Hồn Ma Che Dù

chương 76: trang phục đỏ quỳ chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi đứng bất động tại chỗ, cảm nhận xung quanh yên tĩnh.

Nhâm lão thái dùng giọng nói già nua hỏi tôi: “Cậu trai, làm sao vậy??”

Ban đêm, bên trong cái hành lang nhỏ, khi bạn nghe được một người già hỏi bạn, bạn sẽ có cái cảm giác gì?

Dù sao thì lúc này, tâm tình của tôi thực sự không tốt, tôi thà tình nguyện ở lại trong cửa hàng nhỏ của mình ngủ còn hơn là tình nguyện ở cái nơi quỷ quái này chịu tội.

“Không có gì, chỉ là có chút lạnh thôi.” Tôi đáp.

“Lạnh, vậy nhiều mặc quần áo một chút, nếu không trở về trong chăn đi ngủ, đêm hôm khuya khoắt, không nên đi lại lung tung, thứ không sạch sẽ có rất nhiều.”

Từng lời rành mạch của Nhâm lão thái lọt vào trong tai của tôi, làm cho tôi cảm giác được trong người không thoải mái. Cảm giác giống như là bị lột sạch quần áo ném lên trên đường, xung quanh bị nhiều người vây quanh vui cười mắng vậy.

Tôi không muốn nhiều lời thêm với bà lão này nữa, quay đầu đi xuống tầng.

Sau khi đi đến dưới tầng, tôi liền đi thẳng đến siêu thị, mua chút đồ ăn, theo như đường cũ quay lại.

Lúc tôi đi tới tòa nhà, phát hiện hành lang bên cạnh quảng trường lại tụ tập một đám người, đang ở chỗ đó vây lại nhìn một cái gì đó.

Bọn họ đang nhìn cái gì vậy? Lòng hiếu kỳ của tôi lập tức lại nhảy lên.

Tôi liền mang theo đồ ăn hướng đám người đó đi đến, lách vào bên trong.

Sau khi chen lên được phía trước, tôi mới nhìn rõ, thì ra là một cô gái tóc dài, mặc trên người một bộ quần áo đỏ thẫm, quỳ gối ở chính giữa quảng trường.

Vị trí của tôi vừa hay lại ở phía sau lưng của cô gái, nhìn cũng không rõ là việc gì xảy ra.

Tôi hỏi bên người bên cạnh: “Anh này, cô gái này làm gì vậy?”

Người ở bên cạnh cũng không nói chuyện, lại thở dài, sau đó xoay người bước đi.

Lần này tử tôi lại càng thêm mơ hồ.

Tôi nhấc đồ ăn lên trên đầu mà lách đi, tôi cũng muốn nhìn xem cô ấy đang làm cái gì.

Đợi sau khi thôi có thể nhìn thấy rõ ràng, mới phát hiện, cô cái quỳ ở dây không phải ai khác, chính là Quách Linh Linh.

Quách Linh Linh mặc cả người toàn thân đỏ thẫm, còn bôi cho môi đỏ, quỳ gối ở giữa quảng trường. Hay tay cô ấy tạo tành chữ thập, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang hướng ông trời cầu nguyện cái gì vậy.

Chẳng lẽ cô ấy bị Nhâm lão thái làm cho mệt mỏi quá, lúc này mới hường ông trời cầu nguyện, mong trời xanh có thể chấm dứt được cực cổ của cô ấy hay sao, nhưng nếu như vậy cũng không cần phải ăn mặc thành như vậy, còn làm thêm cả động tác kia.

Tôi cẩn thận quan sát, phát hiện điều không thích hợp, tại sao Quách Linh Linh lại không nhúc nhíc, ngay cả hít thở cũng giống như không có vậy.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ là cô ấy đã chết rồi không?

Lúc này, có tiếng xe cảnh sát, xe cứu thương vang lên, đám người tránh ra hai bên, hai người mặc quần áo màu trắng của bác sĩ nâng cáng đi đến giữa quảng trường, đưa Quách Linh Linh vào cáng rồi nâng đi.

Suy đoán của tôi, đã sớm được nghiệm chứng. Quách Linh Linh, đã chết.

Thật là đột ngột, cũng không rõ ràng, rốt cuộc là cô ấy chết như thế nào, vì sao một chút vết thương cũng không có? Vì sao cô ấy lại mặc thành dáng vẻ kia, vì sao lại chắp tay thành động tác cầu nguyện, những cái này là vì sao?

Gió lạnh thổi lớn, mọi người trên quảng trường dần dần tản đi, chỉ còn để lại tôi rất lâu không thế bình tĩnh.

Tôi đi đến mơi Quách Linh Linh vừa mới quỳ, cúi đầu một cái, nhìn thấy trên đất có một con hình nhân bằng cỏ.

Tôi cúi xuống nhặt cái hình nhân lên..

Hình nhân, Nhâm lão thái? Đây là suy nghĩ đầu tiên mà tôi nghĩ đến.

Nhâm lão thái vẫn một mực ở trước cửa của Quách Linh Linh đánh hình nhân, sử dụng là cái hình nhân bằng cỏ. Tuy là hình nhân trên tay tôi không dán tên của Quách Linh Linh, nhưng là chắc chắn cái hình nhân này có liên quan tới Quách Linh Linh.

Mà hình nhân xuất hiện ở đấy, ít nhất xác định Nhâm lão thái cùng với cái chết của Quách Linh Linh có liên quan đặc biệt.

Ngẩng đầu, tôi lại phát hiện một việc. Ở Vị trí hiện tại của tôi, cũng chính là nơi màm Quách Linh Linh quỳ chết, hướng nhìn đó, vừa vặn có thể nhìn được nhà của Nhâm lão thái.

Điều này càng làm cho tôi thêm chắc chắc, cái chết của Quách Linh Linh, tuyệt đối có liên quan với Nhâm lão thái.

Tôi cất kỹ hình nhân, tạm thời không nên nóng nảy đưa nó giao cho cảnh sát. Bởi vì tôi bây giờ còn không xác định, giết chết Quách Linh Linh là người hay là ma.

Nếu như là người, giao cho cảnh sát, nếu như là ma, phải giao cho tôi đến để xử lý.

Nhìn rượu và thức ăn trên tay, tôi nghĩ nên đi đến nhà của Nhâm lão thái một chuyến.

Tôi đi một mạch lên tầng năm, gõ vào của phòng của bà ấy.

Kéttttt một tiếng, cửa mở, Nhâm lão thái nhô đầu ra nhìn tôi, nói: “Là anh à, chàng trai, đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, đập của nhà tôi làm cái gì?”

Tôi nhìn Nhâm lão thái, vẻ mặt bà ấy cảm giác được sự nhẹ nhóm, bình tĩnh, cũng không giống là dáng vẻ đã giết người vậy.

Tôi cầm rượu và thức ăn lên, quơ quơ trước mặt Nhâm lão thái, nói: “Buổi chiều hôm nay có nhiều đắc tội với bà, tôi cố ý mua chút rượu và thức ăn đến chịu tội.”

Nhâm lão thái mắt đã mơ màng, đầu tiên là nhìn đồ ăn, tôi để ý, khi bà ấy nhìn thấy gà nướng mà tôi mang đến, hai ánh mắt đột nhiên trợn lớn, mắt sáng lên.

“Được, cậu cũng hiểu chuyện đấy, tới đây, vào đây ngồi.”

Một chút đồ ăn đã dụ được bà ấy? Nhâm lão thái đúng là thật dễ nói chuyện.

Chờ tôi vừa đi vào trong nhà, liền cảm giác lại càng không phù hợp.

Trong phòng khắp nơi đều là lông chim, hơn nữa lại rất u ám, lại còn có một mùi khai nước đái.

Tôi bịt cái mũi hỏi: “Bà à, trong nhà bà bị sao vậy, có mùi lạ thế? Còn có, nhà bà nuôi chim sao, khắp nơi đều là lông chim vậy.” Tôi nói có mùi lạ đã coi như là lễ phép rồi, bởi vì cái mùi khai kia quá nức mũi.

Đúng là rất kỳ quái, vừa mới nãy ở cửa, một chút cũng nhìn không ra, chờ đến khi tôi tiến vào trong phòng ở mới ngửi thấy được cái mùi kia. Cái này cũng chỉ cách chỗ ngồi một chút, tại sao lại mùi lại chênh lệch lớn như thế?.

Nhâm lão rất cũng không theo tôi nói lời vô nghĩa, chỉ nói một câu “Phòng ở lâu khó tránh khỏi có chút mùi” Liền đuổi tôi, sau đó từ trên tay tôi cướp lấy rượu thịt.

Nhâm lão thái nhìn đã qua bảy mươi, mà tôi là sức trẻ khỏe mạnh, bà ấy lại có thể tự nhiên cướp được trên tay tôi rượu thịt, điều này cho thấy sức lực của bà ấy không nhỏ, hơn nữa còn có tốc độ rất nhanh.

Sức lực lớn tôi còn có thể hiểu được, dù sao ở trong nông thôn làm ruộng, cho dù có là bà lão, sức lực cũng rất lớn. Bà nội của tôi so với bà ấy tuổi còn lớn hơn, gần tám mươi, vác một túi gạo cũng không thành vấn đề.

Nhưng mà tốc độ thì tôi không thể hiểu nổi, bà nội của tôi sức lực cũng không nhỏ, nhưng là khiêng đồ vật gì tốc độ cũng rất chậm, không có khả năng lập tức cướp đi được đồ ở trong tay người khác.

Nhâm lão thái liền đem canh bí, cà chưa vứt sang một bên, trực tiếp lấy gà nướng mang ra, nước miếng từ cằm chảy xuống rất ghê tởm….

Mấu chốt nhất chính là, bà ấy lại dùng tay trực tiếp cầm lấy gà nướng, không chút nghĩ gợi, từng miếng từng miếng cắn ra, liên tiếp mấy lần, trong miệng đã đầy thịt, sau đó bà ấy tiếp tục nhai, ngay cả nước cũng không uống vào.

Tôi nhìn vào mắt, nghĩ thầm: Cái bà lão này, đã vài ngày không ăn rồi sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio