.
Sau tiết một là lễ khai giảng của toàn trường. Thực ra lễ khai giảng cũng chẳng có gì đáng để bình luận này nọ và cũng không để lại ấn tượng sâu sắc gì cho lắm. Chẳng qua chỉ là hiệu trưởng và chủ nhiệm lần lượt phát biểu những thứ đại loại như: “Học kỳ mới, mục tiêu mới”; “Các bạn học sinh khóa mới phải cố gắng học tập, học sinh cuối cấp hãy đem lại vinh dự cho trường” v.v…
Nhưng Dịch Bách Đồng tin rằng mình sẽ mãi nhớ ngày hôm nay, ngày đầu tiên bước vào cấp III.
Đúng thế, ngày hai mươi tư tháng Bảy. Một ngày nóng bức oi ả. Một ngày, cô sẽ mãi không quên.
Kết thúc lễ khai giảng kéo dài hai tiếng đồng hồ, đám học sinh xếp hàng chuẩn bị rời khỏi hội trường. Khung cảnh có vẻ hơi hỗn độn cùng những âm thanh ồn ào vang lên khắp nơi. Dịch Bách Đồng đứng cuối hàng, phía trước cô là Bách Tiểu Trạch đang lén gọi điện thoại, nói nói cười cười thút thít gì đó.
Thời tiết bên ngoài cửa sổ vẫn u ám, không còn những đám mây lơ lửng, cũng chẳng có những cơn gió hiu hiu, cảm giác bốn bề hoang vu, cô quạnh.
Khi tất cả mọi người đều rời khỏi hội trường, Dịch Bách Đồng chợt nghe thấy hình như phía sau có ai đó đang gọi tên mình “Bách Đồng”.
Cô dừng bước, ngần ngại và lúng túng quay đầu lại. “... Bách Đồng, đúng là cháu rồi!”
Lúc ấy, có bóng người đang đi thẳng về phía cô không kìm nổi sự ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết.
Nhưng, cũng chính giây phút đó, khoảnh khắc đó, Dịch Bách Đồng cảm thấy cơ thể mình như tê dại, dây thần kinh dường như cũng bị kéo dãn thành một đường thẳng tắp. Cô đứng yên bất động, đối mặt với người đang tiến về phía mình, cô không đáp lại, khi ấy bên tai cô văng vẳng âm thanh ầm ầm tựa như một chiếc trực thăng đang lao nhanh xuống.
Một tiếng ầm vang kéo dài. Rớt xuống rồi.
Sau đó nổ tung thành một đống đổ nát hoang tàn.
.
Trời hôm nay không có mây cũng chẳng có gió. Trong hội trường âm u chỉ có những tia sáng nhàn nhạt từ những ngọn đèn treo phản chiếu lên trên từng chiếc ghế nhựa, tất cả ngưng tụ tạo thành một lỗ trống nho nhỏ màu trắng sáng, giống như trái tim[] của Prometheus bị chim đại bàng moi đi tạo nên một khoảng trống rỗng vô hình.
[] Trong Thần thoại Hy Lạp, Prometheus là một vị thần khổng lồ, con trai của Lapetus và Themis. Ông là người đã trộm ngọn lửa từ thần Zeus và trao nó cho nhân loại. Zeus đã trừng phạt ông bằng cách xích ông vào một tảng đá để một con đại bàng ăn gan của ông hàng ngày. Tuy nhiên trong nguyên bản sách lại viết Prometheus bị đại bàng ăn mất trái tim. Ở đây theo nguyên bản của sách. (BTV)
Các ngón tay của Dịch Bách Đồng từ từ co lại, đôi môi run rẩy.
“… Tại sao bà lại ở đây?” Dịch Bách Đồng nhìn bà ta, bên tai vẫn còn văng vẳng âm thanh của tiếng nổ rền vang.
“Bách Đồng, đã nhiều năm không gặp cháu rồi. Cô thật không dám tin, liệu có phải cô đang nằm mơ không đây? Cô rất nhớ cháu, ngày ngày đều mong được gặp cháu, không ngờ hôm nay lại được gặp cháu ở nơi này… Bách Đồng… cô xúc động quá…” Bà ta bước đến gần Dịch Bách Đồng, giọng nói vang vang nhưng lại khá nhỏ nhẹ, khóe mắt bà ngày càng đỏ hoe.
“… Tại sao bà lại ở đây?” Dịch Bách Đồng cố gắng mở to mắt, kìm nén giọng nói đang run run của mình.
… Tại sao lại gặp bà ta ở nơi này.
… Cứ ngỡ rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.
“… Bách Đồng, cháu sao vậy? Gặp cô, cháu không vui à? Việc là thế này, cô đã chuyển đến đây lâu rồi. Bây giờ cô đang là giáo viên dạy âm nhạc ở đây. Cháu cũng thi đỗ vào trường này rồi à? Thật tốt quá, sau này cần giúp đỡ gì, nhất định phải tìm cô nhé, phòng làm việc của cô trên tầng bốn, tổ Âm nhạc đó. Bách Đồng, cả bố cháu nữa, ông ấy…” Bà giơ tay ra, chầm chậm chạm vào vai Bách Đồng.
Dịch Bách Đồng chợt cảm thấy đôi vai nhỏ bé của mình đau nhức giống như bị từng mũi kim đâm vào, cơn đau tê tái không ngừng tấn công và lan tỏa tới từng tế bào trên khắp cơ thể cô. Cô vội hất tay bà ta ra, lùi lại sau vài bước, cặp mắt mở trừng trừng nhìn bà ta vẻ rất kiên quyết rồi hét toáng lên:
“Đừng chạm vào tôi! Không được đến gần tôi.”
Đới Tô Nghiên vô cùng sửng sốt pha chút sợ hãi, nhưng theo phản xạ bà vẫn tiếp tục đưa tay về phía Dịch Bách Đồng, “Bách Đồng…”
“Cút đi! Bà cút đi!” Dịch Bách Đồng vội lấy tay bịt hai tai lại, âm thanh ầm vang văng vẳng bên tai cô từ nãy đến giờ tựa như bị xé nát ra thành từng mảnh, mỗi mảnh đều ngập tràn thù hận và oán trách. Mười năm nay nó được chôn giấu nhưng vào giây phút nhìn thấy bà ta, bao nhiêu oán hận, sợ hãi và tuyệt vọng của Bách Đồng cuồn cuộn quay trở lại, bùng phát không gì có thể ngăn cản được, “Tôi tuyệt đối không tha thứ cho các người! Đới Tô Nghiên, bà đừng mong tôi sẽ tha thứ cho s dối trá của các người! Chính các người đã khiến tôi bị như vậy, tất cả đều là do các người hại tôi!”
“Bách Đồng à!”
“Đủ rồi! Bà im miệng đi!”
Bách Đồng nói rằng, các người.
… Các người
… “Các người”, là chỉ ai với ai?
… Là các người của “mười năm trước”, hay các người của “mười năm sau”? Hai cái này có gì khác nhau không?
Xuân, hạ, thu, đông. Kế mùa xuân là đến mùa hạ.
Mười năm trôi thoáng qua nhanh tựa hoa nở rồi lại tàn. Mùa xuân của mười năm sau cơ hồ như là mùa xuân của mười năm trước. Dường như tất cả đang quay về quá khứ, thứ mà bấy lâu nay cô đã cố gắng trốn chạy.
… Tại sao cô lại phải chạm mặt người phụ nữ đó lần nữa.
… Tại sao mọi thứ cứ luẩn quẩn quanh một vòng tròn như vậy.
.
Dáng vẻ vội vàng, hơi thở gấp gáp chạy ra khỏi hội trường, Dịch Bách Đồng bất lực níu chặt chiếc váy của mình. Cô cau mày, nhẹ nhàng đưa cánh tay trái đang run rẩy lên che con mắt bên phải đáng thương. Trong cơn giận dữ, hàm răng cô cắn chặt vào môi, bất giác máu tươi cứ thế trào ra.
Bước chân lên lầu cô bỗng đụng phải Kiều Tô đang đi từ hướng bên cạnh tới, có vẻ như mọi thứ tới đây mới kết thúc.
Dịch Bách Đồng và Kiều Tô đang đứng trước mặt nhau, khoảng cách chưa tới một mét, lúc đó bầu không khí đã trở nên căng thẳng và pha chút ngượng ngùng.
“… Cậu vẫn ổn chứ?” Kiều Tô nói trước. Cậu xoa xoa bờ vai bị cô bạn đâm vào, đôi mày nhíu lại khi nhìn thấy thái độ hoang mang của cô.
Dịch Bách Đồng không ngẩng đầu, cũng chẳng trả lời, mà vội quay người tính chuyện bỏ đi.
Nhưng Kiều Tô đã nhận ra ý định của cô, cậu bèn chạy theo sau gọi, “Này, chờ chút, cà vạt của cậu bị lỏng kìa”, rồi nhẹ nhàng bước tới xiết lại cà vạt giúp Dịch Bách Đồng. Mặc dù khi ấy cũng có xảy ra một chút giằng co nhưng Dịch Bách Đồng gắng sức né tránh, còn Kiều Tô thì vội đuổi theo. Sau cùng là sự thỏa hiệp của cô trước sự kiên quyết của Kiều Tô “Đứng yên một chút nào, cứ như vậy thì bao giờ mới xong”.
Vừa thắt cà vạt, Kiều Tô vừa thận trọng quan sát thái độ trên gương mặt cô rồi bất giác hỏi: “… Xảy ra chuyện gì à?”
Dịch Bách Đồng giữ vẻ mặt lặng thinh, không nói không rằng. Kiều Tô thấy vậy vội tiếp lời “Ờ, chúng mình lại học chung lớp rồi, vừa nãy thấy cậu trong lễ khai giảng”.
Nếu không học cùng lớp, chắc cả đời này cậu sẽ luôn duy trì kỷ lục chỉ nói hai câu với cô ấy mất, Kiều Tô chẹp miệng thầm nghĩ. Cà vạt cuối cùng đã thắt xong, cậu thả lỏng cánh tay cách cổ cô ấy khoảng một centimet. Lúc ấy Bách Đồng vội vã cúi đầu chào, rồi bỏ chạy lên tầng trên.
Kiều Tô cau mày, liếc nhìn theo bóng dáng gầy guộc đó đang vội vàng bỏ chạy, một cảm giác bị mất mát thứ gì đó đang dấy lên trong cậu, rồi cậu lầm bầm nói một câu:
“Ừ… Hình như mình lại nhiều chuyện nữa rồi.”
.
Bách Đồng trở về lớp vào lúc mọi người đang tự ôn bài. Nói là tự ôn bài, nhưng thực chất là mọi người đang rất tự do thoải mái, ai làm việc nấy. Có được quãng thời gian thảnh thơi ấy nguyên do cũng bởi trên bảng có vài chữ viết nắn nót: “Giáo viên chủ nhiệm toàn trường đi họp.”
Dịch Bách Đồng cố gắng trấn tĩnh lại, thở một hơi thật mạnh rồi bước vào lớp, hy vọng rằng bạn bè trong lớp không nhận ra cô có điều gì khác thường. Vừa mới đặt chân vào phòng, cô nhìn thấy đám bạn đang ngồi ở chỗ mình, bọn họ đều bủa vây quanh Bách Tiểu Trạch và cùng nhau bàn tán đề tài gì gì đó. Nghe loáng thoáng cũng biết được họ đang nói chuyện về hàng hiệu, có cô bạn vẻ mặt hào hứng hùa theo “Cô bạn ngồi cùng bàn mình đi đôi giày hãng Pro‐ kids đó, hàng đó có giới hạn số lượng đấy” hay “Bây giờ mình cũng chẳng thích hàng của Nike nữa, nè nè, các cậu có biết chỗ nào bán nhiều hàng nhái không?” v.v…
Bách Đồng không có tâm trạng để nghe họ bàn tán những thứ đó, cô đi tới chỗ của mình, lạnh lùng bảo cô bạn đang ngồi trên ghế: “Làm ơn trả chỗ”.
Cô nàng với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Dịch Bách Đồng sau đó lại quay sang phía Bách Tiểu Trạch, rồi bĩu môi thật dài và từ từ đứng dậy.
Dịch Bách Đồng vẫn giữ bộ mặt không cảm xúc chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình. Cô rút mấy quyển sách trong ngăn bàn đặt lên mặt bàn, sắp xếp gọn gàng rồi áp cằm lên trên đó.
Bách Tiểu Trạch ngồi bên cạnh nhìn cô, khách sáo hỏi: “Đi đâu mà về muộn thế?”
“… Ừm. Chẳng đi đâu cả.” Dịch Bách Đồng nhỏ nhẹ trả lời.
“Ờ… Vậy à.” Bách Tiểu Trạch không hỏi nữa, rồi lại quay sang tiếp tục bàn tán gì đó với mấy cô bạn khác.
Mãi tới khi chuông báo nghỉ trưa reo lên, nhóm bạn bên cạnh Bách Tiểu Trạch mới rời khỏi lớp. Khi ấy Bách Đồng cũng đứng dậy, đi ra ngoài. Vốn định hỏi Bách Tiểu Trạch nên đi hướng nào tới căng tin, nhưng khi bước tới gần, cô tình cờ nghe thấy những lời bàn tán khe khẽ của họ. Bách Tiểu Trạch bắt đầu bằng một giọng nói khinh bỉ: “Ê, các cậu có cảm thấy cô ta có chút gì đó ‘hơi đặc biệt’ không? Tuy ‘đặc biệt’ là điều tốt để thể hiện bản thân, nhưng cũng đâu cần chảnh như thế chứ?” Một cô nàng khác cũng hùa theo: “Đúng thế, đúng thế, ‘đặc biệt’ lắm, nhưng lại khiến người khác cảm thấy khó chịu.” Tiếp đó là một câu: “Cũng khó trách cô ấy, dù gì người ta cũng vào đây nhờ mối quan hệ mà. Nghe nói cô ấy không đi thi, nên bố cô ấy đến nhờ hiệu trưởng Kiều. Mà hình như cô ấy vừa mới xuất viện đấy. Chẳng biết bị bệnh gì nữa, có khi nào là bệnh truyền nhiễm không?” Cuối cùng là điệu cười giả tạo của Bách Tiểu Trạch:
“Ghét ghê, đừng nói nữa, nghe kinh quá. Mình ngồi cùng bàn với cô ta đấy.”
Đó là những lời Dịch Bách Đồng nghe thấy.
Còn đám người nói ra những lời đó lại cho rằng mãi mãi cô chẳng thể nào nghe thấy được.
Nhưng dù nghe thấy hay không thì cũng chẳng thay đổi được gì.
... Dù đi tới đâu, mọi thứ xung quanh cũng vẫn là những mối quan hệ quá đỗi bình thường. Nó đã trở nên quá quen thuộc rồi.
.
Không tìm thấy con đường quay trở lại. Chỉ có chiếc cầu thang thẳng đứng lên phía trên cùng.
Nên chọn con đường quay về đỉnh của cơn ác mộng ngày xưa, hay quyết định chinh phục bàn tay ma quỷ hiện lên trước mắt?
.
Dịch Bách Đồng từ bỏ ý định ăn cơm trưa ở căng tin. Nhưng lúc này mà quay về lớp thì cũng chỉ có một mình cô thôi. Cảm thấy chán chường, cô quyết định leo lên sân thượng của trường.
Trường chuyên cấp III này là một tòa nhà có tám tầng, nó cũng được coi là ngôi trường cao nhất trong thành phố.
Dịch Bách Đồng bắt đầu từ tầng năm. Mỗi bước chân khi chạm đất cô luôn có cảm giác hoảng sợ, lo lắng, không vững chắc, vì thế cô leo rất chậm.
Tầng thứ sáu. Tầng thứ bảy. Sau đó là bậc thang thứ nhất… thứ hai… thứ ba… của tầng thứ bảy… khi tới bậc thang trên cùng, Dịch Bách Đồng bỗng dừng hồi lâu.
Nhìn bằng mắt thường có thể nhận thấy bậc thang cuối cùng cao hơn các bậc thang phía dưới khoảng mười centimet. Khi chân trái của Bách Đồng bước lên, nhưng cũng chỉ dừng ở đó mà không biết nên làm thế nào để bước chân phải lên tiếp.
Hai bên phải trái luôn có khoảng cách và sự chênh lệch nhất định.
Vì thế những thứ nhìn rõ bằng con mắt bên trái thì ở con mắt bên phải sẽ chẳng có cách nào thấy được.
Cuối cùng, Bách Đồng nhìn xung quanh một lượt, nhận thấy không còn ai qua lại nữa cô mới chầm chậm khom người xuống, dùng bàn tay chống xuống bậc thang lạnh ngắt, rồi sử dụng hết sức nhấc chân phải di chuyển lên trên bậc thềm đối diện bậc thang phía trên.
Vậy là cũng đã leo lên đến đỉnh rồi. Bách Đồng thở phào nhẹ nhõm, phủi phủi bàn tay dính đầy bụi rồi đi về phía trước. Trước khi đi tới hành lang dẫn vào sân thượng, cô đưa tay đẩy cánh cổng sắt được sơn màu xanh lá cây.
Bất chợt, ánh sáng thoáng đãng chiếu thẳng vào mắt Dịch Bách Đồng.
Cô nheo mắt theo bản năng, dùng tay che luồng sáng đột nhiên xuất hiện. Đợi khi đã thích ứng với ánh sáng tại đây, cô mới từ từ buông tay xuống.
Nhưng khi cô ngước ánh mắt nhìn về phía trước, xuất hiện một luồng ánh sáng chói lóa phía trước mặt khiến cô chau mày.
Bách Đồng đứng cách lan can trên sân thượng khoảng mười mét, phía trước là một chiếc giá vẽ làm bằng gỗ màu nâu cùng một bảng vẽ màu xám tro, đặt nghiêng nghiêng trên chiếc dầm ngang của giá vẽ có thêm một chiếc kẹp nhỏ màu đen để giữ giấy vẽ. Bất chợt có cơn gió thổi qua, từng trang giấy vẽ màu trắng bị thổi lên nghe “xoèn xoẹt”.
Chẳng biết tại sao chiếc kẹp nhỏ màu đen đột nhiên bị rơi “lách cách” xuống chân giá gỗ.
Rồi lần lượt, lần lượt từng tờ giấy vẽ màu trắng bay lượn trên không trung.
Phát ra âm thanh phành phạch, phành phạch tựa như tiếng chim tung cánh bay. Từng tờ từng tờ rơi rải rác.
Một tờ. Hai tờ. Ba tờ. Bốn tờ.
Năm tờ…
Trong lúc những tờ giấy vẽ đang bay lượn trên không trung, Dịch Bách Đồng thoáng nhìn thấy phía sau chiếc giá vẽ là hình ảnh một người đang đứng tựa vào lan can. Cặp mắt đang hờ khép, đôi lông mi dày, tai đang đeo chiếc tai nghe bluetooth màu bạc, mái tóc đen bồng bềnh tựa mây lướt phướt theo làn gió mát lành. Và điều khiến con mắt trái của Bách Đồng đau nhói chính là hạt pha lê được đeo trên cổ của người đó.
Gió ngày càng thổi mạnh.
Giấy vẽ đang làm cản tầm nhìn.
Cô vẫn sững người đứng tại chỗ, còn người đó như cảm nhận được điều gì, khẽ khàng mở mắt.
Ánh mắt của hai người bỗng gặp nhau giữa những tờ giấy vẽ đang tung bay trong gió kia.
Cô nhìn người đó.
Người đó nhìn cô.
Bất chợt tiếng sấm rền vang inh ỏi, liên tiếp trên bầu trời phía xa xa. Dường như những giọt mưa đang tí tách rơi tạo nên những mảnh vụn không thể ngờ tới.
Bên tai cô lúc này đang văng vẳng điệu nhạc du dương nho nhỏ từ chiếc tai nghe của cậu chàng kia đã được tháo ra lúc nào chẳng biết. Ở đó âm thanh của tiếng trống dường như càng ngày càng lớn, càng ngày càng to hơn.
... Chẳng ai dời mắt.
... Chỉ đến khi ánh mắt của hai người cùng dừng lại trên tờ giấy vẽ màu trắng thì thái độ kinh ngạc đã hiện rõ trên khuôn mặt.
Thời gian và âm thanh dường như đã biến mất. Thay vào đó là nhịp đập của con tim đang thay đổi mạnh mẽ.
“Thình thịch”, “Thình thịch”, “Thình thịch”.
Giữa khoảng không bao la chợt vang lên giọng nói lầm bầm xen lẫn cảm xúc kinh ngạc cùng nỗi bi thương, đau nhói:
“… Đới… Mạc Ly?”
.
Âm thanh của gió. Âm thanh của mây.
Âm thanh của vô số chú chim đang vỗ cánh bay lượn trên đỉnh đầu.
Phải chăng tia nắng cũng phát ra âm thanh, nhưng dường như nó đã thẩm thấu vào đường gân trên từng chiếc lá, và rồi nó được hòa vào không khí và trở thành chất phát ra ánh sáng vô cùng.
Không khí đang phát sáng.
Những hạt bụi đang không ngừng chuyển động.
Cánh chim đang sà xuống phản chiếu trên ô cửa sổ và những chiếc lông màu trắng trên từng đôi cánh đang mở to bay lượn trên không.
Bất kỳ âm thanh nhỏ nhoi, yếu ớt nào cũng đều đụng chạm đến tận sâu trong màng nhĩ. Chiếc tai nghe trên sân thượng vẫn lặp đi lặp lại bài hát đang hòa vào khoảng không vũ trụ bao la:
... She says she has no time.
... For you now.
... She says she has no time.
... Well Think about the lonely people