An Lăng Vương phủ cũng ở trong Cẩm Tú phường, cách phủ Tô tướng không xa. Trước cửa phủ là một hàng cây du liễu lớn, đang là giữa tháng ba, cành liễu múa trong gió nam ấm áp, mềm mại như ống tay áo nữ tử bay lượn.
Trong thư phòng của vương phủ, An Lăng Vương Nhan Túc và phụ tá trong phủ là Dịch sư gia Dịch Tử Lăng đang đánh cờ.
Đêm hôm qua, sau khi Tạ Địch Trần bắt được thích khách ám sát phụ thân Tiểu Ngọc Tiên, đã giao cho Hình bộ, đêm qua thẩm vấn trong đêm, cuối cùng đã tra ra người sai khiến phía sau là Lưu Lật. Vì liên quan đến quan viên nhị phẩm của triều đình, cho nên Thượng thư Hình bộ Chu Ngọc đã báo cáo kết quả thẩm tra lên triều đình. Quả nhiên Khánh Đế nổi trận lôi đình, tước bỏ chức quan của Lưu Lật, phán đi lưu đày, mà Lưu Lai Thuận vẫn bị phán tội chém đầu.
“Điện hạ, tài đánh cờ của ngài càng ngày càng cao hơn, nếu còn tiếp tục như vậy, sợ rằng ta sẽ không dám đánh cờ với điện hạ nữa.” Dịch Tử Lăng nhìn bàn cờ chằm chằm, suy nghĩ một lúc lâu, mới đặt quân đen trong tay xuống. Y mặc áo bào gấm màu xám tro giản dị, tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt sáng ngời.
Nhan Túc dùng đầu ngón trỏ và ngón giữa cầm một quân cờ trắng, dùng tốc độ cực kỳ chậm đặt lên bàn cờ, khóe môi cong lên tạo thành một nếp nhăn rất mờ: “Tử Lăng lại nói đùa rồi, bản vương mong chờ ngươi không đánh cờ với ta đấy.”
Dịch Tử Lăng thở dài một tiếng, “Điện hạ, e rằng vị trí Lại bộ thượng thư của Lưu Lật không giữ được rồi.”
Nhan Túc gật đầu, mỉm cười, “Bản vương đã sớm chuẩn bị xong người thay thế, chỉ là không biết có qua được cửa của phụ hoàng hay không.”
Dịch Tử Lăng cười ha hả nói: “Điện hạ không cần lo lắng, chắc chắn Thánh thượng sẽ không sắp xếp người của Khang Dương Vương nữa. Vậy thì cho dù sắp xếp người nào, cũng sẽ không có hại cho vương gia.”
Nhan Túc gật gật đầu, mặc dù trên mặt hắn là vẻ thản nhiên, trong mắt lại hiện lên ánh sáng sáng rực. Hắn đã nhìn thấu tử huyệt của ván cờ, nhưng quân cờ trên tay vẫn chưa hạ xuống, mà ngước mắt nói: “Tử Lăng, có muốn bản vương cho ngươi cơ hội thu lại nước cờ này không.”
Dịch Tử Lăng cúi đầu nhìn, đầu mày liên tục nhíu lại, lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, nước cờ đã đi, không thể hối hận.”
Nhan Túc hơi cau mày, khóe môi hiện lên ý cười tao nhã, “Tử Lăng chắc chắn không hối hận chứ?”
Dịch Tử Lăng chăm chú nhìn ván cờ một lát nữa, mặc dù nhìn thấy thế thua của mình đã lộ ra, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu để lại hai chữ như chém đinh chặt sắt: “Chắc chắn.”
Nhan Túc bưng chén sứ trắng trong tay lên, uống một ngụm trà xanh, vươn ngón tay ra, cầm quân cờ trong tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, híp mắt nhìn ván cờ, thản nhiên nói: “Tử Lăng không cần nghiêm túc như vậy đâu, chỉ là chơi cờ mà thôi, nếu ngươi không hối hận, vậy nước cờ này của bản vương có chút khó khăn rồi!”
Dịch Tử Lăng thở dài một tiếng, nói: “Nếu đã là thế thua, tại hạ sẽ nhận thua. Vương gia đừng khó xử. Đánh cờ không hối hận là vấn đề nguyên tắc, trên đời này có rất nhiều chuyện, đã làm rồi thì muốn hối hận cũng không được.”
Lông mày Nhan Túc nhíu lại, chậm rãi nói: “Thật ra, thế sự vĩnh viễn không đơn giản như suy nghĩ. Lại nói đến ván cờ này, thật ra nhìn kỹ, cũng không phải thế thua! Ngươi hà tất phải nhận thua.”
Nhan Túc cầm quân trắng trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ, chỉ là một nước cờ thôi, cục diện trên bàn cờ đã biến đổi thế thua vừa rồi, khiến cho thế lực hai bên cân bằng, khó phân thắng bại.
Dịch Tử Lăng liếc nhìn ván cờ biến hóa khó lường, thản nhiên nhấp một ngụm trà, ánh mắt chăm chú, khẽ gật đầu.
“Điện hạ, Vân Thiều quốc muốn liên hôn với nước ta, nghe nói, hôm nay tam công chúa kia đã ngủ lại ở dịch quán, chẳng biết điện hạ có tính toán gì không?” Dịch Tử Lăng hỏi.
Nhan Túc hơi nheo hai mắt lại, thản nhiên nói: “Mặc dù bản vương không thể đích thân tham dự cuộc náo nhiệt này, nhưng cũng không thể tự nhiên dâng lợi cho kẻ khác. Kế sách hiện giờ, chính là tìm một người nhân phẩm phi phàm trong đám quan viên, tranh giành với Nhan Mẫn một chuyến.”
Vân Thiều quốc nằm ở phía Nam Đại Dục quốc, quốc gia tuy nhỏ, nhưng bởi vì trong nước sản xuất nhiều loại vật báu hiếm lạ, buôn bán qua lại với các nước, thu được rất nhiều lợi ích, cho nên thực lực quốc gia tương đối giàu có. Vân Thiều quốc do nữ hoàng cầm quyền, thời gian qua hai nước luôn hòa thuận. Một nước nhỏ như Vân Thiều quốc không có sức uy hiếp với Đại Dục, nhưng nếu như giành được sự ủng hộ của Vân Thiều quốc, ít nhất sẽ khá thuận lợi.
Mặc dù Nhan Túc không có lòng mưu cầu, nhưng cũng không muốn cho Nhan Mẫn lấy được tam công chúa của Vân Thiều quốc, để Nhan Mẫn có thêm một sự trợ giúp nữa ngoài Thần tông.
Dịch Tử Lăng tiếc nuối gõ gõ bàn, thở dài nói: “Nếu điện hạ tranh giành, ắt hẳn Khang Dương Vương không phải là đối thủ của điện hạ. Thật ra điện hạ cần gì phải như vậy...”
Mắt dài của Nhan Duật híp lại, trong mắt có gợn sóng hiện lên, tựa như gió nhẹ lướt qua hồ sen, làm nổi lên một vòng sóng lăn tăn nho nhỏ.
Hắn hiểu được ý trong lời Dịch Tử Lăng, ném quân cờ trên tay lên bàn cờ, thong thả đứng dậy, khoanh tay đi đến bên giường, ngước mắt nhìn không gian mênh mông bên ngoài cửa sổ, “Tử Lăng, ngươi biết lòng ta rồi, cần gì phải nói nữa.”
Dịch Tử Lăng khẽ thở dài một tiếng, nhìn bóng lưng Nhan Túc, không nói gì một lúc lâu.
Lúc này đã sắp hoàng hôn, tia nắng chiều tà êm dịu cuối cùng chiếu rọi, che phủ khuôn mặt tuấn mỹ của Nhan Túc, giờ phút này khuôn mặt lạnh nhạt đến tột cùng kia lại hiện ra ánh sáng êm dịu, mà ý cười thoáng qua khóe môi dịu dàng vô cùng.
Sắc trời vừa chuyển sang hoàng hôn, trong dịch quán Vân Thiều quốc ở, một bóng hình nhỏ xinh đột nhiên lặng lẽ xuất hiện, chính là tỳ nữ Linh Nhi của Vân Thiều quốc cưỡi con ngựa nhỏ màu mận chín mà hôm nay nhìn thấy trên phố. Sau lưng nàng có hai tùy tùng đi theo, đã ra khỏi dịch quán, đi xuôi xuống phố.
Trên lầu đối diện, Tỳ Ba vẫn luôn quan sát động tĩnh của dịch quán vội vàng ôm bảo kiếm đi xuống lầu, bám theo bóng dáng kia một lúc lâu, nhìn thấy nàng đi đến khu chợ phía Tây của Lệ Kinh, bèn nói với Hoàng Mao trong lòng mấy câu, thả Hoàng Mao ra.
Tần Cửu vừa dùng xong bữa tối, hôm nay cảm thấy hơi mệt mỏi, đang muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Hoàng Mao đã quay về, nói với nàng: “Khu chợ phía Tây.”
Tần Cửu nhíu mày, cười nhạt nói: “Tiểu nha đầu này thật sự có thể giày vò người khác, vừa đến Lệ Kinh, cũng không ngại mệt. Hoàng Mao, ngươi đưa A Xú đến khu chợ phía Tây, để hắn mua kiếm đi.”
Khu chợ phía Tây là chợ đêm lớn nhất Lệ Kinh, vừa chập tối, nơi đây đã bày đủ loại quầy hàng, tiếng rao hàng không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Từ ngày Lưu Liên đến Lệ Kinh, cũng chỉ theo Tần Cửu ngắm hoa đăng trên phố một lát vào đêm Tết Nguyên Tiêu, kết quả cuối cùng lại là chạy một chuyến trối chết, về sau buổi tối chưa từng ra ngoài chơi.
Tối nay, chẳng biết tại sao Tần Cửu đột nhiên mở lòng từ bi, lại cho hắn đưa Hoàng Mao đến khu chợ phía Tây mua kiếm.
Từ nhỏ Lưu Liên rất thích đọc sách, nhưng không thích luyện võ, vậy nên võ nghệ bình thường, tối nay, Tần Cửu đột nhiên nói với hắn, muốn hắn đến khu chợ phía Tây mua một thanh kiếm tốt, nàng muốn dạy hắn tập võ.
Thật ra trong lòng Lưu Liên không hề sẵn lòng, nghe nói võ công của yêu nữ tu luyện với nam sủng mới có thể nâng cao rất nhanh, là võ công tà ma ngoại đạo, sao hắn có thể học theo nàng ta được. Nhưng hắn không dám chống đối ý của Tần Cửu, đành phải đưa Hoàng Mao đến khu chợ phía Tây.
Khu chợ phía Tây ồn ào náo nhiệt, thứ gì cũng bán, Lưu Liên nhìn hoa cả mắt. Chỉ một lát sau, quả nhiên nhìn thấy một tiệm bán binh khí.
Chưởng quỹ nhìn thấy có người tới, vội vàng nói căng cổ họng như hát một khúc nhạc:
“Anh có thấy:
Thép Côn Ngô khói nóng rèn trui,
Dầu tía, hồng trông cũng đỏ ngời.
Thợ đúc tài nhiều năm khổ luyện,
Nên Long Tuyền kiếm báu này đây.
Sắc gươm lấp lánh như sương tuyết,
Dân chúng đều khen tuyệt lạ đời.
Vỏ cẩn ngọc hình sen khéo léo,
Chạm vàng rạng rỡ dưới trăng soi.*
Vị công tử này muốn xem kiếm sao? Thanh kiếm này cực kỳ hợp với cậu đấy.”
*Trích từ bài “Cổ Kiếm Thiên” – Quách Chấn. Bản dịch của Viên Thu. Nguồn sưu tầm:
Chưởng quỹ vừa nói, vừa đưa cho Lưu Liên một thanh kiếm xinh đẹp mà tinh xảo. Lưu Liên vừa nhìn, thấy giống như kiếm mà nữ tử trong khuê các ngắm chơi. Hắn khoát tay, chỉ vào một thanh kiếm phong cách cổ xưa, nói: “Cho tôi xem thanh trường kiếm này.”
Chưởng quỹ nhìn thấy dáng vẻ quý công tử của Lưu Liên, vốn cho rằng hắn chỉ là loại cầm kiếm ra vẻ, cho nên mới lừa gạt Lưu Liên bằng mấy loại kiếm hoa lệ mà không hề sắc bén. Bây giờ thấy hắn chỉ vào thanh kiếm kia, bèn vuốt râu cười nói: “Công tử có nhãn lực thật tốt, thanh kiếm này đúng kiếm tốt, được tạo ra từ tay bậc thầy rèn kiếm Tiêu Minh, nổi tiếng với phong cách cổ điển. Công tử không biết Tiêu Minh cũng không sao, biết An Lăng Vương chứ, thanh đao trong tay An Lăng Vương chính là tạo ra từ tay Tiêu Minh. An Lăng Vương đã dùng thanh đao kia chém bao nhiêu kẻ gian xảo vọng tưởng rồi. Vô cùng sắc bén!”
Lưu Liên vốn cực kỳ khâm phục An Lăng Vương Nhan Túc, nghe chưởng quỹ nói xong, lập tức hỏi: “Thanh kiếm này bao nhiêu ngân lượng?”
Chưởng quỹ vươn hai ngón tay ra, huơ huơ với Lưu Liên.
Lưu Liên hỏi: “Hai mươi lượng? Vậy được, tôi mua.”
Chưởng quầy cười cười nói: “Công tử hiểu sai ý rồi, hai trăm lượng.”
Lưu Liên trợn to mắt, nói: “Chưởng quỹ, ông nói đùa sao, một thanh kiếm mà hai trăm lượng?”
Chưởng quỹ cười cười nói: “Tôi vừa nói rồi, đây là thanh kiếm tạo ra từ tay đúc kiếm nổi tiếng, hai trăm lượng đã rất rẻ rồi đó. Như vậy đi, tôi thấy công tử cũng thật lòng muốn mua, giảm xuống một trăm năm mươi lượng cho cậu, thiếu một văn cũng không bán.”
Lưu Liên chần chừ một lát, một mặt là vì đã nhìn trúng thanh kiếm kia, nghĩ đến trong túi chỉ có một trăm lượng Tần Cửu cho, bèn vươn một ngón tay ra nói: “Một trăm lượng, tôi sẽ mua.”
Chưởng quỹ thở dài một tiếng, cực kỳ tiếc nuối nói: “Nếu vậy, tôi sẽ lỗ tiền cho công tử vậy.”
Lưu Liên cảm thấy vị chưởng quỹ này giá cả vừa phải, đang muốn lấy bạc ra mua, chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng, “Thanh kiếm này mà cũng đáng một trăm lượng? Nó có gì tốt chứ?”
Lưu Liên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào có một thiếu nữ đứng sau lưng hắn. Nàng mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, mái tóc đen chải thành hai búi tóc, trên búi tóc quấn lông thỏ màu trắng, nhìn xinh đẹp mà đáng yêu. Nhìn kỹ khuôn mặt nàng, lại chính là tỳ nữ Linh Nhi của Vân Thiều quốc mà mình nhìn thấy trên phố.
Linh Nhi liếc xéo Lưu Liên một cái, không quan tâm đến hắn, chỉ nói với chưởng quỹ: “Thanh kiếm có gì tốt mà đáng một trăm lượng bạc ròng?”
Chưởng quỹ thấy đã sắp mua bán xong, giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim*, sắc mặt trầm xuống, nói: “Tiểu nha đầu, cô không hiểu rồi, thanh kiếm này của tôi khá sắc bén đấy.” “Sắc bén hay không, phải thử một chút.” Linh Nhi nói với giọng trong trẻo.
*Trình Giảo Kim: ý chỉ kỳ đà cản mũi.
Nàng tiện tay rút thanh kiếm treo eo mình ra, nói: “Thanh kiếm này của ta mua với giá hai mươi lượng bạc, nói như vậy thì không bằng kiếm của ông rồi, ta lại muốn thử một lần.”
Chưởng quỹ cả kinh, còn chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy tiểu cô nương tay nâng kiếm lên, chém xuống thanh kiếm của ông ta.
Không một tiếng động, thanh kiếm và cả vỏ kiếm của ông ta lại bị chặt đứt hoàn toàn.