Chương : Casting
Rất lâu trước kia,Hàn Cảnh Thần chỉ là một đứa bé tuổi chân ướt chân ráo bước vào đời,vẫn mang trong mình suy nghĩ non nớt muốn trở thành một diễn viên nổi tiếng,nhưng tất cả đều chỉ là mơ mộng hão huyền,bởi vì chẳng ai nhớ tới một Hàn Cảnh Thần nhan sắc không,gia thế không,cái gì cũng không,lại còn không phải loại người không biết xấu hổ tiếp cận kim chủ bao dưỡng.Nhưng dù có là chân sai vặt,đóng thế,diễn xuất của hắn so với khối người còn tốt hơn gập bội.Đáng tiếc thay,hắn chỉ có một trái tim thiết tha,một tấm lòng yêu nghề sâu sắc,còn lại cái gì cũng không.Không chỉ cứ giỏi là nổi tiếng,còn nhờ vào may mắn,mà hình như,may mắn chẳng bao giờ để ý tới hắn cả.
Bây giờ nhớ lại,đúng là một hồi ức khó quên.Nhưng giờ đây,Hàn Cảnh Thần này hội tụ đủ những yêu tố trên,muốn gia thế có gia thế,muốn ngoại hình ưa nhìn có ngoại hình ưa nhìn,thêm cả nữa là sự cố gắng,chăm chỉ của hắn,thì có gì là không được?Hắn không hi vọng được đạo diễn chú ý tới nhiều,chỉ cần một chân vai phụ thôi cũng được,xuất hiện trong khung hình vài giây cũng tốt,xem ra,hắn đã lăn lộn cực khổ nhiều năm như vậy,nên sự hi vọng cũng mài mòn dần theo năm tháng.Cuộc đời tàn nhẫn là thế,vậy nên,bây giờ có ai xem mấy bộ phim phản ánh đời sống chân thật mà khó khăn,họ thường xem những bộ phim nhẹ nhàng,phim hài nhiều hơn.
Trước khi được nhận vai,Hàn Cảnh Thần không muốn thông báo cho bạn cũng phòng của mình.Bởi vì nếu mà không được chọn thì sẽ rất xấu hổ,lúc ấy,Lâm Nhị thiếu sẽ cười vào mặt mình.Bị loại không đáng sợ,bị hai người này chế nhạo coi thường mới đáng sợ,bọn họ lúc nào cũng vô tình mà như cố ý nhắc đi nhắc lại chuyện xấu hổ của hắn,vừa dùng vẻ mặt kiểu "Đừng buồn nữa" để bày tỏ.Cho nên lần casting này càng không thể nói.
Nhìn gương,chỉnh lại tây trang màu trắng cũng với tay áo sơ mi,Hàn Cảnh Thần ưng ý mà nở nụ cười nhợt nhạt,rất đẹp,hắn phải cho điểm mình / luôn ấy chứ.Không phải /,bởi vì hắn chưa thực sự thỏa mãn với dáng người này,dáng người có chút thiên gầy,nhưng hắn chắc chắn một điều là hắn sẽ có cơ bụng,sẽ sớm thôi!
Từ lúc xuyên vào đây,Hàn Cảnh Thần đã bị lão quản gia ảnh hưởng ít nhiều,nên hắn rất chú ý tới cách ăn mặc của mình,tuy hắn không thích mặc tây trang,nhưng thời điểm nào cũng cần phải mặc bộ đồ phù hợp với hoàn cảnh,khi đi học thì hắn mặc áo gió của Anh đi cũng với một đôi giày thể thao,hoặc ví dụ như lúc tập thể dục,vận động là hắn sẽ mặc một bộ đồ mềm,thuận tiện cho việc vận động .
Cho nên lúc này đây,khi hắn đang thảo luận với lão quản gia nên mặc cái gì cho hợp với không khí buổi casting,đầu tiên là hắn định mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản phối cũng một cái quần bình thường,nhưng lão quản gia lại hết lời phê bình hắn,Hàn gia Hàn Tứ thiếu cũng phải có chút khí thế chứ,tuy không đến mức trang trọng,nhưng cũng phải đủ để đạo diễn thấy mình là con nhà gia giáo.
Lão quản gia nghiêm túc mà dạy dỗ hắn một phen,rồi ra lệnh cho tài xế đem đến mấy bộ tây trang khác nhau vào,công nhận mắt thẩm mỹ của lão quản gia rất được,nhiều tuổi như vầy rồi vẫn nắm bắt kịp xu hướng,có cả một đống mấy cái vòng trang sức to bản,mấy bộ quần áo mà gấu tay áo còn đính đủ loại đinh tán.Hàn Cảnh Thần biết chắc hắn không thể mặc mấy bộ này được,cuối cùng vẫn chọn lấy hai bộ nhìn qua rất cá tính.
Bình thường,Hàn Cảnh Thần vẫn hay trưng ra bộ mặt không cảm xúc giống như Lâm Nhị thiếu,cho nên mặc bộ quần áo kiểu này cũng ít khi bị để ý,một phần là vì ở lớp,hắn cũng không để lại nhiều ấn tượng nhiều.Nhưng Lâm Nhị thiếu thì khác,hắn lúc nào đi đâu cũng phải cả một đống đàn em đi đằng sau,lúc nào cũng nói cho mọi người biết hắn là Nhị thiếu gia của Hắc bang.
Áo ngoài màu trắng phối cùng áo sơ mi màu trắng,nhưng có cảm giác vẫn còn thiếu thiếu cái gì.Lão quản gia đưa tới một đống các loại trang sức,hắn chọn lấy một cái đồng hồ quả quýt,trông rất là tinh tế,tao nhã,vòng dây qua,đeo vào cổ,còn đồng hồ thì để vào trong túi áo trước ngực.
Nhìn giờ,từ lúc dậy cho đền lúc mặc quần áo xong cũng mất gần một giờ,lâu thật.
Đang là cuối thu,thời tiết có chút lạnh,nên hắn thả ổng tay áo xuống,chỉnh trang một hồi rồi đi ra ngoài phòng khách,đúng một bộ dáng của công tử nhà giàu.Hắn nhìn thấy hai tên lười đến mãn tính kia thế mà lại đang ngồi nghiêm chỉnh trên salon,Đinh Triết Lỗi tay cầm một cốc nước ấm,Lâm Nhị thiếu mọi khi chẳng bao giờ rời mặt khỏi máy gảm dù chỉ một phút,bây giờ cũng tạm thời buông xuống,cả hai người đều đang nhìn hắn.
Lâm Nhị thiếu ngáp một cái to,từ buồn ngủ bỗng nhiên tình táo hẳn: "Chúc cậu may mắn!"
Đinh Triết Lỗi uống một hớp nước: "Cố lên nhé"
Hàn Cảnh Thần: "..." Không phải là hắn đã cố tình che dấu đi mà,sao hai cái tên này lại biết?
Cuối cũng,Đinh Triết Lỗi cũng không thể chịu nổi ánh mắt đầy khó hiểu của Hàn Cảnh Thần,cất tiếng: "Hôm qua cậu nói chuyện điện thoại to quá,chúng tôi nghe hết rồi."
Cho nên đây là "Tai mách vạch rừng"?
Ông phắc!Cậu không biết là nghe lén người ta nói chuyện điện thoại là không được sao?Mấy cái tên nhãi đáng ghét này.
Vốn tưởng rằng hôm nay mãi mới có thể đi đến địa điểm casting,nhưng từ một người thành ba người,mặc tây trang thế này làm sao mà đi xe đạp được?Cho nên giải pháp tốt nhất là đi bộ,may mắn thay là gần trường,nhưng cũng phải mất phút mới tới nơi,nhưng đối với ánh mắt sáng rực của hai tên ngốc nhà hắn,hắn lần đầu biết thế nào gọi là bị nhìn đến sởn gai ốc.
Hai tên ngốc này sau khi đưa hắn tới nơi liền viện ra đủ loại lý do lý trấu chuồn về,thật ra bọn họ nghĩ là đến giúp thì cứ đến giúp thôi,nhưng nhìn thấy cả hàng nghìn người xếp hàng đông nghìn nghịt,bọn họ sợ quá mà bỏ chạy luôn.Mấy cái gọi là nhiệt tình ban đầu của các ngươi bị chó gặm rồi à,sao mà bỏ về nhanh vậy?
Nhìn hai người chạy như bị hổ đuổi thế kia,Hàn Cảnh Thần cũng không còn cách nào khác đành phải đi xếp hàng một mình.Hội trường chật ních người.Nhưng cũng không thể trách bọn họ,lần casting này,ngoại trừ vai nam chính,thì nhân vật mà hắn chọn cũng có điểm thu hút rất lớn,hơn nữa,không chỉ có học sinh sinh viên trong trường,còn có rất nhiều những người khác nữa.
Vì đảm bảo sự an toàn của mọi người,lần này trường có lệnh là tất cả các nhân viên đều phải khám người những người muốn vào bên trong casting,không chịu khám người sẽ bị coi là mờ ám,sẽ bị bảo an tống cổ ra ngoài.Có thể thấy được,đoàn phim này đang thể hiện rõ thái độ chuyên nghiệp của mình,có thể để Hoàng Phủ để ý tới,chắc chắn là đạo diễn phải có chút tiếng tăm,hoặc là phim có đầu tư lớn.Cái này chắc cũng có liên quan đến nam chính,Lục Tứ thiếu của Lục gia,hiện nay cũng đang theo học năm nhất trường đại học Hoàng Phủ.
Cùng là Tứ thiếu,thế nhưng phân biệt đối xử giữa Lục gia và Hàn gia thật khác nhau.Người ta muốn đẹp trai có đẹp trai,muốn khí phách có khí phách,trong showbiz như cá gặp nước,còn mình thì khác,lúc nào cũng muốn bước chậm thật chậm,nên là bây giờ xuyên vào đây rồi,vẫn cứ là một tên chân chạy sai vặt ư?
So sánh thế mà cũng được à?
Bởi vì Hàn Cảnh Thần là sinh viên ở đây,nên là hắn đem theo cái danh sinh viên khoa Điện Ảnh,đi từ cửa sau vào hội trường,nơi diễn ra buổi casting.Hội trường này cũng là hội trường của khoa hắn,nên ít nhiều có cảm giác quen thuộc,còn nếu ở chỗ khác,hắn sẽ tò mò mà quan sát một vòng đã.Hắn phải dành lời khen cho đoàn phim mới được,ở trường của mình casting thì còn lo lắng cái gì nữa.
Sau đó,có một staff của tổ đạo diễn xác minh thân phận của hắn rồi đưa cho hắn một cái hộp trong suốt,bên trong là thăm bốc,xem xem sẽ phải diễn phân cảnh gì.Hàn Cảnh Thần không biết có bao nhiêu phân cảnh tất cả,nhưng hắn biết,bộ mặt hắn sau khi tiếp thu dòng chữ kia vào não đang dại ra.
Đúng là trong ngôn tình máu chó lại có thêm một bộ ngôn tình máu chó nữa mà,kịch bản của bộ phim này sao y xì Bất ngờ gặp gỡ tổng tài hàng tỉ tỉ thế hả giời??? Đúng chất ngược luyến tình thâm,vạn kiếp bất phục,khiến cho tâm tình của độc giả chìm nghỉm tận đáy cốc thế cơ chứ.Nói thật,chỉ một đoạn ngắn thế này thôi,đọc đã thấy khủng bố rồi chứ chưa nói đến chuyện diễn,không biết sau phải diễn thế nào đây.
Nhớ tới vẻ mặt nín cười đến đỏ ửng của hai tiểu trợ lý vừa nãy,Hàn Cảnh Thần mặt như kiểu bị táo bón kinh niên vào hội trường tìm chỗ ngồi,casting theo số thứ tự.Trường của hắn được ưu tiên xếp ở giữa,không trước không sau (ko hiểu).Đối đãi với những học sinh có gia thế thì ưu tiên hơn một chút,đúng là có tiền thì sẽ sai quỷ đẩy ma,mặc dù tiền không phải là tất cả,nhưng tất cả hầu như là cần tiền.Hàn Cảnh Thần chưa bao giờ cảm thấy tiền lại có ích như lúc này,và bây giờ hắn cũng đang hưởng thụ loại ích lợi ấy.
Đọc lại phân cảnh viết trên tờ giấy lần thứ ,Hàn Cảnh Thần lại "trúng chưởng" một lần nữa,nhưng sấm như thế vẫn có thể chịu được.Hắn cảm thấy cái cột thu lôi trong lòng mình lại lớn hơn,vững chãi hơn nhiều rồi đấy,xuyên vào ngôn tình máu chó thì phải chuẩn bị tư thế sẵn sàng chứ.
Trong chốc lát,suy nghĩ bay xa ~,Hàn Cảnh Thần lại đưa ánh mắt nhìn lên phía sân khấu,mấy chục người lên casting đều làm đúng chuẩn như những gì tờ giấy viết,có cả chuyên nghiệp,nhưng cũng có cả nghiệp dư.Hàn Cảnh Thần trừ tiếng tăm không tốt,bù lại,hắn rất có nhiều kinh nghiệm trong nghề,nên có mắt nhìn người tốt,đối với trình độ của bọn họ,Hàn Cảnh Thần chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm,kịch bản tệ,các người diễn còn tệ hơn!
"Ly Ly,từ hôm nay trở đi,tôi sẽ là bạn trai của em,sẽ đối xử tốt với em,dù cho sinh lão bệnh tử.Bầu trời sao băng đêm nay sẽ ghi tạc lời thề nguyện của chúng ta."
Má nó!!!Suốt ngày mưa sao băng,phim nào cũng một cảnh mưa sao băng,bộ tác giả không biết là mưa sao băng rất hiếm sao,không phải nói phát là đến đâu nhé,trời là của nhà cô à mà cứ suốt ngày mưa sao băng?Mà sao chị ngôn tình lại dễ lừa thế nhể?Đến trẻ con lớp hai nó còn biết...Bình thường thì con trai toàn đơn giản mà nhanh gọn mà hỏi: "Em muốn ăn gì?Hôm nay anh trả" thế là xong,hắn còn coi đấy mới là chân tình chứ chẳng cần mấy lời sến súa chi đâu.
Vì sao lại có mấy loại lời thoại kinh khủng như thế?Bởi vì trên mẩu giấy không hề có kịch bản,chị có một tình huống được đưa ra,còn cách xử lý ra sao đều do diễn viên chủ động sáng tạo.Mẩu giấy trên tay hắn có một đoạn tương tự vậy,mà trang phục hắn mặc hôm nay có vẻ phù hợp.
Trên đó viết thế này: " Hotboy đẹp trai nhất trường Vương Kỳ đang ngồi trên gác,nhìn nam chính nói chuyện với nữ chính ở dưới sân mà lòng đau như cắt.Hắn đã đem người con gái hắn thương dành lại cho bằng hữu tốt của hắn,mà người con gái này với y cũng thật ôn nhu,còn biết an ủi vỗ về y.Nhưng hắn thì đau đớn gấp ngàn lần,mà không có ai thấu hiểu."
Dùng ba phút diễn tả lại phân cảnh này.
Đúng lúc ấy,bên dưới có người hô: "Số ,Hàn Cảnh Thần chuẩn bị."
Không bị ảnh hưởng bởi cách thể hiện của những người khác,Hàn Cảnh Thần đã có lối diễn xuất của riêng mình,khóe miệng hắn cong hình vòng cung,hai mắt híp lại,vẻ mặt cười như không cười,lối u buồn tự nhiên không hề gượng ép.
Đây chính là hình tượng mà hắn muốn xây dựng cho bản thân,u buồn sầu khổ.
Dựa theo nguyên lý của Ngôn tình,chính là cái kiểu mà: Từ một vương tử hồn nhiên bỗng chốc trở nên sầu muộn,u buồn.
Mau mau cho vị biên kịch nào đó like đi!!!Vương tử thật là cuteeee!!!!
_____________________________
Editor có lời muốn nói: Nhìn nhà người ta trang words còn chiến được mà đây có trang bận túi bụi vẫn chưa xong thực sự thấy có lỗi lắm ạ! cúi đầu
Mong rằng các bạn luôn ủng hộ mình và Hôn Nan Tòng nhé,cảm ơn rất nhiều ~!
Bóc tem đi các thím eyyyyy!!!Chương sau tôi tặng cho thím đó nhaaaaa~~
Mà cho hỏi một chút,các cậu thích mình làm theo kiểu giọng văn "chính văn" hay kiểu hơi hơi cute trong một số đoạn cho nó vui vui?