông. Nhưng vài ngày sau đó lại là tiệc mừng thọ của ông.
Hôm đó là ngày làm việc nên tôi phải đi làm, khi tôi và Tiểu Sư đến thì trời cũng đã tối.
Ngôi nhà được trang hoàn, khách khứa cũng ăn mặc lộng lẫy, ngay cả quản gia cũng ăn mặc rất trang trọng.
Thấy chúng tôi đến, quản gia vội vàng chạy đến nói với tôi: "Cậu Đặng, lão gia và thiếu gia Tiểu Dã đang chờ cậu."
Có lẽ vì đây cũng là một bữa tiệc quan trọng, khuôn mặt của ông ấy cũng rạng rỡ, cách ông nói chuyện như thể sắp tới chúng tôi sẽ tham dự một cuộc họp tuyên dương nào đó thay vì gặp ông cụ khó tính Phó Dư Đường.
Quản gia rất ân cần xoa đầu Tiểu Sư, nói: "Lão gia nhất định sẽ rất vui khi nhìn thấy cậu Tiểu Sư."
Tôi không dám đảm bảo cho câu nói này.
Tôi nhìn quanh thì thấy Tiểu Dã đang mặc một bộ lễ phục có phần trang trọng bước ra.
Khi quản gia nhìn thấy cậu ấy, ông cũng rời đi để làm việc riêng của mình.
"Em còn định đến đón anh."
Cậu ấy bế Tiểu Sư rồi nhìn tôi.
"Đâu phải anh không biết đường đâu."
Hôm nay tôi cũng cố gắng ăn mặc trang trọng hơn bình thường, có chút không quen khi bị cậu ấy nhìn kỹ như vậy.
"Nhìn kỳ lắm phải không? Nhưng anh cũng không biết nên mặc gì nữa."
Cậu ấy khẽ cười nói: "Nhìn rất quyến rũ."
Tôi cũng cười gượng.
Cậu ấy một tay nắm lấy tay tôi, một tay bế Tiểu Sư.
"Anh đừng lo lắng, em dẫn anh đến gặp ông nội."
Tôi nuốt nước bọt, nặng nề bước vào cùng cậu, thỉnh thoảng tôi thấy những người hầu đi ngang qua gật đầu với chúng tôi.
Khi đi ngang qua sảnh phụ, tôi nghe thấy những tiếng cười ríu rít.
Tôi lo lắng dừng bước. Tôi cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, thậm chí còn muốn rút lui.
Phó Dư Dã quan tâm nhìn tôi.
Cậu ấy nhìn nhàn nhã như thể đang đi dạo, còn tôi lại khúm núm như đang đi xuống địa ngục.
Tôi nhìn vào bên trong thì thấy tầm mười mấy người, có nam có nữ, có già có trẻ.
Có những khuôn mặt tôi biết, cũng có những khuôn mặt tôi không quen.
Nhưng hẳn họ đều là họ hàng thân thiết của nhà họ Phó.
Chỉ có mình tôi là không phải, tôi càng thêm xấu hổ hơn.
Vừa vào đến cửa, bên trong đã vang lên một giọng nam quen thuộc: "Mọi người cười lớn như vậy, doạ cho mấy đứa nhỏ trong nhà rồi."
Lời nói của người đó khiến mọi người đều nhìn phía chúng tôi.
Tiểu Sư nghi ngờ nhìn họ, rồi lại nhìn tôi.
Tôi đi theo Phó Dư Dã đến gần tầm mắt của mọi người.
Tôi nhìn thấy Phó Dư Tranh đang đứng bên cạnh ông Phó, anh ấy là kiểu ưa nhìn chững chạc, hôm nay anh ấy mặc trang phục màu sáng, trông anh ấy rất ôn tồn tao nhã. Trên chiếc ghế sofa bên cạnh anh là cô của Tiểu Dã - Phó Dư Nùng, Cao Nhất Trạch, Hạ An, cha của Cao Nhất Trạch, và một số người tôi không quen biết.
Phó Dư Đường thật sự trông già đi, tóc bạc đã nhiều hơn so với trong trí nhớ của tôi trước đây. Ông không còn toả ra khí chất áp bức, đè ngạt người khác, trông ít đáng sợ hơn trước đây.
Đôi mắt ông vẫn minh mẫn sắc bén, tuy nếp nhăn trên mặt đã sâu đi nhiều nhưng vẻ mặt và tinh thần trông vẫn rất ổn.
Nhất là khi ông ấy nhìn thấy tôi, đôi mắt ấy như đôi mắt đại bàng đã nhắm trúng con mồi.
Tôi chỉ cảm thấy bên tai ù đi, chỉ có bàn tay mà Phó Dư Dã đang nắm chặt lấy mới cho tôi cảm giác chân thực.
Trong bầu không khí này, tôi thực sự không thể cười nổi.
Tôi nhìn thấy Phó Dư Nùng chậm rãi đi tới, khuôn mặt của cô là sự kết hợp giữa nét thông tuệ và dịu dàng của nhà họ Phó, xinh đẹp lại chính trực, dịu dàng nhưng lại sắc sảo khôn khéo hơn vẻ tiểu thư khuê các của Hạ Như Tuyết.
Cô nở một nụ cười khiến người khác nhìn thấy cũng phải rung động.
"Ui cha, nhóc con xinh xẻo nhà ai đây, lại đây để bà nhìn cái nào."
Nhìn cô, Tiểu Sư thậm chí không hề tỏ ra rụt rè mà ngẩng đầu lên nói với tôi: "Ba, con từng nhìn thấy bà rồi."
"Ồ, con thấy bà ở đâu?" Phó Dư Nùng nhìn Tiểu Sư với vẻ thích thú.
Tiểu Sư có chút xấu hổ suy nghĩ một chút, sau đó trên mặt có chút ngượng ngùng nói:
"Là tiên nữ xinh đẹp trên TV."
Lời nói của Tiểu Sư khiến Phó Dư Nùng và mọi người bật cười.
"Nhóc con giỏi nịnh."
Sau đó, cô nhìn Phó Dư Dã như đã biết rõ mọi chuyện, giận dỗi nói: "Đứa lớn đứa nhỏ gì cũng trêu cô."
Cô lại thướt tha đi về lại chỗ, thở dài nói với ông Phó: "Ba thật là có phúc, có cả chắt trai rồi."
Một người phụ nữ bên cạnh cũng đồng tình: "Khuôn mặt giống Tiểu Dã y như đúc, cũng thông minh không kém."
Mà ở một bên, nhà họ Cao và Hạ An hậm hực nhìn qua, mang theo một chút chán ghét.
Phó Dư Đường chậm rãi nói: "Nhất Trạch bây giờ cũng đã đính hôn, cũng đến tuổi lập gia đình."
Cha của Cao Nhất Trạch trả lời: "Dạ phải. Con đã cho người đi chuẩn bị, đám cưới dự kiến sẽ được tổ chức vào cuối năm."
Phó Dư Tranh nhắc nhở người hầu bên cạnh, người hầu mang đến hai chiếc ghế và đặt ở bên cạnh Phó Dư Nùng.
Tiểu Dã kéo tôi đi qua, khi chúng tôi đến bên cạnh Phó Dư Nùng, Phó Dư Đường đột nhiên gõ gõ cây gậy chống, mọi người lập tức im lặng trong giây lát, Phó Dư Đường nhàn nhạt nói: "Tôi nghĩ mọi người đến đây là để mừng thọ cho tôi, vậy mà có người chẳng nói chẳng rằng tiếng nào, ý là coi như không thấy ông lão này đây phải không?"
Câu nói của ông khiến mọi người thất thần nhìn nhau, không khí bỗng trở nên trầm xuống.
Tôi cảm thấy khắp người như bị ngàn mũi kim đâm chích, đồng thời cũng cảm thấy rằng câu nói này là đang cảnh cáo cho tôi nên biết thân mà rời đi, muốn tôi lúng túng chật vật.
Tôi hiểu lời "nhắc nhở" của ông ấy, Tiểu Dã muốn che chắn trước mặt tôi, nhưng tôi đã giữ cậu ấy lại, thay vào đó mỉm cười và nói với Phó Dư Đường: "Là sơ sót của con."
"Con chúc ông trường thọ hơn rừng tùng, người người kính trọng."
Tôi nghĩ ông ấy hẳn cho rằng tôi sẽ bỏ đi trong sự xấu hổ.
Nhưng tôi đã không làm thế, tôi vẫn đứng ở đây, thiện ý mừng thọ ông, vì ông là ông nội của Tiểu Dã, tôi không thể coi ông là kẻ thù được.
Nghe xong, ông không tỏ vẻ gì mà chỉ khẽ đảo mắt, tôi xấu hổ đứng ở trung tâm như biến thành một vật trang trí giữa nhà. Tôi chỉ cảm thấy như mặt mình nóng đến sắp bốc cháy.
"Ông nội."
Phó Dư Đường gõ nhẹ chiếc gậy chống liếc nhìn Phó Dư Dã, không nhanh không chậm nói: "Những người ngồi ở đây đều là người của nhà họ Phó."
Ánh mắt ông lại lướt qua tôi, trầm giọng nói: "Người ngoài thì không cần ở đây thêm."
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra ý tứ của câu nói này, Phó Dư Nông đã đứng dậy, ân cần nói: "Làm gì có ai là người ngoài, đều là người nhà của chúng ta, ba đừng dọa tụi nhỏ."
Cô nháy mắt ra hiệu với Phó Dư Tranh.
Phó Dư Tranh chỉ có thể phụ hoạ vào, "Đúng vậy, người ngoài đến đây để ba nhìn mặt làm gì."
Phó Dư Dã bước tới, nắm lấy tay tôi nói: "Anh, mình đi thôi."
Cậu ấy thực sự muốn rời đi, nhưng cậu ấy mới xoay người một bước thì đã bị Phó Dư Nùng ngăn lại.
"Sự nhẫn nại của con sao lại kém hơn trước rồi?"
Cô ấy lại nhìn tôi, mỉm cười với tôi, nhỏ giọng nói: "Ông cụ chỉ muốn con gọi ông ấy là ông nội, nhưng ông quen ngang bướng, coi mọi người như cấp dưới rồi."
Phó Dư Dã không di chuyển, hiển nhiên là không muốn nghe lời.
Tôi chỉ nghe thấy giọng nói của Phó Dư Đường phát ra từ phía sau: "Để cho nó đi."
Phó Dư Nùng chớp mắt với tôi, cô không có chút sợ hãi nào mà nói với Phó Dư Đường: "Để người ta đi là coi như mất cháu nội đó, ba đừng có hối hận nha."
Tôi hiểu ý trong lời nói của cô.
Ngay từ đầu, cô đã đứng về phía Tiểu Dã, mở miệng một câu là chắt trai, ngậm miệng một câu là cháu nội, tất cả là để cho mọi người có mặt ở đây thấy rằng cô, Phó Dư Nùng, đã thừa nhận huyết thống này.
Về phần Phó Dư Đường, mặc dù ông ấy có vẻ khắc nghiệt với tôi, nhưng nếu ông ấy thực sự không muốn gặp tôi, ông ấy sẽ không cho tôi vào.
Tôi phản ứng lại, Tiểu Dã cũng hiểu ra.
Chỉ có Tiểu Sư là bị doạ sợ hãi đến mức ôm chân tôi cứng ngắc như cua, muốn tôi bế.
Tôi vừa thương vừa buồn cười nhìn thằng bé.
Bế con lên, tôi nói nhỏ với Tiểu Sư: "Còn nhớ trước kia ba dạy con chúc Tết cho người khác như thế nào không?"
Tiểu Sư suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, trên khuôn mặt vẫn có chút sợ sệt né tránh.
Tôi nói: "Vậy thì hãy con chúc cho ông nhìn có hơi hung dữ ở đằng kia đi."
Thằng bé quay đầu lại nhìn, rồi quay lại, nhỏ giọng hỏi tôi: "Là ông ở đó có phải không ạ?"
Tôi nói "Đúng rồi con."
Thằng bé chạy qua, nắm chặt tay nhìn Phó Dư Đường, nhanh nhảu nói: "Con chúc ông cố, phúc như Đông Hải, thỏ tỷ Nam Sơn."
Tôi không nhớ đã dạy thằng bé nói từ "ông cố".
Chắc là thằng bé học từ audiobook.
Thằng bé nói xong lại thấy mọi người ngơ ngác nhìn mình, thằng bé còn tưởng mình nói gì không đúng nên sợ hãi quay đầu vùi mặt vào cổ tôi.
Phó Dư Nùng bật cười, mọi người cũng cười theo.
Tôi nhìn thấy một thoáng không được tự nhiên trên khuôn mặt của Phó Dư Đường, nếp nhăn ở khóe mắt ông run lên, nhưng ông vẫn giữ vẻ nghiêm nghị. Sau đó, ông nói với Phó Dư Tranh, "Bảo phía nhà bếp chuẩn bị thêm hai bộ bát đũa cho bữa tối."
Chỗ ngồi trong bữa tối thật khó xử, Phó Dư Đường ngồi đầu chiếc bàn dài, người đầu tiên ngồi cạnh ông bên trái là Tiểu Dã, bên phải là Phó Dư Tranh rồi đến Phó Dư Nùng.
Phó Dư Nùng bảo tôi ngồi cạnh Tiểu Dã, Cao Nhất Trạch thì ngồi cạnh Phó Dư Nùng. Cách đối xử của Phó Dư Nùng với Cao Nhất Trạch thật sự không có sự thân thiết giữa mẹ con. Cho dù cô ấy và cha của Cao Nhất Trạch có bất hòa thì tại sao cô ấy lại thờ ơ với Cao Nhất Trạch như vậy, nhưng lại rất thân mật với Tiểu Dã? Tôi nghĩ cô hẳn là kiểu yêu ai yêu cả đường đi, nên mới đối xử với Tiểu Sư dịu dàng như vậy.
Hạ An tình cờ ngồi bên cạnh tôi, chúng tôi bị ngăn cách bởi Tiểu Sư. Không biết vì sao từ lúc nãy sắc mặt của cô đã rất tệ, cho đến khi tôi lau miệng cho Tiểu Sư, ánh mắt cô ấy cố ý hay vô ý dừng lại trên tay tôi.
Là trên chiếc nhẫn của tôi.
Chúng tôi chạm mắt nhau trong giây lát, cô ấy vội quay đi, vuốt tóc một cách bất thường.
Tôi không nói gì, tiếp tục đút Tiểu Sư ăn.
Quản gia ở bên cạnh muốn giúp đỡ cho tôi.
Phó Dư Dã nói: "Để em làm cho, anh ăn cơm đi."
Cậu ấy đổi chỗ ngồi với tôi, ngồi cạnh Tiểu Sư, lấy bát của Tiểu Sư rồi đút cho thằng bé.
Tôi đột nhiên trở thành người ngồi gần với Phó Dư Đường nhất, người hầu ngay lập tức thay chén dĩa cho chúng tôi.
Tôi dám để cho cháu nội bảo bối của Phó Dư Đường đút cho con trai tôi ăn, Phó Dư Đường thế mà lại không tức giận lật bàn.
Tiểu Dã không thường xuyên đút cho con ăn, nhưng động tác của cậu ấy lại rất thành thạo, mì cũng được cậu ấy sẵn nhỏ ra đút cho Tiểu Sư.
Có một muỗng Tiểu Sư ăn không hết, Phó Dư Dã hạ muỗng xuống, Tiểu Sư lại nắm lấy tay cậu ấy, đưa cái muỗng vào miệng, ăn cho hết mới buông tay Tiểu Dã ra.
Hành động của thằng bé lại khiến Phó Dư Nùng bật cười. Tôi nghĩ có lẽ người có nhiều cảm xúc phong phú trong nhà họ Phó chỉ có mỗi Phó Dư Nùng.
"Ba, con còn muốn ăn nữa." Tiểu Sư nói.
Cháo hải sản đặt ở hơi xa, người hầu tinh ý nhanh chóng đi tới.
Thỉnh thoảng tôi phải xem thằng bé đã ăn bao nhiêu, tôi sợ thằng bé ăn nhiều thì ban đêm sẽ bị đau bụng.
Khi tôi nhìn sang bên phải một lần nữa, tôi nghe thấy ông Phó ở bên trái lãnh đạm nói, "Lát nữa đến phòng làm việc của tôi, chỉ một mình cậu."
Ông chỉ ăn thêm một chút rồi đặt đũa xuống, uống một hớp trà súc miệng, lấy khăn lau miệng rồi rời khỏi bàn ăn.