Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

chương 163: trăng tròn màu máu 3: thật quyến rũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Xám

Nhan Duật hất cằm, nghiêng người qua bàn bên cạnh bình tĩnh nhìn Tần Cửu, híp mắt nói: "Lệ Châu nhi phân tích thấu đáo như thế, e rằng đã có đối sách, cần gì hỏi lại ta. Nàng cứ nói thẳng đi, ta có thể làm gì?"

"Thuộc hạ của ngài có bao nhiêu cung nỏ thủ?" Tần Cửu chấp bút chỉ điểm nửa ngày, thấy Nhan Duật không hề chú ý, nghiêng đầu hỏi.

Nhan Duật không đáp lời nàng chỉ là chậm rãi hỏi: "Nếu như chuyện đó vẫn chưa xảy ra, báo cáo trước cho Thánh thượng, có phải cũng là một cái công lớn hay không?"

Tần Cửu trừng mắt liếc hắn một cái, dưới sự phản chiếu của ánh nến, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ hiện ra ra một sắc xanh đắm say lòng người, trong đó ẩn chứa ánh sáng lạnh thấu xương.

"Ta không có chứng cứ, Nhan Túc cũng sẽ không để chúng ta nắm được chứng cứ. Ngài nghĩ rằng chúng ta mất công đi nói, với tính tình của Thánh thượng, ngài sẽ tin sao? Nếu như sau này Nhan Túc không bức vua thoái vị, vậy chẳng phải chúng ta chính là vu hãm hay sao? Chẳng lẽ ngài muốn gánh tội danh như vậy?"

Làn môi mỏng của Nhan Duật nhẹ nhàng mím lại, mỉm cười nói: "Nói như vậy, vẫn là Lệ Châu nhi suy nghĩ chu đáo."

Tần Cửu nướng mày lên, "Không dám nhận. Rốt cuộc thuộc hạ của vương gia có bao nhiêu cung nỏ thủ? Hơn nữa có bao nhiêu phủ binh có thể dùng?"

Nhan Duật lại cười nói: "Chẳng phải nàng mới vừa dò xét sao? Phủ binh trong phủ ta, đều có thể trọng dụng."

Theo thường lệ, trong phủ thân vương chỉ có thể dự trữ nuôi dưỡng một ngàn phủ binh. Con số này, lại nói cũng không nhiều. Nhưng nếu như một ngàn phủ binh đều có bản lĩnh như mấy cung nỏ thủ đi cứu nàng hôm đó và hai hộ vệ vừa đánh nhau với Tỳ Ba, vậy thì, bọn họ đã có thể lấy một chọi mười.

Một ngàn người tương đương với một vạn người đó!

Nói như thế, thắng lợi bọn họ nắm chắc đã rất lớn.

Dù thế nào Tần Cửu cũng không ngờ phủ binh của Nhan Duật đều là cao thủ. Chỉ là, có một vấn đề, phải đưa một ngàn phủ binh này vào Minh Nguyệt sơn trang như thế nào? Nhất định Khánh Đế sẽ không cho phép Nhan Duật đưa nhiều phủ binh như vậy đi vào.

Hình như Nhan Duật nhìn thấu tâm tư của Tần Cửu, cười như không cười nói: "Về phần đưa phủ binh vào như thế nào, nàng không cần phải lo lắng, ta tự có cách. Bây giờ ta có một câu muốn hỏi Lệ Châu nhi."

Tần Cửu không chút để ý cười một tiếng nói: "Ngài nói đi."

"Lệ Châu nhi ép Túc nhi bức vua thoái vị, hôm nay, lại đưa công lớn bình định Túc nhi cho ta. Nếu như thật sự giống như chúng ta đoán, nhất định Thánh thượng sẽ nhìn ta với con mắt khác, nàng phí hết tâm tư đẩy ta đến này chỗ cao nhất, có phải, có phải nói rõ, Lệ Châu nhi nàng thật sự thích ta hay không?"

Ban đầu Tần Cửu cho là Nhan Duật sẽ hỏi về vấn đề bố trí trong ngày mười lăm đó như thế nào, vốn nghiêng đầu lẳng lặng nghe, ai ngờ hắn càng nói giọng càng nhỏ, lại cúi người tiến tới bên tai Tần Cửu, trầm thấp nhỏ giọng nói một câu như vậy. Thì ra nàng nói hơn nửa ngày, suy nghĩ đăm chiêu trong lòng người ta, vốn không cùng một chuyện với nàng.

Lông mày đen của Tần Cửu nhướn lên, con ngươi như ngọc đen quét qua nhan Nhan Duật, chăm chú liếc hắn một lát, giống như là đang nhìn vật hiếm ngàn năm khó gặp nào đó.

Ngọn đèn dầu làm nổi bật khuôn mặt như vầng trăng của Nhan Duật, dưới ánh nhìn của nàng lông mi rất dài khẽ động đậy, giống như cánh bướm rất mê người. Rõ ràng là cử chỉ rất đơn giản bình thường, hắn đều có thể làm tao nhã đến tột cùng, ung dung đến cực điểm. Mà hào quang xinh đẹp trong tròng mắt đen của hắn, giống như màu mực nồng đậm lan khắp khoảng không trước mắt, mặc dù im ắng yên tĩnh nhưng lại lặng lẽ thu hết ánh sáng của thế gian.

Tần Cửu đè nén cảm giác quái dị trong lòng, thật ra nàng cực kỳ muốn vung một quyền lên mặt hắn. Chỉ là, cuối cùng nàng đã nhịn được. Bởi vì nàng biết ước chừng vung lên mười quyền cũng không đáng, đến cuối cùng, khóe môi Tần Cửu cong lên, dáng vẻ quyến rũ mà cười nói: "Ta nhớ đã sớm nói thích Ngọc Hoành rồi, chẳng lẽ ngài vẫn không tin sao?"

Nàng lẳng lặng chăm chú nhìn nửa bên mạwt tuấn mỹ khiến người ta kinh hãi của Nhan Duật, nhón chân lên, tiến tới trước mặt hắn, liếm một cái lên bờ môi tao nhã mê hoặc lòng người của hắn.

Nhan Duật sửng sốt giống như điện giật. Thật ra thì, đều nói nàng là yêu nữ, có điều, ở trước mặt hắn nàng chỉ lắm mồm ba hoa, vẫn chưa từng thấy nàng làm động tác gì khác người, cũng có lẽ là đã làm với người khác, nhưng đều giữ nguyên khoảng cách nhất định với hắn. Mặc dù hắn ôm nàng, nàng cũng không cự tuyệt, nhưng sự đối xử giống như vừa rồi, hắn vẫn chưa từng hưởng thụ.

Trong nháy mắt đầu lưỡi thơm mềm lướt trên môi hắn, Nhan Duật có một cảm giác hồn bay lên trời. Hắn cúi đầu, nhìn về phía môi Tần Cửu, hình thoi đầy đặn mà mỹ lệ, một cái chớp mắt này, hắn đã quên phía sau bình phong còn có một người khác, vươn tay nắm eo nàng, cúi người muốn đi đến gần.

Tần Cửu mắt thấy đôi mắt sóng gợn mênh mang của Nhan Duật cách nàng càng ngày càng gần, nàng cười xinh đẹp một tiếng, khóe mắt nhìn lướt qua bình phong, nàng cũng không quên phía sau bình phong còn có người. Vì thế, nàng mới to gan trêu đùa Nhan Duật như vậy, cũng là vì biết bên trong phòng còn có người, nếu là không dù thế nào, nàng cũng không dám như thế.

Chuyện quyến rũ như vậy, làm không tốt sẽ dẫn lửa thiêu thân.

Quả nhiên, Nhan Duật chú ý đến ánh mắt Tần Cửu, cũng nhớ lại sau tấm bình phong có người. Hắn cau mày, trong lòng có chút thất vọng lướt qua.

Tần Cửu ngẩng đầu cười dài nhìn chăm chú vào hắn, mắt phượng híp lại thành hình trăng cong, hồn nhiên không cảm giác được hiện giờ vẻ mặt mình mê hồn như thế nào.

Nàng đang khá hài lòng nhìn vào mắt Nhan Duật, trong lòng hắn không khỏi dâng lên sự tức giận, hắn biết nàng cố ý. Trêu chọc khiến hắn loạn nhịp, sau đó đã tỉnh táo đẩy hắn ra, giống như một chú cá trơn trượt, chạy khỏi giữa ngón tay hắn.

Tần Cửu thu lại nụ cười ở khóe môi, nghiêm mặt nói: "Vương gia, nếu như thế, phủ binh sẽ do ngài dẫn vào sơn trang, xin vương gia mang theo đủ tên. Đêm đã khuya, ta sẽ cáo lui."

Đôi mắt nguy hiểm của Nhan Duật nheo lại, ngón tay thon dài thuộc về phái nam chợt không hề báo trước đã quấn lên eo Tần Cửu, kéo nàng lên trước, cúi đầu lập tức hôn nàng thật mạnh.

Hắn ra sức mút lấy nàng, đầu lưỡi thật giống như thanh kiếm bén nhọn, cạy hàm răng của nàng ra, cùng nàng triền miên.

Nụ hôn nóng bỏng, tràn ngập đất trời xông đến.

Hơi thở nóng bỏng, đang ở bên tai nàng, trêu chọc khiến Tần Cửu khó có thể suy nghĩ.

Nàng cảm thấy mình đã bị hắn đốt thành một ngọn lửa, phát ra sự hừng hực chưa bao giờ có, hình như trong máu cũng dấy lên lửa, dần dần lửa cháy lan ra đồng cỏ. Dường như chớp mắt này tất cả mọi thứ xung quanh trở nên hư vô, trong lúc môi Nhan Duật chạm lên môi nàng, dường như tất cả cảm giác hình như cũng đều bế tắc, trong nháy mắt này chỉ có cảm giác trên môi đột nhiên nhạy cảm.

Kịch liệt như lửa, cùng với hương thơm trên người mới vừa tắm rửa như có như không quấn vòng quanh nàng, mang đến hàng loạt cơn mê đắm. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lúc Tần Cửu chợt hồi hồn lại, trong lòng nàng cả kinh.

Có chút không hiểu với việc đột nhiên mình rơi vào dây dưa mất khống chế, nàng đột nhiên ưm một tiếng, âm thanh điên đảo thần hồn người đó khiến trái tim Nhan Duật rung động, đúng lúc đó, một tay Tần Cửu vòng chắc cổ của hắn, tay còn lại trượt xuống dọc theo phía sau lưng hắn.

Tay của nàng rất mềm, nhẹ nhàng mềm mại lướt qua lưng của hắn, lướt qua hông của hắn, sau đó, vòng qua phía trước hắn, đưa tay dùng sức nhéo một cái.

Nhan Duật phát ra một tiếng kêu "oa" tựa như thống khổ lại tựa như vui sướng.

Theo âm thanh này, không biết sau tấm bình phong có đồ vật gì đó hình như không thể chịu đựng được sự mập mờ bên trong căn phòng này, rơi “cạch” một tiếng xuống đất, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.

Tần Cửu thuận thế đưa tay đẩy Nhan Duật ra, đúng lúc này, Tỳ Ba và Ngọc Hoàn vẫn luôn canh ở cửa xông vào.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hai người đồng thời mở miệng hỏi.

Tần Cửu bình tĩnh vuốt lại mái tóc hơi toán loạn, khóe môi cong lên thành nụ cười mỉm lạnh nhạt sắc bén, chậm rãi nói: "Ta kể cho vương gia một câu chuyện lý thú, vương gia không tin, mới phát ra tiếng kêu, không có chuyện gì!" Sau đó nàng thản nhiên cười nói với Nhan Duật: "Chuyện vừa rồi cứ quyết định như vậy đi, ta cáo lui trước."

Nhan Duật ngồi ở trên ghế, hình dáng tuấn mỹ ẩn ở trong ánh đèn, chỉ là trong bóng đêm con ngươi ảm đạm sâu lắng có vẻ sáng ngời khác thường, thâm thúy bức người. Hắn yên lặng nhìn Tần Cửu một cái, rồi sau đó dời mắt lên người Ngọc Hoàn, thản nhiên nói: "Ngọc Hoàn, tiễn Cửu gia!"

Tần Cửu vừa rời đi, sau tấm bình phong lập tức có một người vòng ra ngoài. Một bộ váy màu lam nhạt thêu hoa văn hình sen, mái tóc đen cố định bằng một cây trâm bích ngọc trân châu. Chính là nhị công chúa Thượng Tư Tư của Vân Thiều quốc, nàng là công chúa địa vị cao quý, đương nhiên hoa sen không bì kịp vẻ tao nhã của nàng, trăng thu không bì kịp vẻ thanh tao cao ngạo của nàng. Nhưng giờ phút này, lại giận đến mức khóe môi lông mày dựng đứng, sắc mặt sung huyết đỏ bừng.

"Nữ nhân đó...... Nữ nhân đó......, Dạ Xán...... Chàng nói với ta, nàng ta không phải người mà nhìn bề ngoài thế nào thì người như vậy, là chàng nói vậy phải không. Chàng nói thật ra nàng ta cao quý thuần khiết, phải không? Nhưng mà, sao nữ nhân đàng hoàng có thể làm ra chuyện như vậy. Chàng thích hạng người như vậy sao? Ta bại bởi hạng người như vậy sao?" Thượng Tư Tư giận đến mức nói năng hơi không mạch lạc, nói xong lời cuối cùng, mới trôi chảy một chút.

Nhan Duật nhìn lướt qua Thượng Tư Tư, nhìn dáng vẻ hận đến mức muốn đâm mù mắt mình của nàng, lười biếng nói: "Nhị công chúa, vừa rồi bảo nàng tránh đi, tại sao nàng không tránh, nàng cố ý đứng sau bình phong, là muốn để nàng ấy nhìn thấy phải không!"

Sắc mặt của Thượng Tư Tư cứng đờ, ngay sau đó căm hận nói: "Ta thật sự hối hận mình đã không trốn kỹ. Nữ nhân như vậy, tại sao có thể là nữ tử cao quý thuần khiết trong lời chàng?"

"Có chuyện, có lẽ nàng không biết." Nhan Duật có chút không chút để ý mà nói, phía dưới lông mi, một chùm lửa cực sáng xẹt qua trong tròng mắt sâu thẳm, giống như mạch nước ngầm lẳng lặng chảy qua đáy lòng, "Hội Canh Chức hôm đó, bức song đồ nàng thêu, là qua sự chỉ điểm của Sở Sở công chúa mới sáng tác ra phải không? Nàng cảm thấy nếu như không có chỉ điểm của nàng ấy, trong thời gian ngắn như vậy, nàng có thể sáng tạo ra một cách thêu mới không? Vậy nàng cảm thấy, Sở Sở công chúa có giống như người có thể hao tâm tổn trí nghiên cứu cách thêu không? Nàng có biết, nàng đã có được sự chỉ điểm của ai không?"

Lông mày Thượng Tư Tư cau lại.

Hội Canh chức hôm đó, nàng và Tô Vãn Hương đã cùng đứng nhất bởi bức nhất diện song đồ do mình sáng tác. Sau đó, nàng đã nghĩ lại, phát hiện nếu không có mấy câu chỉ điểm lơ đãng của Sở Sở, nàng quả thực không sáng tạo ra được cách thêu như thế. Nàng vẫn luôn cho rằng vài lời lơ đãng vô tâm của nha đầu Sở Sở đã kích thích suy nghĩ nhanh nhẹn của nàng, đâu ngờ, Sở Sở lại được người khác chỉ điểm, cố ý đến nhắc nàng.

"Chàng... Chàng nói, là Tần Cửu đã chỉ điểm cho Sở Sở?" Thượng Tư Tư nói với vẻ không thể tin.

"Sở Sở rất thân thiết với nàng ấy, chắc hẳn nàng cũng biết. Trước hội Canh Chức nàng ấy (Sở Sở) đã đến Tần phủ, ta đã phái người đi thăm dò vài câu, biết được chân tướng. Sau khi nàng về có thể đi hỏi lệnh muội." Nếu không phải Sở Sở lòng không có đề phòng, hắn rất khó biết được chuyện này.

Thượng Tư Tư mím môi không nói gì.

Nữ nhân đó lại có trí óc lanh lợi như thế, nhưng vì sao nàng ta phải giúp nàng?

"Tại sao nàng ta lại tốt bụng như vậy?" Thượng Tư Tư nghi ngờ hỏi, "Nếu nói nàng ta muốn đánh bại Tô Vãn Hương, cũng có thể tự mình ra tay, vì sao phải đưa ta lên đứng nhất? Vì sao không muốn để người khác biết nàng ta biết kỹ thuật thêu ấy? Thật là một nữ nhân thần bí." Mặc dù nàng cực kỳ ghét vẻ yêu nghiệt của nàng ấy, thậm chí không cách nào đón nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nàng ấy thật sự có một chút tài năng, ngay cả sắp xếp an bài đối với Minh Nguyệt sơn trang vừa rồi cũng phân tích đâu ra đấy, thật sự không đơn gian.

Nhan Duật lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, thật là thần bí." Tiếng thì thầm của hắn, giống như lời nói thân mật giữa tình nhân, có vẻ mờ ám không nói nên lời. Trong tròng mắt thâm thúy, giữa thần thái đó đột nhiên mang theo một chút màu sắc cực kỳ đa tình, nhưng lại cực kỳ thương tiếc, hút lấy hồn phách người khác.

"Chàng đã sớm biết chuyện này?" Thượng Tư Tư lẳng lặng nhìn chằm chằm hai mắt Nhan Duật, trong lòng trống trải, là thất vọng cực độ.

Nhan Duật lắc đầu, "Cũng là mấy ngày trước mới biết được."

"Tối nay mời nàng đến đây, chính là muốn mượn hộ vệ của nàng dùng một chút." Nhan Duật thấy Thượng Tư Tư đã bình tĩnh lại, không quấn lấy chuyện của Tần Cửu nữa, lập tức nhỏ giọng nói.

Thượng Tư Tư thu lại vẻ mặt, biểu cảm trên mặt thản nhiên, giống như mây bay, "Thế nào, một ngàn phủ binh kia của chàng vẫn chưa đủ dùng?"

Nhan Duật từ từ cau mày, "Chỉ là ta lo Thiên Thần tông, có phòng bị trước sẽ tránh được họa!"

Thượng Tư Tư im lặng chớp mắt một cái, hỏi: "Cho dù không đủ, còn có Nhiếp Nhân đâu mà, hắn đóng quân cách đây không xa, cho dù thế nào cũng không đến lượt Vân Thiều quốc chúng ta nhúng tay vào chuyện này phải không!?"

Nhan Duật cười thản nhiên nói: "Tạm thời, vẫn chưa muốn sử dụng hắn! Công chúa sẽ không từ chối chuyện này chứ. Nếu như công chúa giúp đỡ Đại Dục, phần ân tình này, Thánh thượng sẽ ghi nhớ, chắc hẳn tình nghĩa bang giao giữa hai nước chúng ta sẽ sâu đậm hơn." Trong giọng nói có mấy phần nghiêm nghị và uy nghiêm.

"Phần ân tình này, chàng sẽ không ghi nhớ sao?" Thượng Tư Tư chậm rãi nói.

"Đương nhiên ta sẽ khắc ghi." Nhan Duật lười biếng cười một tiếng nói.

888888888

Sở dĩ Minh Nguyệt sơn trang tên là Minh Nguyệt sơn trang, chính là vì nằm trong núi Cửu Mạn, là nơi thích hợp để ngắm trăng thưởng sao. Mười lăm tháng tám hàng năm, Khánh Đế đều sẽ đến Minh Nguyệt sơn trang đi ngắm trăng, đương nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.

Minh Nguyệt sơn trang xây dựa vào núi, có mười mấy cung viện lớn nhỏ, ngay từ sáng sớm ngày mười lăm Khánh Đế đã khởi giá đến Minh Nguyệt sơn trang, kiêu kỵ đi theo có một vạn người, do Viên Bá thống soái, Viên Thư con của Viên Bá là Phó thống lĩnh. Loan giá Tần phi Huệ phi, Nhàn phi, cùng với Lâm chiêu viện của Khánh Đế cũng theo Khánh Đế đến sơn trang, ngoài những người đó, còn có Chiêu Bình công chúa, cùng với Nhị công chúa Thượng Tư Tư, Tam công chúa Thượng Sở Sở của Vân Thiều quốc cũng tùy giá đến sơn trang.

Kiêu kỵ do Viên Bá thống lĩnh được bố trí canh phòng xung quanh sơn trang, mà Kim Ngô Vệ do Tạ Địch Trần thống lĩnh cũng đã sớm giới nghiêm toàn bộ bốn phía của núi Cửu Mạn, những người không có nhiệm vụ đều không được vào trong núi.

Đến sau giữa trưa, dưới sự ân chuẩn của Khánh đế, một số gia quyến của trọng thần trong triều cũng ở cũng đón xe đến sơn trang để ngắn trăng. Mặc dù vết thương của Lưu Liên vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng lại cố ý muốn đi. Tần Cửu vốn không định để hắn tới đây, nhưng lại không yên lòng để hắn ở lại trong kinh, cuối cùng đồng ý cho hắn đi theo, cũng giao Tố Y cục vào trong tay hắn.

Lần này Tần Cửu lên núi, là theo gót loan giá của Huệ phi vào Minh Nguyệt sơn trang, dẫn theo Lệ Chi, Tỳ Ba và Ngô Câu, cùng với mười mấy tùy tùng của Thiên Thần tông.

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Nhan Duật: Bị trêu ghẹo rồi, o(╯□╰)o

Tần Cửu: Mới biết ta là yêu nữ sao?

Nhan Duật: Cầu xin đùa giỡn lần nữa.

Tần Cửu:......

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio