Editor: Xám
Gần tới Trung thu, càng ngày cục diện trong triều càng bất ổn.
Chuyện Lưu Liên bị thương đã truyền vào trong triều, người có lòng cũng hiểu được, đây là có người không muốn để vụ án Bạch gia phúc thẩm, như vậy có thể thấy được, quả thật vụ án Bạch gia có nghi vấn trùng trùng. Mặc dù Khánh Đế bởi vì sự chống đối hôm đó của Lưu Liên mà hết sức không vui, nhưng nghi thức bề ngoài vẫn phải làm, phái Tổng quản thái giám Lý Anh đích thân đưa thuốc trị thương thượng hạng tới, bảo Lưu Liên cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần phải gấp gáp vào triều. Thật ra, e rằng mục đích thăm hỏi thật sự chỉ là câu cuối cùng, không cần phải gấp gáp vào triều đâu!
Khánh Đế cũng phái người đi điều tra chuyện ám sát Lưu Liên, cuối cùng chuyện này bởi vì toàn bộ sát thủ đã bị giết hết nên không giải quyết được gì. Nhưng không ngờ mấy ngày sau, truyền đến tin Nghiêm Vương Nhan Duật phái người tiêu diệt tổ chức sát thủ Tuyệt Mệnh bang nổi danh trên giang hồ. Nghe nói, ngay cả thủ lĩnh Tuyệt Mệnh bang cũng bị hắn bắt được.
Tô Thanh đã bị định tội, vụ án buôn lậu binh khí của ông ta dính dáng đến đến Diệp quốc phía Bắc và Thiên Thần tông, cực kỳ phức tạp. Bởi vì án này dính dáng đến Vương Thiên Hựu người của Thiên Thần tông, cho nên, ban đầu cũng không kết án. Nhưng nếu phán định Thiên Thần tông tư thông với nước địch, ý đồ mưu phản, tội danh này cũng không nhỏ. Thiên Thần tông không chỉ có căn cơ rất sâu trong triều, ở trên giang hồ cũng có thế lực rộng khắp, nhổ bỏ ngay cũng không dễ dàng, nhất định dẫn đến đại loạn, dao động nền tảng lập quốc. Cùng lúc đó, phe Thiên Thần tông lấy Huệ phi làm đại diện vội vã phủi sạch quan hệ, nói ngay từ một năm trước Vương Thiên Hựu đã rời khỏi Thiên Thần tông, là phản đồ của Thiên Thần tông, chuyện kia chỉ là chuyện của cá nhân hắn, không có chút liên quan nào đến Thiên Thần tông.
Vụ án này, cuối cùng lấy việc Tô Thanh và Vương Thiên Hựu buôn lậu binh khí, tư thông địch quốc, xử tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội, không hề liên lụy đến Thiên Thần tông.
Tần Cửu đã sớm đoán chuyện sẽ có kết quả như vậy, thế nhưng, ít nhất chuyện này đã gõ chuông báo động cho Khánh Đế, Thiên Thần tông hiện giờ, rốt cuộc là Thiên Thần tông của quốc gia nào, cũng còn chưa biết.
Tần Cửu đoán được sẽ không liên luỵ đến Thiên Thần tông, nhưng không đoán được, hình như chuyện này cũng không liên lụy đến Tô Vãn Hương. Nghe nói là bởi vì Tô Vãn Hương gả vào phủ An Lăng Vương, đã mang thai, tạm thời tránh được tội chết.
Khi nghe thấy tin tức này khóe môi Tần Cửu hiện lên một nét cười lạnh.
Hôm đó, hôn lễ của Nhan Túc và Tô Vãn Hương bị cản trở, Tô Vãn Hương tự xin trở về nhà, hôm nay lại mang thai huyết mạch hoàng gia, nói như vậy, sau đó bọn họ đã là vợ chồng. Nhan Túc không để tâm Tô Thanh phạm tội lớn, còn đợi chờ Tô Vãn Hương như thế, quả nhiên là thâm tình cảm động. Nhưng nếu không có, chỉ xem đây là cái cớ giữ lấy tính mạng Tô Vãn Hương, ngay cả cái kế như vậy cũng nghĩ ra được, đủ để thấy tình cảm thật sâu nặng, hẳn là Tô Vãn Hương rất vui mừng!
Lúc này Tô Vãn Hương bị giam lỏng trong phủ An Lăng Vương lại không hề cảm thấy vui mừng.
Đèn lưu ly trong phòng tỏa ra ánh sáng trắng chiếu lên khuôn mặt nàng ta, trên khuôn mặt trắng nõn mơ hồ hiện lên một chút cảm giác lành lạnh.
Gió nhẹ hiu hiu lay động bóng cây, phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ. Có lẽ là bởi vì vẻ mặt người trong nhà âm u lạnh lẽo, cho nên dường như bầu không khí ấm áp trong phòng cũng lạnh theo mấy phần, lộ ra sự âm u quạnh quẽ.
Thúy Lan ngó dáo dác ở cửa ra vào, thấy Ngọc Băng và Phấn Tuyết đều không ở đây, lúc này mới xoay người lại đi tới trước giường Tô Vãn Hương, thi lễ nói: "Chủ tử, vương gia đối người thật là tình thâm ý trọng, ngay cả tội khi quân này cũng làm, người còn thấy chưa đủ hay sao?"
"Ngươi cảm thấy, trước kia, ngay cả trước đây, ngay cả mấy ngày trước, vương gia có từng thâm tình với ta như vậy hay không?" Tô Vãn Hương quét mắt nhìn Thúy Lan một cái, từ từ hỏi.
Thúy Lan cau mày suy nghĩ một chút, "Trước đây, mấy ngày trước, vương gia đối xử với cô nương không tệ mà! Chỉ là, mấy ngày nay, hình như đối tốt với cô nương hơn mà thôi."
"Đúng vậy, hiện giờ chàng đối xử với ta càng tốt, trong lòng ta sẽ càng khó chịu!" Tô Vãn Hương nói giống như nói mơ.
Thúy Lan liếc mắt nhìn Tô Vãn Hương, nàng không hiểu vì sao Tô Vãn Hương lại nói như vậy lắm.
Tốt như vậy, từng là cái tốt Tô Vãn Hương tha thiết ước mong tới, quả thực nàng ta cũng nhận được. Nụ cười nhẹ dịu dàng như vậy, lời quan tâm nhẹ nhàng như vậy, săn sóc chu đáo như vậy, nàng ta cũng chỉ có được nhờ tên tuổi một người mà thôi!
Nghĩ tới khúc mắc này, sắc mặt Tô Vãn Hương càng thêm tăm tối, trong lòng khó chịu giống như bị làn sương cuối thu bao phủ, có chút lạnh lẽo. Nàng vươn tay, nắm chặt khăn gấm trong tay, vo khăn gấm thành một nắm.
Nàng ta rất thích hắn đối xử với nàng ta như vậy, nhưng nàng ta lại không có cảm giác hạnh phúc.
"Cho dù như thế nào, cuối cùng chủ tử người đã tránh được một kiếp nạn, điều này cũng nói rõ vương gia đối xử với người là thật lòng. Ban đầu, chúng ta đâu ngờ Tô Thanh sẽ bị lật đổ, may mà chủ tử không bị liên lụy bởi tên tuổi của ông ta." Thúy Lan trấn an nói.
Tô Vãn Hương lại không để ý đến điều này, cho dù bị liên lụy nàng ta cũng có cách sống sót.
"Có phải chuyện ta có mang đã truyền khắp kinh sư rồi không?" Tô Vãn Hương đưa ngón tay bấu vào góc bàn một cái, lạnh lùng hỏi.
Thúy Lan gật đầu một cái, "Hôm qua vương gia sai người truyền đi, hẳn là đã truyền khắp Lệ Kinh rồi."
Tô Vãn Hương từ từ buông góc bàn ra, lại vo vê khăn một lần nữa. Nàng đột nhiên hỏi: "Hôm nay là mùng mấy tháng tám rồi?"
Thúy Lan bấm ngón tay tính toán một chút, "Hôm nay đã là mười hai tháng tám, rất nhanh đã sắp đến Tết Trung thu rồi."
Tô Vãn Hương nghe vậy, dáng vẻ sợ hãi cả kinh.
Trong lòng Thúy Lan cũng có chút kì quais, chỉ là nàng nghĩ cũng đúng, Tô Vãn Hương mới gả đi hơn nửa tháng, hình như tin có thai truyền đi này có chút không thỏa đáng, nhưng gần như cũng không có cách nào khác nữa.
Điều Tô Vãn Hương suy nghĩ không phải điều này, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, sắp đến mười lăm tháng tám rồi!
"Thúy Lan, ngày mai, cho dù như thế nào, ta cũng phải xuất phủ ra ngoài một chuyến!" Tô Vãn Hương cắn răng nói.
"Vương phi, bữa ăn khuya đã xong rồi, chúng nô tỳ bưng vào nhé ạ?" Bên ngoài rèm trúc truyền tới giọng nói của Ngọc Băng.
Bàn tay siết chặt khăn tay của Tô Vãn Hương từ từ buông ra, một lần nữa trên mặt hiện ra vẻ cao ngạo lạnh nhạt.
Thúy Lan đã đi qua đó làm động tác vén rèm, Ngọc Băng và Phấn Tuyết bưng tổ yến chầm chậm đi vào. Hai người đặt tổ yến lên trên bàn, Phấn Tuyết lại cười nói: "Hiện giờ thân thể vương phi không thể so với trước kia, muốn ăn cái gì xin cứ căn dặn nô tỳ, vương gia dặn dò, cho dù vương phi muốn thứ gì, bay trên trời, bơi dưới biển, đều phải lấy được cho vương phi."
Khóe môi Tô Vãn Hương mỉm cười, thản nhiên gật đầu một cái.
Ngọc Băng thi lễ nói: "Trời không còn sớm, chúng nô tỳ không dám quấy rầy vương phi nữa, chén dĩa sẽ đợi sáng mai thu dọn, vương phi dùng xong nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Hai người nói xong thì cáo lui.
Tô Vãn Hương nhìn chằm chằm bát tổ yến, nghĩ tới đây vốn là Nhan Túc đưa cho người kia, sự phẫn hận tức giận trong lòng tăng thêm. Nhưng sau đó lập tức nghĩ, nếu không có thân phận chiếm lấy, e là cũng không có được thứ này, trong lòng lại cảm thấy bình thường trở lại một chút.
8888888
Trong kinh mơ hồ có lời đồn đại truyền ra, nói là khoản ngân lượng những năm nay Tô Thanh buôn lậu tích trữ được, số lượng lớn có thể so với quốc khố. Tô Thanh ở trong thiên lao không chịu nói hướng đi của khoản ngân lượng đó ra, ngẫm lại sự trung thành của ông ta với An Lăng Vương, nhất định khoản ngân lượng này là chuẩn bị cho An Lăng Vương. Về phần là chuyện gì cần, người có lòng đều đoán được. Cũng có người nói, có lẽ người tham ô ngân lượng không phải Tô Thanh, mà là An Lăng Vương, ông ta chỉ gánh tội thay An Lăng Vương. Tóm lại, sau vụ án Tô Thanh, Nhan Túc đã trở thành nhân vật tiêu điểm trong kinh.
Ngày hôm đó, Tần Cửu ngồi xe ngựa đến Vô Ưu cư.
Khí thu gần đậm lên, hải đường trong sân sau Vô Ưu cư nở rộ hừng hực khí thế, hương thơm nức người.
Lan Xá thấy Tần Cửu đến, vội sai người bày một bàn thức ăn tinh xảo, cũng đuổi lưu người hầu hạ. Hắn rót một ly rượu hoa cúc cho Tần Cửu, đẩy tới trước mặt nàng, cười nói: "Cửu gia, rượu hoa cúc này vô cùng nhẹ, nên uống một chén."
Tần Cửu cười xinh đẹp nói: "Không, ta uống trà là đủ rồi. Lan nhi, tin tức trong cung đã đến chưa?"
Vì để tránh cho có người nghi ngờ Thái cung phụng, cho nên lần nào tin tức trong cung cũng đều là chuyển tới Tần Cửu thông qua bên Lan Xá.
Lan Xá gật đầu một cái, lấy từ trong vạt áo ra một phong thư. Tần Cửu nhận lấy, chăm chú đọc xong, hai hàng lông mày nhăn lại thật chặt. Quả thực Nhan Duật nói không sai, quả thật trong lòng Khánh Đế có nút thắt, mà nút thắt đó, quả thật cũng có liên quan đến bệnh tình của Khánh Đế.
Thái cung phụng đi thăm dò vị thuốc năm đó Khánh Đế sử dụng lúc bệnh nặng, cũng không có phát hiện vấn đề gì, nhưng đương nhiên, ở trong cung nếu muốn táy máy tay chân trong thuốc của Hoàng đế, cũng không phải một chuyện dễ dàng, huống chi, phụ hoàng của Khánh Đế chính là bởi vì vô ý uống độc dược mà qua đời, cho nên, ở phương diện này, Khánh Đế vô cùng cẩn thận.
Rất kỳ quái, thuốc dùng khi Khánh Đế bệnh nặng không hề có vấn đề, nhưng sau đó thân thể Khánh Đế chợt khá hơn, cũng theo đề nghị của ngự y, đổi một loại thuốc khác. Mà vị thuốc này, lại có vấn đề. Thuốc thang lúc trước đều do ngự y Tư Đồ Trân đưa ra phương thuốc, vị thuốc phía sau, là Trương Đình Hải Trương ngự y đưa ra phương thuốc. Trong phương thuốc này có một vị thuốc sơn li đậu mãn tính, độc tính không mạnh, dùng lâu dài có thể khiến xương người biến dạng, toàn thân vô lực. Loại thuốc này, xuất hiện ở bên trong phương thuốc, mà Khánh Đế không xuất hiện triệu chứng đã nói, mà bệnh tình từ từ chuyển biến tốt lên. Như vậy thì chỉ có một khả năng, Trương Đình Hải đã dùng nó để lấy độc công độc .
Như vậy Tần Cửu suy ra: Một, bệnh nặng lúc trước của Khánh Đế quả thật bởi vì trúng độc, Trương Đình hải lấy độc công độc chữa hết bệnh của Khánh Đế. Hai, Khánh Đế không hề trúng độc, cùng lúc Trương Đình Hải dùng sơn lê đậu, lại dùng một vị thuốc giải độc tính của sơn lê độc, từ đó ngụy trang bằng lấy độc công độc, chữa hết bệnh của Khánh Đế. Sau đó, nói bệnh nặng lúc trước của Khánh Đế là vì trúng độc, giá họa cho Bạch Hoàng hậu và Tư Đồ Trân.
Tần Cửu cảm thấy là vế thứ hai.
Bởi vì nếu trước đó Khánh Đế thật sự bị trúng độc, không có lý do gì Tư Đồ Trân không nhìn ra. Trương Đình Hải chữa khỏi bệnh của Khánh Đế, có thể chỉ là bởi vì quả thật thuốc của Tư Đồ Trân và các ngự y khác có tác dụng, vào lúc Khánh Đế sắp khỏi bệnh, ông ta ra tay là đã đương nhiên chữa khỏi. Mà Trương Đình Hải, cũng là bởi vì lần khám bệnh này cho Khánh Đế, đã được thăng quan.
Rõ ràng Thái cung phụng cũng nghĩ đến điểm này, bà lại kiểm tra đồ ăn thường ngày trong quá khứ và hiện tại của Khánh Đế một chút, phát hiện trong những thứ Khánh Đế từng ăn vào uống vào, có một bát canh lô hội, vừa khéo có thể tản độc tính của sơn li đậu đi.
Không có gì là lấy độc công độc!
Chỉ là một hãm hại.
Tần Cửu nhớ tới dung nhan dịu dàng tuyệt lệ của cô mẫu, trong lòng chua xót một hồi.
Quân ân đạm bạc, Hoàng đế vĩnh viễn sẽ không trở thành chồng ngươi, hắn là trời, là vua, là chủ tử, khi hắn tin tưởng ngươi có thể cho ngươi vinh dự vô thượng, khi hắn nghi ngờ ngươi có thể đẩy ngươi vào địa ngục chín tầng.
"Chuyện này, là Huệ phi làm sao?" Lan Xá hỏi.
Tần Cửu từ từ híp mắt, chuyện này, từ tay Trương Đình Hải, đương nhiên có thể tra được rất nhanh.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng hát xa thẳm của ca cơ Vô Ưu cư, Tần Cửu đột nhiên hỏi: "Gần đây Nghiêm Vương có đến Vô Ưu cư không?"
Lan Xá lắc đầu nói: "Mấy ngày gần đây không hề tới, vì sao Cửu gia muốn hỏi hắn?"
Tầnc Cửu cười nhạt nói: "Không có gì, ngươi cách xa Phán Hinh người của hắn một chút. Mấy ngày trước đây, ta phát hiện dưới tay hắn có một số người tài ba, võ nghệ cao cường, rất giỏi bắn tên, e rằng đây chỉ là tảng băng ngầm thực lực của Nhan Duật, ngươi làm việc ở đây phải vô cùng cẩn thận."
Lan Xá nhẹ nhàng gật đầu.
Mấy ngày nữa chính là mười lăm tháng tám.
Ngày hội Trung thu là ngày hội lớn của một quốc gia.
Hơn nửa năm nay, chuyện trong kinh không ngừng, gần đây trong triều cũng là lúc rối loạn. Thượng thư bộ Lại Trương Niên tấu mời Khánh Đế, dựa theo lệ thường của năm trước, năm nay vẫn sẽ cử hành các loại lễ lạt long trọng. Hình như Khánh Đế cũng muốn mượn ngày lễ này, náo nhiệt một chút, xua tan bầu không khí mịt mờ trong triều.
Sáng sớm ngày hôm đó, Tần Cửu phái người mời Chu Thắng đảm nhiệm chức vụ ở Kim Ngô Vệ tới đây.
Kể từ sau buổi họp Tần Cửu giới thiệu Chu Thắng vào hội Thu Mộ trong hội Thu Mộ lần đó, Chu Thắng cực kỳ có thiện cảm với Tần Cửu, bình thường sẽ tới Tần phủ thăm nàng, mang đến một chút tin tức bên ngoài. Hội Thu Mộ lần đó, biểu hiện trong tỉ thí của Chu Thắng không tầm thường, cuối cùng đã gia nhập vào Kim Ngô Vệ. Hội Thu Mộ là để chiêu mộ một số binh sĩ cho kiêu kỵ, Kim Ngô Vệ và bộ Binh trong kinh. Nhưng vì hội Thu Mộ sau đó do Nhan Duật chủ trì, cho nên đã chia Chu Thắng và một số người thắng trận vào trong Kim Ngô Vệ.
Tần Cửu gọi Chu Thắng , chính là muốn hỏi hắn một câu, mấy ngày nay ở trong Kim Ngô Vệ, có thể phát hiện được điều gì đó khác thường. Chu Thắng bước nhanh vào sân theo Tỳ Ba, hiện giờ hắn đã sớm không phải tên ăn xin nghèo túng trước đây, nhìn cả người mang theo sinh khí dồi dào. Hắn vừa nhìn thấy Tần Cửu, đã nhếch miệng cười nói: "Tần cô nương, chừng nào cô để ta tới làm thị vệ của cô, ta không kiên nhẫn mà chờ tiếp ở Kim Ngô Vệ nữa."
Tần Cửu cười tủm tỉm nói: "Chu huynh, làm thị vệ của ta thì dễ, Kim Ngô Vệ lại không thể dễ dàng gia nhập như vậy, Chu huynh nên quý trọng cơ hội lần này mới đúng."
Chu Thắng gãi gãi đầu, "Đám người cùng ta vào Kim Ngô Vệ lần này, phần lớn đều lên chức rồi, ngay cả ta vẫn còn lăn lộn ở tầng dưới chót."
Trong lòng Tần Cửu hiểu, hôm đó, biểu hiện của Chu Thắng với Tần Cửu rất gần gũi, sau đó lại ra mặt tỷ võ với phe Nhan Túc, dĩ nhiên là đã lọt vào mắt Tạ Địch Trần, sao hắn chịu để một người thân thiết với Thiên Thần tông lên chức.
"Chu huynh đừng gấp gáp, sớm muộn gì ngươi sẽ có một ngày thăng chức rất nhanh. Hôm nay ta gọi Chu huynh, chính là muốn hỏi một câu, hai ngày nay, Chu huynh có phát hiện trong Kim Ngô Vệ có gì khác thường không?"
Chu Thắng suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Sao cô vừa nói, ta lại thật sự cảm nhận được điều gì đó. Chỉ là mấy ngày nữa chính là ngày hội Trung thu, Kim Ngô Vệ phụ trách sự an toàn của kinh thành, điều động một chút binh lực. Những điều này, tính là không bình thường sao?"
Nụ cười không màng danh lợi trên mặt Tần Cửu từ từ hóa thành suy tư sâu sắc.
Đương nhiên điều này là bình thường, nhưng cũng bởi vì lúc này, cho dù điều động binh lực như thế nào cũng là bình thường, không dễ bị người khác phát hiện, cho nên thiết nghĩ có chút không bình thường cũng không dễ dàng bị người phát hiện.
Từ ngày đầu nàng trở lại Lệ Kinh, cho tới bây giờ đã hơn nửa năm, theo kế hoạch của nàng, đã từng bước một dồn Nhan Túc đến chỗ chết, nàng biết, chuyện nàng dự liệu đã sắp xảy ra rồi. Có lẽ, chính là vào ngày mười lăm tháng tám.