1. Viên Bá
Vầng trăng cao, gió lạnh thổi tới, trong rừng trúc phát ra tiếng thân trúc va chạm và tiếng xào xạc của lá cây bị gió lay động. Cũng chính vì những âm thanh này, nên Tần Cửu mới nhận lầm những tiếng động rất nhỏ mà mình nghe thấy là tiếng gió thổi cây vang lên, mới rất dễ dàng bị người ta kéo lấy.
Giây phút bị kéo lấy, nàng có chút kinh hãi, đang muốn ra tay.
Ngay sau đó lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cúi đầu phát hiện ra ống tay áo của bàn tay ôm lấy eo nàng thuần màu trắng như tuyết, nàng lập tức biết được người kia là ai, chính là Tiêu Nhạc Bạch vừa mới tấu nhạc trong đại điện. Tần Cửu cảm giác Tiêu Nhạc Bạch cũng không có thái độ thù địch với nàng, cho nên nàng thử giãy giụa hai cái, phát hiện hắn lại càng siết chặt, thầm nghĩ, lại muốn xem xem hắn muốn làm gì.
Càng đi sâu vào rừng trúc, sương mù như lụa mỏng lại càng dày đặc, mờ mịt quanh co.
“Đại tư nhạc, ngài như vậy là..... muốn đưa ta đi đâu?” Tần Cửu cười nhạt một tiếng nói.
Bàn tay trên eo buông lỏng trong nháy mắt, Tần Cửu từ từ xoay người lại, dưới ánh trăng, đối diện với khuôn mặt bình thường không xuất sắc của Tiêu Nhạc Bạch. Trong tay hắn xách theo hồ lô rượu, dáng vẻ tao nhã ôn hòa gảy đàn ở trong đại điện vừa rồi đã sớm không còn nữa, thay vào đó là vẻ say mèm ngông cuồng kiêu ngạo. Hắn híp mắt, giọng nói mơ hồ, hỏi: “Ồ? Cô biết ta là ai?”
Thì ra là say rồi. Nghe nói, Tiêu Nhạc Bạch uống rượu rất giỏi, sau khi uống say, sẽ không say khướt, chỉ biết phổ nhạc, gảy đàn, chẳng lẽ lời đồn sai rồi? Sau khi hắn uống say, còn có thể tập kích nữ tử đơn thân?
Tần Cửu lười biếng cười một tiếng, phủi phủi y phục nơi eo mình, “Trên đời này, ngoài Đại tư nhạc ra, còn có ai trên người sẽ có mùi rượu nồng nặc như vậy chứ? Đại tư nhạc, nếu đã say, chi bằng quay về nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Tiêu Nhạc Bạch ngẩng mặt uống một ngụm rượu nữa, men say trong mắt nhỏ càng nồng, hình như hắn cũng không có ý định lập tức rời đi, mà thừa cơ nghiêng tới trước, vươn ngón tay vén một lọn tóc mai của Tần Cửu lên, khóe môi nhẹ nhàng hiện lên một chút ý cười si mê, từ từ kề sát về phía bên tai nàng, cúi đầu nói: “Tần Cửu, à...... Tần Cửu! Bệnh của cô đã khỏi chưa?”
Tần Cửu không ngờ Tiêu Nhạc Bạch vẫn còn nhớ chuyện nàng bị cảm phong hàn ở lễ Cầu Tuyết lần trước, trong lòng rất cảm động, cười khẽ nói: “Đa tạ Đại tư nhạc nhớ đến, ta đã khỏi từ lâu rồi.” Nói dứt lời, Tần Cửu cảm thấy Tiêu Nhạc Bạch cách mình quá gần, nàng thản nhiên lùi về phía sau một chút.
Không ngờ Tiêu Nhạc Bạch lại bước theo lên phía trước một bước như hình với bóng. Hắn lắc lắc hồ lô rượu trong tay, mắt say mơ màng mà nói: “Khỏi là tốt rồi, khi nãy, sao cô không từ mà biệt?”
Tần Cửu rời khỏi đại điện, đương nhiên không cần đặc biệt đến chào từ giã hắn, trừ phi là bằng hữu. Lời này của Tiêu Nhạc Bạch, rõ ràng là đã xem Tần Cửu là bằng hữu.
Trong lòng Tần Cửu khẽ động, vừa rồi ở trên điện Sùng Nhân, một khúc đàn Không Hầu của Tiêu Nhạc Bạch, đã làm cho tâm tình Khánh Đế lập tức vui vẻ lên. Có thể thấy được, hắn là nhạc sư ở bên cạnh Khánh Đế vô cùng được sủng ái. Nếu như có thể mua chuộc người này cho mình dùng, đương nhiên đối với hành động sau này sẽ vô cùng có lợi.
Chỉ là, người này nhìn qua cực kỳ trung thành với Khánh Đế, hình như muốn mua chuộc hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng ít nhất không thể làm mất lòng hắn.
Khuôn mặt Tần Cửu giãn ra, cười nói: “Vừa rồi ta không hề định rời đi, chẳng qua là ra ngoài đi dạo một chút, bây giờ lại phải xuất cung, lần này chính thức từ biệt Tiêu huynh.”
Tiêu Nhạc Bạch nghe thấy Tần Cửu gọi hắn là Tiêu huynh, dường như rất vui vẻ, đưa tay lấy túi da trên lưng xuống. Lúc này Tần Cửu mới phát hiện, hắn vẫn luôn cõng theo đàn Không Hầu.
“Vừa rồi đột nhiên nảy ra một khúc nhạc hay, chính là sáng tác cho cô, đợi ta gảy cho cô nghe.” Tiêu Nhạc Bạch tùy ý ngồi xuống đất, cũng không để tâm đất có làm bẩn áo trắng của hắn hay không.
Người này uống say rồi làm càn, quả nhiên là gảy đàn!
Chỉ là hiện giờ, ở trong rừng trúc tối tăm này, cho dù cầm kỹ của Tiêu Nhạc Bạch giỏi hơn nữa, Tần Cửu thật sự không có tâm tình để nghe hắn tấu nhạc. Nếu như thu hút người đến, cho dù thanh danh của nàng đã sớm bị hủy mất, nhưng vẫn không hay cho lắm.
Tần Cửu vội ngăn cản nói: “Tiêu huynh, đêm đã khuya, huynh lại say rồi, hay là quay về nghỉ ngơi sớm một chút đi. Khúc nhạc này, hôm khác ta nghe có được không?” Tiêu Nhạc Bạch đâu chịu, một chút hờn tủi thoáng qua trong mắt, “Khúc nhạc này là ta đặc biệt sáng tác cho cô, nếu như cô không nghe, cây đàn Không Hầu này của ta còn có tác dụng gì, chi bằng đập cho xong việc.” Nói xong, nâng đàn Không Hầu lên, lập tức ném xuống đất.
Tần Cửu cảm thấy nói chuyện với người say là không thể giảng thông suốt đạo lý.
Mắt thấy đàn Không Hầu sắp rơi xuống đất, nàng duỗi ống tay áo, lập tức đỡ lấy đàn Không Hầu. Nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn Không Hầu, cười nhạt nói: “Sao Tiêu huynh lại cam lòng đập đàn, Tần Cửu không thể gánh vác nổi. Nếu Tiêu huynh nhất định muốn gảy đàn, vậy ta sẽ chăm chú lắng nghe.” Tần Cửu đưa đàn Không Hầu tới tay Tiêu Nhạc Bạch.
Lúc này Tiêu Nhạc Bạch mới đổi giận thành vui, ngồi trên mặt đất, ở trong khu rừng ánh sáng âm u, bắt đầu gảy đàn.
Hình như hắn hoàn toàn không cần nhìn dây đàn, chỉ bằng cảm giác của ngón tay, một khúc nhạc tuyệt vời đã tuôn ra.
Tiêu Nhạc Bạch uống say và Tiêu Nhạc Bạch tỉnh táo lại khác biệt lớn lao như thế, Tần Cửu thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh trên trời, trầm ngâm lắng nghe.
Vốn dĩ chỉ là nghe lấy lệ một chút. Nhưng Tiêu Nhạc Bạch không hổ là Tiêu Nhạc Bạch, tiếng nhạc sau khi say càng thêm cuốn hút, như có ma lực vậy.
Có điều, khúc nhạc này, không hề có chút cảm giác vui vẻ nào, ở ngoài cảnh giới hang cốc nở hoa, mây trôi phóng khoáng, dường như xen lẫn một chút buồn bã và bi thương không dễ phát giác.
Đây là khúc nhạc sáng tác cho nàng.
Tần Cửu nhắm mắt, trên đời này, chẳng lẽ người có thể nhìn thấu nội tâm nàng, lại là một người xa lạ như vậy?
Khúc nhạc chưa dứt, chợt nghe bên đường mòn ven hồ truyền đến một tiếng quát lạnh, “Kẻ nào ồn ào náo động ở đây, còn không ra ngoài!”
Tần Cửu giật mình, biết đây là kiêu kỵ (kỵ binh dũng mãnh) gác đêm, tai nghe được tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, hiển nhiên là đã bao vây nơi này rồi.
Khu rừng trúc này diện tích không lớn, rất dễ bị phát hiện, nếu như chạy trốn cũng có thể, chỉ là lại phải lội nước mà đi. Nước hồ lạnh như băng, nàng hiện giờ sợ là không thể chịu nổi sự rét lạnh đó.
Tần Cửu cười nói: “Tiêu huynh, xem ra hôm nay dù thế nào cũng không thể nghe hết khúc nhạc này rồi!”
Tiêu Nhạc Bạch ngước mắt nhìn Tần Cửu, cười một tiếng nói: “Trước hết cô chờ ở đây đừng di chuyển, để ta ra ngoài trước dẫn bọn họ đi. Mặc dù cô không quan tâm đến thanh danh, nhưng ta vẫn quan tâm.”
Tiêu Nhạc Bạch nói xong, ôm đàn Không Hầu đứng lên, chậm rãi bước ra ngoài rừng trúc. Tuy rằng bước chân có chút loạng choạng như cũ, nhưng nhìn qua dường như men say đã biến mất không ít.
“Thì ra là Viên Thống lĩnh! Vừa rồi men say dâng lên, liền đàn một khúc trong rừng, không ngờ lại gây thêm phiền toái cho Viên Thống lĩnh.” Tiêu Nhạc Bạch say khướt nói.
Viên Thống lĩnh Viên Bá.
Tần Cửu nhướng mày.
Nói ra tên của người này, lại như sấm bên tai.
Hai mươi năm trước, hắn chính là một trong những cao thủ danh chấn giang hồ, sau này được tiên hoàng thu nạp thành người của mình, làm quan thống lĩnh kiêu kỵ. Sau khi tiên hoàng qua đời, vị trí của hắn không hề lung lay, cũng cực kỳ trung thành với Khánh Đế. Hiện giờ, bên ngoài thành có Kim Ngô Vệ của Tạ Địch Trần bảo vệ, nhưng an nguy của cả thành lũy hoàng cung, lại là hắn bảo vệ. Người này không tham gia bất kỳ bè đảng tranh đấu nào, chỉ để Khánh Đế sử dụng. Bạch Hoàng hậu năm đó, cũng rất tán thưởng sự chính trực của hắn. Chỉ là hắn lại xem Bạch Hoàng hậu là kẻ phản nghịch.
“Thì ra là Đại tư nhạc. Sắc trời đã tối muộn, sao Đại tư nhạc vẫn chưa về phủ nghỉ ngơi, Quỳnh Lâm yến ở điện Sùng Nhân đã kết thúc rồi. Trống quy định trên phố chưa tới hai khắc nữa sẽ phải gõ, Đại tư nhạc cần phải biết lệnh giới nghiêm ban đêm.” Viên Bá lạnh lùng nói.
Hắn hơn bốn mươi tuổi, mặc phục sức thống lĩnh kiêu kỵ, vóc người trung bình, gương mặt gầy, khí chất trầm ổn như vực sâu, trong đôi mắt sắc bén mang theo một chút cảnh cáo, cả người thật giống như một thanh đao ra khỏi vỏ.
“Đa tạ Viên Thống lĩnh nhắc nhở. Nếu là giới nghiêm ban đêm thì phiền phức rồi, Tiêu mỗ sẽ lập tức hồi phủ.” Tiêu Nhạc Bạch chắp tay cảm ơn Viên Bá, lại lảo đảo rời khỏi ven hồ Họa Ý.
Tần Cửu chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghe được tiếng bước chân của kiêu kỵ dần dần xa ven hồ, nàng mới nhanh chóng bước ra khỏi rừng trúc.
Ra khỏi rừng trúc, Tần Cửu bước nhanh mấy bước, lại đột nhiên dừng bước.
Ở ven hồ cách rừng trúc không xa, một bóng người khoanh tay đứng yên.
Ánh trăng xuyên qua cành thưa lá biếc, tạo nên bóng mờ ở trên mặt hắn, không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng trên người lại lộ ra khí tức điềm tĩnh thản nhiên, đó là khí thế giữa vòng vây rình của cường địch vẫn chẳng hề xao động.
Tần Cửu nhìn dáng vẻ đứng lặng của Nhan Túc, là đã đến rất lâu rồi.
Ít nhất, hắn đã nghe được khúc nhạc trong rừng trúc, nhìn thấy Tiêu Nhạc Bạch và Viên Bá rời đi, nhưng mà, cũng rất tài tình không để Tiêu Nhạc Bạch và Viên Bá phát hiện ra hắn.
Tần Cửu chợt nhếch môi cười khẽ, vẻ tươi cười của nàng nở rộ trong bóng đêm, thật giống như một đóa hoa vô cùng đơn thuần, xinh đẹp nho nhã, nhưng lại hàm chứa ý vị xót xa tột cùng mà ai cũng không nhận thấy được.
“Đã trễ thế này, điện hạ thật là có thú thanh nhàn, ở đây làm gì vậy, cảnh vật bên này âm u, ngộ nhỡ đụng phải quỷ hồn gì đó, chẳng lẽ điện hạ không sợ sao?” Tần Cửu nói đầy ý vị sâu xa.
Dường như Nhan Túc vốn không muốn để tâm tới Tần Cửu, nghe thấy lời này, đột nhiên ngẩng đầu, chậm rãi bước về phía Tần Cửu.
Tần Cửu dừng chân, quay đầu híp mắt nhìn Nhan Túc chậm rãi bước tới.
Gió đêm thổi bay mái tóc dài của hắn, lộ ra khuôn mặt hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ đến chấn động lòng người, giờ phút này không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ có lạnh lùng nghiêm nghị, vẫn là lạnh lùng nghiêm nghị. Nhưng đến trước mặt nàng, hắn lại đột nhiên nhếch môi cười, vẻ tươi cười mang đầy châm chọc, như một đóa hoa có gai, lộ ra phong tình chói mắt.
Ánh mắt hắn như đao, sáng quắc rực rỡ, tập trung nhìn Tần cửu nói: “Cảnh vật âm u? Vậy mà Cửu gia lại thật sự biết chọn chỗ, ở đây hẹn hò với người khác. Nói đến đụng phải quỷ hồn, Cửu gia không sợ, ta sợ gì chứ, e rằng người mất mạng trong tay Cửu gia cũng không ít hơn trong tay bản vương bao nhiêu đâu!”
Sở dĩ Tần Cửu nói đến quỷ hồn, là bởi nơi đây có hồi ức của hắn và nàng, mà nàng, thật ra đã chết trong mắt người đời.
“Nói như vậy, vương gia quả nhiên không sợ!” Tần Cửu cười khanh khách, “Quả nhiên là người lòng dạ độc ác.”
“Cũng như nhau thôi!” Nhan Túc cười lạnh nói, “Có một lời muốn khuyên nhủ Cửu gia.” Tần Cửu nhíu mày: “Là lời gì, vương gia cứ nói đừng ngại!”
“Có một số chuyện, bản vương khuyên Cửu gia không nên hao tổn tâm trí với loại chuyện đó nữa!” Nhan Túc nói xong, sải bước đi.
Lần này Tần Cửu có chút bất ngờ, trong lòng khẽ động, chẳng lẽ chuyện Nhan Túc nói, là chuyện của Tống Thần?
Hẳn là sẽ không dễ bị nhìn ra như vậy chứ!
Tần Cửu nhanh chóng bước về phía điện Sùng Nhân, giữa đường, gặp được Tỳ Ba và Lưu Liên đi tìm nàng.
“Liên Nhi, vừa rồi ngươi vẫn luôn chờ ở trong điện, quan hệ của Tạ Địch Trần và Tống Thần có hòa hợp không?” Tần Cửu hỏi Lưu Liên.
Lưu Liên suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc bắt đầu rất tốt, về sau, hình như Tạ Thống lĩnh lại không quan tâm đến Tống Thám hoa nữa.”
Tần Cửu híp mắt, quả đúng như thế!
Thật ra Thám hoa lang Tống Thần là người Tần Cửu sắp đặt, trên Quỳnh Lâm yến cố ý mời rượu gây khó dễ cho nàng, trước đó cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Mục đích làm như vậy, chỉ là để Tống Thần có thể vào phe Nhan Túc. Nhưng không ngờ, vậy mà chỉ một hiệp đã bị Nhan Túc nhìn thấu.
Khi nàng ra khỏi điện, còn nhớ Tạ Địch Trần quả thật rất phấn khởi chào hỏi Tống Thần.
Nàng không biết làm sao Nhan Túc nhìn ra được.
Tần Cửu híp mắt, lòng hơi trầm xuống. Nhớ đến bài thơ Bảng nhãn Vân Mạc làm, lại nghĩ đến sau khi Tống Thần không kính rượu nàng, sự bênh vực của Tỳ Ba, rốt cuộc hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu.
Khi Vân Mạc làm thơ chế nhạo nàng, mặc dù Tỳ Ba tức giận, nhưng không hề nổi giận. Nhưng khi Tống Thần không kính rượu nàng, hắn lại ra mặt dây dưa với Tống Thần. Có lẽ chính là chỗ này, khiến Nhan Túc nhìn ra manh mối. Bởi vì tính tình của Tỳ Ba, vẫn luôn trầm tĩnh, chưa có lệnh của nàng, rất ít nói chuyện.
“Sao vậy?” Lưu Liên thấy sắc mặt Tần Cửu hơi trầm xuống, hỏi dò.
Tần Cửu lắc đầu, “Không sao, trống dưới phố sắp gõ rồi, chúng ta về phủ trước.”
2. Hoàng Mao và mèo đen
Từ sau khi định ra minh ước với Nhan Duật, mấy ngày nay Tần Cửu luôn bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân, vẫn chưa định ngày hẹn gặp Nhan Duật.
Hôm sau, sau khi Tần Cửu đến Tư Chức phường dạo qua một vòng, lại ngồi lên kiệu, đi đến Nghiêm Vương phủ. Hoàng tử sau khi trưởng thành đều sẽ dọn ra phủ đệ bên ngoài cung, từ sau khi Nhan Duật hồi kinh mấy năm trước, vẫn luôn ở tại vương phủ vua ban ngoài cung.
Sau khi quản gia của Nhan Duật thông báo, liền dẫn Tần Cửu đi về phía hậu viện của vương phủ.
Vừa đến hậu viện, cảnh tượng Tần Cửu nhìn thấy lại khiến nàng hơi giật mình.
Trong hậu viện này không có cây cối hoa cỏ, mà cát vàng phủ kín khắp sân. Trong sân có ngựa, có chó, có chim ưng, còn có người.
Một tấm thảm ngồi hoa lệ tột cùng trải ngay trên cát vàng, Nhan Duật lại ngồi ở trên thảm, chỉ huy hạ nhân đua ngựa, đấu chó, đi săn cùng chim ưng.
Ngay cả ở nơi này, Nhan Duật cũng không bỏ qua hưởng lạc.
Ở bên cạnh hắn, hai vị Tứ đại mỹ nhân của hắn, tên là Điêu Thuyền và Chiêu Quân, mỗi người ôm một cây tỳ bà, đang gảy đàn.
Nhan Duật mặc một bộ trường sam màu đen huyền rộng rãi, mái tóc đen nhánh nửa buông nửa búi, đưa tay vuốt ve động vật nhỏ trong lòng hắn. Không sai, một con mèo đen đang nằm trong lòng hắn. Nó hết sức ngoan ngoãn híp mắt, hưởng thụ vuốt ve của Nhan Duật.
Hoàng Mao trong lòng Tần Cửu lập tức mở to hai mắt, hình như nó cực kỳ thấy hứng thú với con động vật nhỏ có thể hưởng thụ đãi ngộ của chủ nhân như nó. Liền vỗ cánh bay lên, lượn vòng một lát trên đỉnh đầu Nhan Duật, lại trở về bả vai Tần Cửu.
Tần Cửu vuốt ve Hoàng Mao, cười tủm tỉm nói: “Đó là một con mèo đen, ngươi đừng trêu chọc nó.”
Từ lần trước, sau ki Hoàng Mao xảy ra xung đột với Nhan Duật, Hoàng Mao vẫn rất căm thù Nhan Duật. Không ngờ, Nhan Duật cũng chẳng ngồi không, có lẽ là cảm thấy mình lão luyện mà lại gây khó dễ cho một con chim, sẽ ảnh hưởng đến phong độ của hắn, lại chẳng biết tìm đâu ra một con mèo đen.
Thật là nham hiểm!
“Mèo đen?!” Hoàng Mao lặp lại.
“Giỏi lắm, nhưng mèo đen sẽ ăn chim nhỏ đấy!” Tần Cửu nhắc nhở Hoàng Mao tò mò.