Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

chương 123: hắn thích nàng, nàng thích hắn?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Xám

Vết thương này là vừa rồi khi Tần Cửu đi theo Liên Ngọc Nhân, đã dùng nội lực chấn thương vết thương cũ.

Ánh mắt Liên Ngọc Nhân dõi lên người Tần Cửu, y phục của nàng tuột xuống eo, thân trên chỉ còn lại cái yếm màu trắng như tuyết sát người, nửa lưng để trần, có vài vết sẹo bắt mắt, thứ bắt mắt hơn là vết thương mới ở eo nàng.

Da thịt của nàng trắng nõn, lóng lánh trong suốt tựa như một đóa hoa mẫu đơn trong trắng nở rộ, mỗi một tấc đều sạch sẽ như vậy, cho nên vết sẹo trên lưng và miệng vết thương chảy máu lại càng bắt mắt.

Mắt Liên Ngọc Nhân hơi híp lại, đáy mắt tối đen, hiện ra chút màu lam lạnh. Hắn nhìn về phía khuôn mặt Tần Cửu, nhưng nàng cúi thấp nửa đầu, được tóc xanh che phủ, hắn không nhìn rõ thần sắc trên mặt nàng. Khóe môi Liên Ngọc Nhân từ từ hiện lên một nét cười, đứng dậy di chuyển đến trước mặt nàng, đưa ngón tay lạnh băng ra nâng cằm nàng lên, ép nàng đối mặt với hắn.

"A Cửu, tại sao lại là cả người đầy sẹo, may mà ta đã quen nhìn thấy những thứ này. Nếu không, chẳng phải là khiến bản tông chủ đau lòng muốn chết sao? Tại sao vết sẹo cũ vẫn còn? Là cao Vô Ngân ta cho nàng không có tác dụng, hay là Lệ Chi không đưa cao Vô Ngân cho nàng?" Làn môi mỏng của hắn kề sát gương mặt nàng, thấp giọng, dùng giọng điệu mang theo một chút mờ ám.

Tần Cửu ngẩng đầu, mỉm cười rất ảo não: “Tông chủ đừng hiểu lầm, Lệ Chi đã đưa thuốc cho ta, chỉ là..."

"Vậy chính là cao Vô Ngân không có tác dụng rồi?" Hắn híp mắt lại, lạnh lùng cười: “Thuốc này mua từ hiệu thuốc nào vậy? Chủ tiệm vô dụng như thế, xem ra không giữ lại được rồi."

Tần Cửu ngẩng đầu lên nói: "Vẫn có tác dụng, là có đôi khi ta sơ sót, quên thoa thuốc."

Liên Ngọc Nhân cúi người lại tinh tế xem kỹ lưng Tần Cửu: “Nàng nói như vậy, ta phát hiện, quả thực vết sẹo đã ít hơn lúc trước. Sau này nàng phải nhớ thoa thuốc, ta hi vọng sớm ngày nhìn thấy A Cửu hoàn mĩ."

Tần Cửu gật gật đầu, khép y phục lại. Liên Ngọc Nhân thò tay lấy từ trong ống tay áo của mình ra một chiếc bình nhỏ bằng ngọc Dương Chi, đưa đến trước mặt Tần Cửu: “Cũng may bất cứ lúc nào chỗ ta cũng chuẩn bị cao Vô Ngân."

Liên Ngọc Nhân mở nắp bình ra, cao màu trắng ngà mang theo mùi thuốc đổ ra đầu ngón tay, nhíu mày nói: "Xoay người, ta thoa lên cho nàng." Liên Ngọc Nhân cười tủm tỉm nói, nhìn qua nụ cười của hắn rất vô hại, nhưng dù sao vẫn lộ ra một luồng tà khí lạnh như băng, người ta nhìn không rõ cũng không phân biệt nổi.

Trong lòng Tần Cửu không vui, nhưng vẫn mím môi cười nhạt: “Làm sao dám làm phiền tông chủ chứ, ta tự làm là được."

Liên Ngọc Nhân nhíu mày nhìn Tần Cửu chằm chằm: “Nghe lời! Xoay người!"

Tần Cửu chậm rãi xoay người lại, cảm giác được Liên Ngọc Nhân đã vén y phục của nàng lên, ngón tay thấm lạnh nhẹ nhàng đặt lên miệng vết thương của nàng, cảm xúc này khiến người Tần Cửu run lên, nàng kêu to một tiếng “A”.

Tiếng kêu của nàng quá đột ngột, ngón tay Liên Ngọc Nhân run lên, lập tức rụt về: “Sao, đau không? Bản tông chủ đã rất dịu dàng rồi."

Tần Cửu hít một ngụm khí, kiên cường quay đầu đi, điềm đạm đáng yêu dùng ống tay áo lau khóe mắt không có đến một giọt lệ, mày đen nhíu rất chặt: “Tông chủ, vừa rồi khi ta đánh nhau với Diêu môn chủ, không cẩn thận đã dùng nội lực, miệng vết thương vừa mới vỡ ra, bây giờ đang rất đau! Mặc dù tông chủ không dùng sức, nhưng dù sao ngài cũng là nam tử, sức lực vốn lớn hơn nữ tử nhiều."

Liên Ngọc Nhân than nhẹ một tiếng, đặt bình ngọc Dương Chi vào lòng bàn tay Tần Cửu: “Ta để thị nữ đến thoa thuốc cho nàng."

Nội tâm Tần Cửu thả lỏng, trong lúc lơ đãng, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Liên Ngọc Nhân nghe thấy, màu mắt lập tức ảm đạm.

Hai thị nữ thoa thuốc cho Tần Cửu, băng bó vết thương, ngay sau đó lui ra ngoài. Tần Cửu mặc y phục xong, ngồi lên ghế dựa khắc hoa văn. Liên Ngọc Nhân nghiêng người dựa lên cột giường bên cạnh, khép hờ mắt chăm chú nhìn nàng. Đôi đồng tử đen trắng rõ ràng đó sâu thăm thẳm, mà lại hiện ra màu lam băng giá.

Hắn nhìn Tần Cửu cười khe khẽ: “A Cửu, lần này bản tông chủ đến đây, chính là để đưa nàng về. Đến Thiên Thần tông rồi, ta muốn ngày ngày nhìn nàng thoa thuốc."

Trong lòng Tần Cửu cả kinh, nhưng nàng đã sớm có chuẩn bị, ngẩng đầu cười nói: "Ta hiểu tâm ý của tông chủ, nhưng tông chủ lại không hiểu tâm ý của ta. Với tư cách môn chủ của Kiêm Gia môn, chuyện ta hi vọng làm chính là phân ưu giúp tông chủ, ra sức vì Thiên Thần tông, mà không phải ngày ngày đi theo bên cạnh tông chủ. Ta không hi vọng ánh mắt người trong tông nhìn ta đều mang theo khinh thường, điều đó cũng có tổn hại đến thanh danh của tông chủ. Hiện giờ, Khang Dương Vương đã bị tước vương vị, không còn duyên với vị trí thái tử nữa. Lẽ nào tông chủ cứ nhìn An Lăng Vương phát triển thế lực lớn mạnh, leo lên hoàng vị sao? Nếu như An Lăng Vương làm hoàng đế, vậy trong triều đình và dân gian sẽ không còn chỗ đặt chân của Thiên Thần tông chúng ta nữa."

Liên Ngọc Nhân tương đối hứng thú nhìn Tần Cửu nói: "Vậy, A Cửu có cách gì?"

"Tông chủ có bằng lòng ủng hộ Nghiêm Vương hay không, ta cảm thấy, Nghiêm Vương có thể làm đối thủ của An Lăng Vương." Tần Cửu thấp giọng nói.

Liên Ngọc Nhân khoanh tay dạo bước trong phòng, xoa cằm trầm tư gật gật đầu: “Nói như thế, cũng chỉ có một người được chọn là Nhan Duật thôi. Có điều, hắn ta chỉ là hoàng thúc, cho dù thế nào Khánh Đế cũng sẽ không chọn hắn!"

Tần Cửu cười nói: "Tông chủ, nếu như An Lăng Vương khởi binh mưu phản, ngài cảm thấy hắn còn khả năng làm thái tử sao? Đến lúc đó, Khánh Đế không chọn Nhan Duật thì có thể chọn ai?"

Liên Ngọc Nhân nghe vậy, ý cười ở khóe môi nhếch lên càng cao: “Mưu phản?"

Tần Cửu gật gật đầu. Nàng đã sớm vạch xong kế hoạch, nếu như muốn lật đổ Nhan Túc, ngoài ép hắn mưu phản bức vua thoái vị ra, sẽ không còn đường nào khác.

Liên Ngọc Nhân bưng cốc trà trên bàn lên, hớp một ngụm, trong mắt đầy tán thưởng nhìn Tần Cửu: “Quả nhiên A Cửu huệ chất lan tâm*, xem ra, quả thực là như vậy."

*Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết, thông minh tuyệt đỉnh.

Tần Cửu cười nhạt: “Ta đâu thể bì kịp được mưu lược của tông chủ, chỉ là chút tài mọn mà thôi. Nếu như vậy, tông chủ, cứ để ta ở lại Lệ Kinh đi! Ta đã bắt đầu tiếp cận Nhan Duật từ lâu, hiện giờ hắn rất tín nhiệm ta."

Liên Ngọc Nhân đưa ngón tay gõ gõ bàn, trầm ngâm nói: "Nhưng ta không nỡ để A Cửu lại, nàng ở đây đã mệt đến mức gầy thế này rồi, sao ta có thể yên tâm chứ!"

Tần Cửu cười xinh đẹp: “Tông chủ, ta bảo đảm lần sau gặp tông chủ, nhất định sẽ không có dáng vẻ thế này."

"Cũng được, nếu như lần sau để ta nhìn thấy nàng vẫn gầy như thế, ta sẽ không tha cho Lệ Chi nữa. Ngoài ra, thế lực trong kinh thành của Thiên Thần tông, ta cũng giao vào tay nàng, khi cần, có thể tùy ý sử dụng." Hắn đi lên phía trước, ôm vòng eo mảnh khảnh của Tần Cửu, ngửi hương thơm giữa tóc nàng, thấp giọng nói.

Tần Cửu không thay đổi vẻ mặt mà đứng dậy, hỏi dò: "Ngày mai tông chủ định đi bái kiến Khánh Đế?"

Liên Ngọc Nhân khoát tay nói: "Gặp lão nhân Khánh Đế đó cũng không có gì tốt, ta chỉ muốn gặp nàng."

"Vậy, khi nào tông chủ về Thiên Thần tông? Mấy ngày này ngài muốn ở trong phủ này sao?" Xem dáng vẻ Liên Ngọc Nhân không hề muốn Khánh Đế biết hắn đã đến Lệ kinh, nếu là như vậy, hẳn là hắn sẽ không nán lại Lệ Kinh một thời gian dài.

Liên Ngọc Nhân cau mày nói: "Ít nhiều năm rồi nơi này đều không có người ở, bản tông chủ cũng không muốn ở đây chịu tội. Ta ở Lệ Kinh chơi vài ngày sẽ quay về!"

"Vậy, ta lập tức cáo từ, tông chủ nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Liên Ngọc Nhân gật gật đầu, Tần Cửu chậm rãi bước ra phía cửa, ngay vào lúc sắp mở cửa ra, Liên Ngọc Nhân đột nhiên nói: "A Cửu, nàng sẽ không thích Nghiêm Vương rồi chứ? Ta nghe nói, Huệ phi muốn nàng lấy Nhan Mẫn, không thành công. Về sau, có một nhạc sư muốn cầu hôn nàng, vẫn là Nghiêm Vương nói thay nàng, Khánh Đế mới không đề cập đến chuyện đó nữa, nàng nói xem, Nghiêm Vương hắn có thích nàng hay không?"

Lưng Tần Cửu cứng đờ, ngày hội Canh Chức, ở trong đại điện, Tiêu Nhạc Bạch cầu hôn, Khánh Đế cũng có ý muốn hứa hôn nàng cho Tiêu Nhạc Bạch, sau đó, là Nhan Duật cắt ngang chuyện này, lại thuyết phục Khánh Đế, khiến ngài không ban hôn cho mình nữa. Chuyện này, ngay cả Huệ phi có mặt ở đó cũng không nhận ra, không ngờ Liên Ngọc Nhân lại biết. Tần Cửu lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, khí lạnh từ bên trong phả ra ngoài.

Tai mắt trong cung của Thiên Thần tông, thật sự không thể khinh thường.

Bàn tay mở cửa của Tần Cửu ngừng lại, chậm rãi xoay người nói: "Tông chủ, Nghiêm Vương không hề thích ta, người hắn thích chính là Tô Vãn Hương, ta đồng ý tác hợp cho bọn họ, cho nên hắn mới rất tín nhiệm ta, cho nên hôm đó, hắn mới giúp đỡ ta. Hiện giờ, nếu như chúng ta muốn ủng hộ hắn, về sau, nhất định ta và hắn không tránh khỏi giúp đỡ lẫn nhau, kính xin tông chủ đừng hiểu lầm bọn ta."

Liên Ngọc Nhân híp mắt trầm ngâm, đột nhiên cười xán lạn nói: "Nếu A Cửu muốn ta tin nàng, lần sau gặp ta, trên người đừng mang vết sẹo nữa."

Mắt Tần Cửu sáng như nước, nhìn Liên Ngọc Nhân nhếch môi nói: "Tông chủ, ngài cũng phải cho ta chút thời gian chứ, mặc dù cao Vô Ngân này có tác dụng, nhưng cũng không phải thoa lên là khỏi ngay."

Liên Ngọc Nhân nhìn Tần Cửu, một dòng nước xuân không kiềm chế được chảy trong đôi mắt đẹp, hắn hơi giơ tay, ánh nến lờ mờ phản chiếu ngón tay thon dài trắng nõn của hắn thành ánh sáng mờ ảm đạm: “Là ta nóng lòng rồi. Nàng đi đi!" Lúc này Tần Cửu mới mở cửa đi ra, đi thật xa rồi, nàng vẫn mơ hồ cảm giác được ánh mắt Liên Ngọc Nhân đang chăm chú nhìn nàng.

Mãi đến khi cùng Tỳ Ba đi ra khỏi tòa phủ tông chủ cổ xưa đó, nàng mới nặng nề thở ra một hơi khí đục. Nàng không hề sợ Liên Ngọc Nhân, thế nhưng lại tuyệt đối không thể trở mặt với hắn. Trong lòng nàng rất rõ, cách để sẹo đầy người này, lần sau nhất định không thể dùng tiếp được nữa, nếu như dùng tiếp, sẽ chỉ khiến Liên Ngọc Nhân nghi ngờ. Mỗi một lần đọ sức với hắn, nàng đều cảm thấy sức cùng lực kiệt.

Bởi vì Liên Ngọc Nhân đột nhiên đến Lệ Kinh, Tần Cửu và Tỳ Ba không dám đến phủ Lưu Liên nữa, từ chỗ phủ tông chủ của Liên Ngọc Nhân về thẳng phủ. Thế nhưng, Tần Cửu không ngờ, Lưu Liên lại ở trong phủ chờ nàng. Sắc trời đã khuya, vầng trăng lạnh đã dời đến giữa trời từ lâu, treo trên ngọn cây đào già trong Kiêm Gia viện. Ánh trăng âm u lạnh lùng xuyên qua chạc cây chiếu xuống, tỏa xuống mặt Lưu Liên một cái bóng mờ.

Lưu Liên cứ đứng chờ nàng dưới tàng cây trong sân, nghe thấy tiếng bước chân, từ từ quay người lại nhìn về phía nàng.

Tần Cửu sững sờ, mặc dù là ban đêm, nhưng trong ánh trăng mỏng manh kia, nàng vẫn cảm giác được trong mắt Lưu Liên đột nhiên có thêm một loại cảm xúc không thể diễn tả thành lời.

Tần Cửu dừng chân nhìn hắn chằm chằm, nỗ lực bắt lấy từng biểu cảm trên mặt hắn, ý đồ nhìn ra rốt cuộc hắn bị làm sao? Nhưng điều khiến nàng thất vọng là, trên mặt Lưu Liên không có bất kỳ biểu cảm nào, dưới ánh trăng chiếu sáng, gương mặt trong trẻo đó lộ ra màu trắng thê lương, thản nhiên bình tĩnh tựa như đeo một lớp mặt nạ.

Mơ hồ, Tần Cửu có một dự cảm không lành.

Liên Nhi của ngày trước, Liên Nhi đơn thuần tốt đẹp có chút khờ khạo đó, rốt cuộc đã không quay về được nữa rồi.

* Lời tác giả:

Chú thích: Lưu Liên biết Thần tiên tỷ tỷ đã từng quen biết chính là Bạch Tố Huyên, nhưng không biết Bạch Tố Huyên chính là Tần Cửu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio