Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

chương 114: liên tục nhìn thấy một người già

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Xám

"Hận không thể ra roi thúc ngựa,

Thừa dịp ánh trăng này không rõ,

Đuổi theo tới bên nàng ——"

Trên đài diễn kịch, Lý Phi đau buồn căm phẫn đan xen chống trường thương, trong phút chốc nét lạnh lùng sắc bén trong mắt phượng tối đen có thể làm người ta mất hồn lạc phách.

Những đồ ăn Tỳ Ba mua cho Tần Cửu, nàng lại không hề nóng vội tận hưởng, lúc này chỉ bày lên mặt bàn, trang trí hoa lệ lộng lẫy.

Mãi đến đoạn chống xe sắt, khi Nhan Duật chống hết chiếc xe sắt đạo cụ này đến chiếc khác lên, một nữ tử đóng vai người trong lòng của Lý Phi đứng trên đài cách đó không xa hát với chất giọng buồn thương, Nhan Duật chống được sáu chiếc xe bọc sắt, cuối cùng vì kiệt sức, bị xe sắt đè lên ở trên đài…

"Chao ôi!" Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng kêu rên trầm thấp, dọa Tần Cửu giật mình. Khi nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào mình đã đứng dậy khỏi ghế, tay trái khoác lên cánh tay Tỳ Ba.

"Cửu gia, ngài... đang luyện võ công cao thâm gì sao?" Ánh mắt Tỳ Ba nhìn chăm chú lên mặt Tần Cửu, hiện ra chút dí dỏm ngầm hiếm thấy.

Lúc này Tần Cửu mới phát hiện ra, trong lúc bất tri bất giác, nàng đã túm cánh tay Tỳ Ba càng lúc càng gần. Mà thứ lành lạnh trên má mình là gì? Nàng vội buông bàn tay túm Tỳ Ba ra, nghiêng đầu lặng lẽ lau lệ trên mặt đi.

Hình như đã lâu lắm rồi không khóc!?

Là bởi vì diễn xuất quá hay, hay là vì vở kịch đã khuấy động đau thương sâu trong lòng nàng? Nàng chỉ biết, chưa bao giờ mình xem kịch khắc khoải nhập tâm như vậy.

Cảnh tượng Nhan Duật nằm ở trên đài diễn kịch, bị xe bọc sắt đè lên khiến nàng có chút run sợ trong lòng. Một lúc lâu, Nhan Duật không hề động đậy, lúc này Tần Cửu mới tỉnh ngộ, hiện giờ trong vở kịch, hắn đã được xem là chết rồi.

Tần Cửu cười, không khỏi nhớ lại một khúc nhạc đã từng nghe rất nhiều năm trước, lập tức lần theo ký ức, thấp giọng ngâm nga: “Quay đầu lại thấy gương Lăng Hoa, ngọc lưu ly đã vỡ nát không còn dấu tích, son phấn đã phủ bụi từ lâu, vì sao chỉ mới một đêm gió tuyết nổi lên, ta đã liên tục nhìn thấy một người già?"

Tỳ Ba đứng ở bên cạnh Tần Cửu, nhìn Tần Cửu với ánh mắt vô cùng thương cảm.

Tần Cửu lại cười xinh đẹp, đứng dậy nói: "Xem kịch hay như vậy, chúng ta cũng nên ra hậu đài chiêm ngưỡng phong thái của diễn viên nổi tiếng Thất gia một chút, đi thôi, Tỳ Ba!" Nàng giống như người không có chuyện gì, cứ thế đứng dậy rời đi.

Đến hậu đài, lúc này mới biết, người muốn chiêm ngưỡng Nhan Duật thật sự không ít. Từ cửa phòng hóa trang, đến cả hành lang cũng đông nghịt người. Tần Cửu muốn đi qua, nhưng nửa bước cũng khó qua.

Gã sai vặt trong rạp hát đứng ở cửa, hắng giọng nói: "Các ngươi cũng biết đấy, Thất gia chưa bao giờ tiếp các ngươi, vẫn nên đi nhanh một chút đi, nếu không, chọc giận Thất gia rồi, ta không thể cứu các ngươi được."

Uy danh của Diêm Vương, ai mà không sợ chứ! Nếu như hắn thật sự tức giận, chỉ sợ sẽ có người gặp họa. Thế nhưng, hơn nửa những người đứng chật ních hành lang này là nữ tử, phần lớn đều đeo khăn che mặt, đương nhiên nữ tử có thể đến rạp hát để xem kịch tiêu khiển là thiên kim của nhà có tiền. Mặc dù có hơi sợ, nhưng bởi vì vừa rồi Nhan Duật thật sự diễn quá hay, nhân vật anh hùng đó là người trong mộng khuê phòng của mỗi một nữ tử, cho nên vẫn liều lĩnh dũng cảm không đi.

Một người nữ tử hỏi: "Tiểu ca nhi, vừa rồi bọn ta nhìn thấy Thất gia bị xe bọc sắt đè lên, chẳng phải trước đây diễn vở kịch này đều là giả vờ đè thôi sao, hình như lần này là thật, không biết có sao không, trong lòng thật sự lo lắng. Nếu như Thất gia bình an, đương nhiên bọn ta có thể yên tâm rời đi rồi."

Gã sai vặt cười tít mắt nói: "Không sao, không sao, làm sao Thất gia của ta có thể bị xe sắt đạo cụ đè bị thương chứ, các ngươi không nghe nói, hôm ở Minh Nguyệt sơn trang, Thất gia của ta so tài chống xe sắt với Nhiếp đại tướng quân, ngay cả xe sắt thật cũng chống được mà, không cần lo lắng, cứ tản ra hết đi!"

Mọi người vẫn lưu luyến nhìn cửa chằm chằm, mặc dù biết là không thể nhìn thấy Diêm Vương, nhưng vẫn không muốn tản đi.

Tần Cửu phe phẩy khung thêu hoa trong tay, chậm rãi hỏi: "Là ai muốn gặp Thất gia, đi theo ta đi!"

Các cô gái nghe vậy kinh ngạc vui mừng “Oa” một tiếng, đến khi quay đầu nhìn thấy Tần Cửu, toàn bộ lập tức im bặt.

Tần Cửu cười tươi như hoa đứng đó, nụ cười trên mặt gồm một phần nhàn nhã, hai phần lười biếng, bảy phần yêu mị: “Là vị nào muốn gặp Thất gia? Ta đưa các ngươi đi!" Nàng phe phẩy khung thêu hoa trong tay, chẳng biết từ lúc nào kim thêu hoa bình thường hoàn toàn không thể nhìn thấy đã hiện ra, cắm chi chít trên khung thêu hoa, che khuất đóa hoa vốn đã thêu xong trên khung thêu hoa. Theo động tác đung đưa của nàng, dường như bất cứ lúc nào kim thêu hoa cũng sẽ bay từ khung thêu hoa ra ngoài.

Trong số những người này, phần lớn chưa từng gặp Tần Cửu, có điều cho dù chưa từng gặp, nhưng cũng đã nghe nói nhiều chuyện của Tần Cửu. Lúc này vừa nhìn thấy khung thêu hoa trong tay nàng, đã biết ngay nàng là ai, lập tức biết điều tự động lùi về phía sau nép lên vách tường của hành lang, nhường ra cho Tần Cửu một con đường. Nhưng cũng có cô nương không hiểu chuyện, ngốc nghếch nói: "Ta muốn đi gặp Thất gia, ngươi có thể đưa ta đi không?"

Tần Cửu nghe xong, cười càng rực rỡ hơn.

"Có thể, có điều muốn gặp Nghiêm Vương thì phải có điều kiện, ta muốn đôi mắt này của ngươi, ngươi bỏ được không?"

Đầu nữ tử lập tức đầy mồ hôi lạnh: “Gì... Nói gì thế?"

Tần Cửu cười xinh đẹp, ngón tay bắn ra, trên khung thêu hoa có hai cây kim thêu hoa kéo theo tơ đỏ chói bay ra ngoài, chỉ nhắm vào đôi mắt của nữ tử kia.

Trong hành lang vang lên một tiếng “A” thảm thiết, nữ tử kia chỉ cảm thấy ánh sáng đỏ lóe lên trước mắt, trong nháy mắt trên mí mắt giống như bị kiến cắn, nàng ta vội vàng nhắm mắt lại, la lên với giọng thê lương: "Mắt của ta, mắt của ta, mắt của ta không nhìn thấy nữa rồi!" Nhắm mắt lại thì đương nhiên không nhìn thấy rồi.

"Theo ta đi gặp vương thúc đi!" Tần Cửu cười dịu dàng hòa nhã nói.

Nàng kia che hai mắt, đã sớm nghiêng ngả lảo đảo xoay người bỏ chạy. Những người khác thấy vậy, lặng lẽ không một tiếng động lùi về sau, sau đó lao đo điên cuồng như gặp ma quỷ. Có điều trong phút chốc, trong hành lang ngoài Tần Cửu Tỳ Ba và gã sai vặt kia ra, đến một cái bóng quỷ cũng không nhìn thấy.

Tần Cửu mỉm cười, thật sự vẫn không thể kìm nén dọa những người này được.

Gã sai vặt tăng thêm can đảm nhìn Tần Cửu một cái, nơm nớp lo sợ thi lễ nói: "Cửu gia, mời... Mời vào!"

Tần Cửu thản nhiên hừ một tiếng, phe phẩy khung thêu hoa trong tay, vừa muốn nói gì đó, gã sai vặt đã lướt chân như bay, biến mất.

Trong hậu đài Nhan Duật ngồi ở trước bàn trang điểm, một nữ tử đang tẩy trang cho hắn. Bản thân nữ tử đó cũng có khuôn mặt tô vẽ, Tần Cửu nhìn diện mạo nàng ta vẽ, lại là vị vừa rồi diễn vai người trong lòng của Lý Phi ở trên đài. Tần Cửu lại nhìn kỹ khuôn mặt nàng ta, nhận ra thì ra lại là người bạn lâu năm Phán Hinh của Nhan Duật ở Vô Ưu cư.

"Thì ra Phán Hinh cô nương không chỉ là đệ nhất hồng bài của Vô Ưu cư, mà còn là diễn viên nổi tiếng của Phượng Minh các này!" Tần Cửu thản nhiên cười nhẹ, ánh mắt sáng rực.

Phán Hinh cười dịu dàng: “Cửu gia nói đùa rồi, ta nào được gọi là diễn viên nổi tiếng của Phượng Minh các chứ. Mặc dù ta xuất thân từ gánh hát, nhưng ngón giọng không được tốt, về sau không may đến Vô Ưu cư, may mắn gặp được vương gia, ngài biết ta thích hát hí khúc, bèn bảo Thôi ma ma cho phép ta thỉnh thoảng đến đây đóng kịch một chút."

Thì ra Phán Hinh cũng giống như Nhan Duật, thỉnh thoảng có thể đến đây đóng kịch.

"Vừa rồi đúng là Cửu gia đã tỏ rõ oai phong rồi!" Nhan Duật liếc nhìn Tần Cửu một cái, nửa bên mặt vẫn chưa tẩy trang, oai hùng hiên ngang khiến người ta không thể nói nên lời.

Thì ra hắn ở bên trong mà lại nghe được động tĩnh ở bên ngoài.

Tần Cửu cúi đầu liếc qua khung thêu hoa trong tay mình, cười tươi như hoa: “Cảm giác làm ác bá này thật sự tuyệt vời không thể giải thích rõ."

Nhan Duật nhận lấy khăn gấm Phán Hinh đưa qua, thấm nước, tỉ mỉ lau đi thuốc màu trên mặt, nghiêng đầu cười với nàng nói: "Đó là đương nhiên, bản vương đã sớm cảm nhận được rồi."

Đôi mắt phượng sâu thẳm tuyệt mĩ kia, vừa rồi còn ở trên đài đóng cốt truyện của Lý Phi đã diễn giải những nỗi vui buồn của người khác, lúc này, lại xuyên qua ánh đèn mập mờ và cả căn phòng vắng lặng, chăm chú nhìn về phía Tần Cửu.

Chỉ có điều trong khoảnh khắc, Lý Phi khắp người là vẻ trống vắng bi phẫn trên người hắn lại biến mất hầu như không còn nữa, không níu lại dù chỉ một chút dư âm.

Khi người khác vẫn còn lưu luyến ở trong kịch, kẻ đầu sỏ gây tội này đã sớm thoát thân rồi, dùng ánh mắt cao cao tại thượng để liếc nhìn ngươi.

Tần Cửu cảm thấy, nếu nói đến người bạc bẽo lạnh lùng nhất thiên hạ, e rằng còn ai ngoài Nhan Duật.

Nếu nói đến người biết diễn kịch nhất thiên hạ, cũng không còn ai khác ngoài Nhan Duật.

"Cửu gia, e là đêm nay không thể mời ngươi uống rượu rồi." Nhan Duật ném khăn gấm vào trong chậu, lười biếng tựa lưng vào ghế nói. Lúc này hắn đã cởi bỏ khôi giáp, chỉ mặc một bộ áo bào trắng, nhìn qua rất nhàn hạ.

Ánh mắt Tần Cửu lướt qua hai chân Nhan Duật, rất bình tĩnh nở nụ cười: “Sắc trời đã tối, e rằng tửu lâu cũng đóng cửa rồi, hơn nữa, vừa rồi ta xem màn kịch hay như vậy, có uống rượu hay không cũng không quan trọng."

Nhan Duật híp mắt cười nói: "Vậy không được, dù sao vẫn là nợ Cửu gia một lần. Hôm khác nhất định sẽ đền bù."

Tần Cửu cười xinh đẹp nói: "Vậy ta sẽ chờ. Trời đã muộn, xin cáo lui."

Cùng với sự rời đi của Tần Cửu, hậu đài của Phượng Minh các lập tức rơi vào tĩnh mịch, khuôn mặt vốn đầy tươi cười của Nhan Duật từ từ trầm xuống, hàng lông mày được tu sửa nhíu lại, đưa tay vén vạt áo ra, xắn quần trong lên cao.

Chỉ thấy trên hai chân là một mảng tím bầm lớn, có những nơi còn rướm tơ máu, rõ ràng là chỗ vừa rồi xe sắt đè lên.

Đôi mày thanh tú của Phán Hinh nhíu lại, trong tay cầm thuốc cao: “Vừa rồi rốt cuộc vương gia làm sao vậy, từ trước đến giờ không hề xảy ra sự cố, luôn chỉ giả vờ bị đè, cần gì phải để bị đè thật như vậy. Ban nãy, chủ gánh hát cũng cực kỳ lo lắng."

Sở dĩ Phượng Minh các nổi tiếng còn bởi vì có một gánh hát nổi tiếng quanh năm ở đây, bốn ba diễn kịch tứ xứ xung quanh Đại Dục quốc, không hề có nơi cố định, từ sau mấy năm trước đến Lệ Kinh, ngược lại đã cố định ở Phượng Minh các.

Mặt Nhan Duật không thay đổi chút nào, thản nhiên nói: "Phán Hinh, về đi!"

"Nhưng mà, vương gia vết thương của ngài..." Phán Hinh không yên tâm lắm, nói.

Nhan Duật cười lạnh lùng: “Cái này cũng tính là vết thương sao?"

Phán Hinh không dám phản bác nữa, chuyển thuốc cao trong tay vào tay Nhan Duật, thi lễ cáo lui.

Nhan Duật bôi qua loa thuốc cao lên miệng vết thương, lười biếng tựa vào ghế dựa, lông mày khuất vào tóc mai, môi mỏng hơi mím, trong mắt phượng tỏa ra sự tàn nhẫn cay nghiệt khát người, chỉ riêng khuôn mặt kia vẫn đẹp đến mức kinh tâm động phách.

Ánh đèn lờ mờ chiếu lên đồ hóa trang màu sắc sặc sỡ trên giá treo trong phòng, cả phòng sáng chói rực rỡ.

Ngoài cửa sổ có hoa đêm mới hé nụ, hắt bóng ngả nghiêng, đung đưa qua lại phản chiếu lên rèm cửa sổ.

Gió lướt nhẹ qua, hương thầm lan tỏa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio