Đan Tâm từ trong phòng tắm đi ra, tắm rửa xong thoải mái hẳn.
"Muốn dùng một ly Latte khiến em say khướt
Để em có thể yêu anh nhiều hơn một chút
Cảm giác yêu thầm em không thể nào biết
Đã có người bên cạnh từ lâu nên em mãi mãi không hiểu được
.......
Biết rằng khiến em rời khỏi thế giới của người đó là điều không thể
Anh vẫn ngốc nghếch chờ đợi kì tích xuất hiện
Đến một ngày nào đó, em sẽ nhận ra
Người thật lòng yêu em một mình chịu tổn thương.."
Nhạc chuông của Giáo sư Dương Lam Hàng vang lên, cô kết bài này từ khi đọc Mãi mãi là bao xa của Diệp Lạc Vô Tâm, từ đó cài luôn làm nhạc chuông điện thoại. Cầm điện thoại lên xem, thì ra là mama.
"Mama thế nào rồi? Đi Vũng Tàu về chưa? Có mua quà cho con không?"
Đan Tâm vừa lau tóc vừa nghe điện thoại, mama này không phải mẹ cô mà là con bạn thân Thạch Thảo của cô.
"Mama về rồi, con cũng vừa đi Hồ Chí Minh về cơ mà, sao lại đòi quà của mama, vậy quà của mama đâu?"
"Hì hì quà của mama đơn nhiên có, mai sẽ mang qua cho mama."
"Ok, vậy mai qua lấy quà của bà luôn, biết bà thích biển mua vỏ ốc tặng cho bà."
Thạch Thảo kết thúc điệp khúc mama, xưng hô thế này nhỡ ai hiểu lầm cô có con thì nguy.
"Ừ, nghỉ hè có gì vui không?"
.......................................
Nấu cháo điện thoại một lúc, Đan Tâm đi xuống phòng khách, ngôi nhà này trước đây của bà nội. Từ khi bà mất cô về đây sồng một mình, cũng đã ba năm rồi.
"Đan Tâm..."
Giọng nói này nghe có chút quen tai, giống như:
"Lâm Thiên Vũ, anh làm gì ở nhà tôi?"
Đan Tâm kinh ngạc, mở to mắt nhìn ai đó đường hoàng ngồi trên sô pha nhà cô.
"Ở ngoài biển rất chán, cũng chẳng có ai nhìn thấy hay trò chuyện được với tôi, cho nên...."
"Cho nên.... anh đi theo tôi...về đây?"
Lâm Thiên Vũ gật gật đầu hắn cũng hết cách, không biết bao giờ mới trở về được với thân thể. Hắn phải tìm một chỗ ở, Đan Tân nhìn thấy hắn đó chính là duyên phận.
"Tôi có thể ở nhà cô một thời gian hay không, không ai nhìn thấy tôi sẽ không đem lại phiền phức cho cô."
"Anh là hồn ma tốt nhất nên đi đầu thai nha, ở nhà tôi làm gì?"
"Tôi chỉ là hồn lìa khỏi xác, cơ thể của tôi còn chưa chết."
"Còn có chuyện này, anh vẫn có thể trở về nhà của mình mà?"
Cái này hết tám phần là Đan Tâm không đồng ý. Đó cũng là chuyện hiển nhiên, tuy hắn là hồn ma nhưng là ma nam, cô là con gái dù sao cũng không thể ở cùng hắn.
"Nếu về được, sáng nay cô đã không gặp tôi."
"Hôm nay cô giúp tôi, sau này tôi sẽ nhớ kĩ, nếu có thể trở về được tôi nhất định sẽ đi tìm cô. Khi đó cô muốn cái gì chỉ cần tôi có, tôi nhất định sẽ tặng cho cô."
".............."
"Đan Tâm..."
Gương mặt đẹp trai chết người của Lâm Thiên Vũ đáng thương không thể tả, chỉ thiếu nước mắt và một chiếc khăn tay nữa là hoàn hảo, giống y như mấy tiểu thư trong tiểu thuyết ngôn tình cổ đại mà cô đọc. Kiểu mẫu vừa về nhà chồng đã bị mẹ chồng ức hiếp.
Thương lượng không được thì hắn dùng "MĨ NAM KẾ", căn cứ vào biểu hiện sáng nay của Đan Tâm hẳn là có ấn tượng tốt với gương mặt của hắn. Hắn không tin là không được.
"Đan Tâm, cô sống một mình đúng không, căn nhà lớn như vậy cô ở một mình không buồn sao?"
Hắn đã đi dạo một vòng, căn nhà này sạch sẽ, gọn gàng nhưng thiếu một chút không khí gia đình, cho nên hắn đoán cô sống một mình.
Đan Tâm đúng là sống một mình, đôi khi cũng rất buồn. Một năm có bao nhiêu ngày ngôi nhà này có thêm người. Có thêm Lâm Thiên Vũ cũng không sao, không ai thấy hắn, không có phiền phức, coi như cô nể mặt gương mặt đẹp trai của hắn vậy. Sống cùng ma nghe rất kinh dị nhưng cũng rất hay nha.
"Được thôi, anh có thể ở đây."
Nơi đất khách quê người, vẫn có người giúp hắn. Ông trời cũng không quá bạc đãi hắn.
"Đan Tâm, cảm ơn cô."
Quyết định hôm nay duyên phận ngày sau.
Hoa phượng tàn cũng không còn tiếng ve kêu ran, thế là sắp đi học rồi, cô nghỉ còn chưa đủ mà. Tự nhiên năm nay vào học sớm hơn dự định, Bộ Giáo Dục làm gì không làm lại đi tước đoạt ngày nghỉ của học sinh.Đi học sớm khiến cô bức xúc nhưng gặp lại bạn bè cũng coi như giảm bớt được phần nào nỗi bức xúc trong cô.
Áo dài trắng thướt tha đi xuống lầu, đa số trường THPT ở Huế nữ sinh phải mặc áo dài. Gần trễ giờ nhưng cô rất thong dong.
Đan Tâm có body chuẩn, cao m, khi mặc áo dài vào không biết đã làm cho bao nhiêu nam sinh phải ngẩn ngơ, mơ mộng. Đứng trong đám bạn chính là hạc giữa bầy gà nhưng đứng cùng Lâm Thiên Vũ thì cô là gà còn hắn mới là hạc. m chiều cao mà mọi đứa con trai đều mơ ước.
"Sắp trễ giờ rồi, còn không mau đi học."
"Ừ, đi ngay đây."
Ngồi lên chiếc xe đạp điện quen thuộc, một mình à không một ma một người cùng đi tới trường. Trường cô học chỉ cần mười phút đi xe đạp là tới.
Hòa vào dòng xe cộ tấp nập buổi sớm, trên đường có rất nhiều nam nữ sinh đi học giống cô, chỉ khác:
"Ai, nghịch lí nha, người ta nam chở nữ, còn tôi nữ chở nam có công bằng không vậy."
Lâm Thiên Vũ nhìn quanh, đúng là nam chở nữ. Học sinh ở Việt Nam vui vẻ hơn Trung Quốc rất nhiều, buổi sáng chở nhau đi học, trưa cùng nhau về, thảo nào tình người ở Việt Nam tốt hơn Trung Quốc. Hắn không muốn ở nhà, cùng cô đi học coi như là sống lại thời học sinh lúc trước.
"Cô muốn tôi chở cô, trừ phi cô muốn mọi người sợ chết khiếp."
Đúng vậy, nếu hắn chở cô người khác nhìn vào sẽ thấy một chiếc xe đạp không người lái chạy trên đường. Sự việc lên báo cô trở thành người nổi tiếng.
Đến trường, chào cờ, nghe thầy cô thăm hỏi, giảng đạo hết cả tiếng đồng hồ. Cả đám học sinh như ong vỡ tổ tràn vào trong lớp. Đầu năm học trời còn rất nóng, ngồi giữa trời tuy là buổi sáng sớm nhưng thân nhiệt của cả nghìn học sinh đã làm cho cô mệt muốn chết.
"Thảo mama, đi căn tin uống nước, tớ mệt sắp chết rồi."
"Ừ, nóng không chịu nổi."
Hai cô gái đi trước, Lâm Thiên Vũ theo sau. Sống cùng hắn mới biết, hóa ra hồn ma đẹp trai không cần ăn, không cần uống, không tiêu tốn của cô thứ gì.